Đích Phi Sách

Chương 103




Không chỉ Bách Lý Khiên, ngay cả Bắc Nhu cũng da đầu tê dại. Ả nhìn khóe miệng An cửu khẽ cong lên, theo bản năng lẩm bẩm: "Không..."

Thủ đoạn của An Cửu trước giờ tàn nhẫn, nghĩ đến lần trước bản thân may mắn tránh được một kiếp, bây giờ lại rơi vào tay nàng. Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Bắc Nhu không dám xác định, điều này khiến ả càng sợ hãi.

An Cửu cười lạnh: "Thái tử, nhìn thái độ của ngài đối xử với thái tử phi kìa, đúng là khiến ta buồn thay, trên đời này chỉ sợ ả là người quan tâm ngươi nhất! Có một số việc ta vẫn luôn do dự không biết có nên nói với ngươi hay không, nhưng hôm nay hai người các ngươi mời ta tới đây, ta đương nhiên không thể bủn xỉn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chân tướng mà thái tử luôn muốn biết mới là đại lễ thích hợp."

Sắc mặt Bắc Nhu trắng bệch, đầu óc vốn trống rỗng lập tức hoàn hồn lại.

"Không..." Bắc Nhu lắc đầu, vội bò tới trước mặt An Cửu, kéo vạt áo nàng, đau khổ xin tha, "Ta cầu xin ngươi, đừng... Ta biết ta sai rồi, ngươi xử lý ta thế nào cũng được."

Nói rồi, Bắc Nhu bắt lấy tay An Cửu, đâm chủy thủ kia vào người mình. Nhìn hành động này, ai ở đây cũng đều sửng sốt, nếu không phải An Cửu kịp thời giảm nhẹ lực đạo, e rằng mạng của Bắc Nhu lập tức không còn.

A, Bắc Nhu này thà chịu khổ cũng không muốn để Bách Lý Khiên biết chân tướng đêm đó sao?

Có điều, nhận sai là được xong à?

An Cửu nàng há là người mặc kẻ khác tính kế?

Một đao lấy mạng ả chẳng có lời gì, hiện giờ, cách trả thù sảng khoái nhất chính là khiến Bắc Nhu sợ hãi.

"Ngươi giết ta đi, ngươi muốn tra tấn ta thế nào cũng được. An Cửu, ta cầu xin ngươi..." Chỉ nghĩ tới hậu quả một khi chân tướng bị Thái Tử biết được, Bắc Nhu vô cùng bất an. Hiện tại, ả ta thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt của Thái Tử hướng về mình, tâm trạng như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than. Ả không dám tưởng tượng một khi An Cửu nói ra chân tướng, Thái Tử sẽ có phản ứng gì.

An Cửu bẻ tay Bắc Nhu ra, rút chủy thủ về: "Giết ngươi? Ta không dám. Ngươi đường đường là Thái Tử Phi, lại là hòn ngọc quý trong tay Khanh vương phi, ta sao có thể giết ngươi? Một nhát đao vừa rồi là tự ngươi đâm, không liên quan tới ta! Có điều, Thái Tử Phi không muốn ta nói cho Thái Tử biết đến vậy sao?"

"Ngươi muốn thế nào mới có thể tha cho ta?"

Muốn thế nào mới tha cho ả?

An Cửu khẽ cười, Bắc Nhu này vẫn ngây thơ như vậy, lúc này nàng vốn không định tha cho ả!

Hừ, tha cho ả sao? Tất cả đều muộn rồi!

An Cửu nhìn Bách Lý Khiên, thấy đáy mắt phẫn hận của gã lộ sự nghi hoặc, ý cười càng xán lạn: "Thái Tử điện hạ, ngài muốn biết không?"

Bách Lý Khiên nhíu mày, tâm trạng phức tạp đến cực điểm. Gã biết đây chắc chắn không phải chuyện tốt gì, đây chỉ là đòn An Cửu đánh trả Bắc Nhu, thậm chí là vũ khí sắc bén công kích gã, nhưng gã lại không khỏi tò mò.

"Thôi được, xem ra Thái Tử điện hạ không muốn biết đêm trung thu đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tấm lòng này của ta chỉ sợ phải uổng phí rồi?"

Đêm trung thu đó?

Bách Lý Khiên ngẩn ra: "Đêm trung thu đó rốt cuộc đã xảy chuyện gì?"

