Dị Thế Tà Quân

Chương 387: Song vương tiếp khách!






Ba vị cường giả Thánh Tôn, còn có ba vị tông chủ của Tam đại thánh địa. Ba người có quyền lực lớn nhất thế tục không ngờ lại ở đây, hắc hắc hưu hưu, ngươi một câu ta một câu. Văn chương lai láng, cố gắng chờ hắn. Mà Quân đại thiếu lại cư nhiên có thể duy trì “Luyện công” đến năm canh giờ. Thậm chí có thể nói, chỉ cần một khi Miêu Tiểu Miêu còn kiên trì được. Khẳng định Quân Mạc Tà liền có thể duy trì “luyện công” đến khi Đoạt Thiên Chi Chiến xảy ra...

Cầm thú a! Súc sinh a!

Loại cầm thú biến thái như vậy, trong thiên hạ ngoài hắn ra còn có ai có thể đảm đương trọng trách vô cùng quang vinh này?

Sáu người nhìn nhau. Liên tục trừng mắt, không nói gì.

Vốn Tà Quân Phủ dù bận việc cũng có hai người chuyên lo việc tiếp khách. Bất quá hai người sau khi đi vào còn chưa được một khắc đồng hồ liền bị sáu người bọn họ đồng tâm hiệp lực ném ra ngoài.

Thực sự là tức giận mà!

Thực là khinh người quá đáng.

Tà Quân Phủ các ngươi tiếp khách có vẻ như quá dễ dàng. Thậm chí còn coi đó là một chuyện tình đơn thuần. Đám người Quân Vô Ý kia, có người nào không phải là người có tài ăn nói? Các ngươi thế nào lại phái một người lạnh lung như Phong Quyển Vân tới đây? Thậm chí là ngay cả tên tiểu tử sát thủ Bách Lý Lạc Vân kia cũng vậy. Cho dù ngươi không nói chuyện thì cũng không nên bày ra bộ mặt như thế chứ? Thậm chí là cho dù không phái người ra tiếp khác, để chúng ta ngồi không cũng không có gì to tát cả. Chúng ta đều có thể nhẫn...

Nhưng mà...

Các ngươi lại cư nhiên có thể phái hai người như hai tảng băng kia tới đây tiếp khách chứ?

Hai cái tên này... Cũng có khả năng tiếp khách sao?

Quả thực là vật siêu cấp ghê tởm, khiến người ta chán ghét.

Chẳng trách, bằng với công phu hàm dưỡng của mấy vị đại cao nhân này cũng không nhịn được phát tiết ra một bụng đầy oán khí. Những người Mai Tuyết Yên phái ra quả thực là khác người a. Đúng là hai người có tầm ảnh hưởng lớn bên trong Thiên Phạt sâm lâm. Ân, hẳn là hai đại danh thú mới đúng!

Không cần nói đâu xa, chỉ cần nói về thân phận của bọn hắn cũng thực là xứng đôi.

Hai cậu em vợ của Tà Quân Chi Chủ đã tới. Lại còn kiêm thân phận Thú Vương Thiên Phạt.

Vấn đề mấu chốt cũng chính là ở chỗ này. Một người là Hổ vương, một người là Hùng vương.

Hổ vương Hồ Liệt Địa, Hùng vương Hùng Khai Sơn.

Hai người bọn họ lực lưỡng, to lớn cùng lỗ mãng nhất bên trong Thiên Phạt sâm lâm. Hai vị thú vương này còn chưa tiến vào đã nói mấy câu khiến cho thiếu chút nữa xảy ra chiến tranh.

Không!

Hẳn phải xảy ra chiến tranh rồi.


