Đích Phi Sách

Chương 115




Nếu là Ngọc hoàng hậu, vậy mục đích của bà ta là gì?

Mẫu phi của Bắc Sách chết bà ta được lợi gì?

Rất nhiều chuyện đều nghĩ không ra, nhưng có một việc An Cửu lại biết, đó là Thượng Quan Linh là nhân vật quan trọng, có lẽ tìm được Thượng Quan Liên rồi, nàng có thể tìm được kẻ đứng sau nàng ta!

Phế hậu bị Thục phi chặn họng, sắc mặt lập tức trắng bệch, á khẩu không trả lời được.

Quan viên ở đây đều nghe chân tướng Khanh vương phi khai ở hoàng lăng, Bách Lý Khiên và phế hậu này có kế hoạch đoạt cung soán vị, hiện giờ bà ta bịa ra lý do hoang đường như vậy, đúng là buồn cười!

Bị mọi người nhìn, phế hậu càng luống cuống, thầm mắng Thục phi này có tâm tư gì, bà ta làm sao không biết? Thục phi là muốn nhân chuyện hôm nay khiến bà ta mãi mãi không có ngày xoay người!

Mãi mãi không có ngày xoay người sao?

Nghĩ đến hậu quả của việc hôm nay, phế hậu theo bản năng nhìn Tĩnh Phong Đế vẫn trong cơn thịnh nộ: "Hoàng Thượng, thần thiếp... Không phải thần thiếp tìm cớ!"

"Không tìm cớ? Vậy ngươi nói xem hành động này của các ngươi rốt cuộc là vì điều gì?" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng.

Đầu óc phế hậu trống rỗng, không biết nên nói gì, phản ứng này càng cho thấy sự thật bà ta chột dạ, Thục phi ngầm quan sát, khóe miệng cong lên ý cười đắc ý.

Tĩnh Phong Đế nổi giận đùng đùng đập bàn một cái: "Tốt nhất ngươi nên nghĩ ra nhiều lý do giảo biện một chút! Đã đến lúc này, các ngươi còn không muốn thừa nhận!"

"Hoàng Thượng..." Phế hậu rét run.

Bách Lý Khiên cũng đã hoàn hồn, gã ngước mắt nhìn Tĩnh Phong Đế, bỗng khẽ cười.

"Đúng, nhi thần muốn giết cha soán vị, hôm nay nếu nhi thần thành công, nhi thần sẽ là hoàng đế của Đông Sở Quốc này, nhưng ông trời đúng là không có mắt!"

"Khiên Nhi, con đừng nói bậy!" Phế hậu quát, vội bò tới kéo xiêm y Bách Lý Khiên, muốn ngăn cản gã, gã có biết gã thừa nhận việc này có ý nghĩa gì không?

Hành thích vua soán vị, đó là tội tru di cửu tộc đấy!

"Nói bậy? Bách Lý Khiên thành thật với Hoàng Thượng hơn Ngọc tỷ tỷ nhiều." Thục phi nhếch mép. Mặc kệ lời Bách Lý Khiên vừa nói rốt cuộc là do gã ngốc hay chỉ là kích động buột miệng nói ra nhưng đó đều là điều bà ta muốn, không phải à?

Thừa nhận tội danh hành thích vua soán vị, Bách Lý Khiên và Ngọc hoàng hậu, thậm chí là Ngọc gia đều sẽ không có ngày xoay người!

Không, không chỉ không có ngày xoay người, mà... Nghĩ đến kết cục của Tề vương và Tiêu thị năm đó, dù bà ta chỉ là một nữ nhân sống trong thâm cung cũng có thể đoán được chuyện Bách Lý Khiên và phế hậu sắp phải đối mặt là gì!

Thục phi thầm thở phào, bao nhiêu năm qua bà ta đều bị Ngọc hoàng hậu đè trên đầu, sau này không còn Ngọc hoàng hậu, bà ta chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Hành thích vua soán vị, Bách Lý Khiên này đúng là tự tìm đường chết!

Phế hậu nghiến răng, cao giọng: "Hoàng Thượng, Khiên Nhi cũng có nổi khổ. Là thiếp, là thiếp không cam lòng nhìn nó bị phế, tương lai phải sống cuộc sống chật vật tiêu điều, là thiếp lên kế hoạch cho chuyện này, bởi vì chỉ có như vậy nó mới có thể lần nữa đứng lên! Hoàng Thượng, hành thích vua soán vị là tội của thần thiếp, vậy tất cả cứ để thần thiếp gánh vác đi!"

"Mẫu hậu..."

