Dị Thế Tà Quân

Chương 357: Cửu Thất Sát! Anh hùng thiên hạ, nghe hiệu lệnh của ta!






Ưng Bác Không ngước đầu nhìn lên trần nhà, không hề nhúc nhích, lặng im như một pho tượng.

Nhưng nào ai biết Ưng lão đại dường như đang khoanh tay nhìn trời nhưng thật ra đôi mắt vẫn đang liếc dọc liếc ngang quan sát. Ở đây kể ra cũng chỉ có vài người biết rõ vị Tà Chi Quân Chủ này, ví dụ như Lý Du Nhiên, Đường Nguyên, đám người Mạc Vô Đạo... Khuôn mặt bọn họ tất cả đều kịch liệt run rẩy... Mà trong số đó, Đường Bàn Tử là nổi bật nhất, ngay lúc nghe Quân Mạc Tà nói ra những lời này, hắn như mắc nghẹn, rồi thở khò khè như kẻ mắc bệnh kinh niên, hắn ho đến nỗi đống mỡ trên người run rẩy như gặp phải một cơn gió lốc cực lớn đánh thẳng lên người...

Thật sự là chuyện hài nhất thiên hạ mà, nếu bàn về khi nam bá nữ, chỉ sợ cả Thiên Hương thành còn ai có thể so được với Quân Đại Thiếu chứ? Có trời mới biết lúc nói ra những lời này mặt mũi hắn quăng đi đâu cơ chứ?...

Có vẻ như Quân Mạc Tà thật sự không biết xấu hổ, mà Tà Quân vì sao lại phải xâu hổ chứ, bổn tọa lúc nào lại khi nam bá nữ, bản thân thoát khỏi cảnh xử nam cũng không phải do hoàn cảnh đưa đẩy sao?... Mặc dù cách nói có hơi quá đáng, nhưng cũng là sự thật mà... (BT: Ối tía má ơi, hoàn cảnh đưa đẩy, ai đưa thì anh ấy đẩy mà)

Kể cả lần vừa rồi... Ta nào có tội tình gì chứ... (BT: Đúng là anh ấy ko có tội mà)

- Quy tắc thứ nhất! Không cho phép khi nam bá nữ, chính là Tà Quân phủ ta vì đồng đạo giang hồ lập ra!

Mạc Tà chậm rãi nói.

- Thứ hại, không cho phép ức hiếp người dân lương thiện!

Mạc Tà mí mắt khẽ đảo:

- Dân chúng cuộc sống hàng ngày đã đủ vất vả rồi, bọn ta là người võ học, là nên hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, nâng cao tinh thần nghĩa hiệp... Chúng ta là bậc trung nhân vì cớ gì lại đi ức hiếp dân chúng, thật không bằng loài chó lợn! Cho nên, kẻ nào cả gan phạm tội, giết không tha!

- Phép tắc thứ ba, chính là, không cho phép...

- Trên đây chính là “Cửu Tất Sát” lệnh của Tà Quân ta! Phàm có kẻ dám mạo phạm chín điều trên, cho dù lên trời xuống đất, Tà Quân phủ cũng nhất định tru diệt! Cho dù có kẻ chống lưng phía sau to lớn cỡ nào, cũng đừng mong che chở gì! Cho nên các vị phải chú ý, ta thật không hy vọng Tà Quân phủ phải đích thân ra tay, để khỏi phải nhuốm máu các ngươi hay là người thân, bằng hữu, đồng sư môn các ngươi!

Chung quy lại, Quân Mạc Tà chính là đưa ra chín nội dung không cho phép.

Cửu Tất Sát!

- Ngoài ra bổn tông cũng nghiêm túc công bố “Tà Quân Lệnh”.

Mạc Tà chắp hai tay sau lưng, nhưng giữa không trung đột nhiên hiện ra một mảng mây lớn, dày đặc chuyển động, rồi dần dần hiện ra một đồ án kì dị.

Ở giữa là một chữ “Lệnh”, phía trên một chữ “Tà”, được nhật nguyệt quấn lấy, đao kiếm dữ tợn, hình dáng bên ngoài chung quy lại là một chữ “Sát”!

