Đích Phi Sách

Chương 102




Đỗ Nhược Khanh nhìn An Cửu, bỗng cảm thấy bất an.

An Cửu này đúng là sát tinh!

Nhưng... Đỗ Nhược Khanh hất cằm, che giấu vẻ khác thường, tự mình đỡ An Cửu đứng dậy: "Nếu đã là người một nhà thì cần gì khách khí? Cho dù An Cửu quận chúa có lòng báo đáp, vậy cũng phải chờ việc thành. Hi vọng cô cô dạy quy củ này có thể có tác dụng với ngươi."

Hừ, mặc kệ An Cửu lúc này nhanh mồm nhanh miệng cỡ nào, đợi đến lúc việc thành, bà nhất định sẽ khiến An Cửu không có cơ hội "báo đáp"!

Đỗ Nhược Khanh nhìn lão phụ nhân kia: "Hầu hạ An Cửu quận chúa cho tốt, qua ngày mai, nàng ấy chính là thế tử phi của Bắc Vương phủ chúng ta, sau này chắc chắn sẽ không quên công của ngươi."

"Vâng, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ nhất định sẽ dạy An Cửu quận chúa thật tốt." Cô cô dạy quy củ nhận lệnh, ánh mắt lập lòe như có một tia kinh hoàng xẹt qua.

Đỗ Nhược Khanh lại nhìn An Cửu, cáo từ. An Cửu nhìn chằm chằm cô cô dạy quy củ, không nói gì, bầu không khí này khiến bà ta bồn chồn, không biết tại sao, bà ta cứ cảm thấy ánh mắt của An Cửu quận chúa khiến mình như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than.

"Khanh vương phi bảo bà dạy ta cái gì?" An Cửu cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô cô dạy quy củ rét run, vội đáp: "Vương phi bảo nô tỳ nói cho quận chúa ít việc khuê phòng và nhắc lại ít quy tắc trong đại hôn ngày mai."

"Thế sao? Vậy cô cô định dạy thế nào?" An Cửu khẽ cười, "Việc khuê phòng giữa phu thê, chẳng lẽ cô cô muốn tìm người thị phạm cho An Cửu? Hay là cô cô định tự mình ra trận?"

Cô cô dạy quy củ ngẩn ra, luống cuống: "Việc này..."

"Sao hả? Cô cô cảm thấy ta quá lộ liễu sao? Hay quá bại hoại phong tục?" An Cử lạnh giọng.

"Không, nô tỳ không dám." Bà ta hoảng sợ, đột nhiên quỳ xuống.

"Thôi, có một số việc bà không cần nhọc lòng, đêm nay bà cứ yên tâm ở chỗ ta, qua thiên thính đi." An Cửu liếc nhìn cô cô dạy quy củ, ánh mắt lập lòe.

Khanh vương phi đưa người tới sao?

Hừ, bà ta muốn con rắn độc này ở bên cạnh nàng, An Cửu nàng thật sự muốn xem xem Khanh vương phi đang có mưu kế gì!

An Cửu liếc nhìn một góc của căn phòng, ám chỉ: "Cô cô dạy quy củ là khách quý, tiếp đãi cho tốt!"

Không ai trả lời.

Cô cô dạy quy củ cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, lại không tìm ra manh mối, nhưng nghĩ tới lời An Cửu phân phó, liền tạ ơn lui xuống.

Không cần dạy sao? Dù sao vương phi bảo bà ta tới chỗ An Cửu quận chúa cũng không phải để dạy cái gì. Trong đầu quanh quẩn chuyện Khanh vương phi giao cho, cô cô dạy quy củ thở phào.

Ít nhất bản thân ở lại Thanh Ninh Tiểu Trúc này, mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Khanh vương phi, không phải ư?

An Cửu nhìn cô cô dạy quy củ rời đi, Hồng Linh ở bên cũng nhìn ra Khanh vương phi không có ý tốt, nhíu mày nói: "Cô cô dạy quy củ kia... Sợ là không ổn. Dù sao cũng là người ngoài, ở lại Thanh Ninh Tiểu Trúc, nếu xảy ra chuyện..."

"Xảy ra chuyện? Ta đây muốn xem xem bà ta muốn gây chuyện gì!" An Cửu híp mắt.

Hồng Linh hiểu ý, không nói gì nữa, dù gì cũng có Nam Minh ở đây, bà ta chắc chắn không thể hại tiểu thư!

Sáng hôm sau, tất cả người trong kinh thành dường như đều dậy từ sớm.

Ở Thanh Ninh Tiểu Trúc, từ rất sớm An Cửu đã bị kéo xuống giường, rửa mặt trang điểm, theo quy củ cưới gả của Đông Sở Quốc tiến hành đủ thứ rườm rà, mà cả quá trình này, cô cô dạy quy củ đều đi theo nàng.

Tối qua, An Cửu cố ý sắp xếp bà ta ở thiên thính, cứ tưởng bà ta sẽ có hành động gì, nhưng một đêm bình an, An Cửu không khỏi kinh ngạc. Đêm qua không ra tay, không lẽ bà ta đang đợi gì sao? Chờ hôm nay à?

