Dị Thế Tà Quân

Chương 366: Ngươi không phải người ta thương!






- Tiểu Miêu! Ta...

Thân thể Mạc Tà khẽ run, nắm lấy tay nàng.

- Ngươi không được đụng vào ta! Ngươi không xứng! Ngươi là tên lường gạt!

Ánh mắt Miêu Tiểu Miêu sắc bén như lưỡi kiếm đâm vào hắn, dùng hết sức gỡ tay hắn ra rồi rút tay mình lại. Sau đó vân vê tà áo mình. Nàng chỉ biết bất động, cúi đầu thật sâu không nói lời nào. Rốt cuộc thân thể mềm mại của nàng cũng không còn run rẩy nữa.

Đợi bản thân ổn định, nàng mới ra sức mà hít thở. Quân Mạc Tà rõ ràng cảm nhận được, nàng như muốn hấp thu tất cả không khí vào lồng ngực, để thân thể bành trướng thật to rồi nổ tung. (BT: “Quả boom hẹn giờ” giờ thì tại hạ đã hiểu)

Sau đó, Miêu Tiểu Miêu ngước đầu lên nhìn Quân Mạc Tà mỉm cười nói:

- Quân phủ chủ, ngươi không phải muốn giải thích sao? Ta xin rửa tai lắng nghe những lời vàng ngọc của ngươi đây.

Không ngờ giọng của nàng lại trở nên bình tĩnh như thế.

Thế nhưng sự bình tĩnh này giống như báo hiệu cõi lòng nàng đã chết.

Mạc Tà cảm thấy thật đau xót, một cảm giác thật xót xa.

Sắc mặt Miêu Tiểu Miêu trắng bệch. Mặc dù nàng đang cười, nhưng trong đôi mắt chỉ còn một vẻ mất mát. Cho dù bây giờ có nói gì, có giải thích gì chăng nữa, nàng cũng khó lòng mà chấp nhận được.

Mạc Tà chỉ còn biết thở dài. Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn lại từng cơn đau thắt, co rút kịch liệt.

- Tiểu Miêu... Chuyện ngày đó là như thế này. Sau khi ta tu luyện huyền công, tiến tới cảnh giới mà người thường khó mà tưởng tượng được. Cũng chỉ cần vài năm, ta đã có thể trở thành một cường giả Thánh Hoàng.

Mạc Tà tuy rằng biết hắn có giải thích gì đi chăng nữa cũng sẽ vô dụng, nhưng hiện tại hắn lại không thể không giải thích.

Từng trải qua hai kiếp người, hắn chưa bao giờ lại cảm giác áy náy như hiện giờ.

Cũng chưa bao giờ cảm thấy khó mở miệng như lúc này. (BT: Tội chú Tà quá nhưng lúc sướng chú có kêu anh không bây giờ chú khổ chú lại kể với anh hả)

- Huyền công đại thành, thọ nguyên đương nhiên cũng tăng lên. Nhưng các nàng Tiểu Nghệ cùng Thanh Hàn luôn đi theo ta, có thể nói là tình ý thâm trọng, nên lúc này mới xảy ra vấn đề...

Mạc Tà thở dài rồi nói tiếp:

- Ta có thể bảo trì dung mạo ngàn năm không đổi, Tuyết Yên cũng thế. Nhưng các nàng khác lại không thể bởi tu vi các nàng không có cao như vậy. Hay nói cách khác, bất luận ai cũng không có năng lực như vậy. Tác dụng của Huyền Công chính là trì hoãn tuổi già, nhưng lại không thể bảo trì dung nhan vốn có của các nàng. Cứ coi như các nàng giống như ta có thể tu luyện đến mức độ Thánh Hoàng. Nhưng thời gian nào có tha cho một ai, theo năm tháng dung nhan của các nàng cũng sẽ dần dần phai tàn. Đối với nam nhân có lẽ không thành vấn đề gì, nhưng đổi lại là một nữ nhân thì...