Vấn đề này luôn là dấu hỏi trong đầu hắn. Theo kế hoạch, người đêm đó nên là An Cửu, nhưng tại sao lại biến thành Bắc Nhu?

Rất nhiều thứ gã không nghĩ ra, mà An Cửu... Đúng, An Cửu là nhân vật mấu chốt của đêm đó, chắc chắn nàng biết tất cả rốt cuộc là chuyện thế nào.

Bách Lý Khiên nôn nóng nhìn An Cửu.

An Cửu cười ha ha: "Thì ra Thái Tử muốn biết. Vậy được, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Không... An Cửu..." Bắc Nhu nắm chặt tay thành đấm, "Đừng... Đừng nói, ta cầu xin ngươi..."

Nhưng ả lại không biết Bắc Nhu ả càng cầu xin, An Cửu sẽ càng không cho ả như ý! Ai bảo ả không ngừng tính kế hại nàng, thậm chí hôm nay không tiếc nghĩ ra trò ác độc như vậy, nếu An Cửu nàng không lấy lại chút vốn, chẳng phải sẽ để bản thân chịu thiệt sao?

Vì thế không muốn nàng nói, nàng càng muốn nói.

"Thái Tử điện hạ, đêm đó người ngươi và Ngọc Vô Song muốn tính kế là An Cửu ta, thậm chí còn chuẩn bị bí dược cung đình, nhưng ngươi lại không ngờ ẩn vệ Ngọc Vô Song phái tới bị thị vệ của ta đánh bại. Tên thị vệ kia sợ khổ, ta mới giáo huấn gã một chút, gã đã khai ra..."

"Cho nên ngươi đưa Bắc Nhu tới?" Bách Lý Khiên vội hỏi.

"Ta đưa Bắc Nhu tới? A, Thái Tử điện hạ xem trọng An Cửu ta quá rồi. Bắc Nhu là ai chứ? Ả là đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, là nữ nhi của Khanh vương phi, ta làm sao dám tính kế khiến ả mất đi sự trong sạch. Hơn nữa ta và Bắc Nhu khi ấy không oán không thù, ta đương nhiên sẽ không đẩy ả vào hố lửa. Trên đời này có vài thứ người né xa ba thước, có một số người lại xua như xua vịt. Bắc đại tiểu thư chính là người xua như xua vịt đó!"

Xua như xua vịt? Đây là ý gì?

"Ngươi nói rõ ràng ra nghe xem!" Bách Lý Khiên thúc giục, lúc này, trong lòng gã chỉ có một ý niệm, đó chính là biết hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Nói rõ? Thái Tử điện hạ còn chưa nghe hiểu sao?" An Cửu nhìn Bắc Nhu, cười như không cười, "Xin lỗi, ta mệt rồi, nếu Thái Tử điện hạ muốn biết thì tự hỏi Thái Tử Phi của ngươi đi, để chính miệng ả nói ngươi biết đêm đó ả rốt cuộc đã làm gì!"

Cảm nhận ánh mắt của mọi người hướng về mình, đặc biệt là ánh mắt sắc bén của Bách Lý Khiên, Bắc Nhu run rẩy.

"Không..." Bắc Nhu lẩm bẩm, theo bản năng lắc đầu. Ả không thể để Thái Tử biết, không thể.

Bắc Nhu đột nhiên đứng bật dậy, nhằm về An Cửu. An Cửu đang trả thù ả, An Cửu muốn hủy hoại ả, ả không thể để nàng thắng, không thể cho nàng được như ý, An Cửu chết rồi, tất cả tai họa ngầm đều sẽ biến mất.

"An Cửu, ngươi chết đi!" Bắc Nhu kêu gào.

Nhưng ả thậm chí còn không có cơ hội tới gần An Cửu, Bắc Sách bên cạnh nàng chỉ vung tay một cái, nữ tử mảnh mai kia lập tức ngã xuống đất, không hề có chút tình cảm huynh muội.

Bắc Nhu ngã ngồi dưới đất nhìn An Cửu và Bắc Sách, phẫn hận nói không nên lời. Ả chưa kịp lần nữa công kích An Cửu, cổ tay đã bị một người khác giữ chặt, sức lực đó như muốn bóp nát ả ta.

Bắc Nhu theo bàn tay kia nhìn lên đôi mắt sắc bén đối diện, cả người run rẩy: "Thái Tử điện hạ..."