"An Cửu quận chúa, thế tử tới đón dâu rồi." Cô cô dạy quy củ cung kính nói.

An Cửu đã đôi khăn che đầu được cô cô dạy quy củ được đứng dậy: "Hôm nay làm phiền cô cô."

"Quận chúa đại hỉ, nô tỳ vinh hạnh hầu hạ." Cô cô dạy quy củ dìu An Cửu ra ngoài.

Ngoài cửa phủ sớm đã biển người tấp nập, đội ngủ đón dâu dài từ tử phủ đến góc đường, rất có khí thế. Bá tánh xung quanh chen đầy xem náo nhiệt, mọi người đều cảm thán cảnh tượng long trọng này, càng kinh ngạc với Bắc thế tử trên tuấn mã.

Nghe nói thế tử ngày thường bạch y thắng tuyết như tiên hạ phàm, hôm nay y trong bộ hỉ phục đỏ thẫm của tân lang càng kinh tâm động phách, dường như chỉ cần liếc mắt một cái, tâm tư lập tức bị y câu đi mất.

Giờ phút này, Bắc Sách ngồi trên tuấn mã khẽ cười, ánh mắt hướng về cửa khó nén chờ mong. Trong sự vây quanh của mọi người, tân nương cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa. Thế tử nhảy xuống ngựa, thậm chí không chờ hỉ nương bên cạnh An Cửu lên tiếng đã đi tới nắm lấy tay nàng.

Hành động này vô cùng ái muội.

Sớm đã nghe nói thế tử và An Cửu quận chúa lưỡng tình tương duyệt, quả nhiên! Nhìn thế tử vội vàng như thế là có thể nhìn ra thế tử coi trọng An Cửu quận chúa thế nào.

Cảm nhận xúc cảm từ bàn tay to truyền tới, trái tim An Cửu trở nên ấm áp, chớp mắt tiếp theo, cả người bỗng bị bế ngang lên, hành động ngày càng khiến người tới xem phải giật mình.

Mọi người nhìn theo đôi tân lang tân nương, mãi đến khi An Cửu được Bắc Sách đặt xuống trong kiệu hoa, Bắc Sách lên ngựa, xung quanh lập tức đốt phá, tiếng kèn tiếng trống truyền khắp mấy con phố.

Một hàng đội ngũ hướng về Bắc Vương phủ.

Mà giờ phút này, ở một căn phòng, một nam tử trong bộ xiêm y lộng lẫy khó nén chờ mong trong ánh mắt, nhiều lần đi tới cửa nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi gì đó.

"Sao còn chưa tới?" Nam tử nhíu mày, đây đã là lần dò hỏi thứ bảy trong ngày hôm nay.

Nữ nhân ngồi trong phòng nhìn nam tử ở cửa: "Thái Tử điện hạ hồ đồ rồi sao? Canh giờ này đội ngũ đón dâu mới đón An Cửu từ trong phủ ra, Thái Tử gấp cái gì? Dù sao cũng là người của ngài, chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay ngài đâu."

Hai người trong phòng chính là Bách Lý Khiên và Bắc Nhu.

Bách Lý Khiên nhìn Bắc Nhu, trầm giọng: "Ngươi rốt cuộc sắp xếp thế nào?"

"Việc này Thái Tử điện hạ không cần hỏi, cho dù An Cửu đã lên kiệu hoa của đại ca thiếp, thiếp nói có thể mang nàng ta tới là có thể mang tới, Thái Tử cứ chờ là được." Bắc Nhu nhấp ngụm trà, "Chỉ mong sau khi việc thành Thái Tử đừng quên thần thiếp."

"Chắc chắn không, chỉ cần ngươi làm xong việc này, bổn thái tử sẽ để Thái Tử Phi nàng danh xứng với thần, mọi việc trong Thái Tử phủ đều giao cho nàng."

Nhưng Bắc Nhu lại nhíu mày: "Còn gì nữa?"

"Bổn thái tử sẽ chia đều ân sủng cho An Cửu và cả nàng." Bách Lý Khiên híp mắt, nhàn nhạt nói.

Bắc Nhu sửng sốt. Nàng ta sắp có được thứ mình muốn nhưng trong lòng lại chua xót không nói nên lời, phải cố gắng kìm nén mới có thể cản được oán hận trong lòng. Nhìn Bách Lý Khiên chờ mong An Cửu, trái tim nàng ta đau như dao cắt.

Nàng ta vốn có thể rời đi, nhưng nàng ta muốn xác định An Cửu thật sự bị đưa tới đây, thật sự bị kéo vào vực sâu không lối thoát.

Đại hôn sao?

Nàng ấy chiếm lấy trái tim của Thái Tử, vậy nàng ta sẽ khiến nàng phải dùng cả đời đã trả giá!

...

Đội ngũ đón dâu đã xuất phát thời gian một nén nhang, khi đi tới một ngã rẽ, một đội ngũ đón dâu khác từ con đường kia đi tới, hai bên gặp nhau, đội ngũ của đối phương dừng lại.

