Quân Mạc Tà chỉ cảm giác được một trận đau đớn, trong nội tâm mình dường như đang có sóng to gió lớn. Tuy rằng với định lực của Quân Mạc Tà thì cũng không nhịn được mà ngồi xuống ghế ôm lấy ngực mình.
Lời nói của Miêu Tiểu Miêu tựa như một thanh kiếm sắc bén không thể chống cự đâm thật sâu vào trong lòng hắn. Tựa như thiên uy của sấm sét khó mà có thể kháng cự, khiến cho lục phủ ngũ tạng Quân Mạc Tà đau như cắt.
Quân Mạc Tà vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế không hề có nửa điểm nhúc nhích.
Miêu Tiểu Miêu này vốn ban đầu là một nữ tử cuồng nhiệt mà hắn cự tuyệt, nhưng càng về sau này dưới cơ duyên xảo hợp mà trở thành nữ nhân của hắn. Ở trong hoàn cảnh đó rút cục đã làm cho cõi lòng hắn rộng mở để tiếp nhận nàng. Thời khắc đó đúng là thời khắc mà cả trái tim cùng tâm hồn hắn rúng động.
Ở bên trong Huyễn Phủ coi thường sinh tử, vì tuyệt vọng tổn thương mà lâm vào giấc ngủ ngàn thu. Trong thiên kiếp không để ý sinh tử cùng nhau vượt qua, toàn tâm toàn ý dâng hiến thứ quý giá nhất của một nữ nhân cho người mình yêu...
Đối mặt với up áp của Tà Quân Chi Chủ mà vẫn hiên ngang bảo vệ người yêu của mình. Cho dù thực sự người khác có mạnh hơn hắn mà không chê bai hắn, không có nửa điểm nghi ngờ và dao động.
Tựa hồ thế giới này chỉ có Mặc Quân Dạ của nàng.
Chỉ có mình hắn mà thôi!
Phần tâm ý của nàng không thể nghi ngờ là có chút cực đoan, nhưng sự cực đoan này cũng đủ rung động lòng người.
Từng làm người hai kiếp. Sau khi linh hồn xuyên việt về Huyền Huyền đại lục, có thể nói phần lớn mọi việc đều trôi chảy như ý muốn. Mặc dù đôi khi gặp phải những cửa ải khó khăn nhưng có thể dùng trí tuệ cùng thực lực bản thân để giải quyết! Nhưng chuyện ngày hôm nay xảy ra không phải là dùng trí tuệ hay thực lực mà có thể giải quyết được. Người xưa nay được mệnh danh là đa mưu túc trí như Quân Mạc Tà giờ phút này cũng đành bó tay, thúc thủ vô sách.
Mai Tuyết Yên tuy rằng gợi ý cho Quân Mạc Tà một phương án tương đối khả thi. Nhưng Quân Mạc Tà cũng biết, nói thì dễ, làm mới khó. Dù sao cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, bất quá có theo được như ý mình không thì còn không biết...
Mà thôi!
Trước kia không phải chính mình tự tưởng tượng, một khi nói toàn bộ chân tướng cho Miêu Tiểu Miêu, người ấy nhất định sẽ có một khoảng thời gian không vui mà thôi. Nhưng sau đó sẽ vì tình yêu của mình mà thông cảm và tiếp nhận chính mình.
Thế nhưng, chính minh lại thủy chung không có nghĩ tới. Người mà nàng yêu là Mặc Quân Dạ, thủy chung không phải là Quân Mạc Tà.
Kẻ ngoài cuộc là người thấu hiểu nhất, đối với Miêu Tiểu Miêu mà nói Quân Mạc Tà tuyệt đối không phải là người nàng yêu bấy lâu. Mà hắn chỉ là người hủy diệt đi tình yêu của mình, là hung thủ giết chết Mặc Quân Dạ của nàng, là người kiếp này nàng hận nhất.
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ thở dài một hơi, trơ mắt nhìn Mai Tuyết Yên bế Miêu Tiểu Miêu ra bên ngoài. Hắn đứng trầm ngâm trước cửa sổ hồi lâu, sau đó trầm giọng ra lệnh:
- Đi tới nơi diễn ra yến tiệc, nếu yến tiệc đã bắt đầu thì ngươi hãy mời Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm ba vị tiền bối đến đây cho ta.