"Đêm đó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thái Tử điện hạ... Thiếp..." Bắc Nhu vẫn trốn tránh.

Nhưng lần này Bách Lý Khiên nào sẽ cho Bắc Nhu cơ hội trốn tránh?

Gã xoay người ả lại, ép ả nhìn mình, hai tay bị thương nắm chặt bả vai ả, miệng vết thương vốn đã ngừng chảy máu nứt ra, máu tươi ròng ròng khiến người nhìn phải sợ hãi.

Bắc Nhu nóng vội: "Thái Tử điện hạ, ngài đừng như vậy, vết thương của ngài..."

Sự quan tâm đó thật sự xuất phát từ tấm lòng, ngay cả An Cửu cũng phải nhíu mày, Bắc Nhu này đúng là một lòng nghĩ cho Bách Lý Khiên, thậm chí coi gã còn quan trọng hơn tính mạng của mình.

Tình yêu này thật đáng quý, nhưng lại là có mắt không tròng. Nam nhân bạc tình bạc nghĩa như Bách Lý Khiên làm sao xứng có được tình yêu như vậy?

Bách Lý Khiên hình như cũng ý thức được điều này. Bắc Nhu yêu gã, gã không cảm động, nhưng hoàn toàn có thể lợi dụng!

Bách Lý Khiên xoay người cầm thanh chủy thủ khi nãy của An Cửu tới, lưỡi dao sắc bén kề trên cổ mình.

Bắc Nhu luống cuống: "Thái Tử điện hạ, ngài làm gì vậy?"

"Ngươi không nói, được thôi, vậy ngươi nhìn xem, ngươi muốn mạng của ta hay là nói ta biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Bắc Nhu cứng đờ: "Không, thiếp không cần mạng của ngài, thiếp không cần..."

Bắc Nhu không biết miêu tả cảm giác chua xót trong lòng thế nào, nam nhân này, ả yêu gã như thế, hiện giờ gã lại dùng tính mạng ép buộc ả sao?

Hít sâu một hơi, Bắc Nhu bỗng bật cười: "Ngài muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì đúng không? Được, thiếp nói cho ngài, thiếp sẽ nói cho ngài biết. Đêm đó không phải An Cửu đưa thiếp tới Thái Tử phủ, mà là... Mà là thiếp tự nguyện. Thiếp yêu ngài, từ thời điểm ngài cứu thiếp dưới vó ngựa thiếp đã yêu ngài, tình yêu này không có cách nào kiềm chế được, dù Hoàng Hậu đã chọn An Cửu là thái tử phi tương lai, nhưng thiếp vẫn muốn gả cho ngài, cho dù không thể làm thái tử phi của ngài, làm trắc phi thì có thế nào? Nhưng mẫu phi không đồng ý, thiếp là đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, sao có thể làm thiếp cho người ta? Cho dù là trắc phi cũng không được! Nhưng thiếp không cam lòng, thiếp không muốn trở thành nữ nhân của bất kỳ ai khác, ngoại trừ ngài, cho dù làm chính thất cho kẻ khác thì có thế nào? Thiếp không muốn!"

Bắc Nhu gằn từng câu từng chữ đầy cảm xúc, nhưng người nghe lại cảm thấy thật nực cười.

Bách Lý Khiên này đáng sao?

Vì một tên nam nhân xấu xa, ả đúng là ngốc nghếch.

Bách Lý Khiên lắng nghe, cảm xúc trong đáy mắt không phải cảm động, mà là khinh thường.

"Thiếp biết đêm đó là cơ hội duy nhất của mình. Thái Tử điện hạ, thiếp biết người đêm đó ngài chờ là An Cửu, nhưng ảnh vệ kia đã thất bại, An Cửu biết được kế hoạch của ngài sao có thể tự mình tới cửa, nhưng thiếp lại chủ động tới..." Càng nói, ánh mắt Bắc Nhu càng điên cuồng, "Thiếp cầu xin nhị ca giúp thiếp, huynh ấy tìm cơ hội đánh ngài hôn mê, đặt thiếp ở bên cạnh ngài. A, đêm đó ngài rất che chở thiếp, không, phải nói là điên cuồng. Ngài biết không, kế hoạch ngày thứ hai ngài và Ngọc Vô Song an bài đã làm lộ chuyện của chúng ta, nếu là nữ tử bình thường, cơ thể bị ngài chiếm đoạt thì thôi, cùng lắm thì nhận vào phủ. Nhưng thiếp thì khác, thiếp là đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, nể mặt Bắc Vương phủ, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chắc chắn sẽ hậu đãi thiếp, mà mẫu phi... Nếu thiếp đã thành nữ nhân của ngài, vậy bà ấy cũng không còn lý do ngăn cản thiếp. Ha ha ha, bà ấy không chỉ không ngăn cản, thậm chí còn... Cực lực thúc đẩy!"