- Ta cùng với Tuyết Yên có thể bảo toàn nhan sắc không già, cũng chỉ bởi chúng ta... Gặp được kỳ ngộ khác.

Mạc Tà đem chuyện này kể tóm tắt một lượt:


- Là một nữ nhân, khi nhìn thấy người mà mình thương yêu cùng tỉ muội của mình dung nhan theo năm tháng cứ được bảo toàn như thế, không mảy may chút nào phai tàn mà mình cứ thế lại già đi từng ngày... Đây chẳng phải là một đả kích tàn khốc nhất đối với bọn họ sao.

- Ta không muốn nhìn thấy các nàng trong tương lai lại phải đau khổ, cũng không hi vọng phải mất các nàng... Đã là nữ nhân của ta, ta tự nhiên sẽ dùng hết sức mà bảo vệ bọn họ.

Mạc Tà thở dài nói tiếp:

- Nhưng để giải quyết vấn đề dung nhan này, ngoài cách làm tu vi tiến nhanh thì cũng chỉ có một phương pháp khác, đó chính là dùng Linh Lung Liên cùng Thất Thải Thánh Quả. Trừ hai cách đó ra, thì không còn cách nào khác!

Mạc Tà nói tới đây, Miêu Tiểu Miêu ánh mắt hờ hững nói:

- Vì thế ngươi liền có chủ ý với Thiên Thánh Cung cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ? Là vì người ngươi yêu?

- Đúng là như thế. (BT: Ta đã nói mà anh Tà đẹp trai một tý, giỏi võ một tý, thương người một tý, chứ ảnh đâu có tính xấu nào đâu)

Quân Mạc Tà lại nói:

- Ta cùng Tam Đại Thánh Địa quyết chiến tại thành Cúc Hoa, mà điều kiện chính là ai thắng sẽ được Linh Lung Liên. Kết quả bọn hắn thua, ta đến Thiên Thánh Cung, rồi theo ước định, Linh Lung Liên thuộc về ta. Mà Lung Linh Liên được ta nuôi trồng cũng đã kết trái, chính là thứ mà lúc trước ngươi đã từng thử qua.

- Về phần Thất Thải Thánh Quả, quả thật muốn lấy được cũng không đơn giản. Ta căn bản không có cách nào tiến vào Huyễn Phủ. Cho nên thời gian ta ở Thành Cúc Hoa đã sớm rêu rao tin tức về Không Linh Thể Chất...

- Sau đó, ngươi dùng cái gọi là Không Linh Thể Chất để lợi dụng sự tín nhiệm của Tào Quốc Phong. Dọc đường bố trí cạm bẫy, khiến bọn họ phải trải qua trăm cay nghìn đắng, chủ động đưa ngươi vào Phiêu Miểu Huyễn Phủ...

Miêu Tiểu Miêu cười lạnh nói:

- Tà Quân Chủ quả là giỏi tính toán. Tâm kế của ngươi khiến tất cả mọi người đều bị đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lúc trước đã nghe qua cái gì gọi là lật lọng tráo trở, nhưng bây giờ Quân Chủ ngươi đã khiến cho một tiểu nữ như ta chân chính hiểu được thế nào mới là xảo trá, thế nào mới là lật lọng.

- Không sai, ta đã tiến nhập Huyễn Phủ như nguyện ước. Vốn ban đầu ý định của ta chẳng phải tốt lành gì, chỉ cần phát hiện ra Thất Thải Thánh Quả, ta sẽ lặng lẽ ra tay trộm nó. Sau đó, cái tên Mặc Quân Dạ sẽ cũng hoàn toàn biến mất. Về phần thế nào ta có được Thất Thánh Thụ, cho dù có kẻ nào thấy qua, chắc chắn cũng sẽ dám không nghi ngờ gì.

Chuyện đã tới mức này, Quân Mạc Tà tất nhiên cũng không muốn dấu diếm gì nữa.

- Nhưng ngươi lại không ngờ Thất Thải Thánh Thụ lại không có trong Huyễn Phủ mà lại nằm trong không gian độc lập của kẻ khác. Vì thế ngươi lại có chủ ý khác, đem chủ ý đánh vào ta?

