Đích Phi Sách

Chương 133




Sau một ngày một đêm hôn mê, Hạ Hầu Âm cuối cùng cũng tỉnh. Tỉnh lại, việc đầu tiên nàng ta làm là xoa bụng, bụng nhỏ trước kia phồng lên nay lại bằng phẳng như ban đầu.

"Hài tử của ta..." Bàn tay yếu ớt nắm lấy chăn đệm.

Mọi chuyện xảy ra hôm trước vẫn quanh quẩn trong đầu, dù thế nào cũng không vứt đi được. Nàng ta thật sự bị oan, nàng thật sự bị hãm hại! Nhưng không ai tin nàng ta, thậm chí hoàng đế ngày xưa sủng nàng ta lên trời cũng thế. Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt và phẫn nộ của Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Âm chợt đau lòng, nàng ta nên làm sao đây?

"Nương nương, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi." Văn cô cô bưng chén thuốc tới, giọng điệu thờ ơ hoàn toàn không có sự cung kính với chủ tử.

Hạ Hầu Âm run rẩy, sợ sệt nghiêng đầu nhìn Văn cô cô, nhưng nghĩ tới nỗi đau mất con, nàng ta vẫn phẫn hận rời mắt, lạnh giọng: "Sao hả? Ngươi và chủ tử của ngươi vừa lòng chưa?"

Văn cô cô không trả lời: "Nương nương, uống chén thuốc này đi, sức khỏe của người vẫn còn rất yếu."

Mùi thuốc gay mũi khiến Hạ Hầu Âm theo bản năng nhíu mày.

"Khó khăn lắm nương nương mới giữ được tính mạng, thay vì nhớ tới thai nhi đã mất thì nên nghĩ xem làm thế nào để rửa sạch oan tình. Khoảng thời gian nương nương hôn mê, Hoàng Thượng luôn ở bên Thục phi bị người làm bị thương, tuy không ai hỏi tới chuyện của người nhưng tin tin tức của người Hoàng Thượng chắc chắn sẽ biết, dù Hoàng Thượng đã từng sủng ái người đến đâu thì đó cũng là chuyện trong quá khứ. Thay vì chờ ngài ấy ra tay xử hạt, còn không bằng nương nương cố gắng tìm cách giải trừ hàm oan đi." Văn cô cô đặt chén thuốc trên bàn, nói, "Thuốc này uống hay không, tự nương nương hãy suy xét."

Hạ Hầu Âm giật mình, trong đầu có vô vàn suy nghĩ chuyển động, cuối cùng nàng ta vẫn bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn.

Văn cô cô nói không sai, hiện giờ nàng ta tuyệt đối không thể ngã xuống, Thục phi hại nàng ta, nàng ta nhất định phải tìm được chứng cử rửa sạch oan tình, dù không phải vì Hạ Hầu gia tộc thì cũng nên vì trút cơn giận này.

Nhớ lại dáng vẻ đắc ý của Thục phi tối hôm đó, Hạ Hầu Âm nắm chặt tay thành đấm.

Thục phi kia, nàng nhất định sẽ không để bà ta đắc ý lâu đâu!

Bỏ chén thuốc không xuống, Hạ Hầu Âm liếc nhìn Văn cô cô: "Phụ thân và đệ đệ ta đâu?"

Lúc này, nàng ta thể tin Văn cô cô và chủ tử phía sau bà ta, người duy nhất nàng ta có thể tin chỉ có Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển, vận mệnh của ba người họ bị trói trên cùng một sợi dây, nếu nàng ta gặp chuyện gì, kế hoạch của phụ thân và Hạ Hầu Ngự Thiển sẽ thất bại.

Văn cô cô đang muốn trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng, ngước mắt nhìn thì thấy là Hạ Hầu Ngự Thiển. Thấy Hạ Hầu Âm đã tỉnh, gã cũng thở phào. Thấy Văn cô cô ở đây, Hạ Hầu Ngự Thiển không khỏi cau mày, trước đây là đồng minh, nhưng đêm đó Văn cô cô thấy chết không cứu, bọn họ đã ngộ ra một điều vào thời điểm mấu chốt người đứng sau bà ta căn bản không màng sống chết của họ.

Cuộc giao dịch này từ đầu đến cuối bọn họ đều yếu thế.

Từ đầu đến cuối gã cũng chưa từng gặp mặt người kia.