Mà sự thật đúng là như vậy.

"Cứ thế, thiếp đã được như ý nguyện trở thành Thái Tử Phi của ngài, trở thành nữ nhân của ngài, ngày ngày ở bên cạnh ngài, nhưng..."

Nhưng ả không ngờ Thái Tử chán ghét ả đến thế, chán ghét ả như từng đối đãi với An Cửu như vậy. Ả cho rằng ả có thể thay đổi gã, nhưng không ngờ ả vẫn không có cách nào lọt vào mắt Thái Tử, thậm chí... Thậm chí hài tử của họ gã cũng nhẫn tâm giết chết!

Nghĩ vậy, trái tim Bắc Nhu đau nhói.

"Nữ nhân điên này!" Bách Lý Khiên nắm chặt hai vai ả, gương mặt vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn. Dường như còn chưa hả giận, gã giơ tay tát Bắc Nhu một cái.

"A!" Bắc Nhu đau đớn hét lên.

Những người khác trong phòng nhìn cảnh này như xem kịch vui.

An Cửu tươi cười khi thấy người khác gặp họa.

Bắc Nhu hoàn hồn, trong đầu quẩn quanh lời Bách Lý Khiên vừa nói.

Điên? Nữ nhân điên sao?

"Thiếp... Thái Tử điện hạ, mọi việc thiếp làm đều vì ngài, đều là vì ngài!"

Điên, sao lại là điên? Ả đoán được Thái Tử sẽ vì việc này mà chán ghét ả, thậm chí là phẫn nộ, nhưng không ngờ trong mắt của gã, ả lại là kẻ điên sao?

"Vì ta? Bắc Nhu, người bổn thái tử muốn chưa bao giờ là ngươi, ngươi thế mà..."

"Thái Tử điện hạ, thần thiếp yêu ngài, thần thiếp yêu ngài. Thiếp biết ngài thích An Cửu, nhưng trong tim nàng ấy không có ngài, thiếp mới là người thật lòng với ngài, sao ngài không hiểu chứ? Vì ngài, việc gì thiếp cũng có thể làm, cho dù biết ngài chỉ coi thiếp là một quân cờ nhưng thiếp cũng không oán hận, thậm chí vì ngài, thiếp không tiếc đưa An Cửu..." Bắc Nhu vội nói, muốn bộc lộ tâm ý của mình, nhưng nói tới đây, cảm nhận ánh mắt của mấy người kia, lòng ả rét run.

Bắc Nhu theo bản năng nhìn An Cửu, ánh mắt cười như không cười kia của nàng khiến da đầu người ta phải tê dại.

"Thái Tử Phi đúng là tình thâm ý trọng với Thái Tử điện hạ, có điều đường đường là Thái Tử lại bị một nữ nhân tính kế, ngay cả hôn nhân cũng không được tự do, ngay cả người đứng xem như ta cũng không biết Thái Tử điện hạ rốt cuộc hạnh phúc hay đáng buồn đây!" An Cửu cười mỉa mai.

An Cửu dứt lời, sắc mặt Bắc Nhu trầm xuống, cơn giận trong mắt Bách Lý Khiên càng lộ rõ.

Đúng vậy, gã đường đường là Thái Tử lại bị Bắc Nhu đùa bỡn, nữ nhân này... Bách Lý Khiên kề dao lên cổ Bắc Nhu, khoảnh khắc đó, trong đầu gã có suy nghĩ phải giết nữ nhân này.

Hành động này hoàn toàn nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao với kẻ tự cao tự đại như Thái Tử sao có thể bao dung chuyện như vậy?

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Bắc Nhu lại nhắm mắt, mỉm cười: "Thái Tử điện hạ giết thần thiếp đi, nếu giết thần thiếp có thể tiêu giảm oán hận trong lòng ngài, vậy cho dù Bắc Nhu chết cũng đáng."

