Đích Phi Sách

Chương 111




Hoàng lăng tế thiên, đám đông ồ ạt, rất nhiều người đều có kế hoạch của riêng mình, nhưng không ai chú ý có mấy thân ảnh biến mất ở hướng sau núi. Bắc Nhu vào sau núi, không bao lâu, cỏ cây hỗn loạn che đậy toàn bộ hai người đi trước, An Cửu và Ngọc Uyển biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng ả vẫn bình tĩnh, bảo Lục Nhiêu dẫn đường cho mình, trong đầu còn đang tưởng tượng dáng vẻ An Cửu rơi vào tay mình.

Trong rừng núi cỏ cây um tùm, An Cửu và Ngọc Uyển đã lẳng lặng đứng một chỗ như chờ gì đó, nghĩ đến thứ Nam Minh vừa phát hiện, An Cửu không khỏi nhướng mày, Bắc Nhu thật sự muốn nàng tan xương nát thịt à!

An Cửu nhìn về hướng đó, Bắc Nhu kia chắc là sắp tới rồi!

Quả nhiên vừa có ý niệm đó, An Cửu đã nhìn thấy Bắc Nhu, dù ở khoảng cách rất xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt ả, cứ như nàng đã trở thành con thú trong lồng của ả.

An Cửu nhếch mép cười nhìn Bắc Nhu tới gần.

"Đại tẩu, thật trùng hợp!" Bắc Nhu gọi.

"Đúng vậy, thật trùng hợp, khi nãy Ngọc Uyển nói phong cảnh nơi này rất đẹp, thay vì ở chờ đợi dưới chân núi, ta liền theo muội ấy lên đây, không ngờ muội cũng tới." An Cửu cười như không cười.

"Nếu phong cảnh nơi này đã đẹp, muội đương nhiên cũng muốn đến xem." Ả không chỉ tới ngắm phong cảnh, ả còn muốn xem thứ khác! "Đại tẩu, tẩu còn nhớ hôm ấy ở hoa viên Bắc vương phủ chúng ta đã nói gì không?"

An Cửu nhíu mày: "Sao có thể quên được? Từng câu từng chữ vẫn còn mới mẻ, khoảng thời gian này ta cũng nghĩ muội và ta ai sẽ cười đến cuối cùng, muội sẽ làm gì ta!"

"Vậy tẩu nghĩ ra chưa?" Bắc Nhu cười lạnh.

"Việc này có gì khó nghĩ à? Muội trước kia dịu dàng như nước, đơn thuận thiện lương, cho dù muội và ta là kẻ địch, muội cũng không dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì, nhưng muội bây giờ lại rất khác ngày trước. Muội bây giờ, tâm tư của muội tuy không thể so bằng mẫu thân dịu dàng kia của muội, nhưng chỉ bằng sự độc ác của muội, sợ là tâm tư muốn ta tan xương nát thịt cũng có."

Tan xương nát thịt?

An Cửu đúng là có chút thông minh, hôm nay ả đúng là muốn nàng nổ tung đến tan xương nát thịt.

"Nhưng ta có một việc không rõ, ta đến giờ chưa từng chủ động trêu chọc muội, muội thì lại như con chó vậy, cắn ta không bỏ, muội là chó à?" An Cửu cười như không cười, nói chuyện không chừa mặt mũi.

Bắc Nhu phẫn nộ, nụ cười đắc ý trên mặt cũng biến mất: "Chưa từng chủ động trêu chọc ta? Nếu không nhờ ngươi, ta đã không rơi vào kết cục bị hưu!"

Nhờ nàng?

"Ý muội là nhờ ta mà muội được gả cho thái tử, sau đó ta bảo thái tử bỏ muội à? Đêm trung thu đó, ta bảo muội tự đưa mình tới phủ thái tử sao?"

Vấn đề liên tiếp khiến Bắc Nhu sửng sốt: "Cho dù không phải do ngươi, nhưng nếu không phải hồ ly tinh nhà ngươi dùng thủ đoạn khiến thái tử tâm tâm niệm niệm ngươi, thái tử sao có thể đối xử với ta như vậy?" Bắc Nhu cười chua xót, phẫn nộ hét vào mặt An Cửu, "Ta vừa có thai, còn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của nó, còn chưa kịp cảm nhận niềm vui của người làm mẫu thân, chỉ vì một câu của thái tử mà tước đi quyền chào đời của nó. Ngươi nói xem ta làm sao cam tâm?"