Hùng Vương còn chưa bước tới cửa mà đã bắt đầu oán hận:

- Đây cũng tính là chuyện gấp sao? Bổn vương đang ở trong hậu cung chế tạo Tiểu Hùng mà. Mọi người cũng biết Hùng tộc chúng ta mấy năm nay nhân khẩu không lớn. Thân làm vương của Hùng tộc ta cần lấy mình làm gương. Xung phong dẫn đầu, cúc cung tận tụy làm ra tấm gương cho kẻ khác. Nhưng hết lần này đến lần khác vào đúng thời khắc mấu chốt bổn vương tạo công ăn việc làm cho bà đỡ thì đại tỷ lại cho gọi. Khiến cho lão hùng ta không hiểu chút nào. Đây quả thực coi ta là một con gấu mà. Lão Hùng ta tuy rằng là một con gấu nhưng cũng không nên khinh thường con gấu như vậy a?

Hổ vương lắc đầu, một mặt thúc giục nói:

- Ta nói này, ta xem đại tỷ so với chúng ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Như vậy ngươi tùy tiện tìm lấy mấy con cọp mẹ đã hóa hình dẫn bọn hắn đi một vòng quanh Thiên Phạt một vòng là được. Còn về phần bọn hắn với đám cọp mẹ đó làm gì đều là tự do của bọn hắn. Không cần ngạc nhiên như vậy chứ? Bổn vương đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải đi bồi tiếp bọn hắn? Quả thực là mất mặt mà...

- Lại nói, chúng ta là gì? Chúng ta là vương giả Thiên Phạt a! Vương giả là cái gì biết không? Vương giả chính là vua của một bộ tộc. Cái tên Mạc Vô Đạo kia rút cục là đồ vật gì? Mang theo vài người chiếm một cái núi liền thực sự coi mình là vương giả sao? Trên trán của hắn có khắc chữ vương không? Đều là từ miệng mà ra...

Hùng Khai Sơn lien tục cảm khái, u oán nói.

Người tài giỏi đến bực này lại không được trọng dụng, ngược lại còn bị khinh thị, cảm giác như bị lót dưới đáy nồi. Thậm chí là không có trâu bắt chó đi cày, bắt thú vương nếm thử tư vị đi tiếp đón khách nhân. Quả thực là làm cho nhị vương mặc dù tức giận nhưng chỉ biết kiềm chế mà không dám nói. Hiện tại đối mặt với đầu sỏ gây nên chuyện này bọn hắn há có thể không phát tiết một phen oán khí trong lòng? Chẳng lẽ lời nói thật còn không cho thú nói?

- Đúng là! Đúng là...

Hùng vương cùng Hổ vương vừa mới đi vào, thậm chí hai chân còn chưa bước tới cửa đã khiến cho nhiều người tức giận!

Thật sự khiến cho rất nhiều người tức giận! Tất cả mọi người đều nổi giận, không có mơ hồ!

Đúng là tất cả mọi người đều nổi giận.

Đây là tiếng con người nói sao?

Quả thực là muốn chọc tức người ta mà.

Bất quá có vẻ như hai tên này nói như thế nào cũng không phải là con người nói a.

Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm, cùng ba đại cao thủ Tam Đại Thánh Địa trong cơn tức giận cùng tiến đến đánh cho hai “người” vừa tới ném ra ngoài.

Hai vị thú vương đi tiếp khách còn chưa tới một khắc, ngay cả ghế còn chưa được ngồi đã bị đuổi ra ngoài.

Sáu người trong phòng sắc mặt tức giận đến cực điểm.

Đừng xem ba người Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm đánh hai tên Thú Vương này thành đầu heo mà tưởng bọn chúng đau đớn. Trên thực tế, mười thành công lực bọn hắn cũng chưa dung đến một thành. Dù gì người ta cũng đã thất lễ rồi, không nên nặng tay.

Mà ba vị đại tong chủ của Tam Đại Thánh Địa còn không bằng Miêu gia Tam lão. Tam lão nói như thế nào thì cũng đã trút được giận, bọn hắn căn bản ngay cả cơ hội phát tiết cũng không có.
Khắp gian phòng nóng lên giống như là núi lửa sắp phun trào.

