Dị Thú - Tình Nam

Dị Thú - Tình Nam - Chương 37





Thượng thiên hình như cũng không muốn chiếu cố Mạc Thương.


Mắt thấy sắp phòng khách, đột nhiên một cái tát giáng trời giáng xuống, chuẩn xác đánh lên người Mạc Thương, Mạc Thương văn ra, đánh vào vách tường cửa thang lầu trên, sau đó rớt xuống chân cầu thang, lập tức có sâu lông bò lại, Mạc Thương nhanh chóng nhảy lên bình hoa bên cạnh, sâu lông trên mặt đất bám riết không tha mà mò lên trên.


Cái tát vừa rồi rõ đủ đau, bây giờ đầu óc Mạc Thương còn choáng váng, lắc lắc đầu, cảm giác được nguy hiểm nhanh chóng bỏ trốn, lại bỗng nhiên bị người nắm cái đuôi xách lên, trừng mắt chuột lên nhìn, liền thấy rõ kẻ xách mình lên là một cô gái.


Một cô gái cả người trần trụi.


“Ngươi thật đáng yêu, làm sủng vật của ta đi.” Nữ nhân nhếch miệng cười rộ lên, lắc lắc con chuột nhỏ, “Tôi rất cô đơn.”


“Không!” Mạc Thương quyết đoán cự tuyệt, hắn nhìn đến lũ sâu lông bên chân nữ nhân an an phận phân, có một con màu đen khá lớn, trên lưng tràn đầy châm độc đang bò lên chân nàng.


Xem ra nữ nhân này chính là kẻ khống chế bọn sâu này.


“Cũng không phải cho ngươi lựa.” Nữ nhân cười khẽ, Mạc Thương nâng người, cắn cái tay đang nắm lấy đui mình của cô gái, nữ nhân đau kêu một tiếng, Mạc Thương nhân cơ hội thoát khỏi tay nàng, chạy dọc theo tay vịn của cầu thang xuống phòng khách, nhìn chằm chằm phòng khách di động trên bàn trà.


“Ngươi đang tìm cái di động kia sao?” Phía sau truyền đến tiếng cười của cô ả, mấy con sâu bò đầy mặt đất bỗng bò lên bàn, Mạc Thương còn không kịp tới gần, trên điện thoại di động đã nhăn nhít đầy bọn sâu bọ xấu xí.


Đáng chết, mấy con sâu chân ngắn này làm gì bò nhanh vậy?


Mạc Thương chần chờ một chút suy nghĩ hất hết bọn sâu này ra thì điện thoại còn xài được hay không, liền một chút như vậy, lại bị cô gái phía sau xách lên.


“Đừng chạy, sủng vật phải nghe lời chủ nhân.”


Nghe lời ngươi mới là lạ! Mạc Thương vừa muốn cắn, lại bị nữ nhân đề phòng ôm lấy cả người, xiết chặt, nhất thời, Mạc Thương cảm thấy hô hấp rất khó khắn.


“Sủng vật không nghe lời, vẫn nên chết thì hơn.” Tay ả càng ngày càng dùng sức, hai mắt Mạc Thương biến thành màu đen.


Mặc, cứu ta…


“Bì bõm ──── ”


Ả kêu thảm thiết, đột nhiên chấn động, hô hấp bỗng nhiên thông thuận, thân thể của con chuột nho nhỏ rơi xuống trên mặt đất, tứ chi run lên vài cái, Mạc Thương chóng mặt muốn xỉu.


Mặc tới cứu hắn sao?


A, không phải Mặc.



Mạc Thương nhìn đến hai bóng người xuất hiện trước mặt, nháy mắt mấy cái, đầu hết chóng mặt, mới nhìn rõ hai người trước mặt là một đôi song bào thai nam tuổi trẻ, còn không kịp nói tiếng cảm ơn, đã bị một trong hai bào thai xách lên.


“Mẹ nó, thực ghê tởm.” Lăng Vũ Lương cau mày, vẻ mặt ghê tởm nhăn nhúm.”Sinh Sinh sao lại ở nơi như thế này.”


”Là sâu biến dị.” Lăng Vũ Lam nói: “Còn chưa có chết.” Lắc lắc con chuột trong tay, “Còn có chuột dị biến.”


