Đích Phi Sách

Chương 140




Tiêu Văn Tuệ đang ép nàng kể với Bắc Sách sao?

Theo bản năng, An Cửu đưa ra quyết định không được nói cho Bắc Sách biết, nếu chuyện Tiêu Văn Tuệ kể đều là sự thật, vậy bà ta là mẫu thân thân sinh của Bắc Sách nhưng lại là kẻ giết chết người y luôn cho rằng là mẫu thân thân sinh của mình, việc này bảo y đối mặt sao đây?

Dù là ai cũng không chịu nổi đả kích như vậy, sao nàng có thể khiến Bắc Sách khó xử.

An Cửu trừng mắt nhìn An Cửu.

Tiêu Văn Tuệ đón nhận ánh mắt của nàng, chỉ cần nhìn phản ứng của nàng, bà ta đã biết nàng nghĩ gì, đây cũng là điều nằm trong dự đoán.

An Cửu yêu Bắc Sách, đương nhiên sẽ không khiến Bắc Sách không khó xử, đây cũng là lý do bà ta thẳng thắn thừa nhận.

"Sao hả? An Cửu, dù gì con cũng phải gọi ta một tiếng mẫu phi." Tiêu Văn Tuệ cười đắc ý.

Nhìn gương mặt này, An Cửu thậm chí hận không thể tát bà ta một cái, xóa sạch nụ cười chói mắt kia, thậm chí vì tức giận, bụng An Cửu đột nhiên đau nhói.

"Nữ nhân tàn nhẫn độc ác như ngươi không xứng được người khác gọi một tiếng mẫu phi!" An Cửu nén đau, lạnh lùng quát.

Mẫu phi? Cho dù bà ta thật sự là mẫu phi của Bắc Sách, cho dù nàng không thể vạch trần tất cả báo thù cho mẫu phi y, nàng cũng sẽ không thừa nhận thân phận của nữ nhân này.

"Tàn nhẫn độc ác?" Tiêu Văn Tuệ nhíu mày, "An Cửu, con không hiểu rồi, mọi việc ta làm đều vì Sách Nhi, vì nhi tử của ta, ta không tiếc dùng thuốc thúc giục, sinh non cũng vì muốn nó thoát khỏi hoàng cung. Vì nhi tử của ta, ta mới ta không tiếc trơ mắt nhìn tỷ muội tốt của mình chết, bởi vì nếu bà ta vạch trần tất cả, Sách Nhi của ta phải làm sao đây? Hậu quả đó ta không muốn nhìn thấy, con cũng muốn nhìn thấy ư?"

"Vì Bắc Sách?" An Cửu cười khinh, "Thái tử phi nói chuyện thật dễ nghe. An Cửu có một vấn đề không hiểu, ngươi luôn miệng nói vì Bắc Sách, bí mật của ngươi đã được che giấu hoàn toàn, không ai biết thân phận của Bắc Sách, Bắc Sách có thể lấy thân phận Bắc vương gia sống tốt cả đời, ngươi không nên thấy đủ sao? Nhưng những gì ngươi đang tính toán là vì cái gì?"

Bị An Cửu chất vấn, Tiêu Văn Tuệ run rẩy, bà ta không ngờ An Cửu lại sắc bén đến vậy.

"Tính toán? Trong mắt An Cửu vương phi ta đang tính toán gì sao?"

"Không phải à?" An Cửu gằn từng câu từng chữ, "Vậy xin Tiêu thái tử phi nói cho An Cửu biết lý do ngươi sắp xếp Thượng Quan Liên ở cạnh thái tử là gì? Ngươi bảo Thượng Quan Liên cổ động thái tử làm phản là vì cái gì? Còn có Đỗ Nhược Khanh... Ta không biết ngươi đã dùng cách gì khiến Đỗ Nhược Khanh trợ giúp thái tử, lúc ấy Bắc Nhu đã bị thái tử hưu, Đỗ Nhược Khanh hận thái tử còn không kịp, sao có thể giúp gã làm phản? Nhìn kết quả, bọn họ chẳng qua là quân cờ bị ngươi sử dụng, chỉ là kẻ chết thay. Mục đích của ngươi..."

Nói đến đây An Cửu đột nhiên dừng lại, càng nhìn Tiêu Văn Tuệ nàng càng cảm thấy con người này giống hệt ác ma.

Tiêu Văn Tuệ khẽ cười: "Mục đích của ta? An Cửu con quả nhiên thông minh, khó trách nhi tử của ta mê muội con như vậy. Nếu con biết mục đích của ta, chắc sẽ hiểu ta dụng tâm lương khổ cỡ nào!"

