Tại một nhánh sơn trại bên trong vô danh sơn lĩnh, phía đông dương quang hắt lên thành trại cùng ngọn cờ chữ Nha, sơn trại đơn sơ vô cùng nếu không muốn nói là mới nhú.
Trước thành là trăm ngàn đoạn cây ước chừng cái miệng chén, san sát cột lại, cửa thành bất quá chỉ là một phiến ván gỗ hình chữ nhật mà thôi, có dây thừng câu kéo trên đầu.
Nhìn kỹ mặt tiền còn đục vài cái lỗ thông gió, chủ ý xạ pháo, nhưng trại chủ có đủ điều kiện mua pháo đâu, thế là xạ tiễn.
Thời khắc này kèn trống kéo đuôi, người người đồng xướng.
"Vượt qua sơn phong!"
"Anh hùng hào kiệt!"
"Vượt qua sơn phong!"
Bất quá bọn hắn đang đối mặt là một dạng phi nhân.
Trại thành trên cao một người dùng ống nhòm quan sát được quả cầu đỏ thắm, lúc nào phía trước cũng là bốn cái càng đen, đã vậy còn biết bay, có cái mọc ra bạch nhãn cũng có cái tròng đen đầy đủ, có cái lợi hại hơn chính là bốn viên mắt hắc bạch phân minh.
Nhìn tổng thể sơ lược cũng có hơn ba mươi đầu, nhưng là đầu gì?
Người đeo ống nhòm có chút thả lỏng, vui vẻ nói. "Hình cầu da đỏ, không miệng không chân, đố là vật gì?"
Lập tức Sơn Nha một quyền nện vào đầu hắn. "Nương hắn, rốt cuộc là thứ gì?"
"Hu hu nhưng ta thật không biết?"
Sơn Nha đi tới đi lui, bắt gặp Minh Đạo trầm tư xoa cằm, dừng lại mời giải câu đố. "Quân sư, xin mời!"
Minh Đạo thủ quạt xếp trước ngực, vuốt râu, phong phạm cao nhân có mấy phần, nhẹ nói. "Theo như ta được biết, yêu thú tròn tròn này lại không phải yêu thú, mà là... Đại Hắc Tử!"
"Chó à?" Sơn Nha trợn mắt nói.
Bên cạnh một chân sơn tặc không vừa ý lên tiếng. "Bọn này màu đỏ nha, ngươi mù màu đi!"
Minh Đạo liếc qua, hừ lạnh. "Bước tới Nhân Gian nhiễm dương khí, tự nhiên biến đỏ."
"Ý ngươi là..." Sơn Nha kéo tay áo Minh Đạo, hô hấp trở nên trì trệ. "Thứ này không phải sống tại Nhân Gian sao?"
"Chính xác đại vương!" Minh Đạo bước lên, bàn tay đưa về phía trước. "Đại Hắc Tử bẩm sinh chỉ có cái đầu, là trong vũ trụ ma khí hình thành, ta nghĩ nó là Địa Phủ vật cưng!"
Sơn Nha nhíu mày nói. "Địa Phủ? Ý ngươi là trong câu chuyện dân gian về Địa Phủ sao? Nhưng ai ai đều biết Địa Phủ không có tồn tại trên đời này!"
Xung quanh vài chân sơn tặc tán đồng, quân sư ngươi lại đi kể chuyện dân gian nha, một thằng đố mẹo, một thằng kể chuyện, sơn trại có khác nào cái gánh hát đâu.
Sơn Nha cũng phiền muộn không thôi, định biểu diễn cho mọi người nhìn một chút, bắn gãy chân hung thú, nhưng thứ này lại không có chân.
Đằng kia "Đại Hắc Tử" bầy bầy lướt qua Sở Quân chừa lại đám huyết nhục đặc quánh, nhưng là nhìn như chưa từng nhìn một cái, trực tiếp bỏ qua.
Đã chết quá lâu sẽ mất dinh dưỡng nha.
Nhận ra bọn chúng đang hướng về cổng thành Sơn Nha sắc mặt âm trầm, quát lên. "Xạ tiễn!"
Lập tức bên dưới kéo cung tiễn, tiếp theo từ trong lỗ hổng trên thành bắn ra hàng loạt mưa tiễn, nhất thời khoảng cách tới "Đại Hắc Tử" có đàn châu chấu bay.
Người có nhiệm vụ nhìn ống nhòm hưng phấn nói. "Gần như trúng hết, đội quân chúng ta trình độ ngắm cung tiễn không sai! Nhưng mà không chết nỗi một đầu."
Sơn Nha còn đang vui cười vừa nghe câu sau mất cả hứng, nhìn về Minh Đạo. "Ngươi có kế sách gì?"
"Đại vương, tư liệu về Đại Hắc Tử vẫn là quá ít, ta cũng không biết làm thế nào đối phó!" Minh Đạo đáp.
Sơn Nha dừng lại một hồi, cương nghị hô lên. "Các huynh đệ, sẵn sàng khí giới!"
"Vượt qua sơn phong!"
"Anh hùng hào kiệt!"
Lập tức kiếm đao thương kích búa rìu chùy nhao nhao chỉ thẳng lên trời, trên thành hơn mười cái tiên phong tướng, tại bên trong phía dưới vài chục người trấn trại, âm thanh như sấm, khí thế tề thiên.
