- Không sai! Còn gì nữa không?
Quân Mạc Tà gật gật đầu.
Nếu kết luận đúng là như vậy, vậy là có một câu hỏi mới: Nếu có hộ vệ cường đại đến như vậy, thì còn cần gì tới sự bảo hộ của quân đội? Mặc kệ hộ vệ cao thủ của các nàng có bao nhiêu cường đại, nhưng không nên quên nơi này là quân doanh. Hai nữ tử yếu đuối bên trong, hộ vệ của các nàng thủy chung cần bảo trì bí mật, nếu ai đó có ý xấu, hộ vệ của các nàng cũng chưa chắc kịp thời lập tức cứu viện.
Quản Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm.
- Cho nên ta phán đoán, bản thân các nàng tất nhiên có năng lực khác giúp các nàng tương đương nắm chắc.
Quản Thanh Hàn chau đôi mày thanh tú:
- Nếu các nàng có năng lực tự bảo vệ mình, tại sao ngươi và Ưng tiền bối lại không thể nhìn ra điều gì hế? Đây là điểm kỳ quái nhất!
Quân Mạc Tà tiếp tục gật đầu.
- Ta đang suy đoán một cách quá mức là cái lực lượng thần bí bảo vệ kia có thể hay không là đến từ chính bản thân hai nữ tử này, sự thật họ có lực lượng vô cùng mạnh mẽ?
Quản Thanh Hàn rốt cục nói ra chỗ hoài nghi nhất trong lòng mình.
- Chỉ có như thế, toàn bộ những chuyện không giải thích cuối cùng đều có thể giải thích thông suốt.
Quản Thanh Hàn càng nói càng là có chút khiếp sợ:
- Nếu dùng suy luận này mà nghĩ, hai nữ tử này thậm chí so với Ưng Bác Không tiền bối còn muốn cao hơn, có thể là tuyệt đại cường giả?
- Loại phân tích có vẻ hữu lý, nhưng lại có vẻ không có khả năng.
Quân Mạc Tà trầm trọng nói:
- Bất luận như thế nào, các nàng cho tới bây giờ vẫn chưa biểu hiện ra có gì ác ý đối với chúng ta, yêu cầu duy nhất chẳng qua cũng chỉ là mang theo các nàng phản hồi Thiên Hương thành, chỉ như thế mà thôi, hết thảy nghi vấn, ta tin tưởng khi tới Thiên Hương thành đều sẽ được giải quyết. Hiện tại chỉ cần âm thầm lặng lẽ chuẩn bị cho tốt là được.
- Ta nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ muốn ngươi cần chuẩn bị đề phòng một cách tốt nhất.
- Ta theo chân bọn họ ở cùng một chỗ cũng sẽ âm thầm quan sát. Bọn hắn cũng không có khả năng ở mỗi tiếng nói mỗi cử động đều không có sơ hở.
Quản Thanh Hàn thở phào thở phào một cái rồi đứng lên.
Quân Mạc Tà đảo cặp mắt trắng dã, nói chuyện chấm dứt rồi sao? “Quản đại mỹ nhân muốn hồi phủ chứng minh ước nguyện đêm này của mình phải vứt vào sọt rác rồi. Con bà nó, ta biết vậy không cần tắm rửa làm đẹp làm chó gì!”, Quân Mạc Tà trong lòng buồn bực tự nhủ.
Quản Thanh Hàn quay đầu đi rồi, Quân Mạc Tà phờ phạc, đang chuẩn bị độn đến bên trong Hồng Quân Tháp đi luyện công, ngẩng đầu mới phát hiện Độc Cô Tiểu Nghệ cư nhiên còn ở tại chỗ này, đang mở to mắt nhìn mình.
- Cô còn chưa đi? Có chuyện gì sao?
Quân Mạc Tà nhất thời vừa lúc khó chịu trong bụng, hỏi khó chịu ngay.
- Mạc Tà ca ca!
Độc Cô Tiểu Nghệ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn:
- Thương lượng với huynh một sự kiện được không ah?
Quân Mạc Tà nghe chợt rùng mình, đánh thót một cái. Thanh âm của Độc Cô Tiểu Nghệ nhẹ nhàng như rên rỉ (dịch nguyên văn ah) làm cho hắn lông mao dựng đứng:
- Đừng ah, bà cô ah, có chuyện gì mà ta có thể làm được thì mới đáp ứng a, tuyệt đối không nói hai lời!