"Khiên Nhi..." Phế hậu lạnh lùng cắt ngang, "Con quên rồi sao, là mẫu hậu xúi giục con. Ta không chỉ vì con, ta còn vì chính mình. Con không biết đâu, từ khi bị phế đi vị trí hoàng hậu, ta ở trong hoàng cung này đã biến thành một trò chê cười, Tê Phượng Cung, chỗ ở tôn quý kia khác một trời một vực với chỗ ở hiện tại của ta. Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, ta đã được sách phong hoàng hậu, ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ không còn là hoàng hậu, nhưng không ngờ ngày này thật sự tới! Ta luôn là nữ nhân được tôn trọng kính ngưỡng, ai trong cung cũng nhìn sắc mặt ta mà làm việc, nhưng cung điện ta đang ở ngay cả một cung nữ cũng chậm trễ với ta, nói năng không chút kiêng dè, ta sao có thể nuốt trôi cục tức này!"

Nói đến đây, phế hậu nhìn Tĩnh Phong Đế: "Không nói đến việc phế hậu rất khó có ngày được phù chính, huống hồ ta đã không thể lại được Hoàng Thượng sủng ái, ta đã hoa tàn ít bướm, mà bên cạnh Hoàng Thượng lại có Dung phi đang ở tuổi xuân, ai còn có thể lọt vào mắt Hoàng Thượng. Nếu ta không thể từ chỗ Hoàng Thượng lần nữa có được vinh hoa và địa vị, ta đây chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào nhi tử của ta! Nếu nhi tử của ta làm hoàng đế, ta đây chắc chắn sẽ trở thành hoàng thái hậu, Thục phi hay Dung phi gì đó, những kẻ này sẽ không còn cơ hội, thậm chí ngay cả nịnh bợ ta cũng không có cơ hội, ta sẽ cho họ tuẫn táng, rửa sạch bọn họ khỏi mắt ta, ha ha..."

Phế hậu phá lên cười, tiếng cười quanh quẩn trong Thừa Huy Điện khiến bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Thục phi và Hạ Hầu Âm đều thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ chớp mắt, Hạ Hầu Âm liền lộ vẻ khinh thường, mà Thục phi cũng tỏ vẻ châm chọc.

Tuẫn táng?

Phế hậu đúng là biết tính kế, đáng tiếc chỉ thiếu một nước cờ, chung quy ông trời vẫn bỏ mặc bà ta!

"Hoàng Thượng, phế hậu có dã tâm như thế, quả thật tội không thể tha!" Thục phi cao giọng.

An Cửu lặng lẽ liếc nhìn phế hậu, quả nhiên thấy phế hậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Những gì bà ta vừa nói chẳng qua là muốn ôm mọi tội vào người, giúp Bách Lý Khiên thoát thân, rất hiển nhiên, bà ta chọc giận Thục phi và Dung phi, mục đích cũng vì mượn miệng của họ dẫn dắt suy nghĩ của hoàng đế.

A, phế hậu này không hổ là người ngồi ở vị trí hoàng hậu nhiều năm, không phải Thục phi đã trúng kế rồi sao?

Nhưng còn Dung phi...

Dung phi ôm bụng nhỏ, nói: "Hoàng Thượng, trước kia thần thiếp không biết cái gì gọi là mẫu tử tình thâm, nhưng từ khi có thai, thần thiếp đã cảm nhận được hài tử quan trọng cỡ nào, cho dù đánh cược tính mạng, người làm mẫu thân cũng muốn bảo vệ hài nhi của mình. Thân là mẫu thân, tình nghĩa Ngọc tỷ tỷ đối với thái tử chắc cũng như thế!"

Chỉ một câu đã khiến Tĩnh Phong Đế nhíu mày, ngay cả Thục phi cũng bình tĩnh lại, lần nữa nhìn phế hậu quỳ dưới đất, thấy ánh mắt bà ta hoảng loạn, lúc này mới bừng tỉnh, thì ra...

Dung phi nhìn Hạ Hầu Âm, lòng rét run, bà ta thiếu chút đã trúng kế phế hậu, mà Dung phi lại nhìn thấu kế hoạch của phế hậu sao? Hồ ly tinh Dung phi này lại có đầu óc như vậy, Thục phi ngày càng cảnh giác với nàng ta.

Được Hạ Hầu Âm nhắc nhở, Tĩnh Phong Đế cũng hoàn hồn: "Ngọc thị to gan, đã phạm tội lớn ngập trời như vậy còn muốn dùng thủ đoạn trêu đùa trẫm!"

Phế hậu run rẩy, càng luống cuống: "Hoàng Thượng, thần thiếp... Thần thiếp..."

"Bách Lý Khiên, ngươi còn gì muốn nói không?" Tĩnh Phong Đế không cho phế hậu cơ hội nói hết, ánh mắt sắc bén lướt qua Bách Lý Khiên.