"Dụng tâm lương khổ? Chắc Tiêu thái tử phi sẽ không lại nói ngươi dụng tâm lương khổ đều vì nhi tử của ngươi chứ?"

"Không phải sao? Ta bảo Thượng Quan Liên báo tin cho con chính vì muốn các con chiếm được tiên cơ tiêu diệt thái tử. Con xem, Bắc Sách chính vì vậy mà càng được Hoàng Thượng coi trọng, điều này không tốt à?"

"Sau đó thì sao? Sau khi được Hoàng Thượng coi trọng thì sao?"

Trước đây An Cửu còn nghĩ nếu Tiêu Văn Tuệ muốn báo thù, liệu bà ta có đánh chủ ý vào hài tử của Nhàn phi không, hiện giờ nếu lời bà ta nói là thật, như vậy bà ta sẽ không đánh chủ ý vào ai, nhưng Bắc Sách...

Bị An Cửu nhìn, Tiêu Văn Tuệ có hơi chột dạ, mà sự chột dạ này lọt vào mắt An Cửu càng khiến nàng khẳng định suy đoán của mình.

"Tiêu thái tử phi, dù ngươi có dã tâm gì, đều xin ngươi ghi nhớ đừng liên lụy Bắc Sách, nếu không... An Cửu ta ở đây thề nếu ngươi tổn thương tới chàng, cho dù đánh cược tất cả, An Cửu ta cũng thế bất lưỡng lập với ngươi!" An Cửu cảnh cáo.

Nghe An Cửu nói, Tiêu Văn Tuệ chợt rét run. Trầm mặc một hồi, bà ta bình tĩnh lại, trầm giọng: "Nó là nhi tử của ta, ta đương nhiên sẽ suy tính cho nó. Trên đời này, người duy nhất không tổn thương nó chính là người làm mẫu thân như ta!"

Không tổn thương y sao?

Vậy tất cả những gì bà ta từng làm là vì điều gì?

An Cửu không muốn nói nhiều với kẻ điên này, nghĩ đến hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, nàng nhàn nhạt nói: "Thảo nào Tiêu thái tử phi mặc kệ Sùng Ninh công chúa, thì ra không phải vì ngươi sợ ảnh hưởng tới Sùng Ninh công chúa, mà là Sùng Ninh công chúa vốn không liên quan tới ngươi."

Cùng là mẫu thân, sao bà ta có thể làm ra chuyện như vậy?

Sùng Ninh công chúa vốn là đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, với địa vị của Bắc Vương phủ, nàng ta nên có cuộc sống mỹ mãn, nhưng lại bị hủy vì lòng riêng của Tiêu thái tử phi.

Tiêu thái tử phi khẽ cười: "Chỉ một nữ tử thì tính là gì?"

An Cửu nhíu mày, bụng lại thoáng đau. Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, An Cửu sửng sốt, theo bản năng nhìn qua thì thấy Bắc Sách đang tới.

An Cửu cả kinh, lạnh lùng nói: "Tiêu thái tử phi, xin ngươi cách xa Bắc Sách một chút!"

"Tự ta có chừng mực."

An Cửu liếc Tiêu thái tử phi một cái, ngay sau đó xoay người đi về hướng Bắc Sách, mỉm cười với y.

Từ xa, Bắc Sách đã thấy An Cửu và Tiêu thái tử phi giằng co bên hồ Thánh Tâm, điều này khiến y không khỏi nhíu mày. Trước đây y vô cảm với Tiêu thái tử phi kia, mà hiện tại, y đột nhiên cảm thấy chán ghét.

An Cửu tới gần, Bắc Sách thấy sắc mặt An Cửu hơi tái nhợt, vội đi đến nắm tay nàng, quan tâm hỏi: "Sao thế? Sắc mặt nàng..."

An Cửu mỉm cười: "Có lẽ khi nãy ở hồ Thánh Tâm nên thấy lạnh."

Dứt lời, Bắc Sách lập tức duỗi tay ôm An Cửu vào lòng, lồng ngực ấm áp khiến An Cửu ngẩn ra, nghĩ tới những gì Tiêu thái tử phi vừa nói, trái tim nàng thắt chặt.

Nếu Tiêu thái tử phi nói thật, vậy Bắc Sách...

Nếu có một ngày Bắc Sách biết được thân thế của mình, y sẽ thế nào?

Trực giác nói rằng Tiêu thái tử phi kia không phải người tốt, càng không phải mẫu thân tốt, trong lòng bà ta chỉ có tính kế, gài bẫy, trước nay chưa từng để ý tới sự tồn tại tới nhi tử của mình.