Hiển nhiên, ý định của Quân Mạc Tà là đem toàn bộ những chuyện này sau này sẽ đổ lên đầu Tà Quân phủ.
Lời còn chưa nói xong, bên ngoài lại nghe tiếng người bẩm báo:
- Bẩm thiếu gia, tam đại Thánh Địa Mạc Vô Đạo cùng ba vị tông chủ hiện tại đang ở phòng tiếp khách muốn diện kiến phủ chủ đại nhân thương lượng bàn việc quan trọng.
Quân Mạc Tà khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Một khi đã như thế, các ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ tới ngay.
Quân Mạc Tà tuy rằng hiện giờ muốn cùng đám người Miêu Trảm nói ra chuyện này, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi hắn có chút suy nghĩ lại, lại làm cho hắn tỉnh táo một chút. Tình huống hiện tại có chút quỷ dị, nếu mình sáng sớm đã gặp mặt Miêu gia Tam lão. Hắn tin tưởng Tam lão mặc dù đối với chuyện tình hắn cải trang vào Huyễn Phủ có chút để tâm. Nhưng chỉ cần mình xuất ra thành ý đầy đủ, cùng hứa hẹn chính mình sẽ dành cho Miêu Tiểu Miêu một thân phận cùng địa vị, tin tưởng việc này cũng sẽ không quá khó xử.
Chớ nhìn hiện tại Miêu Tiểu Miêu như vậy, bởi vì thân phận Mặc Quân Dạ vĩnh viễn biến mất nên có chút hụt hẫng. Nhưng đối với Miêu gia, thậm chí cả Huyễn Phủ mà nói, Mặc Quân Dạ - Quân Mạc Tà bất quá chỉ là hai cái tên khác nhau mà thôi. Chỉ cần đó không phải là hai người khác nhau mà thôi. Trong mắt toàn bộ Huyễn Phủ thì hắn chính là một siêu cấp thế lực, thế gia vọng tộc đó.
Nếu Quân Mạc Tà dùng phương pháp này mà xử lý chuyện tình thì hết thảy mọi việc sẽ trôi chảy không có chút gì gợn sóng. Người duy nhất tổn thương chỉ có thể là Miêu Tiểu Miêu mà thôi. Nàng sẽ nhận định là bị người khác lừa gạt, bị gia tộc bán đứng!
Nhưng đối với một gia tộc mà nói, cho dù Miêu Tiểu Miêu là thiên kiều chi tử, viên ngọc minh châu quý nhất Miêu gia cũng tuyệt đối không thể so bì với một minh hữu có giá trị như Tà Quân phủ được.
Tiếc là tình cảm của Quân Mạc Tà hắn đối với Miêu Tiểu Miêu chính là thật. Hắn sẽ không lấy lợi ích mà đối mặt với nữ nhân của hắn. Cho nên hắn lựa chọn cách làm khó khăn nhất là tự mình nói toàn bộ cho Miêu Tiểu Miêu.
Đúng là chân tình đã tạo thành cục diện đầy nước mắt!
Lúc trước nếu như Miêu gia Tam lão ở đây biết hiện trạng của Miêu Tiểu Miêu nhất định sẽ không nhịn được mà khó chịu, nộ khí xung thiên. Vạn nhất nếu không đè nén nổi, song phương xảy ra xung đột thì chuyện tình nhất định sẽ ngày một chuyển hướng xấu hơn.
Có lẽ vẫn nên cùng Tam đại Thánh Địa tiếp xúc một chút. Mượn cơ hội này phát tiết một chút.
Quân Đại thiếu đi vào phòng tiếp khách. Chỉ thấy bên trong có ba người đang ngồi là, Mạc Vô Đạo, Hề Nhược Trần cùng Hô Duyên Ngạo Bác.