- Sự việc cũng không lớn, muội chính là muốn hỏi lúc nào huynh để cho muội tiếp tục “nấu cơm” với huynh một lần a?
Độc Cô Tiểu Nghệ mặt cười như hoa, thẹn thùng chịu không nổi, nhưng cũng thực kiên quyết bất chấp tất cả, không quan tâm đến bộ dạng của mình.
- Cái gì? Tiếp tục nấu cơm một lần nữa? Làm sao mà nấu?
Quân Mạc Tà mở to hai mắt nhìn, hắn hiện tại rất có khát vọng bị “nấu”, đúng vậy, nhưng như thế nào nấu đây a. Lòng khao khát “chuyện đó” không có nghĩa là hắn vì bụng đói mà vơ quàng, lại muốn bị xuân dược tàn phá thêm một hồi a!
- Tiểu bà cô, ngài tạm tha ta đi, đáng thương cho cánh tay và cẳng chân của ta, thật sự là gây sức ép không dậy nổi nha.
- Không được! Việc này không cần thương lượng nữa!
Tiểu nha đầu gân cổ lên nói:
- Vạn nhất sau khi trở về hai người bọn huynh lén lút bái đường thành thân thì ta làm sao? Chẳng lẻ muốn bổn cô nương làm tiểu thiếp cho huynh sao? Huynh nếu dám không đáp ứng bổn cô nương thì muội sẽ trực tiếp dung biện pháp “Bá vương ngạnh thương cung” a, bắt buộc không nấu không được a!
“Làm tiểu thiếp, Bá Vương ngạnh thượng cung?”, Nha đầu kia ngoài sự dũng mãnh, tư tưởng cũng thật là tiến bộ quá mức quy định a.
Quân đại thiếu gia xem như hoàn toàn bị nàng đả bại rồi.
- Cô bây giờ còn nhỏ, cô không nên lo mấy chuyện đó. Chuyện này để hai nhà chúng ta bàn bạc cái đã.
Quân Mạc Tà nói thật cũng không phải là đùn đẩy trách nhiệm gì, mà là lời nói thật của hắn. Tuy rằng hắn hiện tại tuổi thọ cũng cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi, nhưng kiếp trước tư tưởng thâm căn cố đế ở trong đầu hắn, muốn hắn xuống tay đối với một tiểu cô nương mười sáu tuổi, trong lòng Quân đại thiếu vẫn có cảm giác là tội lỗi.
Căn bản nàng vẫn là nhi đồng mà thôi!
- Nói muội còn nhỏ? Huynh so với người ta lớn hơn bao nhiêu, xét cho cùng thì huynh cũng chỉ lớn hơn muội một tuổi nửa tuổi, so với huynh thì người ta một chút cũng không nhỏ!
Độc Cô Tiểu Nghệ lắc ngực một cái, nhất thời một trận ba đào mãnh liệt, Quân Mạc Tà nhất thời thiếu chút nữa đã bị kích thích đến máu mũi chảy dài.
Mẫu thân a, đây là muốn muốn cái mạng già của con sao?
- Về phần hai nhà, quả thật là có không ít khó khăn. Bất quá hôm nay Mai Thiên Thiên tỷ tỷ đã cho muội một chủ ý...
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, trên mặt một trận đỏ bừng:
- Nếu làm như vậy, hai nhà liền chắc chắn sẽ không còn trở ngại...
- Ách? Chủ ý gì thế?
Quân Mạc Tà gãi gãi đầu.
- Nàng nói cho muội biết, chỉ cần muội mang cái bụng đã to trở về (ách--nguy ah) vậy thì tất cả không còn là vấn đề, chủ yếu là có thể hơi mệt một chút, nhưng ta có thể kiên trì mà.
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt, đầu ngón chân vân vê mặt đất, thân mình lắc lư xấu hổ nhỏ giọng nói.
- Gì? Mang “balô ngược” trở về?! Đây không phải là vấn đề có mệt hay không, đây chính là trêu tới mạng người a!
