“Mà ở trong phòng ngủ của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu đang tựa vào cửa sổ cơ hồ không thể tin tưởng vào hai mắt mình! Vị Tà chi quân chủ này đến cùng là có công phu như thế nào? Con người sao có thể đạt được trình độ này?”
Nhìn Quân Mạc Tà ở trên không giống như là lững thững đi dạo, hành vân lưu thủy tiêu sái vô cùng, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy an tĩnh lạ thường.
Tựa hồ cảnh tượng trước mặt tuy quỷ dị thế nhưng mang đến cho người khác cảm giác an tĩnh bình lặng.
Mà giờ phút này có điều lĩnh ngộ đã không chỉ là một vài người.
Mà giờ khắc này ở trên cửa sổ, thậm chí là trên khoảng sân, vô số cường giả đều trông thấy cảnh này, trên mặt mỗi người đều có một tia lĩnh ngộ.
Trong đôi mắt của Mai Tuyết Yên toát ra tia sáng kì dị, khóe miệng nàng toát ra nụ cười ngọt ngào tràn đầy tình yêu ngắm nhìn thân ảnh tiêu sái trên bầu trời. Ở nơi này trong tất cả mọi người chỉ có nàng hiểu rõ tiến cảnh của Quân Mạc Tà, cho nên chỉ duy nhất nàng hiểu lần đột phá này của Quân Mạc Tà là mạnh mẽ như thế nào.
Nếu như nói trước kia Quân Mạc Tà là một thanh kiếm vô kiên bất tồi, thì vào giờ khắc này chuôi kiếm này đã lột xác thành một thanh kiếm vô hình! Cố nhiên vẫn sắc bén như trước, phong mang không chút yếu đi ngược lại càng trở lên mạnh mẽ.
Nhưng không một ai trông thấy, phong mang của nó đã hoàn toàn nội liễm,
Địch nhân đáng sợ nhất trên thế gian này là gì? Điều làm ta sợ nhất ở địch nhân là gì?
Chính là địch nhân mà ta không biết.
Là địch nhân vô hình.
Ngươi ngay cả địch nhân của ngươi là ai cũng không biết, thậm chí ngươi ngay cả nhìn cũng không thấy hắn, vậy ngươi làm sao đối phó được!
Giờ đây Quân Mạc Tà đối với địch nhân của hắn chính là một kẻ địch vô hình! Điều này không giống như việc tiến vào Hồng Quân Tháp tiến vào một không gian khác, cũng không phải là âm dương độn ẩn hư không! Mà là thuộc về thần kỹ của chính bản thân Quân Mạc Tà.
Ưng Bác Không Phong Quyển Vân cùng với đội viên của “Tàn Thiên Phệ Hồn” đều đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa.
Mỗi người trừ lĩnh ngộ ra trong mắt còn có một tia sùng bái.
Đây là sự kính sợ trước cường giả.
Quân Mạc Tà bày ra thực lực, là một cảnh giới chí cao! Loại cảnh giới này cho dù là cường giả thánh tôn, trong hàng trăm người cũng chưa chắc có một người có thể lĩnh ngộ! Thậm chí nói chỉ cần hơi lĩnh ngộ được chút ít cũng đã vượt xa người khác ngạo thị quần hùng.
Mà hôm nay Quân Mạc Tà không phải là chỉ hơi chút lĩnh ngộ, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới đại thành, thậm chí là viên mãn! Hoàn mỹ.
Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Đao tam đại thánh tôn đều ngẩng đầu theo dõi trên mặt tràn đầy thần sắc cổ quái.
Miêu Trảm vừa nhìn vừa thể ngộ càng lấy huyền công của bản thân để đối chứng, lại hoảng sợ phát hiện mình mới hiểu được ý cảnh ẩn trong động tác này, lại phát hiện giữa không trung đã tràn ngập bóng dáng của Quân Mạc Tà, ngàn vạn thân ảnh hình thành trăm vạn đại quân.
Trăm vạn thân ảnh!
Mỗi một đạo thân ảnh đều bao hàm một phần ảo diệu, lĩnh ngộ!
Mỗi một đạo thân ảnh đều cất dấu một tầng ý cảnh!
Miêu Đao Miêu Kiếm đồng dạng như si như say, tu vị bọn họ hơi kém mặc dù không thể ngay lập tức lĩnh ngộ những ý cảnh kia nhưng bọn họ ý thức được đây là cơ may ngàn năm một thuở! Nếu bỏ qua cơ hội này sợ rằng chính mình cả đời này cũng không thể nhìn thấy lần thứ hai, đó chính là tiếc nuối cả đời.
Cho nên bọn họ đều tận lực chăm chú quan sát, cố gắng ghi nhớ! Có thể ghi nhớ một phần là được thêm một phần! Giờ khắc này bọn họ không cần hiểu rõ chỉ cầu cố gắng ghi nhớ lại.