"Không phải ngươi vừa nói là thái tử... Là Bách Lý Khiên vô tình với ngươi sao? Sao ngươi lại trách việc này lên đầu ta?" An Cửu khẽ cười.

"Sao lại không trách ngươi? Đều do ngươi, nếu không có ngươi, thái tử đã vui vẻ cưới ta, dồn mọi sự chú ý lên người ta. Ta là nữ nhi Bắc vương phủ, ta và ngài ấy là một cặp trời sinh, ta chẳng có điểm nào kém hơn ngươi cả, cho dù ban đầu thái tử không thích ta, nhưng ta cũng có thể khiến ngài ấy dần dần yêu ta, nhưng... Đều tại ngươi, ngày ngày ngài ấy đều nghĩ tới ngươi, cho dù đã thành thân với ta, có được sự duy trì của Bắc vương phủ, ngài ấy chỉ muốn có được ngôi vị hoàng đế để có thể đoạt lấy ngươi."

An Cửu lẳng lặng nghe, ngay cả Ngọc Uyển ở bên cũng cảm thấy Bắc Nhu này thật buồn cười, thậm chí là buồn cười đến cực điểm.

Tuy nàng là ngoài cuộc, nhưng thái độ An Cửu với Bách Lý Khiên nàng cũng nhìn ra được.

Vị trí thái tử phi tôn quý kia chỉ sợ không một nữ nhân nào của Đông Sở Quốc không rung động, nhưng cố tình An Cửu lại chẳng để nó vào mắt, nàng vô tình với thái tử, thậm chí là chán ghét.

Nếu đã là ném còn không kịp, sao phải dùng thủ đoạn hồ ly tinh để đi mê hoặc?

Hơn nữa, Bắc Nhu này... Đúng là điên cuồng, rõ ràng là thái tử vô tình kia khiến ả như thiêu thân lao đầu vào lửa, hại ả thành bộ dáng bây giờ ả không trách, lại đi trách một người ngoài cuộc.

An Cửu đúng là bị oan!

Có điều, nữ tử như An Cửu sao có thể để mình vô cớ bị oan?

Ngọc Uyển nhìn An Cửu, thấy nàng nhếch mép cười, trong ánh mắt bình tĩnh ấy lại có cảm xúc khiến người ta không thể thăm dò.

Bắc Nhu không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục: "Ngươi nói xem, tất cả những việc này không phải vì ngươi thì là vì ai? Đều do ngươi, ha ha... Hừ, thái tử bị phế, nhưng ta lại cảm thấy đây là chuyện tốt, khoảng thời gian này ta phái người âm thầm quan sát ngài ấy, ngài ấy rơi vào hoàn cảnh này, tinh thần sa sút, ta nghĩ có lẽ lúc này ta đi quan tâm ngài ấy, ngài ấy sẽ nhìn thấy mặt tốt của ta. Ngài ấy không còn mơ mộng với ngôi vị hoàng đế, không có hi vọng đương nhiên sẽ không thể lại nhớ nhung ngươi, bởi vì dù ngài ấy có nghĩ cũng chỉ nghĩ vô ích. Một phế thái tử sao có thể đấu với Bắc thế tử? Nhưng..." Bắc Nhu bỗng hoảng loạn, "Mẫu phi... Không biết mẫu phi bị sao, tự nhiên lại muốn trợ giúp thái tử, ngay cả nhị ca cũng... Ha ha, nếu thái tử được như ước nguyện, vậy những niệm tưởng còn chưa thỏa mãn của ngày xưa sẽ lại hiện lên. Không, ta không thể để ngài ấy có được ngươi, cho dù hôm nay việc lớn của ngài ấy thành công, ngài ấy cũng không thể có được ngươi. Đời này ngài ấy sẽ không được như ý nguyện, bởi vì An Cửu ngươi trốn không thoát!"

Ả muốn nàng ngay cả thi cốt cũng không còn, từ hôm nay trở đi, trên thế gian này sẽ không bao giờ còn sự tồn tại của An Cửu nữa!

An Cửu khẽ cười: "Trốn không thoát? Nhu Nhi muội muội, muội có ý gì?"

"Có ý gì?" Bắc Nhu cười lớn, "Bởi vì nơi này sẽ là phần mộ của ngươi. Thế nào? Ta đối đãi không tệ với ngươi đúng không? Chọn một nơi đẹp như vậy để hạ táng cho ngươi! Nơi này thuộc phạm vi của lăng mộ hoàng thất đấy!"