Tân lang nhảy xuống ngựa quỳ dưới đất, dường như định để đội ngũ của Bắc thế tử đi trước, nhưng đội ngũ mới đi một nửa, một con người không biết từ đâu xông tới. Đội ngũ kia cũng bị giật mình, nháo nhào chạy về phía đội ngũ đón dâu của Bắc vương phủ.

Hai kiệu hoa va vào nhau, An Cửu nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức phát hiện chỗ khác thường.

Tới rồi. Khanh vương phi muốn ra tay sao?

An Cửu theo bản năng vén màn kiệu hoa nhìn ra ngoài, híp mắt.

Hỗn loạn này... Đỗ Nhược Khanh muốn làm gì?

Đánh tráo sao?

Trong đầu lóe lên suy đoán này, An Cửu khẽ cười, thả khăn hỉ xuống, nghe bên ngoài dần bình tĩnh lại.

"An Cửu..." Bắc Sách đứng ngoài kiệu hoa.

"Thế tử, không thể làm vậy, mở cửa kiệu hoa trên đường đón dâu sẽ không may mắn!" Cô cô dạy quy củ vội ngăn cản Bắc Sách vén kiệu hoa.

"Thế tử, đã bắt được chủ nhân của ngựa điên, thế tử muốn xử lý thế nào?" Thị vệ áp giải một kẻ cao to tới.

"Thế tử thứ tội, đều tại con ngựa này nổi điên nên mới khiến bọn thảo dân chắn đường thế tử, thế tử thứ tội!" Tân lang của đội ngũ đón dâu kia cũng quỳ xuống đất, kinh sợ.

Bắc Sách nhìn hai người cùng đội ngũ đón dâu còn lại, nhíu mày, vốn định truy cứu, cô cô dạy quy củ lại thúc giục: "Thế tử, mau lên đường thôi, đừng trì hoãn giờ lành."

Bắc Sách vung ống tay áo, lần nữa lên ngựa, lớn tiếng phân phó đội ngũ tiếp tục xuất phát. Đội ngũ nhanh chóng đi qua ngã rẽ. Trong đội đón dâu, cô cô dạy quy cũ thoáng nhìn Hồng Linh, lại nhìn kiệu hoa bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Việc của mình cuối cùng cũng hoàn thành.

Cô cô dạy quy tắc nắm khăn tay, An Cửu quận chúa ơi An Cửu quận chúa, tất cả việc này đều do người khác sai khiến, bà ta chỉ là nô tài nghe lệnh hành sự mà thôi!

Hít sâu một hơi, cô cô dạy quy củ lần nữa nở nụ cười, coi như chưa từng có việc gì xảy ra.

Nhưng bà ta không phát hiện Hồng Linh đi theo kiệu hoa cũng nhìn bà ta, ngay sau đó lại nhìn đội ngũ đón dâu kia đã đi xa, nghĩ đến lời tiểu thư phân phó...

Quả nhiên tiểu thư đoán đúng, hôm qua cô cô này không có hành động gì, hôm nay mới có sao?

Nàng cũng nhìn ra, bọn họ muốn đánh tráo à?

Bọn họ muốn đưa tiểu thư đi đâu?

Hồng Linh nhìn Bắc thế tử ngồi trên tuấn mã, suy tư...

Ở đội ngũ đón dâu kia, khi đội ngũ đón dâu của Bắc vương phủ đi rồi, bọn họ đi thêm một đoạn, cuối cùng rẻ vào một hẻm nhỏ, dừng lại trước một tòa viện. Cổng viện mở, một phụ nhân đi ra, nhìn người trong kiệu hoa, lập tức hỏi: "Sao rồi?"

Tân lang đắc ý vỗ ngực: "Yên tâm, chuyện này đơn giản, tân nương kia đang ở trên kiệu hoa, để tránh nàng ta ồn ào, ta còn bỏ chút thuốc. Sai người đỡ nàng ta vào đi."

"Được, đây là tiền thù lao." Phụ nhân ném túi bạc cho "tân lang".

Bà ta đang định ra lệnh cho hai nha hoàn phía sau đi dẫn người vào, tân lang lại duỗi tay ngăn cản.

Phụ nhân nhíu mày: "Cầm tiền rồi, còn không mau đi!"

"Đi? Không được! Người trong kiệu hoa là Bắc thế tử phi, nào chỉ đáng chút bạc này? Người chúng ta đắc tội là Bắc thế tử, nếu bị tìm được, kết cục chắc chắn còn thảm hơn chết. Bà cho nhiều một chút, coi như là tiền cho huynh đệ bọn ta bỏ trốn." Tân lang nhướng mày nói, lòng tham không đáy.

"Ngươi..." Sắc mặt phụ nhân trầm xuống, đang muốn mở miệng quát, phía sau bỗng truyền tới tiếng ngắt lời bà ta.

"Nếu đã là tiền bỏ trốn, vậy đương nhiên phải cho nhiều một chút."

Phụ nhân và hai nha hoàn lập tức cung kính lui sang một bên.