Có lẽ thậm chí ngay cả Bắc Sách đối với bà ta chỉ là quân cờ để bà ta đạt được mục đích mà thôi.

Nghĩ đến đây, An Cửu nhíu mày.

Quân cờ ư?

Cho dù không thể để Bắc Sách biết tất cả, An Cửu nàng cũng phải tìm được cách, nàng tuyệt đối sẽ không để Bắc Sách, để bản thân trở thành quân cờ của Tiêu thái tử phi!

"Bắc Sách..." An Cửu gọi, mở miệng mới biết giọng của mình đã khàn khàn.

An Cửu như thế càng khiến Bắc Sách nóng vội, y kéo nàng ra, thấy mắt nàng hơi hồng hồng, liền vội hỏi: "Sao nàng... Vì Tiêu thái tử phi kia sao? Vừa rồi hai người nói gì?"

"Có thể nói gì? Tiêu thái tử phi kia là cố nhân của mẫu thân thiếp, vừa rồi... Bà ta tặng chàng cái tráp kia là vì bà ta muốn thay mẫu thân của thiếp tặng cho hiền tế, sau đó bà ta lại kể chuyện về mẫu thân nên thiếp mới thương cảm như vậy. Bắc Sách..." An Cửu ngước mắt nhìn y, "Mẫu phi đi rồi, sau này chàng có thiếp ở bên! Chuyện năm đó, chàng buông xuống được không?"

Khôn khéo như Bắc Sách sao lại không hiểu ý An Cửu?

Chuyện năm đó.... Nhớ lại nụ cười của mẫu phi, chuyện năm đó, đúng là y nên buông xuống rồi.

Hiện giờ y có An Cửu sẽ bầu bạn với y cả đời.

Nam tử tuấn tú ấy nở nụ cười, lần nữa ôm An Cửu vào lòng, tuy không nói gì nhưng hành động này đã chứng minh tất cả.

An Cửu nghĩ có lẽ nếu Bắc Sách không còn chấp nhất với Bắc vương phi, một ngày nào đó cho dù Tiêu thái tử phi vạch trần chân tướng, y cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhưng nỗi đau này chỉ sợ hoàn toàn không thể tiêu trừ.

An Cửu dựa vào lòng Bắc Sách: "Tiêu thái tử phi kia tuy là cố nhân của mẫu thân thiếp nhưng bà ta không phải người tốt đẹp gì, hoàng cung này trước giờ đều không liên quan tới chúng ta, thiếp chỉ muốn cùng chàng một đời bình yên thôi."

Bắc Sách ôm An Cửu càng chặt, kiên định nói: "Ta sẽ để nàng được như ước nguyện!"

Một đời bình yên chẳng lẽ không phải cũng là nguyện vọng của y sao?

Có điều y gánh vác trọng trách Bắc vương phủ, hiện tại lại phải để An Cửu chịu khổ rồi!

Bắc Sách còn đang suy tư, Tiêu thái tử phi vốn ở bên hồ Thánh Tâm cũng đi tới hướng này, như theo bản năng, Bắc Sách nhíu mày nói: "Chúng ta đi thôi."

Cảm nhận thân thể Bắc Sách cứng đờ, cho dù không nhìn phía sau, nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tiêu thái tử phi tới đây ư? Hiện giờ Tiêu Văn Tuệ với An Cửu mà nói chẳng khác nào rắn rết, đặc biệt là khi Bắc Sách đang ở đây, nàng càng không muốn để Tiêu Văn Tuệ kia tiếp cận Bắc Sách.

Mặc kệ Tiêu Văn Tuệ đi tới, An Cửu và Bắc Sách thậm chí không thèm nhìn bà ta, xoay người đi về hướng Cẩm Hoa Điện.

Nhìn hai người đi rồi, Tiêu Văn Tuệ có hơi mất mát.

Tâm tư của An Cửu sao bà ta không biết, nàng không muốn bà ta tới gần Bắc Sách, sợ bà ta nói chân tướng cho Bắc Sách, mà bà ta sao lại không sợ? Nếu Bắc Sách biết bà ta hại chết dưỡng mẫu của mình, e rằng cũng sẽ hận bà ta!

Nhưng tất cả đều là lựa chọn tốt nhất bà ta có thể làm, cho dù quay lại, bà ta cũng sẽ lựa chọn như lúc trước, không hề thay đổi.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Tiêu Văn Tuệ trở nên sắc bén, thứ bà ta nên xem phải là đại cục chứ không phải nhi nữ tình trường này!