Bách Lý Khiên cười lạnh: "Nhi thần thua rồi, phụ hoàng, nhi thần thua. Từ khi chào đời, nhi thần đã là đích tử, là thái tử, nhi thần luôn cẩn thận, mọi bước chân như đi trên băng mỏng, tận lực biểu hiện trước mặt phụ hoàng, cho ngài thấy nhi thần ưu tú về mọi mặt. Nhi thần chưa từng ngờ có một ngày nhi thần sẽ trở thành phế thái tử. Ngôi vị hoàng đế kia vốn thuộc về nhi thần, nhưng... Không biết từ khi nào ngài lại chú ý tới Bách Lý Ngạn, hắn chẳng qua chỉ là hoàng tử con vợ lẽ, công huân của hắn cũng không lớn lao bằng nhi thần, nhưng ngài lại thiên vị hắn, tại sao chứ?"

Tĩnh Phong Đế híp mắt. Tại sao?

Bởi vì ông ta không cho phép bất kỳ thế lực nào lớn mạnh, cho dù là thái tử tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế của ông ta cũng thế!

Tĩnh Phong Đế khẽ cười: "Bởi vì ngươi có tâm tư không nên có."

"Tâm tư không nên có?" Bách Lý Khiên nhíu mày, "Nhi thần luôn an phận..."

"Ngươi an phận?" Tĩnh Phong Đế đứng dậy chỉ vào mặt Bách Lý Khiên, gằn từng câu từng chữ, "Nếu an phận, ngươi đã không mượn sức Bắc vương phủ, nếu an phận, ngươi đã không gấp gáp muốn bước lên ngôi vị hoàng đế, thậm chí có hành động hành thích vua soán vị hôm nay!"

Mượn sức Bắc Vương phủ?

Phế hậu giật mình, theo bản năng lẩm bẩm: "Sai rồi, sai rồi, tất cả đều sai rồi!"

Người ở đây đều không hiểu bà ta nói gì.

Chỉ có An Cửu, nàng nhìn phế hậu, rồi nhìn Bách Lý Khiên.

Không hẹn mà cùng gặp, trong đầu Bách Lý Khiên và phế hậu đều vang lên lời An Cửu từng nói, quả nhiên An Cửu nói đúng, bọn họ sai rồi!

Ngay từ đầu họ không nên mượn sức bất kỳ ai, người Hoàng Thượng muốn là một thái tử an phận, không, ông ta muốn mỗi hoàng tử đều an phận, vì chuyện Tề vương năm đó mưu loạn, ông ta lo hoàng tử có quyền thế quá lớn sẽ tạo uy hiếp với ngôi vị hoàng đế của chính ông ta.

Nếu ngay từ đầu bọn họ an phận làm tốt chính mình, vậy hiện tại đã không rơi vào cục diện này!

"Ha ha... Phụ hoàng, nhi thần thua rồi, nhi thần thua vì không hiểu ngài, nhi thần thua vì quá nóng lòng, nhi thần thua... Bại bởi An Cửu. Phụ hoàng, thắng làm vua thua làm giặc, việc hôm nay Bách Lý Khiên này không có gì biện giải, phụ hoàng cứ giáng tội là được, chỉ khẩn cầu phụ hoàng hạ chỉ cho An Cửu tiễn đưa nhi thần!" Bách Lý Khiên quỳ dưới đất, gương mặt cương nghị kiên định mà sắc bén.

Gã vừa dứt lời, mọi người đều nhìn thoáng qua An Cửu, phế thái tử nói để An Cửu đưa tiễn, việc này có ý nghĩa gì?

Tĩnh Phong Đế nhìn hai người quỳ dưới đại điện, cao giọng: "Phế thái tử Bách Lý Khiên và phế hậu Ngọc thị hành thích vua soán vị, đáng tội tru di, gia tộc Ngọc thị chịu tội liên đối, toàn bộ gia sản sung vào quốc khố, mọi người của Ngọc gia ngày mai bị chém đầu thị chúng!"

Phế hậu nằm liệt xuống đất, xong rồi, không chỉ mạng của bà ta và Khiên Nhi, còn cả Ngọc gia, tất cả đều xong rồi!

"Phụ hoàng, việc nhi thần thỉnh cầu...." Thời điểm Tĩnh Phong Đế xuất hiện ở Thừa Huy Điện, Bách Lý Khiên đã biết kết cục của soán vị thất bại chỉ có đường chết, nhưng hiện giờ dù có chết, gã cũng muốn hoàn thành một tâm nguyện.

Tĩnh Phong Đế nhíu mày, lãnh đạm nói: "Việc ngươi thỉnh cầu trẫm không thể quyết định, ngày mai thế tử phi có đưa tiễn hay không thì tùy thuộc nàng ấy."

Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, vội nhìn An Cửu, trong mắt như có khát vọng: "An Cửu, nể tình ngày xưa..."

Nói đến đây, gã đột nhiên không biết tiếp tục thế nào nữa. Tình nghĩa ngày xưa sao? Giữa họ sợ rằng trước nay chưa từng có tình nghĩa gì, mà tất cả chỉ là gã một bên theo đuổi, thậm chí là cưỡng cầu.

