- Ừ!
Mạc Vô Đạo hít một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh lại, nói:
- Ta quả thật có chút sốt ruột báo thù mới đẩy hoàn cảnh đến tình trạng này, thật đúng là có chút liều lĩnh, không đúng với dự định ban đầu.
Hồ Duyên Ngạo Bác chậm rãi gật đầu, nói:
- Tuy nhiên không phải là không có thu hoạch, thực lực của Tà Quân Phủ chúng ta cơ bản là đã nắm hết. Thực lực của Quân Mạc Tà đều lộ ra hết rồi! Tin rằng sẽ không thể hơn nữa. Tuy nhiên thực lực của bọn hắn thật khiến người kinh ngạc!
- Điều quan trọng là chuyện chúng ta lo lắng nhất, cũng không xảy ra.
Hô Duyên Ngạo Bác nói:
- Chính là Thiên Phạt sâm lâm, không gia nhập vào thế lực của Tà Quân Phủ! Hôm nay đến đây cũng chỉ có mình Mai Tôn Giả mà thôi! Mà Mai Tôn Giả, lại dùng thân phận là người của Quân Mạc Tà xuất hiện! Những thú vương khác, một người cũng không thấy, đây là chuyện tốt.
- Hô Duyên huynh, ý của huynh là...
Ánh mắt Mạc Vô Đạo lóe sáng.
- Nhưng Hồ Duyên huynh đừng quên, lúc chúng ta gần đến đây có trông thấy mấy ngàn huyền thú phi hành phóng lên trời, tiếng gầm kinh thiên động địa kia!
Hề Nhược Trần âm trầm nói:
- Lúc này kết luận hai nhà không có hợp tác, có phải là quá vội vàng rồi không?
- Không, là vì nguyên nhân đấy nên ta mới kết luận bọn họ không hợp tác với nhau!
Hồ Duyên Ngạo Bác nói.
- Đừng quên thân phận của Mai Tuyết Yên, nếu Thiên Phạt thật sự sát nhập vào, vậy không chỉ có huyền thú phi hành tới đây đâu, cũng đừng quên Bát Đại Thú Tôn cũng vừa tái hiện trong Thiên Phạt... Lúc này quyền lực giữa mới và cũ sao có thể dễ dàng giải quyết được?
- Đúng vậy!
Ánh mắt Mạc Vô Đạo càng sáng:
- Vậy chỉ cần xác nhận Quân Mạc Tà và Thiên Phạt không hợp tác với nhau, mà chỉ là mối quan hệ láng giềng mà thôi, chúng ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn, chỉ cần đối phó xong Đoạt Thiên Chi Chiến sắp tới, chúng ta sẽ có nhiều thời gian suy tính, có lẽ sẽ có cách hiệu quả hơn.
- Tất cả đều để sau Đoạt Thiên Chi Chiến rồi giải quyết! Người hồng trần có “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, nhưng với chúng ta, cho dù là phải đợi gấp mấy lần mười năm cũng không sao cả, việc gì phải sớm chiều tranh giành thiệt hơn!
Hề Nhược Trần thản nhiên nói:
- Thiên Phạt không thể xem thường, Tà Quân cũng không thể bỏ qua. Cả hai đều là sự tồn tại rất đặc biệt a.
Ba người đều nhếch miệng cười, bàn tính đã xong.
Hai người đánh xong, một bên thua hoàn toàn, hơn nữa bên thua lại là bên Tam Đại Thánh Địa, nhưng Thánh Địa chỉ đưa người về điều trị chứ không hề có hành động nào khác!
Điều này không chỉ có khách mời trong đại sảnh kỳ quái, thậm chí ngay cả Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao không hề có hành động tiếp theo vậy? Tình huống này lần đầu nằm ngoài dự đoán của Đại thiếu.
Chẳng lẽ có bọn chúng âm mưu gì khác sao? Mà thôi cũng không sao cả, tất cả đều nên lấy tĩnh chế động!
- Quân phủ chủ! Thực lực của quý phủ quả nhiên là đứng trên đỉnh phong, tin rằng không ai dám nghi ngờ, như vậy Tà Quân phủ đứng vào hàng ngũ các thế lực hàng đầu của Huyền Huyền đại lục đã là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa, chờ quý phủ làm xong nghi thức, chúng ta hy vọng có thể cùng Quân phủ chủ tâm sự một phen.
Mạc Vô Đạo mỉm cười thân thiết nói, khôi phục trạng thái bình tĩnh, nhã nhặn.
- Tất nhiên rồi.
Mạc Tà gật đầu đồng ý.
- Buổi tiệc hôm nay, nói đi nói lại cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, lại phiền các vị đường xa đến chúc mừng, quý phủ cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy sau khi nghi thức kết thúc chúng ta còn có chuẩn bị thêm tiệc rượu trong suốt bảy ngày. Mọi người đều có thể tận hứng, phí dụng tất cả đều do Tà Quân Phủ chi trả!