Nghĩ đến hai mươi ba năm bản thân phải vượt qua ở Lăng Tiêu Cung thế nào, Tiêu Văn Tuệ nắm chặt hai tay thành đấm, nhìn cái tráp lão cung nữ khi nãy chưa kịp tặng, nhíu mày nói: "An Cửu kia thông minh tuy khiến người ta yêu thích nhưng đúng là vướng bận. Lễ vật ta tặng cho nhi tử không cho phép nàng ta ngăn cản!"

Vung tay áo một cái, Tiêu Văn Tuệ cũng đi về hướng Cẩm Hoa Điện.

...

Khánh khứa sớm đã tụ tập ở Cẩm Hoa Điện.

Từ lúc chào đời, đây là lần đầu tiên Sùng Ninh công chúa được đối đãi như vậy, hôm đó thời điểm tin tức Hoàng Thượng muốn tổ chức yến tiệc sinh thần cho nàng ta truyền tới, nàng ta cứ tưởng mình ở trong mơ.

Đừng nói là khi Ngọc hoàng hậu còn trên đời, nàng ta tuy là dưỡng nữ của Ngọc hoàng hậu nhưng chỉ có danh phận công chúa. Sau khi Ngọc hoàng hậu chết, thế giới của nàng ta càng tối đen, thậm chí chí phi hàng tháng cũng bị bọn nô tài của Nội Vụ Phủ cắt xén, rất nhiều lần nàng ta bẩm báo tới chỗ quản sự của Thục phi, Thục phi cũng không để ý.

Hôm nay, phụ hoàng thế mà tổ chức tiệc sinh thần cho nàng ta?

Hiện giờ nhìn các phu nhân tươi cười vây quanh, nàng ta vẫn hoảng hốt.

"Sùng Ninh công chúa hôm nay đẹp quá, đúng là đè ép tất cả nữ tử ở đây!"

"Đúng vậy đúng vậy, Sùng Ninh công chúa không hổ là công chúa, chỉ xét về huyết thống đã không ai sánh bằng."

"Không phải sao? Nữ nhi của Hoàng Thượng mà, nhìn hôm nay đi, chỉ sợ tiệc sinh thần tổ chức cho thái tử trước cũng không long trọng được như vậy, có thể thấy Hoàng Thượng rất sủng ái Sùng Ninh công chúa."

"Nói gì vậy? Phế thái tử kia làm sao so được với Sùng Ninh công chúa!"

Nghe nhóm thiên kim phu nhân vây một chỗ không tiếc lời ca ngợi, Sùng Ninh công chúa lâng lâng.

"Công chúa, có người chờ ở thiên điện." Một cung nhân đi tới ngắt lời mọi người.

Sùng Ninh công chúa nhíu mày, cuối cùng vẫn rời đi

Ở thiên điện, một phu nhân đưa lưng về phía cửa, có lẽ nghe được tiếng bước chân phía sau, phu nhân kia xoay người, không ngờ đó là phu nhân của Hạ Hầu Nghi.

"Thần phụ tham kiến Sùng Ninh công chúa." Hạ Hầu phu nhân hành lễ.

"Bà là ai?" Sùng Ninh công chúa nhìn chằm chằm Hạ Hầu phu nhân. Thường ngày hai người họ đều rất ít khi xuất mặt trước công chúng, đương nhiên cảm thấy xa lạ.

"Thần phụ là phu nhân của Hạ Hầu Nghi."

"Phu nhân của Hạ Hầu Nghi? À, là mẫu thân của Dung phi nương nương." Sùng Ninh công chúa cười khinh thường, "Hôm nay Hạ Hầu phu nhân tiến cung để gặp Dung phi nương nương sao? Đáng tiếc ta nghe nói phụ hoàng hạ chỉ không cho phép Dung phi nương nương bước ra khỏi Liễu Oanh Điện nửa bước, người ngoài cũng không được vào!"

Nhắc tới Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Âm lại đau lòng, nhưng nghĩ tới việc Hạ Hầu Nghi dặn dò, bà phải cố gắng che đậy cảm xúc: "Hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, thần phụ tới là vì người."

"Vì bổn công chúa? Bổn công chúa không biết mình có gì đáng để ngươi phải đến?"

Hạ Hầu phu nhân lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho nàng ta: "Công chúa, đây là vật tùy thân của tiểu nhi, hôm nay tặng cho người, coi như biểu đạt tâm ý của tiểu nhi."