Miêu Tiểu Miêu hắc hắc cười khẩy:

- Không thể không nói, ta giống như một tiểu nha đầu ngốc nghếch! Để cho ngươi lừa một cách dễ dàng như vậy. Khó trách ngươi lại chuyển mục tiêu lên người của ta, đoạt lấy thân thể của ta. Sự thật là ngươi đã thành công rồi!!! (BT: Cay đắng quá có gì đau đớn hơn thế này chứ)

- Sự thật không phải như thế!

Mạc Tà phẫn nộ nói:
- Thủy chung cho tới bây giờ, ta chưa hề có ý lợi dụng ngươi để tiến vào Huyễn Phủ. Cho đến khi Cố Phi Vũ khiêu khích, ta phản kích lại. Rồi lại đến huynh đệ Chiến gia khiêu khích. Tiểu Miêu, ta thật tâm chưa từng lợi dụng nàng tý nào!

- Quân phủ chủ... Xin ngươi đừng gọi ta là Tiểu Miêu!!!

Miêu Tiểu Miêu đột nhiên phát hỏa:

- Chỉ có người thân của ta mới được gọi ta như thế. Ngươi... Ngươi không xứng... Ngươi không có tư cách gọi như thế.

Mạc Tà hít một hơi thật sâu:

- Được rồi... Ta sẽ cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện. Sau đó, ta ra sức giành quyền tiến vào Linh dược viên của Huyễn phủ, rồi cùng Chiến gia đánh cuộc, mục đích cũng chính là vì thứ đó. Những thứ còn lại, ta chưa từng có ý nghĩ chiếm giữ làm của riêng. Điểm này thiết nghĩ nàng sẽ không phủ nhận chứ?

Miêu Tiểu Miêu ánh mắt trống rỗng nhìn qua một bên, chậm rãi gật đầu.

- Nhưng mọi việc vĩnh viễn không như mong muốn. Chiến gia thất bại nhiều lần, không có cam lòng mà muốn trừ khử ta. Mà nàng lại không quản chuyện sinh tử tới cứu ta. Trong lòng ta cố nhiên là cảm kích, nhưng ta kiên quyết phải giữ khoảng cách với nàng. Bởi vì thật sự, ta làm sao có thể nào đảm đương nổi phần tình nghĩa này chứ? Lúc ấy ta đã sớm biết rằng, nếu ta kết giao cùng nàng, đến một lúc nào đó chân tướng bị vạch trần, như lúc này đây mọi chuyện đã phơi bày, quả thật ta cũng không chịu nổi.

- Cho nên, ngày đó nàng tới tìm ta. Ta cố ý nói rằng ở bên ngoài ta đã có thê tử để cự tuyệt nàng.

Mạc Tà dùng hết sức nhắm mắt lại:

- Ta thật sự không muốn làm nàng tổn thương.

- Nhưng mà... Sự si tình của nàng vượt quá sự tưởng tượng của ta. Sau khi đoạn tuyệt cũng là lúc nàng trở về liền hôn mê bất tỉnh...

Mạc Tà đau đớn thở ra một hơi nói:

- Sự si tình của ngươi, rồi gì mà đoạn tuyệt, đã khiến ta không còn đường lui. Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi cứ như thế mà lâm vào giấc ngủ ngàn thu... Cho nên ta lựa chọn cứu ngươi.

- Cái gì mà Tà Quân Chủ chứ... Có được thế lực to lớn như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng nói cho cùng ta cũng chỉ là một nam nhân mà thôi. Nàng là một giai nhân tuyệt sắc, lại ôn nhu như vậy, lại tình thâm ý trọng với ta như thế, thì làm sao ta lại có thể không động tâm cơ chứ? Làm sao có thể không vừa ý cơ chứ? Thời khắc ta quyết định cứu nàng thì ta đã quyết định nàng sẽ là nữ nhân của ta. Là nữ nhân của Quân Mạc Tà ta!