- Đây là tín vật của bản phủ “Tà Quân Lệnh”, nếu có người cầm lệnh bài trong tay tìm đến chư vị, mong rằng chư vị... Nể mặt ta một tý!

Mạc Tà khoanh hai tay mắt sáng như sấm chớp, nhìn qua mọi người dò xét một lượt!

- Phàm là nể mặt ta, đương nhiên ta cũng sẽ giữ thể diện cho kẻ đó...

Mạc Tà thản nhiên nói:

- Còn nếu đã xem thường ta... Ôi, ta là người không có tật xấu, tính tình chỉ hơi hiềm khích không tốt một tý, rồi lại có cái thói quen xấu là có thù tất báo. Mà đã là người trần mắt thịt, ai lại không có bệnh, không có thói quen xấu chứ?... (BT: Hổ báo cáo chồn vãi lúa nói thẳng ra là “Ta ngoài đẹp trai một tý, giỏi võ một tý, nóng nảy một tý, còn lại không có tính xấu nào hết)

Mạc Tà lắc lắc đầu, tỏ vẻ rất thất vọng, thở dài một tiếng, giống như rất bất mãn với tính tình của mình...

Cha mẹ ơi!

Đây tuyệt đối là uy hiếp!

Quả thật là uy hiếp mà!


Có thể nói rằng tất cả anh hùng thiên hạ, hết thảy đều phải nghe theo hiệu lệnh của Tà Quân phủ!

Ai không theo... Trảm!

- Các vị, có điều gì thắc mắc, hay ý kiến gì không?

Mạc Tà khẽ mỉm cười, dáng vẻ tiêu sái, tươi cười điềm đạm, “hỏi thăm” rất thành khẩn. (BT: Bố thằng nào dám ý kiến)

Tất cả mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Cũng không ít ánh mắt hướng về Tam Đại Tông Chủ Mạc Vô Đạo cùng Hề Nhược Trần! Như vẻ muốn hỏi: “Trước sự mạnh mẽ bá đạo của Tà Quân phủ, Tam Đại Thánh Địa các ngươi muốn nói gì? Cái dáng vẻ uy nghiêm, kiêu ngạo của các ngươi trước kia đâu hết rồi?”

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, đám người Mạc Vô Đạo một câu cũng không thốt ra nổi, chỉ biết yên lặng ngồi trên ghế giống như hoàn toàn không nghe thấy lời Quân Mạc Tà. Hề Nhược Trần cùng Hô Duyên Ngạo Bác cũng chỉ nhíu mày trầm tư, chỉ có Mạc Vô Đạo đuôi lông mày hơi giựt giựt, ánh mắt bí ẩn liếc nhìn vào một người, như muốn nói gì đó...

- Không ai có ý kiến, thắc mắc gì sao? Vậy coi như tất cả đều đồng ý! Ha ha, xem ra mọi người rất có tinh thần trọng nghĩa nha!

Quân Mạc Tà cười sảng khoái:

- Chuyện này, cứ quyết định vậy đi... (BT: Theo chủ trương của chính quyền địa phương, im lặng có nghĩa là đồng ý)

- Khoan đã!

Một kẻ mặt mày đầy râu đứng lên, gã này là người của Độn Thế Tiên Cung, trên đại lục cũng được coi là nhân vật ngang ngược, đến giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nên lên tiếng.

Dũng khí của hắn chính là tới từ ánh mắt của Mạc Vô Đạo!

Ánh mắt rõ ràng biểu đạt ý tứ của Mạc Vô Đạo!

Hắn thầm nghĩ: “Dù gì bản thân chính là người của Tam Đại Thánh Địa. Tuy rằng, Mạc tông chủ không nói lời nào nhưng nếu chỉ thị, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội để thể hiện lòng trung thành! Lúc này không ai có dũng khí đứng lên, chính là cơ hội tốt cho bản thân mình lập công mà! Dù sao Quân Mạc Tà cũng chính là tự biên tự diễn trước mặt nhiều người như vậy, lại là trước mặt Tam Đại Tông Chủ Tam Đại Thánh Địa, cho dù điên cuồng như thế nào, độc ác thế nào cũng không thể không nói lý lẽ... Mà ra tay giết mình ngay tại chỗ!”