Ả chỉ hận ả làm cho Thái Tử nhiều chuyện như vậy lại không có thu hoạch gì, càng hận bản thân không đấu lại An Cửu. Việc hôm nay thiếu chút ả đã thành công, nếu vậy, ả không chỉ kéo An Cửu xuống địa ngục, thậm chí còn có hi vọng dần được Thái Tử yêu thương, nhưng nước đi này lại hoàn toàn thất bại.

Ả không cam lòng nhưng thế thì sao?

An Cửu quá khôn khéo, bên cạnh lại có những người này hỗ trợ, ả sao có thể không bại?

Có điều cho dù chết, có biến thành quỷ, ả cũng sẽ không để An Cửu được hạnh phúc!

Thứ ả không chiếm được, An Cửu cũng đừng hòng!

Bắc Nhu cắn môi, một lòng chịu chết, nhưng tay cầm chủy thủ kề sát cổ ả lại thả lỏng.

Muốn chết ư? An Cửu khẽ cười, chỉ sợ Thái Tử sẽ không để ả chết!

Quả nhiên Bách Lý Khiên rút chủy thủ về, trầm giọng: "Ta sẽ không giết ngươi!"

Bắc Nhu ngẩn ra, mở mắt, hai mắt sáng ngời, không phải vì giữ được một mạng, mà là... Ả lại bắt đầu mong đợi, có phải Thái Tử không nỡ giết ả không?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bách Lý Khiên liền nắm xiêm y ả, kéo ả đến trước mặt mình, thì thầm bên tai: "Bởi vì so với việc để ngươi chết, còn không bằng giữ lại mạng ngươi từ từ tra tấn, hơn nữa quân cờ như ngươi bổn thái tử còn chưa dùng xong, không thể chết được!"

Nếu Bắc Nhu chết, Khanh vương phi chắc chắn sẽ truy cứu, đến lúc đó sự ủng hộ của bà ta sẽ không còn, thậm chí nói không chừng còn quay lại đối phó gã, ngay lúc này gã hà tất phải tăng thêm một kẻ địch cho bản thân mình!

Đây đương nhiên là hành động không sáng suốt!

Bắc Nhu rét run, Thái Tử không giết ả là vì tra tấn ả, vì ả là quân cờ gã dùng chưa xong sao?

Vậy cuộc sống của ả, kết cục của ả sẽ thế nào đây?

Mãi mãi không có được tình yêu của nam nhân này, thứ ả có chỉ là sự nhục nhã của gã.

Bỗng nhiên ả nhớ lại cuộc đối thoại với An Cửu ở ngõ nhỏ đêm đó, hối hận sao?

Nhất thời ả không dám chắc chắn, nhưng qua một lát, ả dần kiên định lại.

"Ta không hối hận, không hối hận!" Bắc Nhu quát lớn! Điều ả đã chọn ả sẽ không hối hận, cho dù đối mặt với cục diện lúc này, ả cũng sẽ không để bản thân hối hận.

Không hối hận sao? Nhìn Bắc Nhu, An Cửu càng khinh thường, điểm đáng buồn nhất chính là Bắc không biết tốt xấu, chấp mê bất ngộ!

An Cửu cười hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngài vừa lòng với lễ vật này không?"

Cho gã biết chân tướng, đây chính là sự "nhân từ" nàng dành cho gã!

Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn An Cửu: "Ngươi muốn chê cười bổn thái tử hả?"

An Cửu nhướng mày: "Chê cười? Thái Tử điện hạ sai rồi, ta chỉ muốn nhìn ngươi đau khổ mà thôi!"

Chứ không đơn giản là chê cười như vậy!

Bách Lý Khiên tức đến hộc máu. Xem gã đau khổ sao? An Cửu đáng chết!

Gã nắm chặt tay thành đấm, hít sâu một hơi: "Hừ, cho ta biết chân tướng chỉ khiến nữ nhân này đau khổ mà thôi, bổn thái tử... Hừ, bổn thái tử khiến ngươi thất vọng rồi!"

"Vậy sao? Thế ngươi nói xem nếu ta nói tin tức này cho cả kinh thành biết..." Ánh mắt An Cửu lập lòe.

Bách Lý Khiên này ngại nàng không khiến hắn đau khổ sao?

Vậy được, nàng phải cố gắng thêm một chút.