Quân đại thiếu triệt để mồ hôi đầm đìa! “Một cái Quản Thanh Hàn đã làm nên sóng to gió lớn, còn chưa giải quyết được, đang đứng ở trạng thái sẵn sàng phong vũ mây mưa, còn muốn ta làm cho bụng cô to ra hả trời?”
Quân Mạc Tà không nói hai lời, không nói thêm một tiếng theo trong trướng bồng tiêu thất bóng dáng.
Ngươi không đi, ta đi vậy. “Ta không thể trêu vào, há lại không thể trốn sao?”. Quân đại thiếu trực tiếp tâm niệm vừa động, liền chui vào Hồng Quân Tháp.
Độc Cô Tiểu Nghệ đang ngượng ngùng chờ đợi hồi âm, đột nhiên thấy hoa mắt, Mạc Tà ca ca đã không thấy đâu!
Chuyện này đã chọc vị đại tiểu thư giận muốn nổ đầu luôn!
- Quân Mạc Tà! Bổn cô nương cũng coi như là một trong hai đóa tuyệt đại danh hoa kinh thành, không xứng cho huynh quan tâm sao! Ta buôn bán rau bao nhiêu năm, chẳng lẽ không xử lý một cọng rau hẹ nhỏ bé như huynh sao?
Cũng không biết cô nàng này từ nơi nào học được câu nói dí dỏm này, cũng không quản phù hợp hay là không phù hợp, cứ như vậy mà phun ra thôi.
Con mắt liếc tròn hai vòng, nàng ta đi đến bên giường Quân Mạc Tà, ngồi xuống chỗ ấy sờ sờ, đột nhiên kêu lên một tiếng, cắn môi nửa ngày, đột nhiên xốc mền lên chui vào.
Phốc phốc hai tiếng, hai chiếc giày từ trong chăn mền bay ra.
- Muội cho huynh chạy! Muội ở chỗ này đợi, coi huynh có thể trốn mãi không, hôm nay muội sẽ “Bá Vương ngạnh thượng cung”, coi bổn cô nương với huynh ai lợi hại hơn ai a!
Độc Cô Tiểu Nghệ trong lòng ngâm nga hai tiếng, vẫn cảm thấy được có chút thẹn thùng. “Mặc kệ, suy nghĩ nhiều làm gì”. Ngửi thấy trong chăn mền có mùi của nam nhân mà mình yêu thích, Tiểu Nghệ chỉ cảm thấy trong lòng như đang run run: “Cổ hương vị thật ra cũng không khó ngửi a!”
Mặc dù không có người, nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn có một loại cảm giác hồi hộp, trộm lộ đầu ra nhìn nhìn, thấy không có ai nàng mới yên tâm chui ngược trở vào.
Nàng chợt cởi áo khoác, gối lên hai tay nằm ngửa mà boăn khoăn: “Bá Vương ngạnh thượng cung, thật ra là phải làm gì để” thượng cung “nhỉ?” (Thì cứ thượng là xong thôi).
Chờ một lúc lâu, Quân Mạc Tà vẫn chưa trở lại, lại chờ một lát cũng không thấy, sau đó Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời nằm sấp lại, chỉ cảm thấy mí mắt díu lại, ngáp hai cái, sau đó liền chìm vào giấc ngủ!
Ngủ là trạng thái nghỉ ngơi tốt nhất, tiểu nha đầu này nói ngủ là ngủ ngay.
Quân Mạc Tà bứt ra trốn vào Hồng Quân Tháp, vốn là đem chín chuôi kiếm đã luyện thành cẩn thận nhìn một lần, rồi lại bỏ lại chỗ cũ. Sau đó chọn lựa mấy vị dược tài, lại chuẩn bị luyện đan. Mấy ngày hôm trước thu được tin tức của Bàn Tử, nói hiện ở kinh thành, hai loại đan dược đều bán đến không kịp thở. Đây chính là nguồn kinh tế chính của mình a, trăm triệu không thể để nó sập được, nên luyện ra nhiều một chút để dự trữ, để sau này không phải gặp hoạ.
Cho nên Quân Mạc Tà hiện tại muốn dự trữ nhiều một chút. Trừ điều này ra, hắn ham muốn nhất là có thể làm tăng thêm hiệu lực của thuốc. Trước mắt, loại hữu dụng nhất mà hắn có thể luyện chế ra cũng chỉ có Thập Niên Đan!