Văn cô cô không ngốc, nhìn sắc mặt Hạ Hầu Ngự Thiển liền hiểu ý hành lễ, lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại tỷ đệ Hạ Hầu Âm và Hạ Hầu Ngự Thiển.

"Ngự Thiển, Thục phi hại ta, đệ phải giúp ta điều tra, nếu bà ta dùng cổ trùng khống chết ta thì chỉ cần tìm người điều khiển cổ trùng là được. Ngự Thiển, đệ là hậu nhân của Nam Cung gia, mấy thứ này đệ cũng hiểu, ả là con dân Nam Cảnh của đệ, chắc đệ sẽ có cách đúng không?" Hạ Hầu Âm nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển như cố bắt lấy sợi rơm cứu mạng, hiện giờ nàng ta chỉ muốn rửa sạch oan khuất, chỉ cần rửa sạch oan khuất, nàng ta mới có cơ hội xoay người.

"Tỷ tỷ, hiện giờ e là Thục phi cũng không được yên!" Hạ Hầu Ngự Thiển trầm giọng, "Thị nữ bên cạnh bà ta chết rồi!"

"Chết rồi? Sao lại chết? Trong thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?"

"Thị nữ kia chết trong phòng một cung nữ của Hoán Y Cục tên Linh Nhi, nguyên nhân là bị rắn độc cắn chết, Thục phi nói với bên ngoài Linh Nhi kia trộm đồ của Vĩnh An Cung, thị nữ của mình đi kiểm chứng, cuối cùng bị cung nữ kia giết hại."

"Hoàng Thượng tin lý do này sao?"

"Hoàng Thượng sao lại không tin? Đêm đó Thục phi chắn cho ông ta một đao, bây giờ sức khỏe rất yếu còn vì thị nữ thân cận bị giết mà thương tâm quá độ, bệnh tình thêm nặng, Hoàng Thượng càng thương tiếc bà ta." Hạ Hầu Ngư Thiển cười châm chọc.

Hạ Hầu Âm nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, Thục phi đáng chết, bà ta chắc chắn sẽ chết không được tử tế! Đúng rồi, nữ tử tên Linh Nhi kia đâu? Khẳng định ả đã chạy rồi, Thục phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Linh Nhi, bà ta cũng đang tìm Linh Nhi. Ngự Thiển, đệ nhất định phải tìm được Linh Nhi trước Thục phi, chỉ cần chúng ta tìm được Linh Nhi trước, không chỉ rửa sạch được oan khuất trên người ta mà còn có thể vạch trần âm mưu của Thục phi, không phải ta muốn ám sát Hoàng Thượng, là Thục phi, đúng, là Thục phi..." Càng nói Hạ Hầu Âm càng kích động, "Thục phi muốn giết Hoàng Thượng, việc này nếu để Hoàng Thượng biết, kết cục của bà ta chắc chắn sẽ thảm hại hơn ta!"

Bởi vì nhi tử của nàng cũng vì việc này mà mất, tội này Thục phi phải chịu!

Đúng, nàng phải báo thù, báo thù cho hài nhi trong bụng!

Trái ngược với Hạ Hầu Âm điên cuồng, Hạ Hầu Ngự Thiển lại vô cùng bình tĩnh. Gã nhíu mày, tâm trạng dường như không lạc quan như vậy.

"Tỷ tỷ, tỷ tưởng dễ tìm ra Linh Nhi à? Sau khi biết chuyện này đệ đã cho người tìm kiếm, người của Thục phi cũng âm thầm đi tìm, nhưng dù là tai mắt của chúng ta trong cung hay thậm chí là Thục phi, khoảng thời gian này dù tìm thế nào cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào của Linh Nhi." Hạ Hầu Ngự Thiển đến cạnh bàn tự rót cho mình ly trà, ánh mắt âm trầm.

Hạ Hầu Âm giật mình. Không tìm thấy tung tích? Sao có thể?

"Chẳng lẽ ả ta biến mất à?"

"Đúng vậy, cứ như biến mất." Hạ Hầu Ngự Thiển híp mắt. Chuyện này gã cũng thấy vô cùng kỳ quặc, thậm chí còn cảm thấy bất an, dường như rất nhiều thứ đều đang bị một bàn tay nào đó khống chế.

Hạ Hầu Âm nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển: "Sao có thể?"