Mà Mai Tuyết Yên ở bên ngoài nhìn thấy thảm cảnh Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa, khẽ gật gật đầu, chỉ nói một câu:

- Đừng giả bộ nữa, trở về đi! Đang làm gì thì làm đi, không cần bồi tiếp khách nữa.

Hùng vương cùng Hổ vương đang nằm trên mặt đất nghe tới đó tức thì biến thành bộ dáng hai tráng hán hi hi ha ha đi ra ngoài. Một người vào trong rừng rậm tiếp tục đùa giỡn. Còn một người vội vàng trở về tiếp tục sự nghiệp lấy mình làm gương cho kẻ khác. Hai người này tuy rằng tu vi trước mắt đã là Thánh Hoàng tứ cấp nhưng so với Miêu gia tam lão còn xa mới bằng. Nhưng cho dù bị đánh cũng không trở thành bộ dáng như thế. Chẳng qua khi bọn hắn bị đánh chỉ phong ấn tu vi ở mức Tôn giả, nếu không làm sao dễ dàng bị đánh cho khôi phục nguyên hình như vậy?

Còn về phần nguyên nhân như thế nào mà Mai Tuyết Yên đã phái ra hai tên siêu cấp ghê tởm này...

Bầu không khí trong phòng đã tích tụ tới cực điểm thì bên ngoài truyền đến tiếng cười giòn giã, “ha ha”. Tà Quân Chi Chủ, Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà vẻ mặt đắc ý tiến tới. Dáng vẻ tiêu sái cực kì, phất phất tay một cái tức thì mang theo gió mưa ngập trời.

- Ha ha... Thời tiết hôm nay thực là tốt a. Trời trong xanh, nắng ấm. Không có một chút mây nào. Gió nhè nhẹ thổi, những giọt mưa tí tách nhỏ xuống.

Quân Mạc Tà cười một tiếng, mở miệng nói ra một điều không tưởng.

Sáu người đồng thời há miệng thở dốc, đồng thời nhắm mắt lại.

Đối mặt với một tên vô sỉ như vậy, thật không biết nên nói gì cho phải. Tên này cũng không phải hai con thú kia, coi như là chân chính động thủ, người bị chết có vẻ như cũng chỉ là chính bọn hắn mà thôi. Hơn nữa cho dù chết cũng không nói được một lời nào...

- Quân phủ chủ. Ta chờ ngươi đã lâu rồi, thời gian vô cùng quý báu, ta cũng không dài dòng nữa.

Mạc Vô Đạo nhíu mày nói:

- Đoạt Thiên Chi Chiến hiện tại vô cùng cấp bách. Ta và các ngươi dù có thâm thù đại hận gì thì đối với đại sự liên quan đến muôn dân trăm họ, hết thảy đều không đáng nhắc tới. Mạc mỗ chỉ hỏi các hạ một câu, sau khi hỏi xong vô luận là Quân phủ chủ trả lời như thế nào thì ba người chúng ta nhất định cũng sẽ không làm phiền Quân phủ chủ nữa.

Sắc mặt Quân Mạc Tà tức thì trầm xuống, trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói:

- Ngươi hỏi đi!

- Chúng ta dĩ nhiên hiện tại đã ở thế đối lập, không đội trời chung. Cá chết lưới rách, một mất một còn. Điểm này tin tưởng cả ta và ngươi đều hiểu được. Mà người trong thiên hạ cũng đều hiểu được. Cũng không cần ra vẻ đạo mạo làm gì. Nhưng...

Mạc Vô Đạo hít sâu một hơi nói:

- Đối với Đoạt Thiên Chi Chiến rốt cuộc Quân phủ chủ đã có tính toán gì chưa?

Mạc Vô Đạo ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Tà không chớp mắt.