Còn có Diệp Cốt Đan khi hắn đạt đến tầng ba của Hồng Quân Tháp mới có thể luyện chế. Loại đan dược này có chỗ tốt là có thể giúp khung xương của người dùng phát sinh biến chất, trở nên càng thêm chặt chẽ một ít, cũng càng thêm nhịp nhàng một ít, trừ điều đó ra, có lẽ cũng không có tác dụng lớn lao gì khác.
Nhưng nếu là đem loại Diệp Cốt Đan này cùng Tẩy Tủy Đan kết hợp thành một lại sử dụng thì lại có khả năng đạt tới hiệu quả liền quả có thể dựng sào thấy bóng (ý nói thấy ngay lập tức)! Có thể đem một võ giả tư chất bình thường biến trở thành võ giả võ học thiên tài! Vô luận gân cốt huyết mạch kinh mạch hay là đan điền, đều chẳng khác gì là một lần cải tạo từ đầu tới cuối!
Có thể xứng với câu thay da đổi thịt!
Nhưng đáng tiếc là, Tẩy Tủy Đan cũng phải đạt đến tầng bốn của Hồng Quân Tháp mới được. Trước mắt Quân Mạc Tà chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi, cũng không biết làm thế nào. Nhưng khi luyện chế một ít Thiểu Âm Đan cùng Huyền Dương đan, hắn cũng luyện thêm mấy bình Diệp Cốt Đan. Bất kể như thế nào, cũng có thể làm cho một tên ngu ngốc cơ bắp bình thường tăng lên một chút khung xương, trình độ phối hợp cơ xương cũng nhịp nhàng cân đối hơn, cũng có thê coi là tốt chứ
Đây chỉ là tư tưởng trong lòng Quân Mạc Tà. Tuy nhiên, hắn không ý thức được, kỳ thật loại Diệp Cốt Đan này ở Huyền Huyền đại lục, công dụng có thể nói là còn hơn xa Thập Niên Đan!
Thập Niên Đan trực tiếp tăng lên mười năm tinh thuần công lực, hiệu quả quả thật nghịch thiên, quả thật dọa người, nhưng dù thế nào cũng chỉ gia tăng mười năm công lực mà thôi, hơn nữa chỉ có công hiệu một lần duy nhất mà thôi, cho dù có dùng nhiều lần cũng hoàn toàn không có hiệu quả gì. Mà Diệp Cốt Đan dị thường, thay đổi hoàn toàn tư chất của một con người! Đánh vỡ khung xương nguyên bản của quy luật thiên địa, tái tạo lại một lần!
Chuyện này căn bản là ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng ra như vậy!
Phải biết rằng mặc dù thế giới này quả thật không có loại đan dược nào có thể làm tăng thêm công lực, nhưng cũng vẫn có một một vài loại thiên địa linh dược giúp tăng lên công lực của người dùng, ví dụ như là Thiên Phạt sâm lâm Phạt Thiên Thánh Quả hay một số loại tương tự.
Nhưng cải thiện thân thể từ bên trong chính là đan dược nghịch thiên, đi ngược với tạo hóa, khó mà có được! Bởi vì từ xưa đến nay, thật sự không có loại đan dược nào có thể làm được!
Rốt cục Quân Mạc Tà cũng luyện chế thành công, hắn đem ném vào một bình ngọc nhỏ, sau đó cười rất đắc ý.
Quân Mạc Tà cảm giác linh lực của Hồng Quân Tháp nháy mắt tuôn vào thân thể của chính mình, đem tổn thương trước kia tiêu trừ sạch sẽ. Hắn thỏa mãn mỉm cười một tiếng, theo tiến độ trước mắt mà nói thì chân chính là mau kinh người. Mấy ngày nay, chính mình không ngừng rèn luyện Kim chi lực, khiến cho linh lực trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn, nhưng cũng có một lượng lớn được bổ xung, hiện tại đã là Thiên Huyền trung giai!
Thiên Huyền trung giai vô cùng ổn định!
Nếu lấy tốc độ thăng cấp như vậy mà nói, tin tưởng trong một đoạn thời gian ngắn nữa hắn sẽ đột phá tới Thần Huyền, chuyện đó không phải là chuyện không thể đối với hắn.