Biến mất? Nghĩa là không tìm thấy cung nữ tên Linh Nhi kia, nhưng nếu không tìm thấy, vậy hàm oan của nàng ta...

Càng nghĩ, Hạ Hầu Âm càng nóng vội: "Không, không được. Ngự Thiển, đệ nhất định phải tìm ra ả, dù thế nào cũng phải tìm được ả..."

"Tỷ tỷ, đệ chắc chắn sẽ đi tìm cung nữ tên Linh Nhi kia, chỉ là điều tỷ tỷ nên quan tâm hiện giờ không phải việc này."

Hạ Hầu Âm nhíu mày: "Đệ có ý gì?"

"Linh Nhi mất tích, tại sao Thục phi lại muốn tìm?"

"Bà ta lo Linh Nhi sẽ tiết lộ bí mật của bà ta."

Nếu Linh Nhi kia giết thị nữ của Thục phi, vậy chứng minh giữa họ có gút mắt, mà gút mắt này... Hạ Hầu Âm không ngốc, nàng ta có thể đoán được vài điều, chỉ sợ là Thục phi muốn giết Linh Nhi diệt khẩu nhưng không ngờ thị nữ lại bị Linh Nhi giết chết. Nếu biết Thục phi muốn giết mình, Linh Nhi nhất định sẽ phản công, sau khi bản thân tìm được Linh Nhi cũng có thể lợi dụng Linh Nhi vạch trần âm mưu của Thục phi không phi không phải sao?

Hạ Hầu Âm nghĩ thế, nhưng vấn đề tiếp theo Hạ Hầu Ngự Thiển nói lại khiến nàng ta lo lắng hơn.

"Sau đó thì sao? Thục phi lo sợ Linh Nhi tiết lộ bí mật của mình, vậy tất cả kế hoạch của bà ta sẽ không mất hết ý nghĩa, ngược lại còn tự cầm đá đập chân mình. Sau khi âm mưu bị vạch trần, Dung phi tỷ thành người bị hại, Hoàng Thượng áy náy với tỷ, từ đó càng sủng ái tỷ hơn. Tỷ nói xem nếu tỷ là Thục phi, lúc này ngoại trừ Linh Nhi, tỷ còn làm gì?"

Hạ Hầu Âm run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Còn có thể làm gì... Sẽ sớm dồn ta vào chỗ chết..."

Như vậy, cho dù có một ngày âm mưu bị vạch trần, bà ta cũng đã diệt trừ mình! Có nàng làm vật bồi táng, Thục phi cũng không lỗ!

Một khi người đầu tiên Thục phi đối phó là nàng, vậy nàng nên làm sao đây?

Hạ Hầu Âm hoảng loạn, đột nhiên nàng ta nghĩ đến một người, liền cao giọng gọi: "Văn cô cô... Văn cô cô..."

Một lát sau, cửa mở, Văn cô cô đi vào hành lễ với hai người, thái độ cung kính nhưng lãnh đạm: "Nương nương có chuyện gì phân phó nô tỳ?"

"Văn cô cô, bà qua đây..." Hạ Hầu Âm nở nụ cười thân thiện.

Văn cô cô nhíu mày đi tới: "Nếu nương nương có việc gì, cứ phân phó nô tỳ là được."

"Văn cô cô, bà hầu hạ ta lâu như vậy, ta đối xử với bà thế nào?" Hạ Hầu Âm kéo tay Văn cô cô.

Văn cô cô giật mình: "Nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt."

"Đúng vậy, ta luôn đối tốt với bà. Hôm ấy bà không thể giúp ta giữ lại hài nhi, ta cũng biết bà bất lực, nhưng dù gì chúng ta đã có giao tình lâu như vậy, hôm nay ta có việc muốn cầu xin bà, dù thế nào bà cũng phải giúp ta."

"Nương nương quá lời, nương nương có chuyện gì cứ việc nói thẳng." Văn cô cô không ngờ cũng có lúc Hạ Hầu Âm sẽ chịu thua như vậy.

"Thục phi muốn hại ta, ta biết chủ tử của bà chắc chắn có thể giúp ta, bà giúp ta truyền lời với chủ tử của mình, cứ nói nếu chủ tử bà có thể bảo vệ ta, đời này Hạ Hầu Âm ta nhận chủ tử của bà là chủ."

Nhận chủ tử của bà ta là chủ?