Người trong đại sảnh đồng loạt hoan hô, đúng lúc này đột nhiên Quân Mạc Tà nghe một thanh âm nhỏ bé yếu ớt truyền đến:
- Quân phủ chủ, tai hạ là người của Chiến gia trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ Chiến Vũ Phong, không biết sau khi nghi thức kết thúc, có thể nói chuyện riêng với Quân phủ chủ hay không? Ta muốn bàn bạc một chút xem Chiến gia và Tà Quân phủ có thể họp tác với nhau không!
Chiến Vũ Phong.
Chiến gia... Muốn nói gì với ta? Khả năng hợp tác? Có loại khả năng này sao? Mạc Tà quả thật giật mình, không hề làm bộ làm tịch, thật sự quá bất ngờ.
- Được!
Mạc Tà gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, rượu ngon và thức ăn được bưng lên, mọi người trong lòng đều buông lỏng, xem ra, hôm nay sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Nhưng hành động khi nãy của Tam Đại Thánh Địa quả thật làm người ta rất kinh ngạc, khi đến thì hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi có người bị thương, lập tức im lặng lùi bước, phản ứng này, quần hùng có chút không thể tin được, đây cũng quá mức kinh người rồi. Nhưng sau chuyện này cũng xác nhận một chuyện khác, Tà Quân Phủ là một thế lực hùng mạnh!
Trong đầu mọi người cứ nghĩ đến nghĩ lui chuyện ấy, nhưng chung quy đây cũng là chuyện của các thế lực lớn, không liên quan gì đến các nhân vật nhỏ nhoi bọn họ, cho dù mình muốn bám chân người ta, người ta cũng không để trong mắt, nếu đã vô nghĩa, vậy chi bằng không nghĩ nữa thoải mái mà hưởng thụ sơn hào hải vị trước mắt mới là chuyện đúng đắn. Đúng lúc đang chuẩn bị ăn uống thoải mái thì bên ngoài truyền đến đột một tiếng thét dài, trời đất rung chuyển!
Tiếng thét dài này, giống như tiếng cửa địa ngục mở ra, trăm ngàn lệ quỷ cùng lúc lao ra, trong phút chốc, toàn bộ đất trời mây đen che trời, sương mù dày đặc, âm u tối đen, khiến người ta không thở nổi!
Miêu Trảm Miêu Đao, Miêu Kiếm và vài vị Thánh Tôn khác lập tức biến sắc!
Vì bọn họ đã biết người tới là ai!
Người này xuất hiện, có khả năng mang đến tai họa, có thể nói cũng không kém Đoạt Thiên Chi Chiến là bao, thậm chí còn khủng bố hơn nữa!
Sau đó, một thanh âm u ám vang lên:
- Tà quân phủ khai phủ chuyện lớn như vậy, bản tôn sao có thể không đến giúp vui chứ, Cửu U Thập Tứ Thiếu đến chúc mừng, Tà Quân Chủ Quân Mạc Tà có thể xuất hiện không!
Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Sát tinh này là cao thủ được công nhận mạnh nhất lúc bấy giờ, hắn cũng đến đây sao!
- Thập Tứ Thiếu huynh nếu đã có lòng đến bản phủ sao không vào uống một chén rượu nhạt? Bản phủ đã chuẩn bị rượu ngon, ý Thập Tứ Thiếu huynh
Thế nào!
Mạc Tà trầm giọng nói.
- Rượu của ngươi đương nhiên rất ngon, nhưng có người đáng ghét ở đây! Uống hay không uống cũng vậy thôi!
Thanh âm của Cửu U Thập Tứ Thiếu mờ mờ ảo ảo, lúc ở bắc nam chốc lát lại chuyển sang đông tây, dường như theo bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó mới tập trung lại ở chính giữa, hình thành một câu nói đầy đủ, nhưng người nghe vẫn có thể nghe được rõ ràng, thậm chí cảm nhận rõ ý tứ hàm xúc âm u kia.
- Ha ha, nếu Thập Tứ Thiếu huynh không muốn hiện thân, bổn tọa ngay tại đây kính ngươi một vò rượu, đại biểu lòng thành!
Trong đại sảnh, trên đài cao ở trung tâm, một vò rượu đột nhiên “phanh” một tiếng tan vỡ, rượu chảy xuống, nhưng còn chưa chạm đất, thì đã biến thành một thanh trường kiếm, ở trong không khí ngưng đọng hồi lâu, sau đó bỗng nhiên bay lên, giống như tia chớp bay thẳng ra ngoài cửa đại sảnh!
Kiếm rượu lập tức biến mất, rồi sau đó mới vang lên một tiếng vỡ “xoảng”!
Đây là huyền công gì vậy?
Lại là loại huyền công nào vậy?
Mọi người ở đây đều hoảng sợ biến sắc!
Trong mắt Miêu Trảm lóe lên ánh sáng, nhìn về hướng rượu bay đi, hình như có chút đăm chiêu.
Hồi lâu, bên ngoài truyền đến tiếng tán thưởng của Cửu U Thập Tứ Thiếu:
- Quả nhiên giống như lời đồn, hảo tửu! Uống rồi mới biết càng hơn cả đời đồn! Quân tiểu tử, ngươi còn không ra?
