Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Thực

C7. Chợ Sáng




C7. Chợ Sáng

Thanh Dương thỏa mãn nhìn ra bên ngoài cửa số, đã lâu rồi hắn mới lại có cảm giác như vậy. Khẽ đưa tay lau đi tro bụi bám trên vành cửa, hắn quyết định dọn dẹp mọi thứ, khi còn tại thế, mẹ hắn rất chú tâm việc lau dọn, từ khi mẹ hắn đi, cũng không còn ai làm việc này nữa.

Hắn bắt đầu với từng góc nhỏ, quét đi mọi bụi bặm, lau sạch mọi thứ trong nhà và bắt đầu lo đến việc giường chiếu. Hắn đem tất cả vỏ chăn, áo gối đưa vào máy giặt, sau tất cả, căn nhà bỗng chốc trở nên sạch sẽ tinh tươm.

Hắn đi đến thắp cho mẹ một nén nhang, hắn nghĩ mẹ đã phù hộ cho hắn, cuộc sống của hắn đã sang trang mới, đáng tiếc nó bây giờ chỉ còn mỗi hắn mà thôi.

Vốn định mua sắm chút gì đó để ăn nhưng hắn bỗng giật mình khi nhìn vào chiếc gương, trong đó hắn vẫn ốm đói gầy mò. Bệnh của hắn có vẻ là đã ổn nhưng hắn không thể giải thích như thế nào về sự biến mất kì lạ của nó được.

Một người u·ng t·hư dạ dày giai đoạn cuối bỗng trở nên mạnh khỏe và ăn uống bình thường thì thật là quái lạ. Hắn không muốn trở nên hiềm nghi sau sự việc tối qua.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định tiếp tục giả bệnh, một kẻ bệnh sắp c·hết đến bước đi cũng khó khăn tất nhiên sẽ không làm ai nghi vấn gì rồi. Khoác lên mình chiếc áo sờn cũ, chiếc quần bệnh nhân rộng thùng thình, hắn cứ thế nhẹ bước ra cửa, từng bước nhẹ nhàng đi xuống khu chợ.

Buổi sáng sau Giáng Sinh, không khí xung quanh thật ồn ào náo động. Những đứa trẻ túm tụm bàn tán xôn xao về một vụ g·iết người gần đó, vài đứa tỏ ra hiểu biết cứ mở miệng bô bô:

“Chúng mày biết gì chưa? Ghê lắm, tao nghe chị Bảy con dì Ba kế bên nhà ông Tư chú Sáu bạn mẹ tao kể là đã tận mắt thấy ông đó bị xe xác ra nhiều mảnh xong đốt lên. Ghê lắm, nhìn một cái là ói hết cơm ra luôn á”.

“Tụi mày đứa nào giỏi thì đến đó mà xem đi, người ta giờ xúm đen xúm đỏ ở bển á, tao là hổng đi rồi đó. Ai giỏi thì đi xem rồi về kể tao nghe với”.



“....”

Những người già thì tặc lưỡi lắc đầu, không ai có thể yên tâm khi ngay bên cạnh mình lại phát sinh một vụ án kinh khủng như vậy, t·ên s·át n·hân biết đâu vẫn quanh quẩn ngay bên cạnh, nghĩ đến mà kinh a.

Thanh Dương như vô hình giữa đám đông, những bước chân nhìn như yếu đuối xiêu vẹo của hắn thật ra là đầy tính toán, hắn cứ lẩn vào những nơi ít người, nhẹ tránh những ai ngang qua và nhanh chóng biến mất giữa đám đông.

Chợ nhỏ cuối chung cư là một nơi hỗn tạp, mọi thứ đều có bán và mọi người đều trên cơ bản là quen nhau. Những người dân mua nhà nơi cuối khu sử dụng khoảng nền phía trước để bày nên những sạp hàng bán mọi thứ. Mọi người đều là hàng xóm, ông bán rau thì tôi buôn cá, mọi thứ diễn ra rất nhộn nhịp.

Không bao lâu, Dương đã đến địa điểm cần tìm, một sạp bán rau củ, chủ quán là người quen của mẹ hắn, người hiếm hoi đã có mặt trong t·ang l·ễ và cố gắng chu cấp đồ ăn miễn phí cho hắn suốt mất tuần liền.

Ban đầu hắn cứ vô tư nhận, về sau phần vì ngại phần vì cơn đau không dứt, hắn buông xuôi và từ chối sự trợ giúp của cô, hắn cứ thế nằm chờ c·hết trong căn hộ của mình.

Đến nay, khi mọi sự qua đi, hắn lại trở về bên sạp hàng nhỏ, hắn cần một đồng minh, một người có thể đứng ra làm chứng và bảo vệ hắn nếu có nghi vấn nào được đặt ra.

Khi vừa nhìn thấy hắn, cô Liên sửng sốt thốt lên:

“Trời đất, mày đó hả Dương? Mày làm cô lo quá. Quỷ sứ nhà mày, dám đóng cửa không cho cô vào, mày muốn c·hết hả con.”