Ý của Hạ Hầu Âm là quan hệ hợp tác sẽ thành quan hệ chủ tớ sao?

"Nương nương, việc này nô tỳ không thể bảo đảm với người, có điều nô tỳ sẽ chuyển lời cho chủ tử, còn về việc có thành hay không, tất cả đều không phải do nô tỳ quyết định, nương nương hiểu không?"

"Ta hiểu, chỉ cần cô cô chuyển lời giúp ta, Hạ Hầu Âm ta đã vô cùng cảm kích."

Văn cô cô không ở lại lâu, hành lễ lui xuống.

Trong phòng, Hạ Hầu Âm hít sâu một hơi, trầm mặc nửa ngày mới nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển: "Ngự Thiển, nhất định phải mau chóng tìm ra Linh Nhi, nếu chúng ta có thể tìm ra trước Thục phi... Không, phải tìm được Linh Nhi trước khi Thục phi lần nữa đối phó ta, mọi việc mới còn hi vọng..."

Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày: "Tỷ cho rằng người đó sẽ giúp tỷ sao?"

Hạ Hầu Âm cười chua xót: "Hiện giờ ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho người đó thôi."

"A, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy..." Hạ Hầu Ngự Thiển khẽ cười, "Hi vọng tỷ tỷ được như ước nguyện!"

Dứt lời, Hạ Hầu Ngự Thiển cũng xoay người rời đi, để lại một mình Hạ Hầu Âm trong căn phòng trống rỗng đối mặt với sự tiêu điều.

Hạ Hầu Ngự Thiển ra khỏi Liễu Oanh Điện, trong đầu ngoại trừ chuyện của Linh Nhi thì vẫn còn một chuyện khác quanh quẩn không vứt đi được.

Văn cô cô sẽ đi gặp chủ tử của mình, điều đó có phải có nghĩ... Mỗi khi nghĩ tới đây, Hạ Hầu Ngự Thiển lại không dám nghĩ tiếp. Suy nghĩ hồi lâu, gã đã có quyết định, đây là cơ hội tốt, nếu gã có thể biết rõ người họ hợp tác rốt cuộc là ai, có lẽ sẽ không còn rơi vào thế bị động.

Nghĩ thế, Hạ Hầu Ngự Thiển thầm phái người theo dõi Văn cô cô, chỉ qua một canh giờ liền có người về bẩm báo nói Văn cô cô lặng lẽ xuất cung.

Vừa nhận được tin này, Hạ Hầu Ngự Thiển liền biết chắc chắn Văn cô cô đi gặp chủ tử của mình, vì thế gã lập tức xuất phát theo sau xe ngựa của Văn cô cô.

Xe ngựa dừng ở một ngõ nhỏ, Văn cô cô xuống xe, cẩn thận vào một tòa viện. Hạ Hầu Ngự Thiển cũng rất cảnh giác, đợi Văn cô cô vào trong một lúc mới cẩn thận trèo tường đột nhập.

Trong phòng mơ hồ truyền tới tiếng của Văn cô cô, hai chữ "Chủ tử" hết sức rõ ràng. Quả nhiên Văn cô cô tới gặp chủ tử của mình. Nhưng đang nghe, vai lại bị ai vỗ vỗ, Hạ Hầu Ngự Thiển theo bản năng quay đầu thì thấy Văn cô cô cười như không cười nhìn mình.

Hạ Hầu Ngự Thiển cả kinh, còn chưa hoàn hồn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một làn sương mù dày đặc, giây tiếp theo, gã lập tức không còn ý thức.

Cửa mở từ bên trong, người mở cửa là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi trông vô cùng bình dị, nhưng ánh mắt lại khôn khéo xảo quyệt. Bà nhìn Văn cô cô, khẽ cười: "Văn muội muội, tới gặp chủ tử, muội còn mang theo đại lễ à?"

Văn cô cô cũng cười: "May mà có tỷ tỷ hỗ trợ. Khi nãy trên đường muội đã cảm thấy có người theo dõi, không ngờ lại là gã!"

"Được rồi được rồi, tỷ muội chúng ta nói chuyện này làm gì, mau đi đi, muội vội tìm chủ tử như vậy chắc chắn là có việc." Phụ nhân kia vừa nói vừa tránh đường, để Văn cô cô vào trong.

Văn cô cô không hề quay đầu, trầm giọng: "Người này, tỷ quăng gã ra ngoài đi!"