An Cửu khẽ cười: "Ngày mai ta sẽ đến đưa tiễn, nể tình... Trước đây ngươi đã viết thư từ hôn!"

Giọng điệu nhàn nhạt của An Cửu như mũi tên nhọn đâm vào tim Bách Lý Khiên.

Nể tình gã đã viết thư từ hôn?

A, gã đối với An Cửu mà nói chỉ có tác dụng này à?

Bách Lý Khiên nắm chặt hai tay thành đấm, nhìn thẳng vào mắt An Cửu, mỉm cười, cho dù nể tình thư từ hôn thì đã sao? Chỉ cần ngày mai nàng có thể đến đưa tiễn...

Nguyện vọng của gã cũng coi như đã thành.

"Người đâu, áp giải hai tội nhân này xuống cho trẫm!" Tĩnh Phong Đế cao giọng, dời mắt, thậm chí không muốn nhìn Bách Lý Khiên và phế hậu Ngọc thị thêm một chút.

Thị vệ trong đại điện lập tức tiến lên kéo hai người đi, giờ phút này dù đã chấp nhận việc soán vị thất bại, họ vẫn không hiểu rất nhiều chuyện, ví dụ như đạn tín hiệu nổ trên không trung hoàng lăng là chuyện thế nào, ví dụ như thị vệ phản chiến khi nãy...

Chưa kịp nghĩ kỹ, bọn họ đã sắp tới cửa quỷ môn quan.

Hai người bị kéo xuống, có lẽ vì biết chuyện hôm nay đã không còn đường cứu vãn, ngay cả xin tha bọn họ cũng không nói, trên đại điện lại rơi vào bầu không khí quỷ dị khác.

"Hoàng Thượng, việc hôm nay nghĩ lại đúng là đáng sợ, vừa rồi ở hoàng lăng nếu không có người liều chết hộ giá, chỉ sợ Khanh vương phi và Bách Lý Khiên đã thành công rồi!" Thục phi cau mày vỗ ngực.

Nhắc tới việc này, Tĩnh Phong Đế nhớ tới người hộ giá, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Bách Lý Ngạn, cuối cùng dừng lại ở Bắc Sách.

Ông ta không ngờ hôm nay là Bắc Sách cứu mạng ông ta!

"Hôm nay ít nhiều cũng nhờ Bắc thế tử và Tuyên vương, nên thưởng!" Tĩnh Phong Đế lên tiếng.

Thục phi hưng phấn: "Hoàng Thượng, ngài định thưởng gì cho họ?"

Tĩnh Phong Đế nhíu mày, suy nghĩ chốc lát: "Hôm nay Bắc thế tử cứu mạng trẫm, thế tử phi cũng có công kiến nghị, Bắc vương gia kia... Già rồi, tước vị của Bắc vương phủ cũng nên truyền xuống, thế tử là người thừa kế được chọn phù hợp nhất, thế tử phi đương nhiên là Bắc vương phi, chọn ngày, chọn ngày tiến hành đi! Còn về Tuyên vương..."

Nghe tới đây Thục phi càng kích động, thái tử đã bị phế một thời gian, hôm nay lại náo loạn ra chuyện này, hiện giờ vị trí thái tử bỏ trống, Ngạn Nhi của bà chính là người được chọn phù hợp cho vị trí thái tử nhất không phải sao?

Mọi người nhìn Thục phi, trong lòng đều rõ bà ta đang chờ mong điều gì.

Nhưng Tĩnh Phong Đế lại nhìn chằm chằm Bách Lý Ngạn nửa ngày, cuối cùng nói: "Ban phong thân vương. Ngạn Nhi, con là thân vương đầu tiên từ lúc Đông Sở Quốc thành lập tới nay được phụ hoàng thân phong thân vương!"

Thân vương?

Chỉ là một thân vương thôi sao?

Thục phi run rẩy, nụ cười trên gương mặt lập tức cứng đờ: "Hoàng Thượng, vị trí thái tử đang bỏ trống, ngài..."

"Hừ, vị trí thái tử... Bách Lý Khiên giúp trẫm ngộ ra việc sắc phong thái tử không nên thực hiện quá sớm, nếu không nó sẽ cảm thấy ngôi vị hoàng đế này là thứ thiên kinh địa nghĩa nó có được, ngày ngày đều tính toán đến vị trí này, sớm muộn gì cũng có dã tâm!" Tĩnh Phong Đế ngắt lời Thục phi.

Thục phi nghĩ gì sao ông ta không rõ?

Có điều, ông ta lại không muốn lập Bách Lý Ngạn làm thái tử!

Nghĩ đến hài tử trong bụng Dung phi, trong mắt Tĩnh Phong Đế thoáng qua ý cười, nếu Dung phi sinh được hoàng nhi, vậy chờ đến khi ông ta trăm năm, nói không chừng nó đã không thành, đến lúc đó có thể sắc phong trữ quân!

