Địa Ngục Biến Tướng

Chương 166




Hừng đông mang theo khí thế bốc hơi hào hùng, chầm chậm lan ra từ phương Đông, ánh mặt trời vàng chói rắc lốm đốm như những bông tuyết lên nóc nhà ngói diêm chập trùng tựa như những con sóng ở Biện Lương. Đàn Dương Tử ngồi trên Phật tháp của Tướng Quốc Tự, nhìn đô thành đang dần dần tỉnh giấc từ sắc yên tĩnh màu lam đậm trước mặt, nghe âm thanh cổ xưa phát lại từ tháp chuông đằng xa vang vọng giữa những vạt mây mỏng manh và cánh chim thức dậy sớm. Gã nghĩ có lẽ La Tân đã trở về địa ngục, dù sao thì bùa chú trong lòng bàn tay cũng không hề cảm ứng được vị trí của nửa còn lại.

Như vậy cũng tốt, gã cũng có thể yên tâm hơn.

Khe khẽ thở dài, vừa định đứng lên, chợt nghe dưới tháp có người dùng giọng ôn hòa trong trẻo nói, “Đạo trưởng, đã lâu không gặp.”

Đàn Dương Tử sững sờ, cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy bên dưới tháp là một tăng nhân áo xám đang đứng, khuôn mặt khoảng ngoài năm mươi, mặt mày từ thiện ôn hòa, ánh mắt yên tĩnh trí viễn. Lại chính là pháp sư Quan Nghĩa bị quỷ phụ thân khi gã đến Tướng Quốc Tự bắt cức tâm quỷ. Mặc dù đã là chuyện xảy ra từ hai năm nhân gian trước, song gã vẫn nhớ mang máng vị cao tăng bị lòng đố kỵ chôn sâu trong lòng nuốt chửng này.

Nhưng Quan Nghĩa mà gã nhìn thấy vào lúc này lại rất khác với trước kia, rõ ràng vẫn là mặt mũi giống vậy, lại như thể trẻ trung hơn, cũng trầm tĩnh hơn. Phảng phất như cả người là một vũng nước sâu bị lãng quên, một mảnh phù vân giữa núi non, làm người ta vừa nhìn đã cảm nhận được một loại cảm giác bình lặng giống như bụi bặm đều lắng xuống, vạn sự đều hư không, một mặt muốn lại gần, một mặt lại lòng sinh kính sợ.

Đó là một loại khí tức ôn thuần mà Đàn Dương Tử rất hiếm khi thấy trên người nhân loại, gã hành tẩu nhân gian ngàn năm, cũng chẳng qua chỉ mới gặp được mười mấy người ít ỏi. Xem ra vị Quan Nghĩa pháp sư này sau khi trải qua một hồi kiếp nạn đó, đã ngộ hiểu được điều gì, cảnh giới bay vọt mấy tầng, trở thành một vị cao tăng danh xứng với thực.

Đàn Dương Tử nhẹ nhàng nhảy xuống, hạ xuống trước mặt Quan Nghĩa pháp sư, khẽ gật đầu, “Pháp sư có khoẻ không?”

Quan Nghĩa pháp sư chắp hai tay trước ngực trịnh trọng cúi đầu với gã, “Đa tạ ơn điểm hóa của đạo trưởng cùng với đồ đệ ngày hôm đó, mới có thể khiến cho ngu tăng có cơ hội phá mê khai ngộ, thấy rõ tâm tính mình.”

Đàn Dương Tử nói, “Ta chỉ làm việc nên làm, tu vi tạo hóa của pháp sư đều thuộc về ngài.”

“Nếu như không có ngài và đồ đệ điểm hóa, làm ta không thể không đối mặt với tâm ma, chỉ sợ từ lâu ta đã rơi vào mê chướng đúc thành sai lầm tày trời. Đại ân đại đức, bần tăng cảm động đến rơi nước mắt, không cần báo đáp.”

“Pháp sư không cần phải quá khiêm tốn như vậy.”

“Có điều hôm nay thấy đạo trưởng nhíu chân mày, dường như là đang có tâm sự?” Giọng nói thanh tĩnh như nước chảy chậm của Quan Nghĩa chẳng hiểu sao lại khiến Đàn Dương Tử bất tri bất giác dỡ phòng bị xuống, chỉ cảm thấy trong lòng yên ả.

Đàn Dương Tử nói, “Ta muốn đi cứu một người, con đường phía trước hiểm trở vô biên, ta không biết còn có thể gặp được y hay không.”

“Chỉ như vậy?”

“… Ta cũng không biết nên dùng tâm trạng nào để đối diện với y, không biết chuyến đi này là đúng hay sai.”

“Nhưng ngài vẫn quyết định đi cứu người đó?”

Đàn Dương Tử gật đầu, “Y tự nhận rằng đã từng mắc nợ ta, lại bị mê chướng ảnh hưởng, giả đùa thành thật, sinh ra chấp nhất hư vọng với ta. Ta không muốn tiếp tục rơi vào đó, nhưng cũng không thể nhìn y đi vào tuyệt cảnh được.”

Quan Nghĩa pháp sư lẳng lặng nhìn gã, rồi cười nhẹ như mây gió, “Ngài hà tất phải quan tâm đối với người đó là thật hay là giả, lòng người khác, chỉ có người đó có thể khám phá, ngài không giúp được người khác, cũng không khống chế được người khác. Ngài chỉ cần tự hỏi mình, quan tâm đối với y là thật hay giả, ngóng trông đối với y là thật hay giả. Ta nghĩ, trong lòng ngài đã sớm có đáp án.”

Đàn Dương Tử hơi loạn nhịp tim, nghiêm túc suy nghĩ lời hắn nói. Xưa nay gã chưa bao giờ bận tâm đến ý nghĩ thực sự của mình, gã ghét phải đối mặt với tình cảm của bản thân. Nếu như có thể, gã hi vọng có thể đóng băng hết tình cảm của mình lại, vậy là sẽ không cần phải chịu thêm đau xót thất vọng nữa. Nhưng trùng hợp là gã lại nắm giữ quá nhiều thứ tình cảm nồng nặc, bất kể có khống chế thế nào, chung quy vẫn sẽ như lửa cháy lan đồng, nuốt chửng tất cả.

Gã vẫn luôn dùng chuyện tình cảm của Ba Tuần đối với mình không phải là thật, mình không nên tiếp tục rơi vào trong bẫy rập để trốn tránh, mà lại chưa bao giờ tự hỏi mình một câu.

Nếu như Nhan Phi biến thành Ba Tuần, nếu như Nhan Phi không biến mất, chỉ biến thành một Nhan Phi toàn vẹn hơn, mạnh mẽ hơn, gã còn có thể tiếp tục yêu tiểu đồ đệ đi theo mình mười năm nữa không?

Hay là, gã vẫn cứ bướng bỉnh đổ hết mọi sai lầm lên người Ba Tuần, tìm một nơi để trút hết khổ cực và căm hận của mình như một lẽ dĩ nhiên.

Thấy vẻ mặt tựa như đã ngộ ra của Đàn Dương Tử, Quan Nghĩa pháp sư nở nụ cười ôn thuần nói, “Còn có một chuyện. Một canh giờ trước, người bạn của ngài đã cậy nhờ ta cho hắn mượn nhân thân dùng một lúc, bảo rằng muốn giúp ngài đi thiên đình cứu người. Ta đã đồng ý. Giờ khắc này, hắn đang ngủ say trong đầu ta, ta chỉ muốn báo cho ngài một câu, chớ nên trách cứ hắn xâm chiếm thân thể con người.”

Đàn Dương Tử hơi mở to hai mắt, “La Tân đang ở trong thân thể ngài? Tại sao ta hoàn toàn không hề cảm nhận được quỷ khí?”

Quan Nghĩa pháp sư khẽ mỉm cười nói, “Có thể là da của ngu tăng quá thô quá dầy, không dễ ngửi ra được. Thôi, nếu như hai người đang vội, bần tăng cũng không nhiều lời nữa. Có điều, vẫn muốn nhờ đạo trưởng, chớ để vị thí chủ La Tân này chế ra sát nghiệp.”

Âm cuối của hắn vừa rơi xuống, hai mắt cũng nhẹ nhàng khép lại, khi mở ra một lần nữa, cả người đã thay đổi sang một thần thái khác. Đầu tiên là mặt mày mờ mịt, sau đó từ từ biến thành khiếp sợ, tay chân luống cuống nhìn loạn xung quanh, tiếp đó bắt đầu lăn qua lộn lại nhìn hai tay của mình, miệng lầu bầu, “Đây là… Đây chính là nhân thân sao? Ấm áp thật thoải mái thật!!! Chẳng trách quỷ nào cũng bảo chạy đến nhân gian phụ thân lên thân thể người sảng khoái ra sao!!!”

Khỏi cần hỏi, đây chắc chắn là La Tân không thể nghi ngờ…

Đàn Dương Tử tức giận cười nói, “Ngươi cũng biết chọn đấy chứ. Cả Biện Lương nhiều người như vậy, ngươi cố tình chọn một người ta biết.”

Quan Nghĩa pháp sư… Hoặc nên nói là La Tân ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt trời, rồi che mắt bịt miệng, chỉ vào trên trời hô to hỏi rằng đó là vật gì. Khiên Na một tay ngoáy ngoáy tai, một tay kia tóm lấy cổ áo của La Tân, nhảy vụt lên một cái, nhân lúc người đi lại trên phố lớn vẫn chưa đông để kéo hắn về phía nhà tranh Liễu Châu.

…………………………

Lần trước nhìn thấy ánh sáng mỹ lệ của tử khí nghênh loan, nhật nguyệt lăng không trên không trung thiên giới đã là bao lâu về trước?

Giây phút đạp lên đất đai thiên giới, Ba Tuần đã lập tức nhận ra chừng một nửa thiên nhân của Tứ Thiên Vương Thiên đều đang đứng ở mặt đất và hư không đằng xa quan sát, những dải lụa màu sắc rực rỡ trên người bọn họ tung bay như mưa hoa rơi lất phất đầy trời, trang sức châu báu rực rỡ trên người cũng ngưng tụ thành một dòng sông hoa lệ. Khoảnh khắc y hiện thân, tiếng ca của phượng hoàng cùng tiếng nhạc của các thiên nữ vốn đang văng vẳng khắp nơi bỗng nhiên lại có một thoáng lặng đi, trầm trọng bao phủ lên cõi trời thứ nhất của thiên đạo xưa nay không biết sợ hãi là gì.

Tứ Thiên Vương Thiên được trấn thủ bởi bốn vị thiên thần mạnh mẽ: Phương Đông – Trì Quốc Thiên Vương, phương Nam – Tăng Trưởng Thiên Vương, phương Tây – Quảng Mục Thiên Vương và phương Bắc – Đa Văn Thiên Vương. Trong tay bốn người bọn họ, mỗi người đều nắm một cái hỗn nguyên tác bằng vàng ròng to bằng cánh tay trẻ con, trên mỗi cái vòng vàng đều viết đầy phù văn phong ấn thần lực, từng vòng bao lấy nhau, tiên lực trận pháp trong đó cũng luân chuyển không ngừng, đủ để khóa lại thiên thần mạnh nhất. Sợi xích này được hai vị thần thủ công Can Tương Mạc Tà hợp lực đúc thành, được làm riêng để bắt lấy Ba Tuần. Ba Tuần mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen dài như quạ vũ quanh co uốn lượn phía sau, hai tay bị trói vào từng tầng xiềng xích, mà trên khuôn mặt mỹ lệ lại chẳng hề thấy mảy may lo sợ chật vật, thậm chí bên khóe môi còn mang theo một vệt cười như có như không. Y nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên hào quang quanh thân tỏa ra chói lọi, như triều dương bất chợt trào lên khỏi vực biển, mãnh liệt mà chói mắt như vậy, quang minh vô tận đã nuốt lấy hết khuôn mặt y.

(*) Đọc thêm về Tứ Thiên Vương ở đây

Chư thiên thần linh đều dồn dập kêu lên sợ hãi, lấy tay che mắt mình lại.

Nữ Bạt đi sau Tứ Thiên Vương hừ lạnh, “Đã là tù nhân còn muốn làm ra vẻ?”

Ba Tuần miễn cưỡng liếc mắt nhìn nàng, vẫn không hề nổi giận.

Tứ Thiên Vương Thiên tạo thành từ bốn lục địa rộng lớn được biển cả vô bờ nâng đỡ. Phía Đông, Đông Thắng Thần châu trải rộng thần mộc tiên lâm, phía Nam, Nam Thiệm Bộ châu phủ kín trân thú dị thảo, phía Tây, Tây Ngưu Hóa châu núi trữ vàng tàng bảo, phía Bắc Bắc Câu Lư châu vạn hồ linh thủy giao châu. Vị trí hiện tại của bọn họ là ở Nam Thiệm Bộ châu, lọt vào trong tầm mắt đều là tiên cảnh kỳ hoa hùng vĩ mà hoa lệ, lan trải ra bốn phương tám hướng như những cánh rừng rậm. Bên trên mặt đất chập trùng như một dải lụa tơ tằm, vô số cung điện lầu các hoặc nằm trên đất, hoặc lơ lửng trên không, được tiên khí rặng mây vờn quanh, sênh ca lượn lờ, phượng múa yểu điệu. Không khí trong veo, không vương nửa hạt bụi trần, mỗi hơi mỗi ngụm đều như thể hút lấy tinh hoa của cả vũ trụ.

Địa khí dồi dào như vậy, dù chỉ dẫn xuống một phần mười, cũng đủ để bù cho nhân gian và địa ngục.

Những thiên nhân ở đây, ngày ngày đều không có việc gì để làm, ăn uống du ngoạn, luôn cảm thấy phát chán, thế là muốn tỷ thí tranh đấu với nhau, hoặc là đến nhân gian khuấy lên ít phong vân để giết thời gian. Có vài thiên nhân dù đã sống hàng kiếp, nhưng ngay cả đồ ăn ngày ngày được đưa tới bên miệng bọn họ đến từ đâu cũng không biết, càng không buồn để ý tới. Ba Tuần còn nhớ khi còn bé y từng đến Tứ Thiên Vương Thiên chơi, nghe thấy hai thần tiên khoác lác với nhau rằng, mình đã báo mộng cho đế vương ở nhân gian, khơi lên bao nhiêu cuộc chiến, nói rằng tu la ở tu la đạo hiếu chiến vụng về tới mức nào, thế nhưng chính bọn họ lại không biết ngay đến cả cách gọt đào, còn đòi thiên nữ phải đút vào miệng bọn họ một múi đã cắt gọn ghẽ.

Ba Tuần bước ra một bước, tức khắc có vạn ngàn cánh bướm bay lên từ biển hoa dưới chân y, quấn quýt lấy ống tay áo nhẹ lay theo gió. Bước đi của y mềm nhẹ như tuyết, tư thái tao nhã thong dong, đến ngay cả tiếng đinh đang của xiềng xích cũng như đã thành tiếng nhạc nền. Những thiên nhân chạy tới xem trò vui đằng xa vốn muốn xem Ma Quân đảo loạn lục đạo rốt cuộc trông như thế nào, nhưng lại không ngờ rằng càng xem hai mắt lại càng sững sờ.

Tử Vi Thượng Đế vốn có ý để Ba Tuần đi trên đường thị chúng, dẫn y đi qua chư thiên, cuối cùng đến Ly Hận Thiên, bị xét xử lần cuối trong Hạo Thiên thần cung, sau đó thì xử tử. Trong mỗi một cõi trời đều đã bày ra tầng tầng trận pháp của thiên binh, phòng ngừa Ba Tuần bỏ chạy.

Thực ra cả một đoạn đường này, trong lòng Nữ Bạt luôn hết sức bất an.

Ngay cả khi đã mang trượng Thấp Bà từng đánh bại Ba Tuần do Tử Vi Thượng Đế khâm thưởng, nàng vẫn luôn cảm thấy mình đã thắng trận chiến này quá đơn giản.

Nàng đã giao thủ với Ba Tuần hai lần, một lần là ba trăm năm trước, một lần là khi Ba Tuần mới vừa thức tỉnh trong thân thể của nhân loại này. Thân là nữ chiến thần được xưng tụng đáng sợ nhất thiên giới, nàng cũng chỉ được biết cái gì là sợ hãi thực thụ khi đối mặt với Ba Tuần. Phảng phất như đứng trước mặt y, nàng chẳng là cái thá gì, y chỉ cần tiện tay phất nhẹ là có thể biến mất.

Thế nhưng lần này…

Nàng không dám nói bất an này ra, chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác. Hết thảy thiên binh dưới trướng nàng đều không dám thả lỏng nửa khắc, tay luôn luôn đặt trên binh khí của từng người, thiên nhãn cũng không hề nhắm lại một khắc nào. Mọi ánh mắt đều vững vàng khóa chặt vào người Ba Tuần, canh chừng từng hành động bé nhỏ nhất của y.

Ba Tuần bị mang đến thành Thiệm Bà nằm ở trung tâm Nam Thiệm Bộ Châu – vương thành của Tăng Trưởng Thiên Vương. Bên dưới tán cây diêm phù khổng lồ là vương cung hùng vĩ xây dựa vào thân cây. Cung điện màu trắng rực rỡ quấn những vòng tiên đằng tử hoa được những phiến lá cây đẹp tựa trang sức lưu ly chiếu rọi cho tỏa ra ánh sáng lung linh, xích luyện thần xà to lớn quấn quanh mọi cột trụ trên hành lang, bảo sa như sương, thềm ngọc lá rụng, vô số những thiên nữ thiên nhân tuyệt mỹ mặc lăng la trên người bưng chén rượu quả đi lại như gió.

Nhưng ngoài những người hầu mỹ lệ đó, còn có vô số thiên binh Ly Hận Thiên toàn thân mặc kim giáp đội mũ giáp, đứng sừng sững hai bên con đường dài, tựa như một hành lang màu vàng, Ba Tuần bị dẫn vào đại điện yết kiến của cung Diêm Phù.  Chỉ thấy bên trong điện phủ rộng lớn đã được bố trí một bàn tiệc rượu thật dài, mà cuối bàn tiệc là một thiên nhân hoa lệ mặc thiên y tơ vàng, cao gầy mà tuấn mỹ, thánh quang tươi đẹp chiếu rọi toàn bộ cung điện.

Trường Canh tinh quân.

Ba Tuần vẫn còn nhớ, thuở nhỏ mình đã từng rất sùng bái hắn, bởi vì hắn kiêu ngạo mà mạnh mẽ, quyền khuynh chư thiên, đến ngay cả mẫu thần của mình cũng phải có vài phần giữ lễ với hắn. Mà Trường Canh tiên quân cũng hầu như luôn cười híp mắt với y, dáng dấp rất ôn nhu, chỉ là khi nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ đó, y luôn cảm nhận được một luồng hơi lạnh khó giải thích.

Nụ cười đó quá hoàn mỹ, như đang che lấp đi rất nhiều thứ khác. Bất kể thoạt nhìn hắn thân thiện tới mức nào, vẻ thân thiện ấy cũng giống như một bức tường, một bức tường tránh người ngàn dặm.

Y vẫn chưa bao giờ hiểu rõ vị thiên quan mà Tử Vi Thượng Đế nể trọng nhất này. Y chỉ biết quan hệ giữa Trường Canh tiên quân và Tử Vi Thượng Đế cũng giống như quan hệ giữa A Tu Vân và y, mà vị Trường Canh tiên quân này cũng giống như A Tu Vân, đều là loại người y không nhìn thấu được.

Trường Canh tiên quân nhìn thấy y, quả nhiên lại nở nụ cười thậm chí có thể dùng ôn nhu để miêu tả, “Đệ Lục Thiên Ma Quân, đúng là một danh hào vang dội.”

Ba Tuần cũng nhếch miệng, nở nụ cười có lẫn cả mị khí trong vẻ ngây thơ, “Ngắn ngủi ba trăm năm nhân gian, tiên quân lại càng ngày càng trẻ trung tuấn mỹ.”

Trường Canh tiên quân đưa tay làm động tác mời, “Cửu biệt trùng phùng, mượn cung điện của Tăng Trưởng Thiên Vương dùng một hồi. Xem như là đón gió cho ngươi đi.”

Ba Tuần bật cười, “Là tiệc đón gió, hay là tiệc tiễn biệt?”

Trường Canh tiên quân không hề trả lời.

Ba Tuần nhìn qua bốn vị thiên thần đang nhìn chằm chằm vào y như đang gặp đại địch, thế là cũng không giữ kẽ nữa, mà ngồi xuống trên cái ghế thanh ngọc cách y gần nhất, hai tay đang bị cùm lại đều giơ lên, nắm lấy chén rượu trên bàn nói, “Không nghĩ tới tiên quân lại chịu hạ mình đến Tứ Thiên Vương Thiên đón gió cho ta, nếu đã vậy, thì ta cũng không khách sáo nữa.”