"Muội yên tâm, còn lại cứ giao cho ta." Phụ nhân nhướng mày cười.

Văn cô cô đến trước một mặt tường, ấn nút, nháy mắt tiếp theo vách tường liền mở ra. Văn cô cô bước vào mật thất, vách tường sau lưng lập tức đóng lại. Bà ta cầm đèn lồng, tìm mở cửa ám đạo, cửa mở ra, trước mặt là một địa đạo đủ cho một người đi, đi không biết ba lâu mới tới điểm cuối cùng.

Cuối ám đạo có một thị nữ canh giữ, cũng là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn thấy Văn cô cô, thị nữ lập tức tươi cười tiếp đón: "Văn cô cô, ngươi đến rồi..."

"Chủ tử đâu?" Văn cô cô gật đầu.

Thị nữ ấn nút cơ quan, cửa mở, đợi Văn cô cô đi vào, thị nữ mới đóng cửa lại.

Trong phòng hắc ám không thấy gì cả, nhưng Văn cô cô biết chủ của mình đang ở ngay đây, bà ta quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

Căn phòng trầm mặc nửa ngày, mãi đến khi người ta cho rằng ở đây không còn ai khác, một giọng nói vang lên.

"Ngươi vội vàng tới đây như vậy là có chuyện gì?" Giọng nói đó thanh lãnh như sương, có thể nghe ra giọng nói của chủ nhân kia là một phụ nhân trung niên.

Văn cô cô đáp: "Chủ tử, Hạ Hầu Âm bảo thuộc hạ chuyển lời cho người, nói là chỉ cần người có thể cứu nàng ta lần này, nàng ta sẽ nhận người là chủ."

"Nhận ta là chủ?" Phụ nhân khẽ cười: "Xem ra chiêu này của Thục phi đã dồn Hạ Hầu Âm hoàn toàn nóng vội rồi!"

"Đúng vậy, quả thật ép nàng ta phải nóng vội! Có điều..." Văn cô cô nhíu mày, "Khi nãy trên đường tới thuộc hạ bị Hạ Hầu công tử theo dõi."

"Vậy à?" Người trong bóng đêm híp mắt, "Hạ Hầu Ngự Thiển đúng không? Hừ, gã đúng là khôn khéo, định thông qua ngươi để tìm ra ta sao?"

"Hạ Hầu Ngự Thiển kia có tâm tư như vậy đúng là không biết trời cao đất dày, chủ tử, người..." Văn cô cô thử hỏi.

Phụ nhân kia suy nghĩ chốc lát, trầm giọng: "Hạ Hầu Âm... Đúng là đã đảo loạn cẩu hoàng đế kia, Hạ Hầu gia trước giờ chẳng qua chỉ là quân cờ của ta, Hạ Hầu Âm cũng không chịu nghe lời, đúng là không dễ khống chế. Còn Thục phi kia..." Nói tới đây, phụ nhân đột nhiên dừng một chút, "Văn cô cô, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?"

Không ngờ chủ tử lại đột nhiên hỏi mình như vậy, Văn cô cô sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn, đáp: "Từ nhỏ thuộc hạ đã đi theo chủ tử, thuộc hạ còn nhớ năm ấy trời đông giá rét, người đưa thuộc hạ sắp chết cóng về nhà, từ đó, trong lòng thuộc hạ chỉ có một việc, đó là nguyện trung thành với chủ tử cho dù phải mất mạng."

"Đúng vậy, chớp mắt đã sắp ba mươi năm, mấy năm nay ủy khuất cho ngươi rồi." Phụ nhân kia thở dài, "Thục phi đang vội tìm Linh Nhi đúng không?"

Văn cô cô dường như đã quen với việc phụ nhân kia đột ngột thay đổi chủ đề, liền cung kính đáp: "Vâng, không chỉ Thục phi, thuộc hạ thấy Hạ Hầu công tử cũng đang tìm Linh Nhi."

"Đúng thế, đều nên tìm, hiện giờ đối với Thục phi và Hạ Hầu Âm mà nói Linh Nhi là mấu chốt thắng bại giữa họ, ai tìm được Linh Nhi trước, kẻ đó sẽ thắng, đáng tiếc..." Phụ nhân thở dài, "Văn cô cô, ngươi nói xem ta nên làm thế nào?"

"Thuộc hạ sợ hãi, trong lòng chủ tử chắc chắn đã có kế hoạch."