Một nữ tử mang khăn che mặt đi tới: "Đúng không? Chúng ta làm chuyện của chúng ta, bọn họ cần tiền của họ, vụ mua bán này đôi bên đều có lời."

Người tới chính là Bắc Nhu.

Bắc Nhu nhìn kiệu hoa, ném túi tiền đã chuẩn bị sẵn cho tân lang, lạnh lùng nói: "Mau cút đi, tốt nhất rời khỏi kinh thành càng xa càng tốt, nếu đã dám bỏ tiền ra thuê các ngươi đưa Bắc thế tử phi tới, ta cũng có bản lĩnh lấy mạng các ngươi."

Tân lang nhìn nữ tử mang khăn che mặt đầy khí thế, ước lượng túi tiền trong tay, cao giọng: "Các huynh đệ, chúng ta đi!"

Dứt lời, đội ngũ đón dâu lập tức giải tán, chỉ để lại kiệu hoa ở đó.

Bắc Nhu nhìn kiệu hoa, chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt lập lòe.

Qua nửa ngày, đôi môi dưới khăn che mặt mới chậm rãi hé mở: "Dẫn người vào đi."

"Vâng." Lão phụ nhân nhận lệnh, ra hiệu cho hai nha hoàn.

Hai nha hoàn lập tức đi tới, mở cửa kiệu, đỡ tân nương ra. Bắc Nhu nhìn tân nương dưới khăn hỉ trước mặt, ánh mắt lạnh đi, duỗi tay kéo khăn hỉ xuống, gương mặt An Cửu lộ ra ngoài.

"Đưa đi!" Bắc Nhu ra lệnh.

Nhìn hai nha hoàn đưa An Cửu vào trong, ngay sau đó từ xa liền truyền tới tiếng vui mừng của Bách Lý Khiên, Bắc Nhu nắm chặt tay thành đấm, thậm chí móng tay đã véo vào da thịt, toàn thân bất lực quỳ xuống, khăn che mặt bị gió thổi lên, gương mặt bên dưới vô cùng dữ tợn.

Mà lúc này, đội ngũ đón dâu đã tới ngoài Bắc Vương phủ. Ngoài Bắc Vương phủ, đám người Đỗ Nhược Khanh sớm đã đứng chờ, thấy cô cô dạy quy tắc ra hiệu, bà ta càng tươi cười xán lạn.

Bà ta biết, tân nương ở trong kiệu hoa sớm đã đổi thành người khác.

Theo quy củ, trước khi động phòng, khăn hỉ của tân nương không thể bị lấy xuống, chỉ sợ chờ đến khi Bắc Sách vào động phòng, lúc phát hiện tân nương này không phải An Cửu đã muộn rồi!

Lúc đó, nữ nhân này đã thành Bắc thế tử phi, không phải sao?

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Bắc Sách xuống ngựa, đến trước kiệu hoa, làm lễ đá kiệu, ngay sau đó cầm lấy lụa đỏ, đưa tân nương ra ngoài. Khách khứa sớm đã tụ tập đông đủ trong Bắc Vương phủ, canh giờ chưa tới, tân nương được sắp xếp ở thiên thính trước, Bắc Sách vốn nên tiếp đón khách khứa lại định canh giữ bên tân nương.

Nhưng vừa vào thiên thính, thấy tân nương đang ngồi, Bắc Sách định tới gần lại bị Hồng Linh ngăn cản.

"Thế tử đúng là gấp gáp, tiểu thư có nô tỳ ở bên là được, thế tử đi tiếp khách đi." Hồng Linh hành lễ, sau đó đẩy Bắc Sách ra ngoài.

Hành động này làm Bắc Sách bất ngờ, nhưng nhìn tờ giấy Hồng Linh nhét vào tay mình, y sửng sốt nhìn nàng, thấy nàng ra hiệu với mình, y lập tức hiểu ý, cao giọng: "Hôm nay nhiều người, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt, nếu có sơ sót gì, bổn thế tử sẽ hỏi tội ngươi."

"Vâng." Hồng Linh hành lễ.

Chờ Bắc Sách đi rồi, nàng mới lần nữa quay lại cạnh tân nương, lặng lẽ liếc nhìn cô cô dạy quy tắc ở cạnh, thấy bà ta thở phào, trong lòng liền hiểu rõ.

Vừa rồi bà ta lo thế tử lấy khăn hỉ của tân nương xuống, phát hiện gì sao?

A, tiểu thư bảo tương kế tựu kế, cho nên phải làm cô cô dạy quy củ yên tâm. Có điều thế tử... Thế tử chắc là hiểu ý rồi!

Hồng Linh đoán không sai, thời điểm đọc tờ giấy Hồng Linh đưa, Bắc Sách ngẩn ra, sắc mặt lập tức thay đổi, lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của mọi người.

...

Mà lúc này trong phòng tiểu viện, An Cửu nhắm chặt mắt nằm trên giường như đang ngủ.