Trong lòng nghĩ vậy liền đứng lên. Dáng vẻ như việc khó thôi để ta làm, bộ điệu như rất căm phẫn!

- Ngươi có ý kiến sao?

Mạc Tà mỉm cười nhìn hắn, điềm đạm cười nói.

- Đúng vậy!

Tên râu ria ưỡn cao ngực nói:

- Chúng ta...

- Các hạ, những lời này dùng từ e rằng không đích đáng. Cái gì mà “Các ngươi”, ngươi không đủ tư cách đại diện ai cả, ngươi chỉ có thể đại diện cho bản thân thôi!

Mạc Tà điềm đạm, hòa nhã lên tiếng:

- Vừa rồi có vẻ như ta có nhắc tới bản chất con người của ta rồi! Lòng dạ hơi hiềm khích tý, hẹp hòi tý, nhất là không thích nghe cái việc không đồng ý với ý kiến của ta. Cho nên ngươi cũng không cần nói cụ thể, chả có ý nghĩa gì, lại còn lãng phí thời gian. (BT: Bá đạo thiệt mà so với mình nó còn bá đạo hơn mà)

Tên râu ria còn đang muốn nói, đã cảm nhận được một luồng khí lạnh, không khỏi cực kỳ hoảng sợ, kêu lên:
- Ta...

- Ngươi có thể chết!

Bàn tay trắng nõn của Mạc Tà từ phía xa hư không úp xuống. Khoảng cách hai người cả gần mười trượng, nhưng lòng bàn tay Quân Mạc Tà chợt khép lại, tạo thành một quyền ở trước ngực. Gã đại hán ngay cả một câu cũng không kịp nói ra, nguyên cái sọ đầu không hiểu sao đã nứt toác ra! Hoàn toàn dập nát!

Đầu của hắn bị Quân Mạc Tà lăng không bóp chặt lấy!

Máu tươi bắn tung tóe! Tiếng vỡ vụn của xương cốt như vang lên trong lòng mỗi người!

- Còn ai không đồng ý với ý kiến của ta nữa? Hoặc là... Không tán thành cách làm của Tà Quân phủ? Cứ can đảm nói ra!

Quân Mạc Tà như “chân thành”, như “tha thiết” nói!

- Con người của ta, trừ bệnh vặt vãnh đó ra, còn không phải là một người dân lương thiện sao? À à, còn là người biết chịu trách nhiệm nữa chứ! Rất giỏi tiếp nhận những ý kiến không đồng ý, nếu mọi người nghi ngờ, ngàn vạn lần không nên buồn bực ở trong lòng, có chuyện gì hãy nói ra để mọi người cùng thảo luận mà? Nếu là ta sai, ta cũng không liều chết chống đỡ, không phải sao?... Ta phải biết tiếp thu ý kiến chứ...

Mọi người nghe hắn nói, rồi thấy nét mặt điềm đạm của hắn, nhưng nhìn thấy cái xác chết không đầu đang từ từ ngã xuống đất, cả đám không khỏi rùng mình!

Ai dám tin lời ma quỷ của ngươi chứ?

Ma đầu? Hại não thật mà! Cái gì mà dân lương thiện? Rồi cái gì giỏi tự chủ? Rồi còn lại biết tiếp thu ý kiến? Không biết xấu hổ mà!

Người ta còn chưa kịp nói đã giết mất...

- Ối! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mạc Tà đột nhiên nhíu mày, chỉ vào thi thể kia, hoài nghi hỏi:

- Vị anh hùng này sao đột nhiên chết rồi? Chẵng lẽ chê chúng ta chiêu đãi không chu đáo sao?

Hầu hết mọi người đều buồn nôn!

Người ta tự nhiện chết!...

Không phải ngươi tự nhiên giết hắn sao?...

Cả nhà các ngươi đều vô cớ giết người mà...

Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là giấu diếm ở trong lòng mà thôi, không người nào dám nói ra!

- Trương Đại Ngưu! Ngươi là tiểu đội trưởng hộ viện mà để xảy ra cớ sự như thế là sao? Không thấy khách tự sát sao? Lại còn ngơ ngác đứng nhìn nữa?

Mạc Tà lạnh lùng hạ lệnh:

- Lập tức đi điều tra nguyên nhân!