Trong bóng đêm, phụ nhân kia khẽ cười một tiếng: "Ngươi đi gặp Thục phi, nói với bà ta Linh Nhi ở chỗ ta, muốn giữ bí mật của mình thì cần bà ta lấy thành ý ra xem! Còn về Hạ Hầu Âm... Không có hài tử trong bụng, dù Hạ Hầu Âm có thể xoay người chỉ cũng chẳng còn tác dụng với ta, quân cờ này hết tác dụng rồi."

"Ý của chủ tử là... Để mặc Hạ Hầu Âm tự sinh tự diệt?" Văn cô cô dò hỏi.

"Tự sinh tự diệt..." Phụ nhân chỉ lẩm bẩm như đang nhấm nuốt mấy chữ này, không nói gì thêm. Trầm mặc nửa ngày, bà ta nhàn nhạt nói: "Ngươi về đi."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Văn cô cô dập đầu, lĩnh mệnh, rời khỏi địa đạo. Chươ?g mới ?hất tại ⩶ ?rùm ?r??ệ?.v? ⩶

Văn cô cô đi rồi, căn phòng vẫn tối om và im lặng. Đột nhiên có tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa mở, một tia sáng chiếu vào, nhưng chớp mắt cửa liền đóng lại, căn phòng lần nữa bị bóng tối bao trùm.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong đêm, lát sau, một giọng nói cung kính truyền tới.

"Chủ tử, ngày mai là ngày trăng tròn, chủ tử có ra khỏi thành không?"

"Tình hình của Tích Nhi sao rồi?"

"Hồi chủ tử, Tích cô nương tới Nghiệp thành thì mất tích, qua điều tra thì phát hiện bị An Cửu bắt lại, khoảng thời gian trước bọn họ hồi kinh, Tích cô nương bị đưa vào Bắc vương phủ, từ đó không còn tin tức... Chủ tử, nếu Tích cô nương đã như thế, cuộc hẹn trăng tròn ngày mai chủ tử đừng đi, thuộc hạ lo An Cửu kia..."

"An Cửu... A, An Cửu kia đúng là thông tuệ, còn bắt Tích Nhi. Có điều ta muốn xem xem nàng ấy bắt Tích Nhi vì lý do gì!" Phụ nhân hưng phấn cười.

"Chủ tử, ý của người là..."

"Ý của ta là cuộc hẹn trăng tròn ngày mai ta sẽ đi, An Cửu bắt Tích Nhi có lẽ là vì ta, hoặc cũng chưa chắc, đúng lúc ta có thể thăm dò cho ra lẽ không phải à?"

"Chủ tử..."

"Lui xuống đi, ta mệt rồi." Trong bóng đêm phụ nhân nhắm mắt lại, nghĩ tới cuộc hẹn ngày mai, lòng vô cùng chờ mong.

...

Giờ phút này ở Bắc Vương phủ, An Cửu đang nằm nghỉ ngơi bỗng hắt xì một cái, Hồng Linh hầu hạ bên cạnh vội cầm chăn tới: "Tiểu thư, đừng để bị cảm lạnh."

An Cửu mở mắt. Cảm lạnh? Thời tiết này lạnh gì chứ?

Vừa rồi nàng đột nhiên có cảm giác ai đó đang nhớ mình.

Nhớ nàng sao?

"Vương gia đâu?" An Cửu ngồi dậy.

Hồng Linh hoàn hồn, vội nói: "Tiểu thư hồ đồ rồi sao? Vương gia mới rời khỏi đây, là Cẩm công tử có việc tìm vương gia thương nghị, trước khi đi vương gia còn dặn dò buổi tối sẽ cùng dùng bữa."

An Cửu gật đầu, nhớ tới Bắc Sách, nàng theo bản năng nghĩ tới ngày mai.

Ngày mai là ngày trăng tròn, người đứng sau Thượng Quan Liên thật sự sẽ xuất hiện à?

Trong đầu quanh quẩn lời Đỗ Nhược Khanh nói trước khi chết, kẻ đứng sau Thượng Quan Liên thật sự là hung thủ giết mẫu phi Bắc Sách sao?

An Cửu nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện, nếu thật sự là thế, mẫu phi nhất định phải phù hộ cho nàng ngày mai có thể gặp được đầu sỏ gây tội thần bí phía sau.