Bách Lý Khiên ngồi bên mép giường, hai mắt sáng ngời: "An Cửu ơi An Cửu, cuối cùng nàng vẫn là tân nương của bổn thái tử! Nàng yên tâm, nàng trở thành nữ nhân của bổn thái tử, bổn thái tử sẽ không bạc đãi nàng. Tương lai bổn thái tử đăng cơ xưng đế, nàng vẫn là Hoàng Hậu, còn trước đó... Còn trước đó nàng chẳng là cái gì cả, coi như là chút trừng phạt cho con mèo nhỏ như nàng."

Nói rồi, gã tới gần gương mặt kia, hương thơm của nữ tử quanh quẩn chóp mũi, máu trong cơ thể Bách Lý Khiên như lập tức sôi trào.

Đôi môi dần tới gần gương mặt ngày đêm gã tơ tưởng, hung hiểm trong mắt càng đậm: "Ha ha... Hôm nay tân nương mất tích của Bắc Sách lại trở thành tân nương của bổn thái tử, đây có phải chuyện rất thống khỏi không? Chúng ta cùng chúc mừng cho ngày hôm nay nào!"

Vừa dứt lời, đôi mắt vốn nhắm chặt đột nhiên mở lớn, Bách Lý Khiên giật mình, vừa hoàn hồn, trên cổ lập tức truyền tới xúc cảm lạnh lẽo. An Cửu đang cầm chủy thủ kề sát cổ hắn, chỉ cần dùng thêm chút sức lực, thanh chủy thủ kia sẽ đâm vào cơ thể gã, cướp đi tính mạng gã.

"Xin lỗi thái tử điện hạ, hôm nay phải khiến ngài thất vọng rồi!" An Cửu ngồi dậy, chủy thủ trong tay không hề rời cổ Bách Lý Khiên.

"Nàng... Sao lại..." Bách Lý Khiên không dám tin vào cảnh trước mắt, rõ ràng Bắc Nhu nói An Cửu bị hạ thuốc, không thể lập tức tỉnh lại, cho nên dù biết An Cửu giảo hoạt, hắn cũng không cột chân tay nàng lại, mà bây giờ...

An Cửu cầm thủy thủ ép Bách Lý Khiên lùi ra sau mãi đến khi nàng xuống giường, cười lạnh: "Thái Tử đang nghi ngờ tại sao ta không hôn mê đúng không? Tương kế tựu kế, thông minh như thái tử điện hạ chắc chắn sẽ biết!"

"A... Nàng đúng là... Giảo hoạt!" Bách Lý Khiên nghiến răng, "Bắc Nhu đáng chết, chút việc này cũng làm không xong!"

"Giảo hoạt? Nhận lời khen của thái tử điện hạ. Nếu không giảo hoạt, e rằng An Cửu đã chết trăm ngàn lần. Còn về Bắc Nhu... Thái tử điện hạ, việc này không trách Bắc Nhu được, ả ta rất dụng tâm tính kế ta, nhưng An Cửu ta xưa nay luôn phòng bị lòng người khác, kẻ địch đột nhiên đối tốt với ta, ta sao có thể mắc mưu chứ?"

Hay cho An Cửu!

Nhìn gương mặt đắc ý này, Bách Lý nghẹn họng, nhưng chỉ một lát, phẫn hận tích tụ trong lòng liền tiêu tan, gã nhìn An Cửu, khẽ cười: "Dù vậy thì sao?

Bách Lý Khiên lắc mình một cái, lưu loát duỗi tay bắt lấy cổ tay An Cửu. Hôm nay, gã nhất định phải có được An Cửu, cho dù là ép buộc, gã cũng muốn để lại dấu vết của mình trên người gã.

Nhưng gã vừa mới bắt lấy cổ tay An Cửu, một lực đạo lớn liền đánh vào tay gã. Bách Lý Khiên theo bản năng buông tay, An Cửu nhân lúc này tránh đi, duy trì khoảng cách vài bước chân với gã.

An Cửu nhìn Nam Minh và Lẫm Phong ung dung hoa khí đi vào, cười khẽ: "Các ngươi tới đúng lúc lắm!"

"Ta làm sao dám để quận chúa gặp chuyện gì chứ?" Lẫm Phong nhướng mày đi đến trước mặt An Cửu, nhìn Bách Lý Khiên, "Chỉ là tay của An Cửu quận chúa bị kẻ khác chạm vào đúng là đáng tiếc, nhưng không sao, ta sẽ đòi lại công bằng cho quận chúa."

Dứt lời, quạt xếp trong tay mở ra, mấy cây ngân châm bên trong bắn thẳng về phía Bách Lý Khiên vừa nắm lấy cổ tay An Cửu.

"A!" Một tiếng hét vang lên.

Với tốc độ đó Bách Lý Khiên hoàn toàn không tránh được, ngân châm bắn chuẩn xác vào mu bàn tay gã, máu tươi lập tức chảy ra.

"Ngươi..." Bách Lý Khiên cố nén đau, nghiến răng, lạnh lùng quát, "Ta là Thái Tử, ngươi dám ám sát Thái Tử, không muốn sống nữa à?"

Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, hỏng rồi, hai kẻ làm hỏng chuyện tốt của gã đều quen mặt.