Thục phi theo bản năng nhìn Dung phi, Hoàng Thượng không lập Ngạn Nhi làm thái tử chẳng lẽ là vì thai nhi trong bụng Dung phi? Ông ta thật sự muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho hài tử trong bụng Dung phi sao?

Không, không được, thủ đoạn của hồ ly tinh Dung phi này khiến Hoàng Thượng đầu óc choáng váng rồi!

Ngạn Nhi nhiều lần lập công, nhưng Hoàng Thượng... Lại không có ý lập hắn làm thái tử sao?

Nếu hiện tại Hoàng Thượng không có thái độ này, vậy chờ Dung phi thật sự sinh được một hoàng tử, sợ rằng ngôi vị hoàng đế thật sự không có phần của Ngạn Nhi.

Thục phi đắn đo một hồi, trên mặt lại nở nụ cười, hành lễ: "Hoàng Thượng nói đúng, là do thần thiếp không suy nghĩ đến vấn đề này, thần thiếp nên bị phạt."

"Phạt thì không cần, hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn, nàng chủ trì sự vụ lớn nhỏ trong hậu cung, lại phải lo lắng nhiều hơn rồi!" Tĩnh Phong Đế thở dài, "Tần công công, truyền thái y tới Liễu Oanh Điện, trẫm muốn nghe Dung phi đàn một khúc nhạc."

"Vâng, Hoàng Thượng." Tần công công lĩnh mệnh.

Thục phi ghen ghét nhìn Hạ Hầu Âm, ngoài mặt vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc, đi đầu hành lễ: "Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cứ tới chỗ Dung phi muội muội dưỡng thương đi, việc trong triều đã có Ngạn Nhi và đại thần lo liệu, việc trong cung cũng có thần thiếp xử lý, Hoàng Thượng có thể yên tâm."

"Ừ." Tĩnh Phong Đế mệt mỏi gật đầu.

Rời khỏi Thừa Huy Điện, lên kiệu, mọi thứ hôm nay dường như đã bình ổn lại, An Cửu nhìn Bắc Sách, mỉm cười, tuy tất cả đều đã nằm được khống chế nhưng trong đây vẫn còn một số việc khiến nàng không nghĩ thấu, thậm chí là bắt đầu bất an.

Người trước đây truyền tin cho nàng rốt cuộc là ai? Người đó có mục đích gì?

Còn kẻ đứng sau Thượng Quan Liên... Nghĩ đến lời Đỗ Nhược Khanh nói, An Cửu càng đắn đo.

"Sao thế?" Trên xe ngựa về Bắc vương phủ, Bắc Sách hỏi, y sớm đã nhìn ra An Cửu có tâm sự, đã qua lâu như vậy nàng cũng không có ý định nói y biết, y cuối cùng không kiềm chế được, mở miệng dò hỏi.

An Cửu giật mình: "Thiếp vừa sai Nam Minh đi tìm Thượng Quan Liên... E rằng không thể lập tức tìm thấy!"

"Thượng Quan Liên?" Bắc Sách nhíu mày, y hoàn toàn không hề có ấn tượng với Thượng Quan trắc phi này, có điều theo lý do thoái thác của Đỗ Nhược Khanh, có thể cổ động Đỗ Nhược Khanh trợ giúp Bách Lý Khiên hành thích vua soán vị, nữ nhân kia chắc chắn không hề đơn giản.

Sợ rằng vừa nghe được tin Bách Lý Khiên bị bắt, Thượng Quan Liên đã bỏ trốn.

Có điều... Bắc Sách bình tĩnh lại: "Không thể lập tức tìm thấy thì tốn thêm chút thời gian, chỉ cần không biến mất khỏi thế gian này, đến cuối cùng cũng sẽ để lộ tung tích."

An Cửu mỉm cười: "Chẳng qua là một trắc phi mà thôi, bây giờ không phải Bách Lý Khiên cũng..."

Nói đến đây, An Cửu dừng lại, ngày mai Bách Lý Khiên bị chém đầu thị chúng, vậy Thượng Quan Liên có đến không?

Tay An Cửu đột nhiên run rẩy, Bắc Sách cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của nàng, nhưng còn chưa kịp tìm kiếm, nàng đã khôi phục như thường: "Không có Bách Lý Khiên, Thượng Quan Liên kia dù muốn gây chuyện cũng không làm được gì."

Ngày mai Bách Lý Khiên bị chém đây, đây là cơ hội dẫn dụ Thượng Quan Liên ra mặt!

Thượng Quan Liên, nàng nhất định phải bắt được nàng ta, chỉ có bắt được nàng ta, nàng mới có thể nhìn được bộ mặt thật của kẻ đứng sau!

...

Tĩnh Phong Đế và Hạ Hầu Âm về Liễu Oanh Điện, thái y cẩn thận xử lý vết thương cho Tĩnh Phong Đế. Ông ta nằm trên giường, trong phòng nhàn nhạt huân hương, đầu ngón tay Hạ Hầu Âm khảy ra tiếng đàn du dương. Không biết từ khi nào, ông ta đã thiếp đi.