Có hai cái mãnh phu bợ đỡ đại đao trên vai, vác tới trước mặt Sơn Nha, một tay Sơn Nha cầm lên đại đao, vẻ mặt dữ tợn rơi trên lưỡi đao.
"Đại Hắc Tử" đang cảm giác được rất nhiều con mồi đang di động nhảy múa, mau mau xông tới, lúc này lướt ngang đầu thành.
"Giết!!!" Sơn Nha xoay mũi đao đưa trên không, canh hướng mấy đoàn đỏ đỏ kia đập tới.
Nói chung dạo này chưa có kế hoạch gì nhiều, cũng là muốn dẫn quân chiếm cứ mấy vùng khác, chưa có dịp mà thôi, hiện tại người hay là yêu vật cũng phải đánh cho đã đi.
Nhưng Sơn Nha chỉ nghe lòng bàn tay đau nhói, buồn bực nhìn lại, đột nhiên đại đao còn có phân nửa thanh rồi.
Tiếng người kêu rên, Sơn Nha xoay đầu nhìn, thấy vài sơn binh của mình lăn lộn té ngửa, máu tươi như gấm.
"Không thể! Các huynh đệ... A!"
Mấy cái khác "Đại Hắc Tử" đâm đầu vào tường thành, tạo ra rung lắc, dẫn tới Sơn Nha rất gần với lan can nhào lộn xuống bên dưới, mà Minh Đạo ngồi ngay đó trốn tránh cũng vạ lây.
Phanh phanh, hai người cùng nhau rơi xuống, kém chút đau không thể đứng lên.
Sơn Nha xoa xoa cái eo muốn đứt, sắc mặt kịch biến nhìn vào thành. "Không ổn! Yêu thú quá mạnh, mau vào trong gọi mọi người ưu tiên bảo vệ nhà cửa!"
Minh Đạo còn muốn nói đây không phải yêu thú, nhưng không dư thời gian cãi nhau, liền theo lời đại vương tiến trước cổng thành, giơ tay đập cửa. "Mở cửa, mau mở cửa! Ta là Minh Đạo quân sư đây, truyền lệnh khai thông cổng thành!"
Kẽo kẹt một tiếng, Minh Đạo ngước mặt nhìn lên, chỉ là thấy bóng tối bao trùm khắp nơi, bàng, Minh Đạo không thấy đâu nữa, cổng thành chuộng lòng người đổ rạp.
Nói sao thì cổng bằng gỗ nhưng phải lớn, ước chừng hai trăm ký, thế là Minh Đạo bên dưới bị ép thành bẹp dí.
Sơn Nha chứng kiến mà sửng sốt, quân sư người đã theo ta nam chinh bắc phạt, cứ như vậy tươi sống ngẩn ngơ chết rồi.
Trong lịch sử bao nhiêu cái chết oanh liệt, nhưng mà bị cổng thành mở đè chết thật là hắn lần đầu thấy.
Thôi kệ đi, Sơn Nha tiện thể đạp trên cổng thành đi vào trong, Minh Đạo không ngốc manh chút nào, coi như theo thói quen nghĩ cửa là mở ngang, nhưng cổng thành lại là mở xuống.
Vì mở xuống tốc độ nhanh hơn nhiều, chính là cấp tốc chết.
Vừa vào trong, Sơn Nha nhìn quanh, người người lần lượt ngã xuống, tay buông binh khí, máu tươi vạch ra từ thành đông cho tới thành tây.
"Đây, đây là kết thúc của sơn trại ta sao? Không, sơn trại còn thành lập vài ngày thôi nha!" Sơn Nha khóc không ra nước mắt, sau đó tức giận nắm chặt đao cùn tiến lên.
"Đại Hắc Tử" hút tinh huyết người, lông xù một chút, mắt mọc một viên, bốn phía đều là tiêu điều tang tóc.
Sơn Nha bắt gặp như vậy không tránh được phải thét lên, đao cùn xông tới, rốt cuộc tụi nó bao vây lấy đại vương này, vật ngã xuống bên dưới, ngòi châm tha hồ chích độc.
Nhe răng nhìn lên trời, hắn biết ngày tàn đã tới, sau cùng nét mặt dần lão hoá.
Bên trong sơn trại quần chúng chạy loạn, xô ngã đèn dầu, giật đứt sào quần áo, lật tung bồn thóc...
Quái vật mình đỏ trên không gắp người, dưới đất ủi sập nhà cửa, mọi ngõ ngách đều có tiếng kêu thương, sơn tặc nam lẫn nữ đều rơi vào thảm cảnh, hoa màu chưa mọc đủ đã bị giẫm nát, bếp chưa kịp nóng đã vung thành hàng, gạch ống, gỗ cây ném tứ tung.
Tiếng người dần mất, mùi máu càng tanh, giữa minh thiên trong lành vậy mà không gian xám xịt.
Bên này nửa trên thân người tuy nhiên vẫn có thể yếu ớt bò đi, kéo ra nhợt nhạt huyết đạo, buồn nôn nội tạng, cuối cùng chịu không nổi phải nằm xuống.
Bên kia thùng nước lớn bằng gỗ bị chọc thủng, nước tràn ra như lũ, đè nát cây cỏ, tạo thành một đạo thanh tuyền.
Hơn ba mươi đầu Xích Mao Phong không ngừng hoạt động, cơ hồ quét sạch sơn trại, như là dịch bệnh thiên tai, oán khí đại ngạn.