Vừa dứt lời, nữ chân sắp bị cắt thành 2 mảnh phía sau bỗng thét lớn tiếng, còn khôngkịp đánh lên người hai anh em song sinh, liền đụng tới một cái trở ngại, mặc cho đánh như thế nào, cũng không có biện pháp tới gần hai nam nhân kia.


“Không được tốt lắm.” Lăng Vũ Lam Lương Lương nói: “Lương, giải quyết hết đi.” Vật cản trong suốt kia là năng lực vốn có của bản thân Lam Vũ Lam, thiết lập một vòng tròng bảo hộ khoảng 10 thước xung quanh người, chỉ cần không vượt qua mười thước, lá chắn bảo hộ có thể tùy ý mở rộng thu nhỏ.


Lăng Vũ Lương nhún nhún vai, tay trái nâng lên, giang hai chưởng, lòng bàn tay bỗng nhiên mọc lên một ngân tuyến, ngân tuyến lóng lánh lẻn đến giữa không trung, bỗng nhiên biến thành một vòng trong cong cong như lưỡi trăng. Đây là năng lực của Lăng Vũ Lương, lưỡi trăng cong cong này, đừng nhìn nó xinh đẹp, lực công kích ẩn dấu trong đó không thể coi thường.


Lưỡi trăng màu bạc đi dạo bên người Lăng Vũ Lương, Vũ Lương khoát tay, “Đem nàng giải quyết.”


Lưỡi trăng bắn nhanh về phía cô gái không kịp di chuyển kia, hét thảm một tiếng thê lương, cổ nữ nhân bị cắt đứt một vết chỉnh tề, cái đầu xì xèo lật ngửa ra, ngay lúc đó, bọn sâu chung quanh bỗng nhiên hỗn loạn, nơi nơi chạy đi.


“A, là sâu biến dị có thể thao túng đồng bọn xug quanh.” Lăng Vũ Lam nói xong, đem vật cầm trong tay Hoàng lão thử ném tới trên mặt đất, nói với nó: “Uy, làm sao liên hệ với người ở đây?”


“Tôi là quản gia nơi này, xin chào, cám ơn các ngươi cứu ta.” Mạc Thương biến thành người, lễ phép cảm ơn song bao thai.


“Nơi này có một người tên là Sương Sinh không?” Lăng Vũ Lương hỏi.


“Có một đứa bé tên là Sương Sinh, xin hỏi ngươi tìm em ấy có chuyện gì không?”


“Không có việc gì, đến đánh mông nó, nó hiện giờ đang ở đâu?” Song bào thai xoa tay, trông chờ khi nhìn thấy tên tiểu quỷ kia, hảo hảo khi dễ khi dễ.


“Đánh, đánh mông?”


“Đúng, nói mau, em ấy ở đâu?”


… Phân cách phân cách…


“Ăn ngon nha ~” ăn uống no đủ, Sương Sinh một tay lôi kéo tay Mặc Mặc, một tay túm dúm mao trên cổ Nhân, ưỡng bụng nhỏ, cảm thấy mỹ mãn đi về, vừa nói, “Nếu anh Mạc Thương làm, nhất định sẽ rất ngon.”


“Mấy ngày nữa để Mạc làm cho em ăn.” Mặc Mặc cười nói.


“Ừ! Nhân có thích ăn hay không?”


“Thích.” Nhân trả lời.


Kỳ thật hắn thích ăn thịt tươi hơn.


“Hắc hắc.” Sương Sinh vui vẻ vừa đi vừa nhảy, “Mặc mặc, khoang thuyền trò chơi khi nào thì xong a?”


“Ngày mốt.”


“A, còn lâu như vậy a.”


“Mới có hai ngày, cũng chờ không được sao?” Mặc Mặc nhéo khuôn mặt nọn chẹt của Sinh Sinh một phen, “Nhóc con không có tính nhẫn nại.”


“EM mới không phải là nhóc con.”


“Vậy em là người lớn, hay là ông già?”


“Em là người trẻ tuổi.” Sương Sinh đô miệng than thở.


Cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, dần dần về tới cửa nhà, liền nhìn đến trong phòng đi ra vài người nhìn rất quen mắt.