"Không, bọn ta đều rất quý mạng sống của mình!" Lẫm Phong cười cười. Không muốn sống nữa? Theo hắn thấy, kẻ không muốn sống nữa là Bách Lý Khiên gã mới đúng!

An Cửu mà cũng dám thèm muốn, gã không biết nữ tử này lợi hại thế nào sao?

Ngay cả hắn còn không dám trêu chọc sát tinh này!

"Còn nhảm nhí gì nữa, bắt Thái Tử lại cho ta!" An Cửu nổi giận. Chỉ khiến tay gã bị thương sao có thể hả giận?

Được lệnh của An Cửu, Nam Minh lập tức tiến lên, tuy thân thủ cả Bách Lý Khiên không tệ nhưng đối mặt với hai đại cao thủ của Xích Minh như Nam Minh và Lẫm Phong, gã nhanh chóng yếu thế, chỉ chút sơ ý, phía sau có một lực đạo đá vào lưng gã.

Bách Lý Khiên ngã xuống, đang muốn giãy giụa đứng lên, lại có một bàn chân đè lên xương sống khiến gã không có cách nào động đậy.

"Buông bổn thái tử ra!" Bách Lý Khiên kêu gào.

"Buông ra?" An Cửu đi tới trước mặt Bách Lý Khiên, ngồi xổm xuống, thưởng thức dáng vẻ chật vật của gã, "Thái tử điện hạ đúng là phế vật, nếu không phải ngươi có thân phận thái tử có thể sai khiến những kẻ đó, e là bản thân ngươi chẳng có chút sự uy hiếp gì!"

Hừ, dám làm ra việc hôm nay mà không mang thị vệ sao?

Đúng là thuận lợi cho nàng!

"Nàng... An Cửu, nàng rốt cuộc muốn làm gì?" Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn An Cửu, thái độ khác một trời một vực so với lúc đầu.

"Làm gì? Thái tử điện hạ hỏi hay lắm!" An Cửu khẽ cười, cố ý đong đưa chủy thủ trước mặt Bách Lý Khiên, "Ta chỉ muốn nói với ngươi là khi nãy ta nghe nói ngươi muốn trừng phạt ta, ta rất không vui! Bây giờ, ngươi rơi vào tay ta, ngươi nói xem ta phải báo đáp ngươi thế nào mới tốt đây?"

An Cửu nắm chặt chủy thủ, dùng sức đâm thẳng vào vai Bách Lý Khiên. Chớp mắt tiếp theo, tiếng hét tê tâm phế liệt vang khắp phòng.

"An Cửu... Ngươi... Ngươi giết ta, phụ hoàng chắc chắn sẽ truy cứu!" Bách Lý Khiên cắn răng, máu tươi từ vết thương trên vai từng giọt từng giọt chảy xuống đất.

An Cửu lại đột ngột rút chủy thủ ra khiến người nào đó lần nữa kêu la thảm thiết: "Ai bảo ta muốn giết ngươi? Hôm nay là ngày lành, thấy máu đã đủ rồi. Còn về mạng của ngươi sao? Ta khinh thường lấy!"

An Cửu đột nhiên rút ra chủy thủ, lại là dẫn tới người nào đó một trận đau đớn, An Cửu lại là khóe miệng cười khẽ, không

Mạng của gã làm dơ tay An Cửu nàng!

"Ta là thái tử, ngươi làm ta bị thương..."

"Ta làm ngươi bị thương thì sao? Chẳng lẽ ngươi đi bẩm báo Hoàng Thượng?" Bách Lý Khiên còn chưa nói xong, An Cửu đã lạnh lùng ngắt lời, "Nếu thái tử điện hạ tức giận ta làm ngươi bị thương, vậy được, chúng ta đi gặp Hoàng Thượng. Vừa lúc ta và Bắc thế tử cũng muốn Hoàng Thượng phân xử công bằng, ta muốn biết thái tử điện hạ bắt ta tới đây rốt cuộc để làm gì!"

Nghĩ đến những lời Bách Lý Khiên vừa nói, An Cửu thấy thật châm chọc.

Trở thành người của gã? Bách Lý Khiên đúng là mơ mộng hão huyền!

An Cửu dứt lời, gương mặt dữ tợn của Bách Lý Khiên để lộ sự hoảng loạn.

Không, không thể tới chỗ phụ hoàng! Từ lúc cưới Bắc Nhu, phụ hoàng đã không thích gã, nếu để ông ta biết gã bắt tân nương của Bắc Sách đi, chỉ sợ... Hiện giờ quyền lực của Bắc Vương phủ vẫn nằm trong tay Bắc Sách, không chắc phụ hoàng vì làm Bắc Sách nguôi giận mà xử phạt gã!

Bách Lý Khiên cắn răng. An Cửu này dám chắc gã không dám mở miệng cho nên mới không kiêng dè sao?

"Sao hả? Thái tử điện hạ, nếu ngươi muốn đi tìm Hoàng Thượng nói công bằng, đúng lúc hai thị vệ thủ hạ của ta đều ở đây, để họ đưa ngươi vào cung được không?" An Cửu nhướng mày, thanh chủy thủ dính máu trong tay lần nữa đâm xuống lưng Bách Lý Khiên.