Sắc mặt Bách Lý Khiên trắng bệch, nếu chuyện xuất sắc này để cả kinh thành biết, kẻ bị chê cười không chỉ Bắc Nhu mà còn Bách Lý Khiên gã.

Một đế vương tương lai sao có thể biến thành trò cười?

Nếu việc này truyền tới tai phụ hoàng, chắc chắn sẽ giận tím mặt!

An Cửu nhìn Bách Lý Khiên, thầm suy tư.

Nếu đã hoàn toàn xé rách da mặt với Bách Lý Khiên, nàng cần gì phải cố kỵ?

Người này nếu tương lai trở thành quân chủ, chắc chắn sẽ là uy hiếp lớn nhất của nàng và Bắc Sách. Nếu đã là tai họa ngầm, sao nàng không diệt trừ ngay thời điểm này?

Không thể giết gã, nhưng nàng có thể hủy hoại gã!

"Ngươi muốn làm gì?" Bách Lý Khiên nhìn nụ cười quỷ dị trên khóe miệng An Cửu, trong lòng không khỏi rét run.

An Cửu nhún vai, đến gần Bắc Sách, đối diện với ánh mắt ôn nhu sủng nịch kia: "Thế tử, dù sao hôm nay cũng là ngày lành, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hay là chúng ta thêm chút gia vị, sao hả?"

"Nàng vui là được."

Chỉ cần nàng vui, bảo y làm gì y cũng cam tâm tình nguyện.

"Ha ha, được, vậy việc này cứ quyết định như thế!" An Cửu nhìn Lẫm Phong và Nam Minh, "Chuyện này giao cho các ngươi, ta muốn trong hôm nay các ngươi đem chuyện vừa nghe thấy truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, ngay cả một góc cũng không thể bỏ qua."

"Được, việc này đơn giản, ta bảo đảm không đến một canh giờ sau, cả kinh thành sẽ biết tới chuyện này, đến lúc đó An Cửu quận chúa đừng quên điểm tốt của Lẫm Phong ta!" Lẫm Phong mở quạt xếp, quạt quạt.

An Cửu vừa lòng nhướng mày.

Bách Lý Khiên lại run sợ, Bắc Nhu xụi lơ dưới đất, hận ý trong mắt không hề che giấu.

An Cửu muốn hủy hoại Thái Tử, hủy hoại họ sao?

Nhưng giờ phút này ả ta có thể làm gì?

Nghĩ đến hậu quả Bắc Nhu càng sợ hãi, nếu việc này mang đến hậu quả nghiêm trọng hơn cho Thái Tử, Thái Tử chắc chắn sẽ càng hận ả!

Bắc Nhu đột nhiên bật cười, tiếng cười kia có chua xót, bất lực, có điên cuồng.

An Cửu liếc nhìn Bắc Nhu, từ hôm nay trở đi, ngày tháng của ả e rằng còn thống khổ hơn chết!

Hừ, tính kế nàng?

An Cửu nàng không phải người dễ bắt nạt, nếu ả muốn tính kế thì nên chuẩn bị tinh thần gánh vác hậu quả.

Còn Khanh vương phi kia...

Chắc là Khanh vương phi đang cho rằng mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch, tân nương được Bắc Sách đón về Bắc Vương phủ sớm đã thay thế bằng người của bà ta!

A, nàng dường như có thể tưởng tượng được Khanh vương phi đang đắc ý thế nào, có điều việc hôm nay không chỉ khiến Thái Tử và Thái Tử Phi thất vọng, e là ngay cả Khanh vương phi cũng phải thất vọng rồi.

"Bắt đám người kia chưa?" An Cửu lạnh lùng hỏi.

"Hồi chủ tử, đã có người đuổi theo!" Nam Minh trả lời.

"Tốt, tốt lắm, những kẻ đó nếu đã cầm tiền chạy trốn của Khanh vương phi, không biết có còn mạng để thoát không!" An Cửu cao giọng, "Một kẻ cũng không giữ!"

Giọng nói sắc bén tràn ngập khí phách khiến lòng người rét run.

Hai người xụi lơ dưới đất cảm nhận khí thế của nàng càng lo lắng. Một người cũng không giữ? Bọn họ chọc trúng sát tinh rồi!

"Vâng, chủ tử." Nam Minh lĩnh mệnh.