Trong mộng, hoàng cung to lớn như vậy máu chảy thành sông, khắp nơi toàn tiếng kêu rên. Một nam tử mặc nhung trang tay cầm trường kiếm đi từng bước vào cung điện, tiếng chém giết phía sau đã bị bỏ xa. Nam tử nhìn cung điện trước mặt, ánh mắt kiên định.

"Ngươi đến rồi, ngươi cuối cùng cũng tới, những kẻ đó... Đã đền tội chưa?"

Trong cung điện chỉ có một lão nhân, lão nhân kia mặc một bộ minh hoàng, không giận tự uy, nhưng có lẽ vì ốm đau, hơn nữa còn có phản loạn ngoài điện khiến ông ấy tiều tụy suy yếu.

"Hồi phụ hoàng, Tề vương đã bị bắt, còn cả gia tộc Tiêu thị... Đều đã trong khống chế. Đám dư nghiệt phản loạn này, nhi thần tuyệt đối sẽ không giữ một ai." Mắt nam tử sáng như đuốc.

"Tề vương... Khụ khụ... Tề vương thì bỏ qua đi." Lão hoàng đế ho nhẹ

"Bỏ qua? Phụ hoàng, sao có thể bỏ qua?" Nam tử nhíu mày, phẫn nộ quát, "Gã có dã tâm mưu loạn, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, việc đại nghịch bất đạo này phụ hoàng vẫn có thể tha cho gã sao?"

Thứ Tề vương muốn đoạt không chỉ là ngôi vị hoàng đế thuộc về phụ hoàng, mà còn là ngôi vị hoàng đế của ông ta!

Lão hoàng đế thở dài: "Dù sao cũng đều là nhi tử của ta, nó cũng là huynh đệ của ngươi, những người khác, giết, chỉ có Tề vương... Không thể giết. Khụ khụ... Truyền lệnh của trẫm, lần làm loạn này tha cho gia tộc của Tề vương, còn lại, giết toàn bộ!"

Tuy bệnh yếu nhưng uy nghi của đế vương lại không hề suy giảm.

Sắc mặt nam tử cầm kiếm trong tay trầm xuống, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, nhưng ông ta không nhiều lời, chỉ nghiến răng nói: "Vâng, nhi thần cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng, còn... Ngọc tỷ, nhi thần đã lấy lại cho phụ hoàng!"

Lão hoàng đế nhìn ngọc tỷ kia: "Mang qua đây."

Nam tử một tay cầm kiếm, một tay cầm ngọc tỷ đi tới, trình ngọc tỷ đến trước mặt lão hoàng đế: "Phụ hoàng, ngài xem ngọc tỷ này có gì khác thường không."

Lão hoàng đế không hề nghi ngờ ông ta, nhận lấy túi mở ra, ngọc tỷ đã dính máu, màu máu đỏ tươi khiến lão hoàng đế sửng sốt, đang muốn lên tiếng, một thanh kiếm đã kề trên cổ mình, lão hoàng đế nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.

"Thái tử, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?" Ánh mắt lão hoàng đế vô cùng bình tĩnh.

Nhưng càng bình tĩnh càng khiến nam nhân cầm kiếm hoảng loạn, có điều ông ta vẫn quả quyết nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết bản thân đang làm gì. Phụ hoàng, ngài già rồi, một ngày ngài còn ngồi ở ngôi vị hoàng đế thì sẽ còn xuất hiện vô số Tề vương, bọn họ đều muốn có được ngôi vị hoàng đế này, muốn tranh đoạt với nhi thần, việc giết hại thủ túc như vậy phụ hoàng đương nhiên không muốn nhìn thấy, chi bằng bây giờ chúng ta chấm dứt đi, nếu ngài chết rồi, ngôi vị hoàng đế sẽ không còn ai tranh đoạt nữa, không phải sao?"

"Ngươi thật sự muốn thế?" Lão hoàng đế vẫn không sợ hãi, thậm chí còn khẽ cười.

"Phụ hoàng, từ nhỏ ngài đã dạy nhi thần cách làm một đế vương, nhi thần kế vị ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ không phụ sự dạy dỗ của ngài, nhi thần sẽ giúp Bách Lý hoàng thất chúng ta ngày càng tốt hơn, nhi thần cũng sẽ khiến hậu nhân Đông Sở Quốc ghi nhớ vị vua khai quốc như ngài!" Nam tử gằn từng câu từng chữ như muốn dùng lời này cổ vũ chính mình.

"Ha ha, trẫm một đời anh minh, khi trẻ giết vô số kẻ địch, nhưng không ngờ tới già lại bị nhi của của mình tính kế!" Lão hoàng đế bật cười, "Ngươi giết trẫm, có được ngôi vị hoàng đế, ngươi chắc rằng cả đời mình sẽ ngồi an ổn sao?"