Bách Lý Khiên kêu lên một tiếng. Nam Minh và Lẫm Phong ở cạnh nhìn đều không khỏi hít sâu một hơi.

An Cửu quận chúa này đúng là không biết thủ hạ lưu tình!

Dám ra tay với thái tử một nước như vậy e rằng cũng chỉ có An Cửu quận chúa mới có cái gan đó!

"Hai người các ngươi còn ngây ra đó làm gì?" An Cửu liếc nhìn Nam Minh và Lẫm Phong, nhíu mày.

Lẫm Phong giật mình. Không lẽ nàng thật sự coi hai người họ là nô bộc ư?

Vừa chứng kiến thủ đoạn của An Cửu, Lẫm Phong không nói gì thêm, một tay nhấc Bách Lý Khiên lên, làm bộ muốn đưa gã ra ngoài, nhưng hắn vừa có hành động, gã hoảng loạn kêu: "Không, đừng..."

Bọn họ không thể vào cung!

An Cửu thưởng thức phản ứng của Bách Lý Khiên, cười ha ha: "Đừng sao? Thái tử điện hạ đang cầu xin ta à? Nhưng cách cầu xin này lại không làm ta hài lòng!"

Nghĩ tới quá khứ Thái Tử từng khinh thường thân thể này, An Cửu híp mắt. Bách Lý Khiên dựa vào thân phận thái tử của gã mà liên tục làm bậy, làm nhục kẻ như vậy đúng là một chuyện thống khoái!

Bách Lý Khiên giật mình, lập tức hiểu ý An Cửu. An Cửu... Cầu xin nàng sao?

Bách Lý Khiên nghiến răng, gã đường đường là Thái Tử sao có thể quỳ xuống cầu xin nàng?

Thấy sự ương ngạnh đó, An Cửu nhíu mày: "Ta quên mất, thái tử điện hạ là người có chủ ý, ta sao có thể cưỡng cầu?"

Nói rồi, nàng đưa mắt ra hiệu cho Nam Minh và Lẫm Phong, bọn họ lập tức kéo Bách Lý Khiên ra ngoài.

Bách Lý Khiên càng nóng vội. Lúc tới cửa, cuối cùng gã cũng không thể kiềm chế được, lập tức kêu lên: "Ta cầu xin... Ta cầu xin..."

An Cửu ra hiệu, Nam Minh và Lẫm Phong liền đưa Bách Lý Khiên về, quăng gã xuống đất.

Trên cơ thể bị thương mấy chỗ, hơn nữa còn vừa đánh nhau với hai nam nhân này, Bách Lý Khiên đã rất yếu. Gã quỳ dưới đất, một tay nắm chặt thành quyền như muốn áp chế tâm trạng khuất nhục.

An Cửu đứng trước mặt Bách Lý Khiên như một nữ vương từ trên cao nhìn xuống.

"Ta cầu xin ngươi, việc hôm nay là ta không đúng, ta mặc cho ngươi trút giận, cầu xin ngươi đừng để lộ việc này ra ngoài!" Bách Lý Khiến gằn giọng, từng câu từng chữ đều như con dao đâm vào lồng ngực gã.

Gã hoàn toàn không ngờ Bách Lý Khiên gã cũng có một ngày như vậy, gã là quân chủ tương lai của một nước, hiện giờ lại bị một nữ nhân làm nhục.

An Cửu này thật sự là khắc tinh của gã sao?

Dục vọng chiếm hữu An Cửu dần hóa thành hận, gã dập đầu một cái, nghiến răng.

"Hay, hay lắm, ta cứ tưởng thái tử điện hạ là người kiên định, không ngờ... Ha ha, có điều đại trượng phu co được dãn được, thái tử điện hạ biết xem xét thời thế như vậy, An Cửu kham phục!" An Cửu bật cười thành tiếng.

Hôm nay Bách Lý Khiên dám bắt nàng tới đây, điều đó có nghĩa hai người đã xé rách da mặt, dù sao tương lai Bách Lý Khiên vẫn là kẻ địch của nàng, vậy không bằng hôm nay nhục nhã gã đến tột cùng để tâm trạng thống khoái không tốt à?

Từng câu từng chữ kia đều hết sức chói tai nhưng giờ phút này, việc Bách Lý Khiên làm chỉ có thể là nhẫn nhịn.

An Cửu này... Ngày tháng còn dài, tất cả khuất nhục hôm nay phải chịu Bách Lý Khiên gã sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó, gã sẽ bắt An Cửu đau khổ xin gã tha thứ, không, là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

An Cửu nhìn tay Bách Lý Khiên nắm chặt, cười hỏi: "Sao hả? Thái tử điện hạ không vui à? Không sao, ta sẽ cho ngươi thống khoái. Hôm nay là ngày lành của An Cửu ta, dù sao cũng từng là phu thê, ngày lành của ta đương nhiên sẽ không quên ngươi!"

An Cửu nhìn ra cửa, lúc này y nên tới rồi đúng không?