"Ngươi muốn giết ta ở đây?"

"Đúng vậy, ta muốn ngươi ở đây nhìn ta chiến thắng, nhìn ta cười đến cuối cùng, mà ngươi... Sẽ biến thành cô hồn dã quỷ giữa núi rừng này, thậm chí mọi người không thể tìm thấy thi thể của ngươi, ngươi sẽ biến mất khỏi thế gian này, không để lại một chút tung tích." Nói tới đây, Bắc Nhu nhìn chằm chằm An Cửu, nhìn gương mặt khiến ả hận tới cực điểm, ả muốn thấy nàng sợ hãi, cho dù là mong muốn xin tha, ả cũng cảm thấy thống khoái.

Nhưng An Cửu lúc này... Lại cười.

Cười? Sao có thể?

"Ngươi không sợ?" Bắc Nhu cao giọng.

"Sợ? Ta nên sợ à?"

"Ngươi nên sợ, ngươi sắp chết rồi, nơi này đã bị ta chôn đầy hỏa dược, chỉ cần ta cho chút mồi lửa, ngươi sẽ tan xương nát thịt ở đây. Ngươi nên sợ, ngươi mới gả cho đại ca ta, còn đang tân hôn yến nhĩ. Bắc thế tử phi, a, thân phận tôn quý như vậy ngươi đã không còn cơ hội hưởng thụ nữa. Ngươi nên cầu xin ta tha cho ngươi, ngươi không muốn chết không phải sao?" Bắc Nhu nghiến răng.

Ả đang đợi, đợi An Cửu bày ra bộ mặt sợ hãi.

"Ta đương nhiên không muốn chết, có điều ta không có ý định cầu xin ngươi, cũng không cần phải cầu xin ngươi. Ngươi chôn hỏa dược ở đây à? Đừng quên, ngươi đang đứng cùng ta, nếu ta bị nổ chết, ngươi cũng không có kết cục đẹp!" An Cửu cười như không cười.

"Hừ, ngươi cho rằng ta định chết cùng ngươi à? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Người đâu!"

Dứt lời, mấy hắc y nhân bịt mặt từ rừng cây xung quanh bước ra, đứng cạnh Bắc Nhu và An Cửu.

"Ta sẽ không chết cùng ngươi, ta là người đốt lửa, chỉ cần ta khởi động kíp, mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn. Ha ha, không phải chúng ta đã cược xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng sao? An Cửu ơi An Cửu, ngươi thua rồi, và cái giá là mạng của chính ngươi!"

Mấy chữ cuối cùng, Bắc Nhu như muốn gào lên.

An Cửu vẫn cười, không hề sợ hãi: "Vậy à? Giữa hai chúng ta thật sự chỉ có thể là không phải ngươi chết thì ta mất mạng hả?"

"Không, giữa hai chúng ta chỉ có một kết cục, đó là ngươi chết, ta sống!" Bắc Nhu bật cười, ánh mắt trở nên sắc bén, "Bắt lấy An Cửu cho ta!"

Dứt lời, mấy hắc y nhân bịt mặt kia lại chẳng hề có động tĩnh.

Bắc Nhu giật mình, hét to: "Lời ta nói các ngươi không nghe thấy à?"

"Không, bọn họ có nghe, chẳng qua là không hành động theo lệnh của ngươi mà thôi." An Cửu trầm giọng.

Bắc Nhu không hiểu ý An Cửu, lần nữa ra lệnh cho đám hắc y nhân: "Ta bảo các ngươi bắt lấy An Cửu, mau ra tay đi!"

Nhưng lần này, những người đó vẫn đứng yên một chỗ cứ như không nghe thấy tiếng của Bắc Nhu, phản ứng như thế khiến Bắc Nhu nổi giận, nhưng ả còn chưa kịp tiếp tục thục giục, ở bên kia, tiếng cười của An Cửu lại gợi lên cơn phẫn nộ của ả.

"Ngươi cười cái gì?" Bắc Nhu quát.

"Ta đã bảo ngươi không sai khiến được họ, Nhu Nhi muội muội cần gì tốn nhiều sức lực đến thế. Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ tại sao người của ngươi lại đứng yên bất động sao?"

Đúng vậy, ngươi của ả, tại sao ả không sai khiến được?"

"Ngươi..." Bắc Nhu nghi ngờ, "Ngươi đã làm gì?"