Nam tử ngẩn ra, nhất thời không hiểu ý lão hoàng đế, ông ta híp mắt giơ trường kiếm lên, đâm thật mạnh xuống, mũi kiếm sắc bén đâm chuẩn vào ngực lão hoàng đế.

Lão hoàng đế kêu một tiếng, máu tươi ở vết thương trước ngực theo trường kiếm bị rút mà bắn ra trông rất rợn người.

Toàn thân lão hoàng đế mềm nhũn nhưng ông ấy vẫn mỉm cười, điều này khiến nam tử đột nhiên luống cuống.

"Phụ hoàng..."

"Thái tử, trẫm biết ngươi muốn làm hoàng đế, nhưng ngươi chắc rằng mình có thể ngồi an ổn trên ngôi vị hoàng đế sao? Ha ha..."

"Ngồi an ổn, nhi thần sẽ ngồi an ổn, nhi thần bước lên ngôi vị hoàng đế, đám huynh đệ đó đừng hòng có ý định cướp đoạt, nhi thần sẽ không để họ có cơ hội!" Nam tử nghiên răng nói, lần nữa đâm lão hoàng đế một nhát kiếm.

"Ưm..." Lão hoàng đế mở to hai mắt nhìn nhi tử của mình, tắt thở.

"Phụ hoàng, muốn trách thì ngài trách tề vương đi, dù sao cũng nhanh thôi gã sẽ tới gặp ngài, ngài tìm gã để báo thù đi, nếu không phải gã mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, nhi thần cũng đã không tới mức này... Ha ha ha ha..."

Nam tử nhìn ngọc tỷ, nhìn cung điện rộng lớn, cười điên cuồng.

Cuối cùng ông ta cũng có được ngôi vị hoàng đế, cuối cùng cũng không ai còn cơ hội cướp đồ của ông ta, mà ông ta cũng sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội đó.

Còn nợ mạng phụ hoàng... Ha ha, Tề vương, hôm nay gã mưu phản, giết phụ hoàng, tội càng thêm tội, không thể tha thứ!

Nhưng ngay lúc này, ông ta đột nhiên cảm nhận có một đôi mắt trong bóng tôi đang nhìn mình, ông ta hoảng loạn dạo quanh một vòng, tìm kiếm khắp nơi.

"Ai, ai ở đó?" Nam tử lạnh giọng quát, nhưng trong cung điện này chỉ có một mình ông ta.

Chỉ là, ánh mắt kia vẫn không hề biến mất, cứ nhìn ông ta, cứ như đang cố ý nói bí mật của ông ta đã có người biết, có người chứng kiến tất cả. Ai, rốt cuộc là ai?

Sợ hãi như thủy triều bao phủ ông ta.

"Ai... Ngươi ra đây, ra đây cho ta..." Nam tử trong đại điện kêu gào...

"Ai... Ra đây..." Trong Liễu Oanh Điện, Tĩnh Phong Đế nằm trên giường lẩm bẩm không ngừng, mặt đầy mồ hôi lạnh, có thể nhìn ra ông ta đang rất sợ hãi, đột nhiên hai mắt mở lớn, cả người ngồi bật dậy, "Ai, ngươi ra đây, ngươi mau ra đây cho trẫm..."

"Hoàng Thượng, ngài sao vậy?" Bên giường, Hạ Hầu Âm vội hỏi.

Giọng nói êm tai kéo Tĩnh Phong Đế hoàn hồn: "Ái phi, sao nàng lại ở đây?"

Hạ Hầu Âm sửng sốt: "Hoàng Thượng gặp ác mộng, đây là Liễu Oanh Điện, là tẩm cung của thần thiếp, thần thiếp đương nhiên ở đây."

"Liễu Oanh Điện?" Tĩnh Phong Đế nhìn xung quanh, thầm thở phào, vừa rồi chỉ là ác mộng thôi sao?

"Hoàng Thượng gặp ác mộng gì vậy? Kể thần thiếp nghe đi, kể ra rồi sẽ không sao nữa." Hạ Hầu Âm cầm khăn lau mồ hôi cho Tĩnh Phong Đế, ngữ điệu say lòng người khiến người ta không có cách nào từ chối.

Thiếu chút nữa Tĩnh Phong Đế đã buột miệng thốt ra, nhưng lập tức ý thức được vấn đề, ông ta mới im miệng.

Giấc mơ này... Nói thế nào đây?

"Chỉ là ác mộng thôi, dọa đến ái phi và hài nhi trong bụng chúng ta thì không tốt."

"Không nói thì không nói vậy." Hạ Hầu Âm thay đổi đề tài, "Hoàng Thượng, trời sắp sáng rồi, trên người ngài có thương tích, trong triều có Tuyên vương, ngài cứ dưỡng thương một thời gian, ngủ thêm lát đi."