Tam đại tông chủ này bất kì chọn ra một người nào thì trong mắt hắn cũng không tính là gì. Cho dù là ba người bọn hắn có liên thủ thì Quân Mạc Tà cũng có đủ tự tin đánh chết! Nhưng bọn hắn hiện tại lại có gan không mang theo thủ vệ mà đơn độc tới đây. Hiển nhiên là đã biểu hiện phần thành ý rất lớn.
Đây không thể nghi ngờ là một loại khí độ!
Nơi này là Tà Quân phủ, trước mắt lại là nơi mà Tà Quân phủ bắt đầu khai tông lập phái. Bọn hắn chắc chắn tên Quân Mạc Tà, vị Tà Quân Chi Chủ này không dám làm gì ba người bọn hắn. Thậm chí nếu có vị trí nòng cốt nào đó thuộc thế lực của Tam đại Thánh Địa thì bọn hắn cũng chưa chắc nắm chắc mà tự tin đến gặp vị Tà Quân Chi Chủ này như vậy.
Đối phương hiện tại ở chỗ này có gan tới, nhưng chính mình lòng tin lại không có đủ, không thể nghi ngờ đây là một chuyện tình cực kì xảo diệu.
- Quân phủ chủ quả nhiên là hùng tài đại lược, mưu trí kiệt xuát, một thiếu niên đầy triển vọng. Từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn có một năm từ một người ở trong thế tục phải nom nớp lo sợ, tự bảo vệ mình trong một thế gia tầm thường mà phát triển đến mức này, dậm chân một cái trời đất rung chuyển. Chính là một siêu cấp thế lực! Tuy rằng chúng ta thường hay đối địch, nhưng ta cũng không khỏi thốt ra một chữ phục!
Mạc Vô Đạo cười cười, nói:
- Bởi vì nếu đổi lại là chúng ta, tự than mình cũng không làm được như vậy.
Hắn nói những lời này cố nhiên là thành tâm thành ý khen ngợi, nhưng cũng là lời mở đầu của hắn. Bằng với thân phận của hắn có thể nói ra lời như vậy, bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng có thể biết cuộc nói chuyện này đã có sự khởi đầu cực kì tốt.
Đáng tiếc những lời hắn nói hiện giờ thực sự là không đúng thời điểm cho lắm. Quân đại thiếu gia nhà chúng ta hiện tại một bụng chứ đầy lửa giận không có chỗ phát tiết. Hắn nghe vậy nhíu mày một cái, cười lạnh nói:
- Ngươi làm không được là bởi vì ngươi là Mạc Vô Đạo! Ta làm được bởi vì ta là Quân Mạc Tà. Ngươi đừng có vọng tưởng so sánh với ta. Nhưng ngươi thực sự là rất hiểu mình đấy!
Một câu cay nghiệt tới cực điểm này vừa mới nói ra cơ hồ làm cho Mạc Vô Đạo tức giận đến phun máu.
Mạc Vô Đạo mỉm cười, chờ Quân Mạc Tà nói tiếp.
Cái gọi là “Thả con săn sắt bắt con cá rô” Mạc Vô Đạo tự nhận thấy phong phạm của mình đã đủ khúm núm rồi. Hơn nữa chỉ còn chờ một khi Quân Mạc Tà có chút nhã nhặn liền dẫn thẳng vào việc chính.
Không nghĩ tới tên này lại có thái độ tồi tệ như thế! Lại cứ như là Mạc Vô Đạo ta nịnh hót, vỗ mông ngựa hắn không thành còn bị hắn hung hăng đá một cước.
Phần phiền muộn này tự nhiên mà khó có thể nói lên lời.
- “Quân phủ chủ! Ba người chúng ta đường xa đến đây, không chỉ riêng là chúc mừng Tà Quân mở phủ mà còn”...
Hề Nhược Trần nhíu mày, chậm rãi nói. Ngụ ý không thể nghi ngờ là muốn nói, nếu chỉ có việc chúc mừng Tà Quân khai phủ thì ba người chúng ta không phải tự thân xuất mã tới đây.
Sự thật quả nhiên là như thế!
- Nga?