Mà trong ba người trong lòng cùng dâng lên một cùng một ý nghĩ: Sau khi trở về nhất định phải khuyên phủ chủ, nhất định phải làm tốt quan hệ với Quân Mạc Tà! Cho dù lợi dụng quan hệ thông gia dù hơi mất chút thể diện cũng phải giao hảo với Tà Quân phủ.
Coi như là vì vậy mà cùng tam đại thánh địa quyết liết, vậy cũng không tiếc.
Lợi nhiều hơn hại!
Bởi vì tốc độ phát triển của Quân Mạc Tà, thật sự là đáng sợ!
Coi như là chính bản thân mình dù có được không linh thể chất cũng không thể có được tiến cảnh bực này.
Nhất là Miêu Trảm, hắn rõ ràng nhớ được, đang ở ngày hôm qua, Quân Mạc Tà thực lực tu vi mặc dù là thánh tôn nhưng cũng chỉ ngang bằng nhóm người mình mà thôi, cùng Đao, Kiếm đại khái sàn sàn như nhau, so với chính mình chỉ sợ thua kém một chút; Nhưng chỉ đến nửa đêm, cảnh giới của người ta đã vượt xa bản thân mình, đạt đến độ cao bản thân chỉ có thể ngước nhìn.
Hơn nữa việc này còn làm cho ý cảnh của bản thân tăng lên.
Điều này không phải là công lực tăng trưởng có thể mang đến.
Ngộ đạo là tăng lên về chất.
Một vị cao thủ nếu trong đời có một lần ngộ đạo, tựu có thể đưa bản thân lên đến cảnh giới nhất lưu! Nếu là lần thứ hai có thể trở thành một truyền kỳ, truyền thuyết cũng không còn xa vời, nếu được thêm một lần nữa sẽ chính là vô địch rồi.
Điều này không chỉ là thiên phú, tư chất hay tu vị, công lực, thực lực của bản thân hơn nhau chính là một phần cơ duyên
Mà Quân Mạc Tà hiển nhiên cơ duyên xảo hợp chính là đang ngộ đạo.
Đây chính là nguyên nhân để tam đại thánh tôn quyết định như vậy. Thử hỏi có vị cao thủ nào không phải là sau khi bế quan cảm ứng được một tia thiên địa khí cơ sau đó mới bắt đầu tham ngộ.
Nào có giống như Quân Mạc Tà như vậy, xế chiều còn đang tức giận giết người, buổi tối cứ như vậy ngộ đạo. Đây là tiến cảnh bực nào? Điều này cần vận may thế nào?
Chẳng lẽ bị người cự tuyệt, thương tâm bi thống là có thể đề cao? Mang đến ngộ đạo? Nếu là như thế... Chúng ta tại sao không ngộ đạo nhiều một chút.
Những cao thủ của tam đại thánh địa thấy thân ảnh trên bầu trời cũng hiện lên vẻ kính sợ.
Đây chính là Tà Chi Quân Chủ.
Đây mới là lực lượng chân chính của Tà Chi Quân Chủ.
Thực lực bực này khủng bố cỡ nào.
Hiện tại thực lực của Quân Mạc Tà thể hiện ra chỉ sợ tập trung mấy vị thánh tôn, đồng thời xuất thủ cũng chưa chắc có thể thắng hắn,
Thậm chí, còn có cả nguy cơ thất bại.
Quân Mạc Tà, thì ra cường đại như vậy.
Mà sau khi kết thúc đoạt thiên chi chiến, song phương còn tiến hành một trận quyết chiến sinh tử.
Đối mặt với thực lực như vậy rốt cục thì đánh thế nào đây?
Vốn đã chắc chắn đối phương sẽ thất bại thế nhưng bây giờ lòng tin của tam đại thánh địa mười phần không còn được 3 phần.
Đúng lúc này Quân Mạc Tà đang diễn luyện “kinh người” đã đến hồi kết, hắn yên lặng dừng bước đứng giữa trăm vạn thân ảnh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, sau đó bước ra một bước.
Một bước này vô cùng huyền diệu! Hay có thể nói là quỷ dị vô cùng.
Tất cả mọi người cảm giác được, một bước này của Quân Mạc Tà lại thoát khỏi ý cảnh trăm vạn hư ảnh đang vây quanh hắn.
Giờ khắc này, hắn là hắn, thiên địa là thiên địa, tàn ảnh là tàn ảnh (Dg không hiểu câu này có ý gì nữa.) (NB: Đoạn này ý là a Tà nhà mềnh đã không phụ thuộc vào thiên địa nữa rồi 1 mình một cõi đủ sức đối kháng cả thiên địa rồi)
Ba thứ không hề liên hệ gì với nhau nữa.
