C20. Theo Dấu (1)
Phan Ái My là một tấm gương tiêu biểu cho tinh thần chính nghĩa, anh dũng không sợ, phấn đấu hết mình vì người dân. Nàng là một vị cảnh s·át n·hân dân cũng là một trong những người đầu tiên theo vụ án liên sát tại Bình Dương. Ban đầu chỉ là một vụ án nhỏ trong một khu công trường cũ, dần dần nó mở rộng ra thành những vụ t·rọng á·n như g·iết người ở trường học, phanh thây bên cầu, c·hặt đ·ầu giữa chợ.
Những vụ án về sau càng lúc càng có khuynh hướng xuất hiện ở những nơi đông người, nàng có linh cảm rất xấu và chuẩn bị mọi thứ để đối đầu với vụ sắp tới, nàng có linh cảm h·ung t·hủ sẽ gây một vụ án lớn chưa từng có.
Thế nhưng vụ án mà My mong chờ cũng không xuất hiện, kể từ khi trang web Silurian xuất hiện thì h·ung t·hủ cũng ngừng tay. Hắn dường như biến mất, không một vụ nào án nào được trình báo lên nữa.
Sự biến mất đó làm lòng người hoang mang, hắn im ắng càng lâu người ta càng lo sợ, sợ khi hắn tái xuất liệu mình có phải là n·ạn n·hân hay không.
Tất cả cứ thế im lặng cho đến khi hắn được một người nhắc đến. Người có sức ảnh hưởng rất lớn lúc bấy giờ, ED Dương. Thế nhưng hắn không phải xuất hiện như một gương xấu, một kẻ g·iết người tàn bạo hay một cái gì đó tương tự mà là với danh nghĩa của một kẻ đi trước thời đại, một tên t·ội p·hạm có sức mạnh phi phàm.
Khác với mọi người chỉ chú ý đến ED Dương và cách thức “gia tăng sức mạnh” man rợ kia, Ái My lường đến một sự thật còn đáng sợ hơn.
Cô cứ thế hí hoáy lên cuốn sổ tay nhỏ treo trước ngực.
_ ED Dương là ai? Mục đích hắn làm tất cả những việc này là gì?
_ Tại sao ED vừa xuất hiện thì t·ên s·át n·hân Bàn Tay Máu cũng biến mất?
_ Tại sao ED Dương biết tên đó ăn người? Điều đó khả thi sao? Hắn cổ xúy việc này nhằm mục đích quái quỷ gì?
_ Liệu có khả năng nhỏ nhoi nào... ED Dương chính là tên đó? Ngày ED Dương xuất hiện cũng là ngày tên đó ngừng gây án, ED biết được hắn ăn người, rõ ràng để tránh xôn xao dư luận, tổ điều tra đã thống nhất che giấu thông tin đó. ED Dương biết được bằng cách nào?
_ Liệu cái gọi là suy đoán về thiên khi hay tu luyện đều chính là tự bản thân ED Dương tổng kết ra sau quá trình t·hảm s·át ở· Bình Dương?
_Vậy, ED Dương bản thân hắn đang tại Bình Dương? Người thần bí mà cả thế giới đều muốn biết thật ra chính là... một tên hung đồ tàn bạo ở Long Tiên Quốc?
...........
Hàng loạt những suy nghĩ cứ bao vây lấy My làm cô không thể nào chợp mắt. Bản thân cô cũng là một người tu luyện, trong một lần ngồi thiền để suy nghĩ, My đã nhìn thấy được bản chất thế giới, thiên khí cứ thế tự nhiên mà vào cơ thể cô. Khác với những người khác chỉ gia tăng chút ít sức mạnh thể chất hay tinh thần, My nhận ra bên trong mình có một thứ khác đã thức tỉnh, cô có thể nhìn thấy và phân biệt các loại khí khác nhau.
Như My phân tích, mỗi người đều hấp thu thiên khí từ thiên nhiên thế nhưng khi vào đến bản thân thì thứ khí đó sẽ chuyển hóa để mang những tính chất, màu sắc, hình dạng riêng biệt đặc trưng cho mỗi người. Khi thức tỉnh giả sử dụng thiên khí chiến đấu, nó sẽ vương vãi tại hiện trường và tạo nên đường nối với chủ thể. Khi thức tỉnh giả dùng thiên khí để gia tốc sẽ để lại một vệt dài dòng chảy phía sau mình. Mỗi dòng sức mạnh đều là khác nhau, chỉ cần theo dấu là có thể phát hiện đó là ai và đang ở đâu.
Khi nhận ra năng lực này của mình, cô mừng như điên. Với một cảnh sát không gì tốt hơn là khả năng theo dấu hung phạm. Kể từ đó cô rất lo lắng nhưng cũng rất mong chờ tên kia tiếp tục gây án. Chỉ cần hắn dám, Ái My thề sẽ theo đến tận nhà và tóm cổ hắn, tự tay cô sẽ đưa t·ên s·át n·hân đó vào tù để những linh hồn oan khuất kia được an nghỉ.