“A, Lăng Lăng Lương Lương! Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Sương Sinh vui mừng chạy tới, muốn nhào lên, lại bị song bào thai búng trán, Sương Sinh ủy khuất sờ sờ trán của mình, ” Sao búng tôi chứ!”


“Bọn tôi tìm cậu lâu như vậy, khổ cực như vậy, búng cậu một cái không được a?” Lăng Vũ Lam hừ hừ nói: “Chúng tôi tốn một đống tiền mới biết được cậu ở nơi này.”


“A, thật vậy chăng?” Sương Sinh cợt nhả tiến lên, “Các cậu vất vả rồi, vào nhà ngồi một chút đi.”


“Trong phòng đã không thể ở.” Lăng Vũ Lương nói.


“A? Không thể ở?” Sương Sinh nghi hoặc quay đầu nhìn vào trong phòng, lúc này mới phát hiện tình hình phòng trong, “Oa, sao nhiều sâu như vậy?!”


“Nơi này có sâu dị biến, tôi vừa mới xử lý.” Lăng Vũ Lương nói.


“Sâu dị biến???” Sinh Sinh hảo mê mang.


“Đúng vậy…”


Bên kia đang bô bô nói, Mặc Mặc không muốn tiến lại, hỏi Mạc Thương đang đứng lẳng lặng bên cạnh, “Sao lại thế này?.”


“Mặc…” Mạc Thương đem chuyện vừa mới phát sinh kể ra.”Tất cả người dọn vệ sinh đều không tìm thấy, có thể đã…”


Ai, vừa rồi thật sự là chỉ mành treo chuông, nếu không có song bào thai, hắn phỏng chừng cũng phải chết, sau đó song bào thai không ngừng hỏi về Sương Sinh, bởi vì Sinh Sinh là bạn bè của Mạc, cho nên dù có ân cứu mạng, Mạc Thương cũng không thể nói cho bọn hắn biết, lúc song bào thai hỏi, hắn liền kéo dài thời gian, đem nhóm công nhân đưa về trước.


“Bị thương sao? Để Sinh Sinh trị liệu cho ngươi.”


“Không, không có bị thương, tôi tốt lắm.” Mạc Thương cười nói: “Chẳng qua nơi này có thể cần hảo hảo quét tước một chút.”


“Không cần, nơi này không được.”


“Nga.” Mạc Thương cũng không kinh ngạc cùng để ý lắm, cùng Mặc ở bên nhau lâu như vậy, sớm thành quen chuyện ở một chỗ không được bao lâu liền dọn đi.


Mặc Mặc lại nhìn Sinh Sinh bên kia, Sinh Sinh còn đang cùng song bào thai hưng phấn trò chuyện, tựa hồ thực vui sướng vì hai người kia đến. Lại nhìn xem Nhân bên cạnh, con sói kia tựa hồ cũng không cao hứng.


Thật sự là phiền toái, lại thêm hai cái trở ngại.


“Sinh Sinh, đi thôi.” Mặc Mặc đi lên, một tay ôm Sương Sinh vác lên lưng, “Nơi này không được, đi nơi khác.”


“A? Ác, hảo.” Sương Sinh gật đầu lia lịa, cậu thực chán ghét sâu nha, nơi này thật sự không muốn ở, Sương Sinh quay đầu lại hướng song bào thai ngoắc, “Lam Lam, Lương Lương, các ngươi có chỗ ở không? Không có liền ở chung đi.”


“Hảo.” Vũ Lam trả lời. Bọn họ vất vả tìm như vậy, chính là vì cái này.


Mấy người mấy thú liền rời khỏi chốn hỗn loạn này, mặt trời chiều ngã về tây, không trung dần dần xám xịt xuống.


Nhưng co sâu vốn đang bò lung tung trên mặt đất bỗng nhiên dừng lại, giống như có người khống chế chậm rãi rời khỏi căn biệt thự xa hoa.


“Tốc tốc, ta là bất tử.”


Đêm, vừa mới buông xuống.


— thứ nhất bộ hoàn — …..


TBD:phù! Cuối cùng cũng có thế rút bộ này. Hoan hênh có người nhặt con rơi =]]