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Nàng chẳng lẽ lại không biết? Mẫu thân của ta năm đó cũng vì phụ thân của ta hi sinh mà bi thương cực độ đến nỗi cũng giống ngươi rơi vào giấc ngủ, ngủ say liền mười năm, thà rằng đắm chìm trong mộng cảnh chứ không muốn tỉnh lại.

- Mẫu thân của ta đã từng khổ rồi. Cho nên ta nhất định sẽ không để bị kịch này lần nữa xảy ra trên người của nàng. Cho dù vô luận phải đối mặt với chuyện gì, ta đều phải cứu nàng tỉnh lại. Đem nàng trở về bên cạnh ta.

Quân Mạc Tà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng:

- Để cho nàng được hạnh phúc...

- Nếu được lựa chọn lần nữa, ta cũng sẽ không do dự, sẽ không để phải hối hận, ta nhất định sẽ không trốn tránh với chuyện tình cảm của chúng ta.

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Mãi cho đến khi ta rời đi, cho đến bây giờ, ta vẫn là thật tâm đối với nàng...

- Quân phủ chủ đã nói xong rồi sao?

Miêu Tiểu Miêu thản nhiên mỉm cười, lạnh lùng nói:

- Sao? Ngươi rốt cuộc đã giải thích xong rồi?

Quân Mạc Tà nghe vậy thì hiểu rằng những lời mình nói vừa rồi hiển nhiên nàng không có để vào trong lòng, không khỏi thở dài một cái.

- Có lẽ là giống như lời ngươi nói, hết thảy những việc ngươi làm đều có lý do.

Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đối với thê tử của ngươi tốt, vì các nàng mà có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào để làm được phương thuốc cho các nàng trường sinh bất lão... Đây chỉ là việc một nam nhân, một trượng phu phải làm. Ta đều có thể hiểu, thậm chí không có chút trách ngươi.

- Nhưng mà, ngươi có từng nghĩ tới hay không? Hành động này của ngươi làm tổn thương bao nhiêu người? Ở trong Huyễn Phủ là bảy vị Thánh Hoàng như Tào Quốc Phong đều kỳ vọng vào ngươi, đối đãi với ngươi còn tốt hơn so với con cháu. Thế mà ngươi từ đầu chí cuối lại lừa gạt bọn họ.

- Còn có toàn bộ trưởng lão cao cấp trong Huyễn Phủ đều coi ngươi chính là hi vọng tương lai của toàn bộ Huyễn Phủ. Tất cả đều lựa chọn ra sức ủng hộ ngươi, mà ngươi cũng nhẫn tâm lừa gạt bọn hắn.

- Còn về phần ta, ngươi không cần phải áy náy. Ngươi thật sự không có gạt ta.

Miêu Tiểu Miêu cười thê lương:

- Ta không hờn dỗi mà chỉ nói đúng theo lương tâm của mình. Phu quân của ta là Mặc Quân Dạ, trượng phu của ta là Mặc Quân Dạ. Hắn không có gạt ta, hắn đối với ta rất tốt, thật sự là tốt lắm. Ta là thê tử của hắn, là nữ nhân của hắn. Nhưng hắn đã mất rồi...

- Mặc Quân Dạ còn sống, ta chính là Mặc Quân Dạ.

Quân Mạc Tà gầm nhẹ một tiếng.

- Không! Ngươi không phải!

Ánh mắt trong trẻo của Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Mạc Tà nói:

- Ngươi là Quân Mạc Tà, chính là Quân Mạc Tà. Ngươi không phải là Mặc Quân Dạ của ta. Tuy rằng hắn chỉ là một hóa than của ngươi, nhưng ngươi lại không thể thay thế được vị trí của hắn trong lòng ta. Hắn bởi vì ngươi mà xuất hiện, cũng bởi vì ngươi mà tồn tại. Không, Quân Mặc Dạ như thế nào cũng không thể có mặt ở đây được. Hắn vĩnh viễn mãi sống trong lòng của ta.