Mạc Tà nhếch miệng cười, nói:
- Chẳng lẽ Thập Tứ Thiếu huynh đến chúc mừng, cũng chỉ là chúc mừng suông thôi sao? Tặng một phần lễ vật, bổn tọa lập tức xuất hiện.
Mọi người đều im lặng. Sát tinh như Cửu U Thập Tứ Thiếu đến chúc mừng, không quấy phá là tốt rồi, còn dám đòi lễ vật nữa sao? Trong thiên hạ có mấy người dám nói vậy chứ? Ngươi cư nhiên không biết chừng biết mực, dám công khai muốn lễ vật, lễ vật... Cửu U thập tứ thiếu đứng bên ngoài nghe vậy có chút xấu hổ, xem ra tên này vốn không hề chuẩn bị sẵn lễ vật rồi.
- Lễ vật!
Thanh âm Mạc Tà rất kiên quyết, rất có ý nếu ngươi không tặng quà, ta sẽ không đi ra.
- Một thanh Cửu U hàn nhận, làm quà mừng khai phủ!
Bên ngoài vang lên một tiếng “Oanh”, sau đó một tia sáng đen phát ra thanh âm giống như tiếng sấm bay vào, khí đen lượn lờ, giống như Cửu U long đằng!
Một quả cầu ánh sáng màu đen ầm vang bay lên, xẹt ngang qua, rồi bay thẳng vào! Đến trung tâm, ánh sáng đen tan ra, hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén dài nhỏ như chiếc đũa, sau đó cắm thẳng lên trên đài cao.
Mọi người không thể tin được tiếng động kinh thiên động địa lúc nãy lại do một thanh trường kiếm mỏng manh này tạo thành.
- Keo kiệt, đường đường là Cửu U Thập Tứ Thiếu mà chỉ tặng chút đồ này nọ thôi sao, mất mặt quá!
Mọi người nghe thấy giọng điệu khinh bỉ của Quân Mạc Tà vang lên, sau đó một thiếu niên áo trắng khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng đột ngột xuất hiện trên đài cao, áo khoác dài bay theo gió!
Ngay sau đó, thiếu niên áo trắng khẽ cười rồi tiến ra khỏi đại sảnh. Bước chân chậm rãi, nhưng lưu lại ngàn vạn tàn ảnh, giống như có vô số thiếu niên áo trắng xếp thành một hàng dài đến cửa, lại còn là từ trên không xếp xuống.
Tà Chi Quân Chủ!
Quân Mạc Tà!
Nhìn bóng ảnh từ từ duy trì thứ tự biến mất, Miêu Trảm thở dài một hơi. Ánh mắt ngưng trọng, chỉ cần thấy thế, cũng đủ để lão hiểu rõ, vị Tà Chi Quân Chủ này, tu vi tuyệt đối cao hơn mình!
Vậy, kẻ này thật sự chính là Mặc Quân Dạ sao?
Nhớ đến biểu hiện của Mặc Quân Dạ ở Huyễn phủ, Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm đều bắt đầu mê mang.
Thật sự chính là Mặc Quân Dạ sao? Sao hoàn toàn không có dấu hiệu gì giống nhau vậy?
Tuy Quân Mạc Tà đã không còn ở trong đại sảnh, nhưng giờ phút này tiếng khen ngợi vẫn còn truyền khắp bốn phương.
Không hổ là Tà Chi Quân Chủ trong truyền thuyết, quả nhiên vô cùng ung dung, rất nhiệt tình, đủ để thể hiện phong thái của bá chủ một thế hệ. Nụ cười thản nhiên của Quân Mạc Tà, tuy hắn bước đi rất nhanh nhưng mọi người đều cảm thấy nụ cười kia là của mình, là đang chào hỏi với mình... Mọi người, ai cũng nghĩ như vậy!
- Giao thứ đó ra đi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu đứng giữa không trong, hai con mắt âm u nhìn Quân Mạc Tà.
- Nếu ta không lấy ra, ngươi sẽ ra tay sao?
Mạc Tà nghiêng đầu hỏi.
- Trước khi đấu với sư phụ ngươi một trận, ta sẽ không chủ động ra tay với ngươi.
Cửu U thập tứ thiếu khinh thường nhìn hắn.
- Ngươi tiến bộ rất nhanh, nhưng ngươi bây giờ, còn lâu mới có tư cách đấu một trận với ta.
- Xì, ngươi lại dám vọng tưởng ra tay với sư phụ của ta? Ta sợ sư phụ ông ấy sẽ đánh chết ngươi đấy.
Quân Mạc Tà ném cho hắn một ánh mắt xem thường, từ trong lòng lấy ra “thần khúc”.
Thuận tay ném qua. Lắc đầu nói:
- Thứ này, ta nghiên cứu hết mấy ngày, vẫn không phát hiện cách dùng! Thứ này thật sự có thể dùng như binh khí sao?