36. Thương Vong
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi người từ bất ngờ chuyển dần sang mong ngóng và cuối cùng là thất vọng. Chẳng hề có một vị đại năng nào tiến lên mở cổng, cuộc sống của họ lại cứ thế tiếp tục, chỉ có điều bây giờ người thức tỉnh thiêm khí sẽ đồng thời thức tỉnh cá nhân giới diện. Thiên phú kỹ năng dần trở thành thứ để đánh giá chất lượng một con người.
Cuối Đông, thời tiết ngày càng lạnh. Từ khi thiên khí xuất hiện thì thiên nhiên cũng trở nên khắc nghiệt hơn, nhiệt độ âm đã không còn trở nên quá xa lạ ở các nước ôn đới. Nhân loại có thể dùng thiên khí bao phủ cở thể để sưởi ấm, có người còn dùng khí lạnh để rèn thể, luyện công. Thiên nhiên khắc nghiệt nhưng chưa từng đánh gục được bước chân những con người đang không ngừng đi tới.
Đó là những người thức tỉnh nghĩ vậy thôi, đối với người dân bình thường nó lại là một chuyện khác. Thời tiết giá rét kéo dài đến hàng tháng trời, quần áo không đủ để sưởi ấm, người nông dân c·hết cóng trên cánh đồng, lông hung thú trở thành món hàng đắt đỏ và dễ bán.
Trung Tâm Thế Giới, Hỗn Loạn Chi Địa.
[Thiên Lam Tinh được chia ra làm 5 khu vực chính. Lấy Hỗn Loạn Chi Địa (Chasonia) làm trung tâm phân thế giới ra làm bốn đại châu lục.
*Acanaria: Nằm ở phía Tây Bắc thế giới, lấy Almecado làm chủ. Đất đai rộng lớn nối liền nhau, khoa học rất phát triển.
*Brania: Nằm ở phía Tây Nam, lấy Bjail làm chủ. Thực lực không cao nhưng thể thao rất phát triển, dân cư cũng rất ôn hòa không thích c·hiến t·ranh nên cũng không mấy chú trọng quân lực. Bjail có quan hệ rất tốt với Almecado và Long Tiên Quốc nên có thể vững bước tiến lên mặc cho các mối nguy hiểm ngoại xâm.
*Chirusia: Nằm ở Đông Bắc thế giới, lấy Ngưu Quốc làm chủ. Đất rộng, người đông, dồi dào quân lực, nhân dân hiếu chiến, lãnh đạo vô sỉ không có tín dự. Là nơi phát sinh của mọi rắc rối, giấc mơ thôn tính thế giới chưa bao giờ tắt nhưng luôn bị Long Tiên Quốc cản chân.
*Valtralia: Nằm ở Đông Nam thế giới, lấy Long Tiên Quốc dẫn đầu. Là tập trung của các quốc gia và đảo nhỏ gần nhau. Nhân dân hòa đồng nhưng chưa bao giờ e ngại chiến đấu. Long Tiên Quốc và Ngưu Quốc cách nhau chỉ bằng một đường biên giới mong manh. Cả hai có mối thù truyền kiếp, những xung đột nhỏ không ngừng diễn ra giữa hai khu vực.
*Chasonia: Khu vực hỗn loạn nằm ở trung tâm thế giới, là tập trung của vô số nước nhỏ. Nơi này chưa bao giờ biết đến thông nhất vì không ai chịu ai, c·hiến t·ranh lớn nhỏ liên tiếp nổ ra và là cái nôi sản xuất v·ũ k·hí của toàn thế giới. Tuy luôn hục hặc nhau nhưng mỗi khi có kẻ nào từ bên ngoài dám nhòm ngó đến lợi ích chung của khu vực thì họ luôn sẵn sàng bỏ xuống thù hằn mà đồng tâm chống ngoại. Quân lực mạnh mẽ, con người hiếu chiến, đáng tiếc không thể thống nhất nếu không chính là thế lực kinh khủng nhất của Thiên Lam Tinh.
*Cực Hàn Băng Nguyên: Nằm ở cực Bắc thế giới, quanh năm băng tuyết bao phủ. Là nơi phát hiện ra Thiên Nhân di thể.]
Có thể thấy Chasonia chính là trung tâm của cái thế giới này. Nó chính là tứ chiến chi địa, chỉ cần có thế chiến nổ ra, Chasonia chính là nơi chịu thiệt hại to lớn nhất. Đó cũng chính là lý do Chasonia được Thần Ma lựa chọn để bắt đầu đợt răn đe đầu tiên.
Trong đêm đông tĩnh mịch, một tiếng gào thét kinh hoàng như phá nát màn đêm, tiếp sau đó là cảnh tượng mà không một ai có thể quên được.
Một cánh cổng từ hư vô hiện ra ở ngay giữa trung tâm thành phố. Chỉ chốc lát sau, từ màn sương trắng đó là đếm không hết quái vật tràn ra, chúng cứ thế chém g·iết tất cả những ai chúng gặp trên đường.