Vừa nói vừa bước tới kéo tay hắn vào, giọng khẽ xuýt xoa, mắt rơm rớm nước:

“Sao mà mày ốm thế này hả con? Mày phải ráng sống nhà lo cho tương lai chứ, mày đi rồi thì ai mà nhang đèn cho mẹ mày. Bất hiếu lắm đấy con ạ, cố gắng lên”.

Thanh Dương ậm ừ, tâm hồn chai sạn của hắn như rung lên.

“Cô bán cho con mớ rau, mớ củ. Lấy thêm cho con ít ngũ cốc, bột năng. Lại đong cho con cân gạo. Con cảm ơn nhiều ạ”.

Cô Liên chỉ chiếc ghế xếp ở góc nhà bảo hắn:

“Vào nhà ngồi chờ cô tí, để cô lấy thêm ít sữa, trái cây đem về mà ăn tẩm bổ vào. Ung thư nhiều người vẫn trị hết đấy thôi, quan trọng là mày phải lạc quan lên, đừng ủ rũ chịu c·hết là còn hi vọng, cố gắng lên con nhé”.

“Vâng ạ, cảm ơn cô”.

Chẳng bao lâu, cô đang mang đầy những túi bước ra, thấy hắn toan móc tiền trả, cô rầy:

“Cô cháu với nhau cả, mày mà trả tiền là cô giận đấy, có mang nổi không? Không được cô kêu thằng Đạt xách về giúp cho”.



Đạt là con cô Liên, nó nhỏ hơn Dương 2 tuổi, thằng này trước giờ đều không ưa hắn, nhất là sau khi mẹ hắn q·ua đ·ời, nó càng ghét tợn. Nó nghĩ Thanh Dương là kẻ ăn xin, bám vào nhà nó, lấy đi đồ đạc và tình thương của mẹ nó. Thanh Dương rất ngại gặp thằng này, ánh mắt khinh bỉ của nó làm người ta yếu lòng.

“Không sao cô ạ, cứ để con xách. Con muốn vận động một tí cho khỏe người”.

“Ah mà cô ơi, gần đây có chuyện gì mà chợ mình xôn xao quá thể vậy ạ” Thanh Dương nhẹ giọng dò hỏi, cố tỏ ta vẻ ta đây vô can không hề hay biết gì cả.

Cô Liên tặc lưỡi khẽ nói:

“Thời buổi nhiễu nhương, sáng nay mấy bà công nhân đi chợ sớm phát hiện một xác c·hết c·háy ở bên kia, nghe nói là ghê lắm. Cô thì bị yếu tim nên không dám ra xem, chẳng biết như thế nào nữa, nhưng mà việc có n·gười c·hết là thật, c·hết rất thảm, hiện trường nghe nói là rấy khủng kh·iếp ”.

Bỗng như nhớ đến điều gì đó, cô nghiêm túc dặn dò:

“Từ này cố gắng hạn chế đi lung tung cháu nhé, h·ung t·hủ vẫn chưa bắt được đâu. Người ta nghi ngờ hắn vẫn còn luẩn quẩn đâu đây. Bệnh hoạn như mày lỡ gặp là toi oan mạng, đêm ai có gõ cửa cùng đừng có cho vô, cẩn thận vẫn hơn con ạ”.

Thanh Dương cúi chào ra về, hắn đã thành công, không một ai nghi ngờ gì hắn cả. Hắn giờ đây có thể hoàn toàn yên tâm với vai diễn của mình rồi. Chờ một thời gian khi sự việc qua đi, hắn nghiễm nhiên là thoát tội, cuộc sống tươi đẹp sẽ lại đón chờ hắn mà thôi. Tất cả còn lại là vấn đề thời gian, mà hắn giờ đây lại hoàn toàn không thiếu điều đó.

Về đến nhà, hắn hân hoan nấu nướng, nếm lấy những hương vị lâu rồi không trải nghiệm, vui thích ngắm nhìn những con người nhỏ bé trao nhau ánh nhìn lo âu phía bên dưới khu nhà. Hắn có cảm giác nắm mọi thứ trong tay, ngự trị lên tất cả.

Khi sự bành trướng như muốn đạt đến đỉnh điểm, bỗng một âm thanh cất lên làm hắn giật thót.

“Vui vẻ lắm sao thằng nhóc? Ăn thịt đồng loại, uống máu tiền nhân, ngươi có vẻ quá đắm chìm trong sức mạnh được ban cho nhỉ? Cần ta giúp ngươi hiểu rõ hoàn cảnh bản thân hiện tại không? Thực Thần Thú”.

Thanh Dương hoảng hốt nhìn quanh, có người biết được bí mật của hắn, điều này là tối kị. Sau một hồi quan sát, hắn như c·hết lặng khi nhận ra, âm thanh đó phát ra từ tấm kính kế bên tủ thay đồ. Phía trong đó, một thân ảnh kì dị với đôi mắt sáng đỏ rực đang chăm chăm nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm.