Địa Ngục Biến Tướng

Chương 69




Đôi mắt sâu thẳm như biển của A Y Đáp dần dần đảo qua khuôn mặt mỗi một dự bị đang trên đà tìm chết, nụ cười mang theo vẻ khinh bỉ, hắn dùng âm điệu thâm trầm nói, “Chúng ta chơi một trò chơi đi. Nếu như các ngươi thắng, ta sẽ tự vẫn tại chỗ, thế nào?”

Tầm hương quỷ thoạt nhìn khá nhát gan kia hỏi, “Nếu như chúng ta thua thì sao?”

A Y Đáp như thể đang nghe thấy một câu hỏi gì đó rất ngô nghê, hắn khẽ cười, “Thua, đương nhiên sẽ là các ngươi phải chết.”

Tiếng cười của hắn hết sức thoải mái, cũng có gì đó nhẹ nhàng, mà lại khiến người nghe vào phải run sợ trong lòng.

Thế nhưng, vẫn có vài con quỷ tự phụ vì đã có thần thông lực nhất định hiển nhiên là đang không hề để ma gia quỷ gầy trơ xương này vào mắt. Một tuyết nữ đến từ địa ngục Cụ Bào (*) hất khuôn mặt trắng bệch như băng tuyết của nàng ta, hỏi như thể đang khiêu khích, “Trò chơi gì?”

(*) Địa ngục Cụ Bào: là một trong Bát Hàn địa ngục, giá buốt nên da dẻ sinh ra phồng rộp (cụ bào).

“Các ngươi nếu đã dám đến thi tuyển làm Hồng Vô Thường, chắc hẳn bản lĩnh thấu hiểu lòng người cũng sẽ không tệ. Nhưng các ngươi đã nghe nói về báo mộng thuật bao giờ chưa?”

Nhan Phi đương nhiên không thể quen thuộc hơn được nữa, mà tuyết nữ kia có vẻ cũng biết đến. Có điều, vẫn cứ có vài tên quỷ dường như chẳng hiểu mô tê gì.

“Đây là một phép thuật cơ bản tới không thể cơ bản hơn đối với Hồng Vô Thường. Con người sở dĩ bị ác quỷ đầu độc, đồng ý cho chúng bám lên người, chính là bởi vì trong lòng có những nhược điểm như tà niệm, oán hận, đố kị, sợ hãi. Lúc tỉnh táo, bọn họ có thể dùng ý thức để khống chế những nhược điểm đó, thế nhưng ở trong mơ, khi ý chí lơ là nhất, những nhược điểm thì đó sẽ hiển hiện lên từng chút một. Có thể điều khiển được nhược điểm thì sẽ có thể điều khiển được con người.” Giọng A Y Đáp mờ ảo như sương, lúc xa lúc gần, hết sức kỳ quái. Hắn vừa nói, lại vừa như thể lơ đãng xoay vòng tay trên cổ tay mình, từ cái vòng tay rủ xuống hai quả lục lạc bằng bạc to chừng trái nhãn, phát ra chuỗi âm thanh réo rắt leng keng theo động tác trên tay hắn.

Sắc mặt Nhan Phi bỗng nhiên thay đổi, vội vàng nhìn ngó bốn phía. Xung quanh dường như cũng không có bất cứ thay đổi nào, thế nhưng y nhạy bén cảm nhận được, trong không khí có thứ gì đó không chạm tới được không nhìn thấy được đã biến đổi, biến hóa nhỏ bé mà khó phát giác trong bầu không khí khiến cho bức tường đá loang lổ vết máu, cánh cửa lớn làm bằng huyền thiết chằng chịt những vết chém cùng với những bộ xác chất khắp nơi bỗng nhiên đều trở nên hư ảo.

“Chúng ta đã ở bên trong mộng.” Nhan Phi trầm giọng nhắc nhở.

Những con quỷ khác có vẻ đều không nghe hiểu được y đang nói gì, chỉ có tuyết nữ kia cùng với tật hành quỷ trước đó đã cướp lệnh bài trong tay y ở vòng thi thứ hai là hơi lộ ra sắc mặt sợ hãi. Tật hành quỷ kia đột nhiên thay đổi vị trí, đến bên cạnh một bức tường đá nằm ở phía khác của đại điện, duỗi tay sờ lên mặt tường đá cứng rắn thô ráp kia.

Bất ngờ chính là, ngay khoảnh khắc bị hắn chạm tới, bức tường kia lại dập dềnh như mặt nước. Từng vòng gợn sóng lan nhanh ra bốn phương tám hướng, thậm chí đến ngay cả mặt đất cũng rung động, sau đó liền dần dần biến mất.

Mọi người đều mở to hai mắt, dường như đều không dám chắc thứ mà mình mới vừa thấy là gì. Một đao lao quỷ lùi về phía sau một bước, hô lớn, “Đó là thứ gì!”

Vẫn có mấy con quỷ không tin, xoay người đi vỗ lên cánh cửa sắt kia, mà cánh cửa sắt cũng nhộn nhạo lên những gợn sóng. Xúc cảm khi bàn tay chạm lên giống như đang sờ phải đống thịt nát của thi thể đã chết từ lâu, mềm oặt rồi cũng ẩm ướt vô cùng, thậm chí còn hơi dớp dính.

Hiển nhiên là A Y Đáp cũng không định che giấu sự thực rằng bọn họ đã bị hắn kéo vào trong mộng, hắn bật cười trầm thấp, rồi ung dung thong thả hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng thất kinh của bọn họ như đang xem hài kịch.

Lúc này, một bách nhãn quỷ tính khí có vẻ không được tốt lắm lập tức quát to về phía A Y Đáp, “Ngươi rốt cuộc đã làm gì!”

Tuyết nữ kia lạnh lùng nói, “Ngươi còn chưa hiểu sao, giờ chúng ta đã ở trong mộng rồi!”

“Trong mộng? Giấc mộng của ai?” Tầm hương quỷ nhát gan kia hỏi.

“Nếu như ta không đoán sai, hẳn là giấc mộng của từng người chúng ta. Mà ta cũng không có cách nào xác định xem các ngươi có phải ảo giác trong mộng của ta không.” Nhan Phi nói xong, liền duỗi tay chỉ vào lục lạc trên cổ tay A Y Đáp, “Đó là Dẫn Hồn Linh, hắn là một Hồng Vô Thường, hơn nữa còn là một Hồng Vô Thường phản bội Phong Đô.”

A Y Đáp cười ha ha, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn chăm chú vào mặt Nhan Phi, “Xem ra, ngươi cũng biết được vài chuyện?”

“Nếu như là trong mộng, vậy thì chỉ cần chết đi là sẽ tỉnh lại được đúng không?” Đao lao quỷ kia hốt hoảng hỏi, giơ thanh dao găm có linh năng nhất định trong tay làm tư thế muốn đâm vào bụng mình.

Nhan Phi vội vã hô, “Đừng! Chết đi ở đây, rất có thể sẽ chết thật!”

Tuyết nữ nhìn về phía y hơi ngoài ý muốn, “Cho dù có là mộng cảnh do Hồng Vô Thường dựng nên, cũng không đến nỗi sẽ giết chết được quỷ, trừ phi…”

Trừ phi là Hồng Vô Thường mạnh mẽ ngàn người chọn một.

Có điều, có thể cùng lúc kéo mười tám con quỷ vào bên trong một giấc mơ, vốn đã cần tu vi cực sâu, hắn có thể giết chết người cũng sẽ không hề khiến người khác cảm thấy kỳ quái chút nào.

A Y Đáp vẫn cứ đứng tại chỗ bất động, hơi buồn bực ngán ngẩm ngáp một cái, “Quy tắc trò chơi rất đơn giản, nếu như bị ta khống chế nhược điểm, các ngươi sẽ chết, nếu như các ngươi có thể khống chế nhược điểm của ta, ta cũng sẽ chết. Mười tám con quỷ các ngươi có thể cùng hợp lực, miễn cho các ngươi nói ta bắt nạt các ngươi.”

Mười tám con quỷ đều nhìn nhau, rất nhiều con quỷ không có chủ ý đều nhìn về phía Nhan Phi.

Nhan Phi hiểu rõ ý của Hồng Vô Thường thần bí này. Y cũng từng dùng báo mộng thuật để tiến vào bên trong ý thức của nhân loại, hoàn toàn điều khiển thế giới trong mộng của người đó, đào khoét từng tầng vào chốn sâu xa tăm tối trong lòng người. Nhưng lần đó, người y phải đối phó là nhân loại đối mặt với Hồng Vô Thường sẽ không hề phòng bị, mà bây giờ y lại rơi vào cục diện bị người khác khống chế giấc mộng, phải làm như thế nào mới có thể xoay chuyển cục diện, khống chế lại giấc mộng này?

Y không nghĩ ra được biện pháp ngay lập tức. Mà A Y Đáp thì đã không nhịn được nữa.

“Lề mà lề mề, phiền chết ta rồi!” Sáu cánh tay của hắn bỗng nhiên đều vung lên, trên mỗi cánh tay đều cầm những món pháp khí không giống nhau. Tức khắc, những cánh tay đó đều vươn dài vô hạn thật nhanh như linh xà, trong nháy mắt đã áp sát tới trước mặt. Bốn cánh tay cầm đao kiếm trong đó vung tới như một sợi roi dài, sau khi ánh sáng xẹt qua chỉ còn lại tàn ảnh. Người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy âm thanh chất lỏng bắn tóe ra khi máu thịt bị cắt xẻ, kèm theo những tiếng kêu thảm ngắn ngủi, rồi thấy bốn cái đầu bay trên không trung, sau đó lăn lông lốc giữa đất như một quả bóng mềm. Mặt cắt trên cổ nhẵn thín gọn ghẽ, máu như thể mất một lúc mới hoàn hồn, tuôn trào ra, thân thể cũng khuỵu xuống theo đó.

Hai cánh tay khác, mỗi cánh tay cầm một kim cương chử (*) gỉ sét, khoảnh khắc vung lên còn có tia sét chớp lên, trong giây lát đó, cả địa ngục cung đều lập lòe theo ánh chớp dữ dội kia. Hai dự bị trúng tia chớp, lăn lộn co giật ra giữa đất như lên cơn động kinh, chẳng mấy chốc trên người đã bốc khói, da dẻ cháy đen, tỏa ra mùi thịt bị nướng chín.

(*) kim cương chử (chày kim cương): vốn là loại vũ khí của Ấn Độ thời xưa. Do tính chất cứng chắc của nó có thể đánh phá các loại vật chất khác, giống như kim cương, cho nên gọi là Kim cương chử (phatgiao.org)

Nhan Phi và những người khác đều vội vã tránh đi, trốn ở phía sau một vài bộ xác có kích thước lớn. Đợi đến khi công kích kết thúc mới dám thoáng ló đầu ra. Cánh tay của A Y Đáp khôi phục trở về độ dài bình thường, ung dung thong thả giãn ra, tựa như vừa nãy chẳng qua chỉ đang khởi động gân cốt.

Lúc này Nhan Phi mới chú ý tới, trên cổ chân của A Y Đáp có buộc một sợi dây xích vàng. Dây xích tỏa ra thánh quang nhàn nhạt, tất phải là một món pháp khí nào đó.

Xem ra hắn cũng không thể tự do hoạt động bên trong Địa Ngục Cung, cho nên mới vẫn luôn đứng bất động tại chỗ. Y vừa định nói cho những người khác có thể lợi dụng điểm này, thì bỗng nhiên khoảng chừng sáu, bảy con quỷ cạnh đó, có lẽ là cảm thấy không thể ngồi chờ chết, liền dồn dập gào thét vung pháp khí trong tay xông về phía trước, hẳn đang muốn lợi dụng ưu thế về nhân số để cùng nhau xông lên.

Nhan Phi hô to “Không được!” mà căn bản không ai nghe lời y. Bọn họ đã bị tử trạng thê thảm của sáu người kia dọa cho hãi sợ, bản năng sinh tồn đã quấy nhiễu lý trí của bọn họ.

Nhưng A Y Đáp chỉ mỉm cười đứng tại chỗ, không hề có ý định muốn đánh trả.

Vào lúc binh khí trong tay những con quỷ kia rơi xuống đầu A Y Đáp, một luồng tia chớp mãnh liệt gần như có thể làm mù mắt bỗng nhiên nổ bùng lên, cắn nuốt tất cả. Nhan Phi lấy tay che mắt theo bản năng, chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ù tai dữ dội, đầu váng mắt hoa, mọi cảm quan lập tức đều trở nên hỗn loạn rối tung. Cổ họng ứa ra vị tanh ngọt, cơn đau đớn âm ỉ lan ra trong lồng ngực.

Đợi đến khi vầng sáng nóng bỏng cho dù có nhắm chặt mắt cũng vẫn không ngừng đâm thủng qua mí mắt từ từ nhạt đi, cơn đau đầu ù tai như búa bổ cũng thoáng dịu lại, y mới dám thả cánh tay xuống, chậm rãi chớp chớp mắt.

Y đang đứng bên trong một gian nhà tranh được quét tước sạch sẽ gọn gàng, trông có vẻ hơi mộc mạc, trên tấm bàn gỗ cũ kỹ mà lại được lau chùi bóng lưỡng bày hai bát cháo nóng hổi, một đĩa dưa muối, còn có hai đôi đũa đặt đối diện nhau. Ngoài cửa treo một chuỗi tỏi và một chuỗi ớt khô, mưa tí tách nhỏ xuống theo sợi cỏ lau, rơi xuống thềm rêu xanh mướt như ngọc. Trong sân là vài con gà mái đang đi vòng quanh mổ vỏ trấu, cái cổ quay đi, phát ra âm thanh cục cục.

Đây là gian nhà tranh ở Liễu Châu, căn nhà của y và sư phụ.

Nhan Phi biết đây chỉ là lồng giam mà A Y Đáp lợi dụng chấp niệm mạnh nhất trong lòng mình chế tạo nên. Nếu như muốn phá vỡ lồng giam này, thì cần phải phá vỡ chấp niệm của mình.

Thế nhưng chấp niệm nào có dễ phá vỡ như vậy?

Vào đúng lúc này, bức màn vải bố xanh đi vào phòng ngủ bị vén lên, người đi ra chính là Đàn Dương Tử tóc bạc cài trâm ngọc, mặc trên mình đạo bào màu xanh. Gã dường như mới vừa tĩnh tọa nhập định xong không lâu, có thể là ánh nắng còn dính theo chút hơi sương của sớm mai rắc xuống vầng trán anh tuấn của gã, khiến cho những đường nét vốn cứng cáp trên khuôn mặt cũng bị một lớp ánh nắng nhàn nhạt này ngâm cho mềm mại đi mấy lần.

Vừa nhìn thấy sư phụ, Nhan Phi đã bất giác muốn nở nụ cười ngây ngốc như mọi khi của mình. Thế nhưng, nụ cười vẫn chưa nở ra hẳn, y đã chợt nhớ ra Đàn Dương Tử này không phải là thật, mà là hình ảnh hư huyễn do ký ức y hóa thành.

Đàn Dương Tử nhìn thấy y, khóe miệng bỗng thoáng cong lên, lộ ra ý cười không nhìn kỹ sẽ khó mà thấy được, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng dịu dàng đi, “Con về rồi à.”

Nhan Phi không nói lời nào, y biết một khi nói chuyện với người bên trong ảo cảnh, thần trí mình sẽ chịu ảnh hưởng. Đến cuối cùng, rất có thể sẽ khó mà tiếp tục giữ vững tỉnh táo.

Chỉ cần vẫn luôn giữ vững trạng thái lạnh lùng không phản ứng này, y sẽ có cơ hội tìm thấy kẽ hở hoặc sơ sót bên trong ảo cảnh này. Cho dù là Hồng Vô Thường mạnh hơn đi nữa, cũng không thể nào dựng nên được một ảo cảnh không có kẽ hở nào được, chỉ là rất nhiều người chìm đắm vào đó nên mới không nhận ra được mà thôi. Chỉ cần y có thể tìm thấy sơ hở, là sẽ có thể thuận theo sơ hở này chui vào trong mộng cảnh của A Y Đáp, tra xét ý thức của hắn rồi giết ngược lại hắn.

“Sao không nói gì? Ăn cơm đi.” Đàn Dương Tử vẫn dùng tư thái nghiêm cẩn ngồi xuống bàn, cầm bát đũa lên, thấy y lại vẫn bất động, liền lộ ra vẻ bực bội, “Chờ đợi gì nữa? Còn muốn sư phụ mời con?”

Nhan Phi nhẫn nhịn xúc động muốn ngồi xuống cùng sư phụ dùng cơm, vẫn duy trì sắc mặt ban đầu.

Đàn Dương Tử có vẻ đã tức giận, thế là không để ý tới y nữa, tự mình ăn sáng. Nhan Phi liền quay người đi ra cửa, muốn rời khỏi gian nhà tranh mà mình muốn trở về nhất này, như vậy sẽ hạ thấp sức ảnh hưởng của ảo cảnh lên mình.

Sương mù sáng sớm vẫn cứ ôm lấy gian nhà nho nhỏ, y đẩy cổng đi ra ngoài, xuyên qua sương mù, trước mặt lại xuất hiện một cánh cổng khác, nhưng lại chính là cánh cổng của gian nhà tranh Liễu Châu. Y quay người đổi hướng, xuyên qua làn sương mù, lại vẫn thấy cánh cổng cũ nát, quen thuộc kia.

Nhan Phi biết mình không đi ra ngoài được, không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi vào. Thế nhưng mới vừa nãy còn đang là buổi sáng, hiện giờ có vẻ đã sang chiều.

Đàn Dương Tử đang luyện kiếm trong sân, từng chiêu từng thức đều đơn giản mà phóng khoáng, như mây trôi gió lướt, tán thông rì rào theo gió, ẩn chứa trong trầm ổn hùng hồn là phiêu dật linh động. Mái tóc bạc của gã bay múa như tuyết, thấp thoáng che khuất cặp mắt sắc bén dài mảnh. Nhan Phi nhớ ra bộ kiếm pháp này, là bộ kiếm pháp y thích xem nhất, mỗi một lần xem sư phụ múa kiếm, y đều sẽ cảm thấy xem không dời nổi mắt.

Lại vào đúng lúc này, một bóng người lướt qua bên cạnh y, phảng phất như thể không nhìn thấy sự tồn tại của y.

Đó là một người áo đỏ, thân hình cao lớn tu mỹ, mái tóc đen như mực chỉ có hai nhành tóc mai được qua loa buộc lên bằng một sợi dây đỏ. Nhan Phi không nhìn thấy mặt người đó, chỉ cảm thấy dáng người hắn dường như hơi tương tự với mình.

Đó là chính y sao?

Cảm giác này, giống như trong vài giấc mộng, vốn là góc nhìn của mình xem những chuyện đã trải qua, ngay một chớp mắt sau mình bỗng nhiên lại trở thành người đứng xem, xem một “bản thân” khác đang làm chuyện gì đó, có hoảng hốt nhàn nhạt, rồi lại cũng thấy như lẽ thường.

“Nhan Phi” này lại gần Đàn Dương Tử từ sau lưng, Đàn Dương Tử rõ ràng đã cảm nhận được, lại không hề quay người, hẳn là phải rất tin tưởng hắn.

Lúc này, kiếm thế của Đàn Dương Tử đang cố định ở một tư thế đâm về phía trước.

“Nhan Phi” lặng lẽ đi tới phía sau Đàn Dương Tử, đưa tay ôm lấy thắt lưng gã, rồi cúi lại gần tai Đàn Dương Tử, cười nói gì đó.

Khiến người ta phải bất ngờ chính là, Đàn Dương Tử không hề giãy ra, mà lại để mặc cho hắn ôm lấy như vậy, thậm chí còn thu kiếm, cơ thể hơi ngả về phía sau, dựa vào lồng ngực “Nhan Phi”.

Đây quả thật chính là giấc mơ của Nhan Phi mà!

Dẫu biết rõ người áo đỏ kia chính là mình, thế nhưng Nhan Phi vẫn cảm nhận được cơn bực bội nồng đậm, cơn ghen chua tới nỗi răng cũng ê ẩm.

“Nhiệm vụ thế nào?” Đàn Dương Tử dùng giọng nói Nhan Phi đã hết sức quen thuộc hỏi một câu.

“Làm xong rồi.” Giọng nói mang theo chút đắc ý thuộc về mình, mà dường như lại thấp hơn một chút, “Một con thực uế quỷ mà thôi, ta còn không mất đến một canh giờ.”

Đàn Dương Tử thoáng tránh né đi, “Nhan Phi” lại càng ôm gã chặt thêm.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm thêm một lúc.”

“Đừng ồn ào, trong phòng vẫn đang đun thuốc.”

“Nhan Phi” vẫn cứ bướng bỉnh không chịu buông tay.

Đàn Dương Tử thở dài, hơi nghiêng đầu sang như không biết phải làm thế nào, hỏi, “Shiva, ngươi làm sao vậy?”

Nhan Phi cảm giác như có một xô nước lạnh dội xuống đầu mình.

Shiva… cái tên quen tai này…

Đúng rồi… Trước đây lúc y nghe trộm Đạt Tát Ma La nói chuyện với sư phụ, Đạt Tát Ma La đã từng nhắc tới cái tên này. Hắn chính là Hồng Vô Thường trước đây của sư phụ.

Sau khi hắn chết, ba trăm năm liền sư phụ vẫn không hề chấp nhận Hồng Vô Thường nào khác. Đến bây giờ nhắc tới, sư phụ vẫn sẽ rối lòng.

Chuyện Nhan Phi biết về Shiva cũng không nhiều, cho nên Shiva bên trong ảo cảnh này đương nhiên cũng sẽ không có ngoại hình thực sự của Shiva. Thế nhưng, Nhan Phi không biết, y không nhận ra, trong vô thức, mình vẫn bị ảo cảnh ảnh hưởng.

Shiva… Đó là Shiva…

Bảo sao sư phụ lại có thể thả lỏng dựa vào lồng ngực người kia như vậy, bảo sao hai bóng người một xanh một đỏ trông lại hài hòa tự nhiên được như vậy.

Vì sao Shiva trông lại giống mình như vậy? Đây có phải là nguyên nhân sư phụ nhận nuôi mình không?

Có khi nào, cho tới bây giờ, mình vẫn chỉ là cái bóng của Shiva không?

Nếu như Shiva không chết thì sao, nếu như Shiva trở lại thì sao? Sư phụ sẽ không cần mình nữa sao?

Dòng suy nghĩ chảy loạn bỗng nhiên đổ ụp xuống như vỡ đê, trong nháy mắt đã phá vỡ bình tĩnh mà Nhan Phi vẫn luôn nỗ lực giữ vững, y muốn dừng cũng không dừng được. Tất thảy những bàng hoàng, bất an, sợ hãi, nghĩ bậy nghĩ bạ của mình từ nhỏ đến lớn, trong phút chốc này đột nhiên đều đã trở nên rõ ràng, hiển hiện như vậy.

Đàn Dương Tử xoay người, quay mặt về phía Shiva, quay mặt về phía Hồng Vô Thường và người yêu chân chính của mình. Gã nở một nụ cười ấm áp tới nỗi không thích hợp với mình, “Sao hôm nay ngươi lại bám người vậy?”

“Ta nhớ ngươi lắm mà.” Shiva thấp giọng nói, hai tay nhẹ nhàng nâng gò má Đàn Dương Tử lên, sau đó… hôn sâu xuống.

Nhan Phi lập tức quay người đi, thừa dịp mình vẫn còn đang khống chế được bản thân chạy nhanh đi, trốn chạy cảnh tượng đó. Giữa lúc chạy loạn trong làn sương mù, y đột nhiên va vào một gian phòng. Đó là một gian phòng rất giống gian phòng của sư phụ trong căn nhà tranh Liễu Châu, rồi lại vẫn có vài bất đồng nhỏ bé, nến đỏ nhỏ những giọt sáp loang lổ trên mặt bàn, ánh sáng mịt mờ mơ hồ như thấm theo hơi men bao lấy hai bóng người phía sau lớp mành lụa xanh.

Lúc này, Đàn Dương Tử khác hẳn với hình ảnh quần áo gọn gàng thường ngày, trâm ngọc trên đầu bị rút xuống, mái tóc trắng xõa tung trên vai, thuận theo làn da rắn chắc màu lúa mạch buông xuống vòng eo nhỏ nhắn. Đạo bào xanh lúc nào cũng không dính một hạt bụi bị kéo xộc xệch, ống tay áo rộng trượt xuống khỏi bả vai, không che chắn được thân thể mỹ lệ cường tráng như liệp báo dưới lớp áo quần cấm dục. Mà khuôn mặt luôn nghiêm nghị, giờ khắc này đã nhuốm sắc đỏ vì động tình, mày kiếm hơi nhíu lên, đôi môi mỏng hé mở, ánh lên sắc ướt át.

Đây là dáng dấp của Đàn Dương Tử trong mọi giấc mộng xuân của Nhan Phi mấy năm qua, khiến cho mỗi sáng sớm tỉnh lại, chăn đệm áo ngủ đều dơ bẩn dính dớp. Nếu như Đàn Dương Tử không ở nhà còn đỡ, nếu như sư phụ ở nhà, y sẽ phải nghĩ cách lén lút tự giặt sạch ga giường mình.

Nhưng hiện giờ, cảnh tượng y đã từng cảm thấy ngại ngùng rồi lại cũng ngóng trông nhất, lại trở thành cơn ác mộng của y.

Người đang ôm lấy sư phụ không phải là mình, mà là người con trai có tên Shiva, người con trai có ngoại hình rất giống mình kia. Hắn vuốt ve lên làn da rõ ràng chỉ có mình mới được vuốt lên, hôn lên cánh môi cần cổ rõ ràng chỉ có mình mới được hôn, còn lưu lại những vết tích đậm màu trên da dẻ.

Lửa giận vô cùng vô tận thiêu đốt bằng sạch lý trí của y, y hét to, một tay tóm lấy cây kéo không biết đã xuất hiện trên bàn từ lúc nào, xông tới đâm thẳng kéo vào mắt phải Shiva, cắm thẳng vào não hắn. Máu dịch thuận theo thân kéo nhuộm đỏ tay y. Shiva thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng nào, đã ngã gục xuống, không cựa quậy gì nữa.

“Không!” Đàn Dương Tử kêu lên đầy đau đớn tuyệt vọng, khiến cho trái tim Nhan Phi bị xoắn chặt lại. Y mới nghe thấy tiếng thét đau đớn như vậy đúng một lần, đó là ở địa cung trong cung điện Vô Gián, khi y chặn lại sức mạnh của hoa Bát Đàm Ma cho sư phụ.

“Nghiệp chướng! Tại sao ngươi lại giết hắn!!!” Đàn Dương Tử nắm lấy yết hầu Nhan Phi, trong đôi mắt rực cháy chán ghét và căm hận nồng nặc.

Nhan Phi cảm thấy tim mình đau như bị xé rách. Rõ ràng hẳn phải biết đây đều là giả, đều là thủ đoạn của Hồng Vô Thường thần bí kia, thế nhưng nước mắt y vẫn cứ chảy ra. Y hô lớn, “Người là của con! Người là của con!!!”

Nghe thấy tiếng hô ra vẻ mạnh mẽ rồi cũng hết sức đáng thương của y, Đàn Dương Tử lại cười, nụ cười khinh bỉ trào phúng như vậy là thứ Nhan Phi chưa bao giờ nhìn thấy, “Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Trước kia ta nhặt được ngươi, chẳng qua chỉ là vì quá cô quạnh, muốn nuôi con vật nuôi chơi đùa mà thôi. Mà ngươi có mấy phần giống với Shiva, nên ta mới giữ ngươi lại. Không ngờ ngươi không biết ơn thì thôi, còn muốn lên mặt với ta?”

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! Ngươi không phải sư phụ! Sư phụ sẽ không đối xử với ta như vậy!”

“Ta đương nhiên là sư phụ ngươi! Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ mà, không phải sao?” Đàn Dương Tử cười một cách tàn nhẫn, “Ngươi không biết, không hiểu gì cả, chỉ biết tùy hứng gào thét mấy lời ngu xuẩn như ngươi là của ta. Ngươi sinh ra làm người, lẽ nào cũng chỉ có một mục đích đáng thương như vậy? Ta hành tẩu ở nhân gian một nghìn năm, nhìn thấy, nếm thử trải biết bao cực khổ, ngươi có hiểu được chút nào không? Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ầm ĩ vòi kẹo mà thôi! Người như ngươi, không xứng với bất cứ kẻ nào! Ta không sẽ yêu ngươi, vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi!”

Những câu nói này rõ ràng không thể nào được Đàn Dương Tử nói ra, mà từng chữ đều đâm thẳng vào nơi sợ hãi nhất trong lòng Nhan Phi. Cơn oán hận vì mong mà không được bỗng nhiên lấp đầy trái tim y, y tức giận trừng “Đàn Dương Tử”, lạnh giọng nói, “Sư phụ vĩnh viễn sẽ không thể nào nói ra những lời như vậy, ngươi là thứ Hồng Vô Thường kia biến ảo ra!” Vừa nói dứt câu, y đã tàn nhẫn hạ quyết tâm đâm cây kéo kia vào cổ “Đàn Dương Tử”. Máu tươi tức thì phun mạnh ra, dòng máu nóng bỏng bắn lên mặt, xúc cảm lại chân thực tới vậy. Đàn Dương Tử thả y ra, hai tay bịt lại cái cổ đang không ngừng tuôn máu, đổ người ngã ngửa ra giường phía sau, miệng há to tuyệt vọng như con cá mắc cạn, lại không phát ra được âm tiết nào.

“Không chiếm được là muốn hủy diệt, đây chính là thứ mà con gọi là yêu thích sao?” Giọng nói mang theo trào phúng quen thuộc vang lên bên tai, phảng phất như có người quỳ xuống thì thầm vào tai y. Y bỗng nhiên quay người lại, liền thấy Khiên Na đang đứng bên cạnh y, trong đôi mắt vàng sẫm ánh lên xa lạ và thất vọng nồng đậm, “Nhan Phi, không ngờ con lại là người như vậy.”

Nhan Phi biện giải theo bản năng, “Không phải! Người mới vừa nãy không phải là sư phụ, là người khác giả trang!”

“Con chắc chắn người kia không phải ta như vậy sao?” Khiên Na thất vọng hỏi ngược lại y.

Nhan Phi không đáp được, y bỗng nhiên cũng cảm thấy không chắc chắn lắm.

Lúc đó y tức giận như vậy, tức giận đến độ không chút do dự ra tay giết sư phụ. Nhưng mà chưa biết chừng, sư phụ lại thật sự nghĩ như vậy, thật sự sẽ nói ra nói nhưng lời như vậy. Nếu quả thực là vậy, lẽ nào mình sẽ thật sự giết sư phụ mà mình yêu tha thiết?

Lẽ nào đây mới là tình cảm chân thật nhất của mình. Quý mến gì đó, tín ngưỡng gì đó, chẳng qua đều chỉ là mê luyến và dục vọng chiếm hữu nông cạn nhất mà thôi. Người như mình, quả thực không xứng được sư phụ yêu, thậm chí còn không xứng lưu lại bên cạnh sư phụ.

Thế nhưng y có thể làm sao? Như thể đời này y được sinh ra chỉ để đi theo sư phụ. Không có sư phụ, y sẽ trở thành con thuyền mất đi người cầm lái, đặt mình vào giữa biển nước mênh mông tràn ngập gió bão hiểm ác và sóng to gió lớn, nước chảy bèo trôi không biết nên đi về phương nào. Y không thể từ bỏ được, nếu như từ bỏ, y sẽ chẳng còn gì cả.

“Không phải… Không phải… Các ngươi đều là ảo giác… Ta đang nằm mơ…” Y nỉ non, nhủ thầm với bản thân hết lần này tới lần khác. Y đã chẳng còn chắc chắn được như vậy nữa, mà chỉ như thể chống đỡ chút kiên trì cuối cùng, thình lình đâm cây kéo trong tay vào lồng ngực “Khiên Na” kia một lần nữa.

Khiên Na thậm chí còn không nhíu mày, chỉ chợt hiện ra bộ dạng hung ác mặt xanh nanh vàng, móng tay sắc bén ghìm chặt lấy cổ họng y, phun ra lời nguyền như ác mộng, “Nhan Phi, ngươi chẳng là cái thá gì với ta cả, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi!”

Nhan Phi thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, phảng phất như mới vừa đánh một trận chiến lực kiệt gân mỏi.

Y thắng rồi sao? Y phá vỡ được biến ảo trong mộng của Hồng Vô Thường kia rồi sao?

Bỗng nhiên, cả căn phòng đều tràn ngập lớp sương mù dày đặc kia, không nhìn thấy hai bộ thi thể của sư phụ đâu.

“Nhan Phi, ngươi đã nghĩ tới bao giờ chưa, tại sao ngươi lại yêu thích sư phụ như vậy?” Đàn Dương Tử rõ ràng vừa nãy đã bị y giết chết lại đi ra từ trong sương mù, trên cổ vẫn cắm cây kéo đó, “Ngươi không cảm thấy mình hơi điên cuồng sao? Không có mục tiêu của mình, không có nguyện vọng của mình, chuyện gì cũng chỉ xoay quanh sư phụ. Ngươi thật sự cảm thấy như vậy là bình thường sao?”

“Nhan Phi, ngươi có nghĩ tới hay không, có lẽ sư phụ căn bản không cần tình cảm của ngươi. Ngươi lại cứ bám riết không tha như vậy để làm gì? Nếu như lần đó ngươi không lừa gạt ta, giữa ngươi và ta sao có thể xảy ra chuyện hoang đường đó? Xưa nay ta chỉ coi ngươi như một con chó hoang ta tiện tay cứu giúp mà thôi, tại sao ngươi lại nhất định muốn cắn chặt ta không nhả?” Trước ngực Khiên Na vẫn đang cắm kéo, chắn mất đường lui của y.

“Nhan Phi, ngươi thật sự coi đó là yêu thích sao? Nếu quả thật yêu thích một người, ngươi cần phải tôn trọng ý nghĩ của người đó. Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ lừa dối ta, rồi lại dùng khổ nhục kế bức bách ta đắc tội cấp trên để giúp ngươi. Ngươi cho rằng trói buộc một người như vậy là yêu thích sao? Ngươi làm vậy sẽ chỉ mang tới cho ta thêm càng nhiều thống khổ và nguy hiểm, sẽ chỉ làm cuộc sống của ta càng thêm gian nan hơn mà thôi!”

“Nhan Phi, ngươi chẳng qua cũng chỉ mới ở bên ta mười năm, vậy mà đã mưu toan thay thế Shiva đi cùng ta một ngàn năm? Shiva là người ta yêu tha thiết, mãi mãi sẽ không thay đổi.”

“Nhan Phi, ngươi mới thích ta mười năm mà thôi. Tình yêu một ngàn năm của Shiva và ta còn có một ngày khô cạn, sao ngươi biết tình cảm mãnh liệt của ngươi sẽ không có ngày tiêu tan?”

“Nhan Phi, ngươi thật sự có thể bảo đảm chân tâm mình vĩnh viễn không đổi sao? Đến chuyện có sống qua ngày mai hay không ngươi còn chẳng bảo đảm được, đến chuyện nội tâm mình xấu xa dơ bẩn tới nhường nào mà ngươi cũng không biết, vậy thì ngươi có thể bảo đảm điều gì?”

Những thanh âm giống như lời nguyền rủa ác độc nhất, cuồn cuộn không ngừng rót vào tai Nhan Phi. Y biết rõ rằng mình không nên tin tưởng, thế nhưng mỗi một câu bọn họ nói đều là thật, đều không thể phản bác. Yêu thương và chấp nhất đơn phương mà mình vẫn luôn tự cho là đúng, đều chỉ mang đến cho Khiên Na thêm càng nhiều rắc rối và phiền não. Có lẽ đây thực ra không phải yêu, mà là một thứ bệnh, thứ bệnh sinh ra y đã mang trong người.

Nhan Phi vẫn luôn mơ hồ cảm thấy mình không giống những đứa trẻ khác. Chấp niệm của mình đối với sư phụ quá sâu, sâu đến độ không hề có đạo lý. Liệu có phải là bởi vì từ nhỏ y đã khuyết thiếu tình thương của cha mẹ, rồi lại hứng chịu đủ ức hiếp và sợ hãi ở gánh hát, cho nên mới có thể nắm lấy sư phụ như bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng như vậy? Ngoại trừ phần tình cảm mãnh liệt đối với sư phụ, y dường như chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì trên thế gian này. Không có sư phụ, đến ngay cả bản thân cũng đều hư vô mịt mờ, không có chút ý nghĩa nào.

Đúng, không còn sư phụ, toàn bộ sự tồn tại của y đều trở nên vô nghĩa. Nếu như y đã trở thành gánh nặng của sư phụ, vậy thì y biến mất có lẽ vẫn tốt hơn.

Hai đầu gối Nhan Phi mềm oặt, y quỳ gục xuống. Y dùng hai tay bịt tai lại, nhưng cũng không ngăn cản được âm thanh tàn khốc đó. Ánh mắt y từ từ trở nên trống rỗng, trở nên rỗng tuếch, phảng phất như thiên hồn địa hồn cũng đều đã bay đi.

Y đã tới mép vực suy sụp, sức đề kháng của linh thức rơi xuống thấp nhất. Hiện giờ y có thể bị A Y Đáp điều khiển hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Chỉ cần A Y Đáp tiến vào nơi sâu nhất trong ý thức của y, là có thể điều khiển thân thể y tự vẫn.

Ngay vào lúc A Y Đáp cuối cùng cũng chui vào được nơi sâu nhất trong linh thức của Nhan Phi, hắn lại không hề nhìn thấy một màu trắng bóc hư vô như mình tưởng.

Giữa mảng trắng bóc kia có một người đang đứng.

Một bóng người màu vàng nhàn nhạt, không nhìn được rõ ràng, tựa như có thể tan đi bất cứ lúc nào.

Bóng người kia mơ hồ có vẻ ngoài của Nhan Phi, nhưng cũng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác…

Một cảm giác bi thương khó có thể diễn tả, một sự vắng lặng còn trống trải hơn cả vũ trụ, một loại cổ xưa vượt qua thời gian.

A Y Đáp ngây người, hắn không biết đó là thứ gì.

Bóng người màu vàng nhạt không nhìn rõ được diện mạo từ từ mở mắt, mà khoảnh khắc đối diện với đôi mắt kia, A Y Đáp đã không nhịn được thét gào một tiếng.

“Muốn ta từ bỏ Khiên Na Ma La là chuyện không thể.” Bóng người màu vàng nhạt dùng giọng nói êm dịu mờ mịt tựa ca nói, “Ngươi không nên đào sâu như vậy, A Y Đáp.”