Chúng là những bộ xương khô, là những con thú hình người, là những sinh vật màu xanh thấp bé với đôi tai nhọn,... chúng chính là những con quái vật đến từ Hầm Ngục. Đúng như cảnh cáo, cánh cổng nhỏ sẽ xuất hiện ngẫu nhiên và đem lại vô tận t·hảm h·ọa cho thế giới. Ban đầu, người ta tự động cho qua tin tức đó và cảm thấy nó chỉ là sự răn đe, đốc thúc con người tu luyện của các bậc Tiên Nhân mà thôi.
Cho đến bây giờ, rốt cuộc họ đã biết điều đó không phải là hù dọa. Đám quái vật kia là thật, tổn thương này là thật và những người đ·ã c·hết kia không thể nào sống lại được.
Tiếng khóc than tuyệt vọng vang vọng cả một vùng trời, thảm hạo đó nhanh chóng lan sang những thành phố khác, đám quái đó cứ thế ùa ra không ngừng, những nơi chúng đi qua chỉ còn lại là đổ nát hoang tàn.
Đám quái tràn ra thực lực cũng không có gì cao xa, chỉ đâu đó ở tầm Tụ Khí, Thức Tỉnh Kỳ. Chúng chỉ có man lực, đầu não rất kém phát triển và chỉ tàn sát theo bản năng. Con người rất nhanh tìm được cách tiêu diệt chúng, nhưng cánh cổng vẫn ở đó, đám quái vẫn không ngừng ùa ra. Những Hero dũng cảm đã nhận nhiệm vụ tiến thẳng vào trong cánh cổng, họ muốn giải quyết dứt điểm mọi việc.
Phía trong cánh cổng là một thế giới hoàn toàn khác, có núi có cây có thú nhưng tuyệt nhiên không có một người nào trong đó. Trên đài cao có một con yêu tinh đang không ngừng triệu hồi binh lính từ quả cầu pha lê của mình. Trên đầu nó, một dòng chữ đỏ làm người ta không thể không chú ý.
[Yêu Tinh Tư Tế: Lv15(Boss).
Thân mang thủy tinh triệu hồi, hắn muốn tạo ra một q·uân đ·ộihùng hậu để t·ấn c·ông chiếm lấy Thiên Lam Tinh. Sức mạnh bản thân không cao nhưng pháp thuật lại lợi hại, tiêu diệt hắn và phá hủy pháp cầu để đóng cánh cổng.]
Thế mà thực sự có Boss, đám quái vật khủng kh·iếp này thật sự không khác gì đám quái thú trong một trò chơi rpg thường thấy. Trò chơi đánh Boss lấy phần thưởng đã trở thành sự thật. Nhưng khác với trò chơi, đây là thế giới thực, ngươi sẽ không có cơ hội chơi lại, ngươi cũng không chiến đấu vì phần thưởng mà chính là vì gia đình phía sau ngươi.
Bằng sự anh dũng và tinh thần quyết thắng, cánh cổng đã thực sự đóng lại. Tai nạn qua đi nhưng tổn thương để lại là không thể đong đếm. Những người tham gia trận chiến đều sững sờ nhìn bảng thông báo của mình, những dòng chữ nhỏ như cắt vào lòng họ.
[Chúc mừng chiến binh, ngươi đã thành công đóng lại cánh cổng, mọi phần thưởng sẽ được trao tặng sau khi Abyss được mở ra.]
Sự hi sinh của họ thực sự chỉ là một trò chơi. Hầm Ngục không phải là món quà, nó chính là tấm bùa đòi mạng đang dán trên đầu tất cả mọi người. Một lần nữa người ta phải đánh giá lại mức độ nguy hiểm của thứ quà tặng tiền nhân này. Họ càng lúc càng mong chờ hơn có một ai đó thực sự mở ra nó, họ không muốn sống trong lo âu nữa, họ muốn bước vào đó g·iết c·hết tất cả quái vật trước khi chúng sổng ra và mang đi thân nhân của họ.
Không khí bi thương lan ra toàn thế giới, ngày hôm đó trở thành ngày tưởng niệm những người xấu số đã ra đi và vinh danh những người anh hùng đ·ã c·hết trong đợt tập kích đầu tiên của Hầm Ngục.
Nơi thành phố đổ nát đó được xây dựng trở lại, ở nơi cánh cổng xuất hiện, một bia đá được đặt tại đó làm bia mộ chung của những người đã mất. Họ đã bị g·iết, b·ị c·hém, bị ăn và bị xé ra làm nhiều mảnh. Điểm chung là họ đều đã ra đi vì sự chủ quan của con người. Tấm bia đó chính là cái đinh đóng vào tim của mỗi người, họ không muốn tên mình sẽ xuất hiện phía trên đó, họ muốn tiến vào Abyss tìm kiếm cơ hội sống thực sự cho bản thân mình.