Nguyên lai ba vị không phải là vì Tà Quân khai phủ mà đặc biệt muốn đến chúc mừng sao? Quả thật là do bổn tông chủ tự mình đề cao bản thân quá rồi. Không biết ba vị đến đây có chuyện gì? Chẳng lẽ vì tìm vợ mà đến đây sao?
Lần này lời nói của Quân Mạc Tà ngày càng kịch liệt, có thể nói là châm chọc không tiếc bất kì thủ đoạn nào. Đôi bên vốn là đối địch, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng hóa giải, Quân Mạc Tà như thế nào lại có thể để cho bọn hắn dễ chịu cơ chứ? Chớ nói hiện giờ hắn đang một bụng bực tức, cho dù không có một bụng bực tức này hắn cũng nhất định cũng sẽ không khách khí với ba người trước mặt này.
- Nơi này chính là Thiên Phạt Sâm Lâm không biết ba vị nhìn trúng Hầu Vương dưới trướng ta hay là Hùng Vương hay thuộc hạ của bọn hắn? Nếu ba vị ngượng không mở miệng được, hay là do không có người thích hợp mai mối ta nguyện ý sẽ làm bà mai cho ba người. Coi như là trả phần ân tình ba vị vì Tà Quân ta khai tông lập phái mà lặn lội đường xa tới đây. Tuy nhiên ta cũng biết ta đây thân phận tôn quý, ba vị không cần vì được sủng ái mà lo sợ. Thực ra ta là một người rất dễ nói chuyện.
Ba người thấy hắn hiện tại như là chó điên cắn càn, hồ ngôn loạn ngữ. Nói chuyện không giống bình thường. Ba người bọn họ tức giận không thôi. Thật chưa từng thấy qua người nào mang thân phận tông chủ đứng đầu một phái mà lại không có khí độ nói chuyện giống như lưu manh vậy.
Bọn hắn cũng chỉ thầm cảm khái, may mắn cho bọn hắn nơi đây không phải là đại sảnh. Nếu mà bọn hắn hiện tại đang ở ngoài đại sảnh, bị người khác nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và hắn thì chính mình và ba người sẽ không còn một tí mặt mũi nào nữa. Càng không nói tới cái “Tìm vợ” kia sẽ bị mọi người diễn tấu vặn vẹo ra đủ thể loại như thế nào nữa.
Ba người biết rõ, nếu tiếp tục nói nữa thì hôm nay sẽ lại là một tràng đại chiến thiên hôn địa ám. Hô Duyên Ngạo Bác trầm ngâm mở miệng nói:
- Quân phủ chủ! Ngươi nên biết lần này ta và ba người bọn họ đến đây chính là vì sự hòa bình của toàn bộ Huyền Huyền đại lục. Tạo phúc bách tích lương dân trăm họ có một cuộc sống thanh bình. Quyết định vận mệnh cùng tương lai của Đoạt Thiên Chi Chiến sắp tới. Chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Ân oan giữa Tứ gia chúng ta hãy dời nó về phía sau. Đợi sau khi Đoạt Thiên Chi Chiến có giải quyết cũng không muộn. Trước mắt chính là an nguy của toàn thiên hạ thì một cái ân oán nho nhỏ thì tính là gì? Huyền Huyền đại lục? Thiên hạ muôn dân trăm họ? Cùng chúng ta có quan hệ gì?
Quân Mạc Tà xem thường nhìn hắn bằng nửa con mắt, không chút khách khí nói:
- Lão tử há lại không phải là lê dân trăm họ trong thiên hạ? Nhưng năm đó lão tử bị đuổi giết, bị người khi nhục, vào thời điểm nhà tan cửa nát. Vì sao mấy người các ngươi... Những người tự xưng là chính đạo đi ra bảo vệ lê dân trăm họ? Hôm nay thế lực của lão tử lớn mạnh rồi. Đôi cánh cũng đã cứng cáp rồi các ngươi lại muốn ta đi cứu bách tính lê dân trăm họ? Nền hòa bình của toàn bộ đại lục? Lão tử làm sao tự dưng lại có cái nghĩa vụ như thế? Thiên hạ! Thiên hạ chưa từng vì ta làm một cái gì, vì sao ta phải vì thiên hạ mà ra sức?