"Được rồi, bọn ta không tiếp tục ở lại với các ngươi nữa, căn phòng này để lại cho phu thê các ngươi hưởng thụ đi, đại hôn hôm nay không thể trì hoãn giờ lành." An Cửu sửa sang xiêm y, tươi cười quỷ dị.

Đôi oan gia này ở chung một phòng, chỉ sợ... Ha ha, cứ để họ tra tấn lẫn nhau đi!

An Cửu nhẹ nhàng khoác tay Bắc Sách, hai người nhìn nhau, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại như ngăn cách hai thế giới, trong phòng chỉ còn lại hai người, Bách Lý Khiên nhìn Bắc Nhu, hận ý trong mắt không thể tiêu giảm. Gã giãy giụa đứng dậy, lại phát hiện cửa đã bị khóa.

"Đáng chết!" Bách Lý Khiên rủa thầm, lập tức đi phát hiện cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa chặt.

Hiện giờ hai người họ như con chim bị nhốt trong nhà giam này, không thoát ra được.

An Cửu thế mà...

A, lần này An Cửu sao có thể thả bọn họ? Ở Bắc Vương phủ còn một người vẫn cho rằng mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch, nàng sao có thể thả họ ra ngoài ngay lúc này, để bà ta biết kế hoạch của họ đã thất bại?

Một chiếc xe ngựa thần bí từ ngõ nhỏ ra ngoài, xuyên qua đường phố náo nhiệt trong kinh thành hướng thẳng tới Bắc Vương phủ.

...

Ở Bắc Vương phủ, khách khứa tụ tập vô cùng náo nhiệt. Lúc này, mọi người đều tề tụ ở đại sảnh, Bắc vương gia và Khanh vương phi ngồi trên cao đường. Hôm nay, Bắc lão vương gia cũng rời khỏi Cẩm Mặc Đường, ông ngồi trên chủ vị, sắc mặt không hề che giấu sự chờ mong.

Bên thiên thính, Hồng Linh đứng cạnh tân nương, theo thời gian trôi đi, nàng ngày càng nôn nóng.

Sao thế tử còn chưa về?

Tiểu thư ở đó chắc sẽ không gặp chuyện gì đấy chứ?

"An Cửu quận chúa, sắp tới canh giờ rồi, nô tỳ dìu người tới đại sảnh." Cô cô dạy quy tắc cười nói.

Không đợi tân nương kia trả lời, cô cô đã duỗi tay định nâng tân nương dậy.

Hồng Linh thấy thế, liền theo bản năng đỡ cánh tay bên còn lại của tân nương: "Khoan đã."

Tới đại sảnh? Việc này sao được? Thế tử còn chưa về, tiểu thư ở đó...

"Hồng Linh cô nương sao vậy? Sắp tới giờ lành rồi, ngươi trì hoãn thời gian thì sao tốt đây?" Cô cô nhíu mày.

Trong lòng thầm mắng cô cô dạy quy tắc này, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Ta sao có thể trì hoãn giờ lành của tiểu thư nhà ta? Ta cũng thấy giờ lành sắp tới, nhưng thế tử... Vừa rồi thế tử phân phó, tới giờ ngài ấy sẽ tới đón tiểu thư, nếu thế tử tới mà không thấy tiểu thư, chắc chắn sẽ nhiễu loạn. Cô cô ra ngoài xem thế tử đã tới chưa, nếu làm trái ý thế tử... Dù sao ta cũng đang định đi tìm thế tử, nhưng Bắc Vương phủ này ta không quen thuộc bằng cô cô, nếu ta đi, trì hoãn canh giờ..."

Cô cô dạy quy tắc nghe thế, thầm ước lượng, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được, ta đi tìm, ngươi ở lại chiếu cố An Cửu quận cho tốt, đặc biệt là khăn hỉ này, tuyệt đối không được làm rớt, không may mắn!"

"Được rồi được rồi, việc này ta biết."

Nhìn cô cô ra ngoài, Hồng Linh liếc nhìn tân nương bên cạnh, lại nghĩ tới thế tử và tiểu thư, lòng không khỏi lại nóng nảy.

Tiểu thư ơi tiểu thư, người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Hồng Linh vừa cầu nguyện, ngoài cửa liền xuất hiện một thân ảnh. Là Nam Minh! Nếu Nam Minh đã tới đây, vậy tiểu thư cũng về rồi!