"Người đâu, hầu hạ Bắc đại tiểu thư cho tốt!" An Cửu ra lệnh.

Dứt lời, mấy người kia lập tức tiến lên, không đợi Bắc Nhu hoàn hồn đã giữ chặt hai tay ả lại, ngay cả thị nữ Lục Nhi phía sau Bắc Nhu cũng không thoát được.

"Tiểu thư... Các ngươi buông ra..." Lục Nhiêu hoảng loạn kê.

Bắc Nhu cũng giãy giụa mấy cái, nhưng ả chẳng qua chỉ là nữ tử yếu đuối, nào địch lại sức lực của nam nhân. Ả không thoát được, nhưng khí thế không hề giảm bớt, lạnh giọng quát: "An Cửu, ngươi..."

"Ngươi có biết tại sao ta có thể sai khiến họ không? Nhu Nhi muội muội, nếu ta là muội thời điểm tìm đồng minh, ta sẽ tim một người đáng tin, hoặc là người ta có thể hoàn toàn khống chế!"

Ý của An Cửu là... Bắc Nhu theo bản năng nhìn Ngọc Uyển đứng cạnh An Cửu.

"Là ngươi..." Bắc Nhu cắn răng, "Ngươi phản bội ta?"

"Đại tiểu thư, ta không hề phản bội ngươi, ngươi xưa nay đều không phải chủ của ta, giữa chúng ta sao có thể nói đến từ phản bội." Ngọc Uyển híp mắt, hiện giờ mọi thứ đều nằm trong khống chế của An Cửu, nàng càng tự tin, "Ngươi biết không, ngươi không nên dùng hài tử trong bụng ta uy hiếp ta, người như ngươi hôm nay có thể dùng hài tử uy hiếp ta giúp ngươi đối phó An Cửu, vậy ngày nào đó nếu có việc khác, ngươi sẽ lại dùng hài tử uy hiếp ta. Cả đời này ban đầu là vì mẫu thân, ta không thể không làm quân cờ cho Ngọc Vô Song, nhưng ta không muốn làm một quân cờ cả đời!"

"Ngươi... A, nực cười, ngươi không muốn làm một quân cờ? Ngươi có quyền đó sao? Ngươi phản bội ta, đầu quân cho An Cửu không phải cũng là quân cờ của nàng ta à?"

"Ngươi sai rồi, ta và nàng ấy chỉ theo nhu cầu của riêng mình mà kết minh thôi, ta không hề ép nàng ấy làm gì cho ta cả, càng không uy hiếp nàng ấy. Trong chuyện này nàng ấy đã cứu ta, ngoại trừ ngươi, giữa ta và nàng ấy là hợp tác, mỗi bên đều có lợi!" An Cửu nhàn nhạt nói.

Bắc Nhu này, khen ả thông minh, nhưng đôi khi ả lại quá ngu dốt, rõ ràng có những người khác ả có thể nắm được nhược điểm để uy hiếp, nhưng nữ tử như Ngọc Uyển, nàng ấy có đầu óc, nàng ấy cũng biết làm gì để bản thân có lợi.

Bắc Nhu ơi Bắc Nhu, ả làm vậy chẳng phải tự dồn mình vào chỗ chết sao?/

Bắc Nhu chấn động, nhưng nghĩ tới một chuyện, ả lại phá lên cười: "An Cửu, hiện giờ ta đã nằm trong tay ngươi, sao hả, ngươi có thể làm gì ta?"

"Ta muốn làm gì thì làm cái đó!" Ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén.

Bắc Nhu kêu gào: "Ta nói ngươi biết, nếu không tìm thấy ta, mẫu phi ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Vậy sao? Mẫu phi của ngươi... Bây giờ sợ là đang bận chuyện khác, sẽ không có thời gian quản ngươi ở đâu!" An Cửu cười nói.

"An Cửu, mẫu phi ta vô cùng hận ngươi, cho dù bây giờ bà không biết ta đã rơi vào tay ngươi, nhưng sau này... Ha ha, An Cửu, ngươi đấu không lại mẫu phi ta đâu!"

"Ha ha, Nhu Nhi muội muội, ngươi hình như quan tâm quá nhiều việc rồi, bây giờ có phải ngươi đang nghĩ cho dù ta thật sự giết ngươi thì sau khi mẫu phi ngươi hỗ trợ thái tử bước lên ngôi vị hoàng đế, bà ta cũng sẽ nghĩ mọi cách lấy mạng ta không?"