Cuối cùng những ngày tháng dai dẳng chờ đợi đã đợi được kết quả. Tiếng điện thoại báo án một lần nữa lại vang lên.
Renggg...Rengg...Rengg..
“Alo, phòng 113, cảnh sát h·ình s·ự tỉnh Bình Dương xin nghe...”
........
Đó là một chiều thu tháng 7, đã mấy nhiều tháng kể từ vụ án đầu tiên hắn gây ra. Chỉ trong từng đó thời gian thôi nhưng quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Chỉ 7 tháng đã có người tu luyện đạt đến Khai Mạch Kỳ và mở ra cái gọi là Anh Hùng Hội Sở.
Chỉ vỏn vẹn từng đó thời gian, lũ thú hoang đã hấp thu thiên khí và thức tỉnh ẩn tàng gen. Cùng với thực vật chúng chiếm lấy khu rằng và công khai t·ấn c·ông nhân loại.
Cũng chỉ tứng đó thời gian, người thức tỉnh hay Hero đã trở thành một công việc được trọng vọng, Hero nằm trong top tier best nghề of đờ dia.
Và cũng chỉ cần bao nhiêu đó thời gian thôi, Thanh Dương đã đạt đến cảnh giới mà người người ao ước... Dung Hợp Kỳ.
Tốc độ nhanh chóng đó không phải vì hắn tư chất cao đoan gì mà vì nỗi sợ mà mọi người cung cấp cho hắn, đáng tiếc nó cứ phai dần đi theo ngày tháng và cuối cùng sau chừng đó thời gian, người ta đã quen một tên sát nhưng từng lộng hành trên mảnh đất này. Cảnh sát đã ngưng lục lọi, người ta lại cứ thế tay trong tay ra đường vui chơi vào những lúc đêm khuya.
Cảnh giới tăng lên có thể làm hắn vui nhưng chưa bao giờ làm vơi đi cơn đói, bản chất hắn vẫn là một con thú hoang them khát hương vị thịt. Thiên khí không thể nào lấp đầy cảm giác đó, hắn... lại đi săn sau thời gian dài nghỉ ngơi tu luyện.
.............
Chiều đã dần phai, những cánh chim cuối cùng đã quay về tổ, vài bác công nhân tươi cười hẹn nhau nơi quán quen đầu ngõ. Thời đại nào thì cũng thế, với những người dân nghèo chất phác, một chén rượu ngon sau ngày dài vất vả, thế là đủ.
Trên những con đường nhộn nhịp cũng chẳng mấy đông vui. Những người không thể thức tỉnh lại tiếp tục công việc thường ngày, lớp trẻ thì lại ganh đua nhau tu luyện, chúng không muốn bị bỏ lại.
Thời buổi này chỉ có sức mạnh mới là thứ giúp người ta tự tin, những kẻ nổi trội thu hút nhiều ánh nhìn hơn, các mối quan hệ đến với họ thật dễ dàng. Những người kém hơn thì cố gắng đạt đến mức yêu cầu tham gia Anh Hùng Hiệp Hội, chỉ cần có cái danh Hero thì đi đâu cũng dễ làm gì cũng tiện, muốn phạm pháp cũng ít người nghi ngờ hơn.
Trần Hoàng Long cũng chính là một người như vậy, hắn vốn chính là một tên côn đồ, cơ duyên xảo hợp đã thành người thức tỉnh. Vốn tính lưu manh hắn liên tiếp gây các vụ ẩ·u đ·ả và c·ướp phá. Tuy nhiên vì là người thức tỉnh và còn trẻ, tội danh cũng không nặng nên chỉ bị cảnh cáo và thả ra.
Tới đây, hắn mới thực sự nhận ra được sự ưu việt mà thân phận mang lại. Khi nghe về thứ gọi là Anh Hùng Hiệp Hội, hắn không chần chờ mà ngay lập tức đến ứng tuyển và thông qua. Thân phận Hero cho hắn nhiều đặc quyền còn hơn cả cảnh sát, hắn có thể hoành hành không sợ với lý thi hành nhiệm vụ.
Sự vô pháp của hắn làm người ta ngứa mắt, cao tầng hiệp hội trừng phạt hắn rất nặng. Thế nhưng thay vì thay đổi và sửa sai thì hắn nhận định việc hắn bị trừng phạt chỉ vì bản thân không đủ mạnh, giá trị bản thân chưa đạt đến mức khiến cao tầng bao che hắn mà bỏ qua lợi ích của đám dân đen.
Hắn cứ thế quyết tâm lao đầu vào tu luyện, đáng tiếc với tu chất thượng đẳng từ dưới đếm lên, sự tăng tiến của hắn thật vô vọng. Trong cơn tuyệt vọng đó hắn đã đưa ra một quyết định điên rồ. Hắn đã đến Bình Dương. Hắn muốn trở thành... t·ên s·át n·hân hàng loạt thứ 2.
Hắn muốn nếm thử phương pháp mà ED Dương từng đề cử. Hắn muốn... ăn người.