Trương Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ “Dạ” một tiếng, nhanh chóng chạy tới. Kiển tra một hồi mới nói:

- Bẩm phủ chúa, vị bằng hữu kia sau khi nghe kế hoạch to lớn của phủ chúa, vui sướng đến phát điên, không kiềm chế được kích động, làm cho máu xông lên não. Thế nhưng vui quá hóa buồn, máu dồn não nhiều quá nên phát nổ... (BT: Nghe câu này quý vị đồng đạo võ lâm nhớ đừng quá tự sướng, tinh trùng thượng não cũng dễ vỡ sọ lắm đó:220:)

- Thì ra là thế! Thì ra là do quá vui sướng trong lòng...

Mạc Tà than thở nói:

- Nhớ an táng cho chu đáo!

- Dạ!

Trương Đại Ngưu phất tay gọi mấy người đến, đem thi thể ra ngoài, rồi tôi tớ nhanh chóng đi lên, dọn dẹp sạch sẽ...

Do quá vui sướng trong lòng?...

Trong đại sảnh, kết luận kia khiến mọi người dở khóc dở cười.

Vui sướng muốn điên, không kiềm chế được kích động, máu lên não, sọ đầu không chống đỡ nổi mà phát nổ...

Lại còn giải thích được như thế? Thế này... Không phải quá đáng rồi sao? Không thể kiếm ra một lý do khác sao?

- Đương nhiên! Công đạo trong lòng mỗi người! Cho dù là trong phủ Tà Quân, nếu có người vi phạm pháp lệnh, ta cũng sẽ lập tức nghiêm trị!

Mạc Tà thản nhiên nói:

- Tà Quân Lệnh, chia làm bốn phương đông tây nam bắc, mỗi tháng xuất hiện trên giang hồ một lần! Do tám người cùng chưởng quản, cứ hai người một phương! Chưởng lệnh không được lạm sát người, không được võ đoán! Giết người cần điều tra rõ ràng nguyên nhân hậu quả, hình thành thư sách báo cáo, nếu có sai sót, người phải chết đầu tiên là chưởng lệnh!

- Cho nên, có thể nhờ “Tà Quân Lệnh” mà nhân gian có thể có một tươi lai sáng sủa hơn!

Mạc Tà nhấn mạnh:

- Hình Đường của Tà Quân phủ có trách nhiệm giám sát việc này! Nếu có chút lạm sát giết nhầm người thì cứ lấy cái chết để đền tội!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu thật là như vậy, coi như tương đối khá hơn một chút...

Chỉ sợ các ngươi lại giết người lung tung thôi mà...

Mọi người lại sôi nổi bàn tán. Kể cả Tam Đại Thánh Địa cũng không hề có động thái gì, chả có cách nào chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Hơn nữa, đây chỉ là một cái gật đầu mà thôi, cũng không có giấy tờ gì, càng không có biện pháp gì cưỡng chế...

Cho nên mọi người cũng không băn khoăn gì.

Thật ra, đại đa số mọi người đều nghĩ: “Sau khi chúng ta trở về không giữ lời, ngươi có thể làm gì nào? Núi cao, Hoàng đế xa, Tà Phủ ngươi cho dù lớn mạnh, nhưng làm sao có thể quản được nhiều chuyện như vậy? Ngay cả khi có thể giết được một, hai người, chẳng lẽ có thể giết hết thiên hạ sao? Cho dù thật sự trên danh nghĩa cho các ngươi một cái danh phận, các ngươi có thể làm cái rắm gì chứ...”

- Nếu mọi người cũng không có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy đi!

Mạc Tà cười trấn an nhưng ánh mắt lập tức nghiêm lại, chậm rãi nói:

- Xin chư vị ngàn vạn lần hãy nhớ kỹ, Quân Mạc Tà ta cũng không phải đang nói giỡn. Đây cũng là một ưu điểm ta rất tự hào...

Nhẹ nhàng chốt lại một câu coi như đã kết thúc cuộc nói chuyện.

Tiệc rượu cũng bắt đầu! Trong lúc chén bát lần lượt được thay đổi, rượu uống nóng tai, có không ít người cũng đem chuyện tình lúc này để lại sau lưng...