"Ngươi..." Bắc Nhu cả kinh, "Sao ngươi... Sao ngươi biết?"

"Ta không chỉ biết, ta còn biết nhị công tử cũng tham dự, còn cả... Bắc vương gia. Để ta đoán xem, chờ mẫu phi và nhị ca của ngươi trợ giúp thái tử giết cha soán vị xong, bước tiếp theo hai người đó sẽ làm gì? Bắc vương gia... Ha ha, kế thừa vị trí Bắc vương, bài trừ thế tử Bắc Sách ra khỏi vương phủ, ta nói đúng không?" An Cửu tiến lên mấy bước, nhìn sắc mặt Bắc Nhu hoảng loạn, lòng càng thống khoái.

"Không, sao có thể? Sao ngươi có thể biết những việc này?" Bắc Nhu trừng mắt nhìn An Cửu, chuyện này bọn họ tính kế rất cẩn thận, ngay cả ra mới gần đây mới vô tình biết được.

Ả biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng biết nếu để lộ phong phanh, mẫu phi, nhị ca, ngay cả ả, thậm chí là Bắc vương phủ sẽ bị tru di cửu tộc. Đây không phải việc nhỏ, làm sao An Cửu biết được?

"Ha ha..." An Cửu khẽ cười, "Ta còn biết mẫu phi ngươi sẽ không thành công..."

Bắc Nhu lắc đầu. Không thành công?

Ý của An Cửu là kế hoạch của họ hôm nay không chỉ bị An Cửu khống chế, còn... Bắc Nhu bỗng dưng giãy giụa, ả phải rời khỏi đây, chuyện quan trọng trước mắt là báo tin, nhất định phải ngăn cản mẫu phi trước khi bọn họ ra tay, bằng không... Bách Lý Khiên, mẫu phi, nhị ca... Không, nghĩ đến hậu quả, sắc mặt Bắc Nhu trắng bệch.

Nhưng dù ả dùng hết sức cũng không thoát khỏi sự áp chế của hai hắc y nhân, tới cuối cùng, ả thậm chí gấp đến độ hét lớn: "Thả ta ra, các ngươi thả ta ra..."

"Sao hả? Bắc đại tiểu thư định đi mật báo à? Ha ha, nhưng tình hình trước mắt của chính ngươi cũng không lạc quan lắm, ngươi còn định đi cứu bọn họ?" An Cửu duỗi tay giữ cằm Bắc Nhu, gằn từng chữ, "Ngươi hãy tự lo cho bản thân mình trước đi."

"Ha hả......" An Cửu cười khẽ, "Ta còn biết, ngươi mẫu phi chuyện này, làm không thành công......"

"An Cửu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ta muốn thế nào? A, Bắc đại tiểu thư sao có thể không trả lời được câu hỏi này? Chẳng phải ngươi muốn nổ chết ta sao? Nhìn xem, ở đây ngươi đã chuẩn bị rất nhiều hỏa dược để ta nổ tung ở đây mà!"

Sắc mặt Bắc Nhu trắng bệch, dù thế nào ả cũng không ngờ khoảnh khắc trước cái bẫy ả thiết kế cho An Cửu bây giờ lại là chính tay ả đẩy mình vào cảnh này.

Bắc Nhu không cam lòng, phẫn nộ nhìn Ngọc Uyển, nếu không phải tiện nhân này, ả đã không...

Nhưng bây giờ ả trách Ngọc Uyển thì còn lợi ích gì?

"Ngươi muốn nổ chết ta đúng không, vậy nổ chết ta đi!" Bắc Nhu nghiến răng, đã tới nước này, An Cửu còn có thể làm gì ả? Một khi đã vậy, ả tuyệt đối sẽ không yếu thế trước An Cửu!

"Nổ chết ngươi?" An Cửu cười khẽ, như thế chẳng phải quá tiện nghi cho ả sao?

Bắc Nhu nhìn An Cửu, lòng càng bất an, không lẽ An Cửu còn thủ đoạn ác hơn?

Không biết vì sao, Bắc Nhu vô cùng sợ hãi, trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ dù sao cũng phải chết, chi bằng ả tự kết liễu bản thân thì hơn!

Nghĩ vậy, Bắc Nhu định cắn lưỡi, nhưng An Cửu đã nhanh tay bóp chặt cằm ả: "Muốn chết vậy à? Nhưng ta đây lại không cho ngươi vừa ý đây! Ta có một cách, chúng ta chơi một chút đi!"