Quân Mạc Tà nở nụ cười, thảm nhiên nhìn Mạc Vô Đạo:

- Mạc tông chủ. Ta đã sớm nói an nguy muôn dân thiên hạ đối với ta đã không có liên quan gì. Đối với an nguy của đại lục ta không có bất kì nghĩa vụ nào hết. Điểm ấy ngay từ ban đầu cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Nhưng... Thực bất đắc dĩ chính là, con người của ta mặc dù cố nhiên không để ý đến muôn dân trăm họ, lại càng không có nghĩa vụ gì với bọn hắn. Nhưng đối với bọn vô cớ sinh sự lại vô cùng vừa ý, lại càng thích đánh nhau. Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Đây là tính cách trời sinh của ta, ta cũng không thể nào tránh được.

- Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Tính của ta đã ngấm vào xương cốt rồi. Ha ha.

Ánh mắt Mạc Vô Đạo lóe lên, lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Sau đó, Mạc Vô Đạo, Hề Nhược Trần, Hô Duyên Ngạo Bác cùng nhau đứng lên, hướng Quân Mạc Tà khom lưng thi lễ một cái. Sau đó không nói một câu, nhất đề đứng thẳng lên. Mạc Vô Đạo ánh mắt phức tạp, lại có chút nhiệt huyết, nặng nề nói:

- Một khi đã như vậy, bốn mươi ngày sau ta dẫn những người của Tam Đại Thánh Địa chờ ngươi đỉnh Thiên Trụ. Xin đợi đại giá của Tà Quân Chi Chủ cùng với cao thủ. Một lời đã định, xin cáo từ.

Ba người ôm quyền, ngẩng đầu đi ra cửa. Ngay lập tức liền nghe thấy một tiếng quát rất nhỏ từ cửa của Tà Quân phủ. Sau đó một trận gió từ tay áo nổi lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của ba vị tông chủ Tam Đại thánh địa.

Quân Mạc Tà im lặng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau, thở dài nói:

- Vốn là giai nhân, tại sao lại làm tặc.

Hắn cũng không biết, bọn người Mạc Vô Đạo sau khi rời khỏi dừng lại tại một đỉnh núi cách xa nơi này, nhìn lại Tà Quân phủ hùng vĩ đồ sộ, cũng không kìm được phát ra tiếng thờ dài:

- Vốn là giai nhân, tại sao làm tặc?

Ngụ ý bên trong lời nói của song phương đều là tiếc hận cũng bất đắc dĩ.

- Tiểu Miêu hiện giờ có tốt không?

Miêu Trảm lưỡng lự một hồi, mới hỏi han.

- Cái này mà còn phải hỏi! Bổn công tử tự thân xuất mà có thể nào không tốt?

Quân Mạc Tà không nháy mắt nói dối một phen. Đối với ý định xem náo nhiệt của ba lão gia hỏa này có thể nói là hiện tại hắn không có tâm tình mà ứng phó. Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách:

- Ba vị không có chuyện gì chứ? Nếu không có chuyện gì xin mời trở về. Hôm nay thực sự ta rất nhiều việc bừa bộn, sẽ không có thời gian tiễn các ngươi.

Lời này tuy rằng không khác khí, vốn dĩ đối với thái độ làm người của Quân đại thiếu gia, lời này quả thực đã cho Miêu Tiểu Miêu mặt mũi lắm rồi.

Ba lão đầu trừng mắt, đang định phát tác, nhưng ngay lập tức lại nén lửa giận, đi ra ngoài vừa đi vừa nói kháy:

- Nói gì thì nói chúng ta cũng là bậc trưởng bối của Tiểu Miêu. Tiểu tử ngươi cưới khuê nữ Miêu gia chúng ta thì danh chính ngôn thuận chính là con rể Miêu gia chúng ta. Tại sao lại không biết lễ phép như thế? Quả thực là không biết lớn nhỏ. Quả thực là... Quả thực là...