Hồng Linh thiếu chút cười ra tiếng, nhưng nghĩ tới tân nương bên cạnh, nàng ra hiệu cho Nam Minh. Nam Minh gật đầu, đi tới, tiếng bước chân nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

Mãi đến khi đứng trước mặt tân nương...

Tân nương thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, lòng hân hoan. Thế tử tới rồi sao?

Nhưng giày này hình như không đúng lắm...

Nhưng nàng ta còn chưa kịp hoàn hồn, một bàn tay đã bịt miệng nàng ta, ngón tay điểm huyệt, nháy mắt tiếp theo, toàn thân nàng ta không thể nhúc nhích.

Sao lại thế này?

Tân nương hoảng sợ, lúc này Hồng Linh mới lấy khăn hỉ trên đầu tân nương xuống, hừ lạnh: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giả trang thành tiểu thư nhà ta, đúng là tội không thể tha thứ. Có điều sắp tới giờ lành rồi, sau này lại xử lý ngươi! Nam Minh, giấu nữ nhân này đi, đừng để người ta phát hiện."

Hồng Linh vừa dứt lời, tân nương của Bắc Sách đã trở về.

Hồng Linh thấy người nọ, lập tức chạy tới: "Tiểu thư, tiểu thư, người về rồi. Nô tỳ... Nô tỳ lo lắng muốn chết!"

"Có gì phải lo lắng? Ta đây không phải vẫn bình yên sao?" An Cửu liếc xéo Hồng Linh, nàng biết chuyện hôm nay là trò của nàng ấy nên Bắc Sách mới tới.

"Thật tốt quá. Tiểu thư, mau đội khăn hỉ lên. Nô tỳ vừa đuổi cô cô dạy quy tắc kia đi, chớ để bà ta phát hiện, nếu bị bà ta phát hiện, nói không chừng Khanh vương phi sẽ biết, lại có ý xấu gì!" Hồng Linh nhíu mày.

Hồng Linh còn chưa kịp đỡ An Cửu ngồi xuống, cô cô dạy quy tắc đã vội vội vàng vàng trở về. Bà ta chạy vào, ngước mắt thấy Hồng Linh và tân nương đều ở cửa, không khỏi sửng sốt: "Nha đầu này, ngươi đỡ quận chúa ra đây làm gì? Mau mau mau, vừa rồi Khanh vương phi phái người tới thúc giục bái đường, nhưng thế tử..."

Bà ta tìm mãi nhưng vẫn không thấy thế tử đâu.

"Kìa, đó không phải thế tử sao? Thế tử, nô tỳ tham kiến thế tử." Hồng Linh thấy Bắc Sách ở ngoài, mặt mày hớn hở. Tiểu thư đã về, vậy thế tử đương nhiên cũng xuất hiện!

Cô cô quay đầu, quả nhiên thấy Bắc Sách trong bộ hỉ phục của tân lang, vội hành lễ: "Nô tỳ tham kiến thế tử!"

Không thèm nhìn cô cô một cái, Bắc Sách đi vào thiên thính, dịu dàng nhìn tân nương trong bộ hỉ phục đỏ thẫm, mỉm cười: "Nếu canh giờ đã tới, vậy đi thôi!"

"Đúng đúng đúng." Cô cô hoàn hồn, vội đưa lụa đỏ cho tân nương và tân lang, "Thế tử, mời, An Cửu quận chúa, mời!"

Tân lang tân nương rời khỏi thiên thính, tiến vào tầm mắt của mọi người. Khách khứa vây quanh nhưng đều vì đôi tân nhân này mà tránh được. Hai người bước vào đại sảnh. Trong phòng, dưới khăn hỉ, An Cửu cũng có thể cảm nhận những ánh mắt đó hướng về phía mình.

Chúc phúc, hâm mộ, thậm chí là... Đắc ý!

Đắc ý sao?

Chắc hẳn là Khanh vương phi, giờ phút này bà ta đúng là nên đắc ý. Dù sao thay vì để cái đinh trong mắt bà ta như nàng bước vào Bắc Vương phủ, làm thế tử phi của Bắc Sách, tương lai đối địch với bà ta, chi bằng để Thái Tử Bách Lý Khiên chiếm được tiện nghi này cũng coi như hủy hoại nàng.

Đắc ý? Nàng thật muốn nhìn xem bà ta có thể đắc ý được bao lâu!