Hiện tượng thế này, nếu theo như đạo Phật mà nói đó chính là: Lập Địa Thành Phật.
Trăm vạn lần niết bàn, một bước trọng sinh.
Từ đó không câu lệ thiên địa.
Không vướng nhân quả, không vướng tục vật, không vướng mắc hậu thế hết thảy mọi vật (Bất trệ vu nhân, bất trệ vu vật, bất trệ vu thế gian nhất thiết! Không với người không vướng vật không vướng hết thảy hậu thế) (DG chém chứ không biết dịch thế nào) (NB: Bác cứ chém tự nhiên)
Khi Quân Mạc Tà bước ra một bước này từ từ hạ xuống trong nháy mắt thiên địa dao động.
Mọi người cũng cảm giác được “Oanh” một tiếng thiên địa chấn động.
Một tiếng vang này không gì sánh kịp.
Nhưng mọi người đều ý thức được thiên địa vẫn là thiên địa, cũng không hề dao động
Động chính là bản tâm của mình.
Tựa hồ theo một bước quỷ dị của Quân Mạc Tà, giống như bước vào trái tim của mình.
Trong bản tâm phiến thiên địa, khi một bước này bước ra giống như hủy diệt.
Toàn diện sụp đổ!
Hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng ngay lúc này từng tiếng huýt sáo vang lên, Quân Mạc Tà toàn thân lại thong thả vũ động, mỗi động tác nhìn như thong thả, nhưng mỗi vị thánh tôn đều cảm ứng được, mỗi động tác của Quân Mạc Tà bao gồm một loại ý cảnh cao thâm,
Đồng thời một trận kiếm ngâm réo rắt cùng tiếng ca vang lên: “Thiên dĩ mộ, nguyệt như sơ; Thiên lý giang xuyên, nhâm ngã phi độ!” (Mặt trời lặn trăng lại lên, Giang Xuyên ngàn dặm mặc ta bay) (Dg thơ em bó tay) (NB: Tạm chém câu này không biết đúng không nữa bác nào có cao kiến thì nhắn tin mềnh để sửa nhé)
Tiếng ca vang vọng khắp không gian trăng sáng cùng núi cao như hòa nhịp cùng tiếng ca.
Anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc, lịch tẫn thiên tân vạn khổ!
Chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố, anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc, nhiệt huyết tẫn, hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!
Mộng tỉnh xử, lai thì lộ, thần phong xuy động, thùy gia kỳ cổ, anh hùng thùy chúc phi ngã mạc chúc, lịch tẫn thiên tân vạn bàn khổ; Chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố, nhiệt huyết tẫn, hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!
Anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc! ‘...’, "
Lời ca vang vọng thinh không, trên bầu trời rõ ràng chỉ có một mình Quân Mạc Tà, nhưng mọi người như nghe thấy muôn vàn khúc nhạc đệm.
Không phải giống như mà thật sự nghe được.
Đây là một loại âm nhạc mà thế giới này trước giờ chưa từng có.
Mọi người cho dù không hiểu âm luật nhưng giờ phút này cũng như si như say.
Mà theo tiếng ca của Quân Mạc Tà vang lên thiên địa cùng lúc cũng biến chuyển.
Khi hắn ca đến lục thiên dĩ mộ, nguyệt như sơ, thì mọi người đều cảm nhận được thiên địa một mảnh hắc ám, minh nguyệt treo cao/
Ở câu thứ hai 'Ngàn dặm Giang Xuyên, mặc ta phi " mọi người như nhìn thấy ngàn dặm núi sông.
Tất cả ở dưới chân, giang xuyên thinh không có một người vượt qua sương gió.
Đến đó câu 'Yêu Nguyệt cùng túc, thanh sơn thâm xử", trên bầy trời nguyệt hoa lóe sáng giống như bị Quân Mạc Tà ôm vào lòng.
Đây là một giai điệu tràn đầy thiết huyết nhu tình! Thê lương mà dũng cảm, bá đạo nhưng cũng tràn đầy ôn nhu, tự phụ và kiêu ngạo đem vô tận gian khổ cùng nhi nữ tình trường hợp lại một chỗ, làm rung động lòng người!
Theo tiếng ca ngày càng lớn, thân ảnh Quân Mạc Tà cũng từ từ di động! Mỗi một điểm cũng có vô số ảo ảnh chớp lóe, tựa hồ như bị hắn thu vào trong thân thể cho đến cuối cùng trăm vạn ảo ảnh biến mất vô tung.
Quân Mạc Tà đứng ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt thâm thúy, phiêu miễu mờ ảo, mày kiếm khẽ dương lên, hướng về phía xa khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra một bước.
Mà cả người hắn theo một bước này bỗng nhiên biến mất vô tung.