Tĩnh Phong Đế nhíu mày: "Không được. Tần công công đâu?"

"Tần công công đang chờ ngoài cửa."

"Bảo gã vào đây."

Hạ Hầu Âm gọi một tiếng, Tần công công vội chạy vào: "Hoàng Thượng có gì phân phó?"

"Hôm nay khi nào sẽ chém đầu Bách Lý Khiên?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày.

"Vào giữa trưa, do Tuyên vương điện hạ giám trảm." Tần công công đáp, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ ngay lúc này Hoàng Thượng có tâm tư khác sao? Tuy phế thái tử làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của Hoàng Thượng, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính với gân không phải à?

Tĩnh Phong Đế trầm mặc, bên tai vang lên lời phụ hoàng nói năm đó, ông ta đột nhiên đột nhiên ngộ ra nó có ý gì.

Ngươi chắc rằng ngươi có thể ngồi an ổn trên ngôi vị hoàng đế này cả đời sao?

An ổn? Mấy năm nay ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ông ta không có khắc nào lơi lỏng. Khi đó, phụ hoàng đã thấy được tương lai của ông ta sao?

Nhưng năm đó ông ta là người giết vua soán vị nên càng sợ những huynh đệ khác, thậm chí là nhi tử của mình lại làm ra chuyện năm đó, do vậy cho đến hiện tại, ai ông ta cũng đề phòng, đề phòng thái tử, đề phòng Bắc vương phủ, đề phòng mọi người, ông ta sợ mình cũng sẽ rơi vào kết cục của phụ hoàng.

Nhớ lại nụ cười quỷ dị của phụ hoàng trước khi chết, Tĩnh Phong Đế nhắm mắt lại, ông ta đang tự khinh thường mình, càng cảm thấy đáng thương cho bản thân, cả đời này ông ta sống trong nghi ngờ, có ai biết những nghi ngờ này đã tra tấn ông ta thế nào không?

Mà đây chính là cái giá năm đó ông ta giết vua soán vị.

Hít sâu một hơi, thời điểm mở mắt, sắc mặt ông ta đã khôi phục dáng vẻ lão luyện và thâm trầm.

Con đường này nếu ông ta đã chọn, ông ta phải đi đến cuối cùng. Bách Lý Khiên... Gã không có năng lực của ông ta năm đó thì thắng làm vua thua làm giặc, đáng đền tội!

"Ngươi chuẩn bị đi, hôm nay trẫm sẽ đến pháp trường!" Tĩnh Phong Đế lên tiếng.

Tần công công giật mình: "Nơi máu me đó không may mắn cho lắm."

"Đi sắp xếp đi!" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng.

Máu me? Hai mươi hai năm trước ông ta tiêu diệt Tề vương, lần đó hoàng cung máu chảy thành sông, không phải ông ta cũng dẫm lên máu của phụ hoàng đế đăng cơ xưng đế sao?

Ông ta mà sợ cảnh máu me à?

Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giống năm đó tận mắt giết phụ hoàng của mình, ông ta cũng phải tận mắt thấy phế thái tử rơi đầu, như thế ông ta mới yên tâm!

Lời phụ hoàng nói lại quanh quẩn bên tai, Tĩnh Phong Đế thịnh nộ muốn gạt ra. Không an ổn thì thế nào? Dù sao ông ta cũng đã ngồi trên này hai mươi hai năm!

Thứ ông ta muốn là ngôi vị hoàng đế, là được mọi người thần phục!

Tần công công nhìn Tĩnh Phong Đế, không dám nhiều lời, lĩnh mệnh lui xuống.

Hạ Hầu Âm ở bên khẽ cười, lần nữa đi tới trước đàn, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp lại đàn một khúc cho Hoàng Thượng vậy!"

Không đợi Tĩnh Phong Đế trả lời, ngón tay nhỏ dài kia đã khảy nhẹ huyền cầm, tiếng đàn du dương quanh quẩn khắp phòng, nghe tiếng đàn này, sắc mặt Tĩnh Phong Đế hòa hoãn lại.

...

Ngoài cửa sổ, trời dần sáng, ngày mới bắt đầu nhưng lại chú định đây không phải một ngày bình thường.

Đêm qua, toàn bộ phủ Ngọc thừa tướng bị kê biên tài sản, tất cả gia quyến người hầu đều bị Ngự lâm quân bắt đi, sáng nay bọn họ đưa tới pháp trường gần chợt phía đông, quỳ đầy đất, mặt tràn ngập nét sợ hãi.

Rất nhanh, chuyện phế thái tử và phế hậu mưu loạn đoạt cung đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, rất nhiều người liên tưởng đến chuyện Tề vương làm phản hai mươi hai năm trước.

An Cửu sớm đã tới tửu lâu đối diện pháp trường, nơi này đủ để quan sát mọi góc mọi thứ bên dưới. Thượng Quan Liên ơi Thượng Quan Liên, ngươi có đến không?