Trong đầu vừa nghĩ tới, ngoài cửa, một thân ảnh màu đỏ đã xuất hiện, xiêm y vui tươi trên người kia cùng hỉ phục An Cửu đang mặc càng trông có vẻ trai tài gái sắc.

An Cửu nhìn về phía người nọ, ánh mắt lạnh lẽo bá đạo vừa rồi liền thay đổi thành dáng vẻ tươi sáng của thiếu nữ: "Chàng tới rồi à? Thế nào rồi? Người thiếp muốn đâu?"

Người tới chính là Bắc Sách. Bách Lý Khiên nhìn y, sửng sốt, ánh mắt lạnh như băng kia quét qua khiến gã rét run.

Gã biết An Cửu tương kế tựu kế, còn bố trí tinh diệu như vậy, trực giác nói với gã những khuất nhục gã phải chịu còn chưa kết thúc.

Nhưng bọn họ muốn làm gì?

Bách Lý Khiên lúc này như tù nhân, toàn bộ vận mệnh đều do hai người trước mặt an bài!

Bắc Sách phẫn nộ, Bách Lý Khiên này dám... May mà Cửu Nhi không sao, bằng không... Dù phải trả cái giá thế nào y cũng sẽ lấy mạng gã. Nghĩ tới tờ giấy Hồng Linh đưa cho mình, lúc đảo mắt nhìn An Cửu, đáy mắt Bắc Sách toàn là ôn nhu sủng nịch. Y trầm giọng phân phó: "Đưa người vào!"

Bắc Sách dứt lời, Xích Phong mang một người tới, người lảo đảo vào phòng chính là Bắc Nhu.

Vừa thấy Bách Lý Khiên quỳ dưới đất, trên lưng, trên vai và trên tay toàn là máu, Bắc Nhu vội chạy tới, quan tâm hỏi: "Thái tử điện hạ, là ai, là kẻ nào làm ngài bị thương? Ai dám?"

"Thái tử phi, là ta, là ta làm thái tử bị thương. Sao hả? Ngươi muốn báo thù cho gã à?" An Cửu lên tiếng.

Bắc Nhu giật mình, lúc này mới chú ý tới tình hình trong phòng. Vừa rồi Xích Phong bắt ả, ả đã cảm thấy bất an, Xích Phong là hộ vệ của đại ca, xưa nay đều như hình với bóng cùng đại ca, hắn ở đây, điều đó có nghĩa...

Ánh mắt Bắc Nhu từ An Cửu chuyển sang một người khác, lẩm bẩm gọi: "Đại ca..."

Đại ca ở đây, điều đó có ý nghĩa gì?

Bắc Nhu đã có suy đoán nhưng vẫn không cam lòng. Ả nhanh chóng quan sát tình hình trong phòng, lòng càng lộp bộp.

Thất bại, kế hoạch của ả thất bại rồi!

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Còn liên lụy tới Thái Tử... Bắc Nhu nhìn Thái Tử, sự việc thất bại, liệu Thái Tử có trách ả không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử đã cho ả đáp án.

"Thái tử điện hạ, thiếp không biết..." Bắc Nhu quỳ xuống muốn kiểm tra vết thương cho Bách lý Khiên, nhưng vừa chạm vào gã, bàn tay kia lập tức bị hất ra.

"Vô dụng!" Bách Lý Khiên mắng.

Ả rõ ràng đã bảo đảm sự việc an bài vô cùng thỏa đáng, nhất định sẽ cho hắn cảm thấy mỹ mãn, nhưng đây là cái gọi là mỹ mãn sao?

"Thái tử điện hạ..." Bị trách cứ, hai mắt Bắc Nhu đỏ lên, nước mắt rơi xuống. Đột nhiên nghĩ tới gì đó, ả vội bò tới trước mặt Bắc Sách, "Đại ca, muội sai rồi, đều là chủ ý của muội, không liên quan tới thái tử, huynh thả thái tử ra được không? Đừng làm ngài ấy bị thương!"

Bắc Sách nhíu mày, y xưa nay không thích cũng không ghét muội muội này, nhưng ả lại dám tính kế Cửu Nhi. Nếu không phải Cửu Nhi khôn khéo cảnh giác, tương kế tựu kế an bài tất cả, vậy hậu quả... Nghĩ đến hậu quả, Bắc Sách lạnh lùng dời mắt đi, làm Cửu Nhi bị thương, cho dù là người của Bắc Vương phủ y cũng không nuông chiêu!

"Cửu Nhi, nàng muốn xử lý thế nào?" Bắc Sách cao giọng hỏi

Bắc Nhu ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch. Xử lý, đại ca muốn giao ả và Thái Tử cho An Cửu xử lý sao?

Ngay cả tình nghĩa huynh muội huynh ấy cũng không quan tâm sao?

Chỉ vì An Cửu?

Bắc Nhu sợ hãi nhìn An Cửu.

An Cửu nhíu mày: "Xử lý thế nào hả? Vừa rồi thiếp đã động ý tặng thái tử điện hạ một lễ vật, coi như đáp lễ ngài ấy chúc mừng hôn sự của chúng ta."