Sùng Ninh công chúa sửng sốt. Ý của Hạ Hầu phu nhân nàng ta làm sao không hiểu? Nàng ta hai mươi ba tuổi, vốn đã qua tuổi xuất giá, gả chồng là chuyện nàng ta chờ mong nhất.

Hạ Hầu phu nhân muốn thay Hạ Hầu Ngự Thiển cầu hôn mình sao?

Hạ Hầu Ngự Thiển?

Trong đầu Sùng Ninh công chúa hiện lên một thân ảnh, cho dù rất ít khi xuất hiện, nàng ta cũng biết Hạ Hầu Ngự Thiển trong kinh thành này cũng coi như là một công tử phong lưu phóng khoáng, An Khang công chúa cũng từng vì gã mà hao hết tâm tư, đủ để thấy mị lực của Hạ Hầu Ngự Thiển này.

Hạ Hầu gia là vọng tộc trong kinh thành, lại có sủng phi như Hạ Hầu Âm, dù là ai gả cho Hạ Hầu Ngự Thiển đều là nơi quy túc rất tốt, ngay cả công chúa hoàng gia gã cũng xứng đôi, có điều Hạ Hầu gia hiện giờ đã không bằng thời điểm Hạ Hầu Âm được sủng ái, thậm chí là tệ hơn.

"Phu nhân, tâm ý của người và công tử bổn công chúa xin nhận, nhưng ngọc bội này bổn công chúa không thể lấy. Phu nhân cũng biết Dung phi nương nương phạm tội lớn như vậy, cho dù phụ hoàng chưa xử trí nhưng bổn công chúa có nghe nói triều đình vì việc này mà tranh cãi không ngừng, một khi Dung phi nương nương bị hỏi tội, Hạ Hầu gia chắc chắn sẽ liên lụy. Hiện giờ, các ngươi bày tỏ tâm tư chẳng phải là muốn kéo bổn công chúa cùng vào hố lửa sao?" Sùng Ninh công chúa nói chuyện không chút kiêng dè, dứt lời, nàng ta trả ngọc bộ cho Hạ Hầu phu nhân.

Hạ Hầu phu nhân cũng đoán được phản ứng của Sùng Ninh công chúa, bà không hề vội, nhẹ giọng: "Lời Sùng Ninh công chúa nói cũng có lý, chỉ là có một việc công chúa chưa suy xét tới."

"Chưa suy xét tới?"

"Công chúa nghĩ xem, tại sao Hoàng Thượng chậm chạp không xử lý Dung phi nương nương? Đó là vì Dung phi nương nương hết sức quan trọng trong tìm Hoàng Thượng, ngài ấy luyến tiếc Dung phi nương nương nên mới cố gắng chu toàn với triều thần. Công chúa là nữ nhi của Hoàng Thượng, người hiểu tính tình Hoàng Thượng nhất, người cảm thấy việc này cuối cùng sẽ do các triều thần hay Hoàng Thượng định đoạt?"

Sùng Ninh công chúa ngẩn ra. Với tính cách của phụ hoàng, có chuyện gì không phải do ông ta quyết định?

Hạ Hầu phu nhân quan sát phản ứng của Sùng Ninh công chúa, lúc này mới nhét ngọc bội vào tay nàng ta: "Sùng Ninh công chúa nhận miếng ngọc bội này trước đi, không cần vội vã quyết định, cứ chờ Hoàng Thượng xử lý chuyện của Dung phi nương nương rồi lựa chọn cũng không muộn."

Sùng Ninh công chúa vuốt ve ngọc bội, trầm tư nhìn ý cười trong mắt Hạ Hầu phu nhân.

Hạ Hầu phu nhân đã đoán được trước sẽ như vậy hay là Dung phi nương nương thật sự không sao?

Nếu Dung phi tiếp tục được sủng ái, hôn sự này đối với nàng ta là chỗ tốt nhất.

Nếu Hạ Hầu phu nhân đã nói không vội, vậy nàng ta cứ xem tình thế thì đã sao?

Sùng Ninh công chúa nhận ngọc bội, trở về chính điện. Lúc này, nụ cười trên mặt Hạ Hầu phu nhân mới tắt, Hạ Hầu Nghi ở ngoài vội vàng chạy vào, hỏi: "Nhận chưa?"

"Nhận rồi!" Hạ Hầu phu nhân cau mày, "Nhưng lão gia, làm vậy có hơi..."

"Có hơi? Có hơi cái gì? Lòng dạ nữ nhân! Nàng suy nghĩ cho nữ nhi của mình đi! Bây giờ không còn chuyện của nàng nữa, mọi thứ ta tự có sắp xếp!" Hạ Hầu Nghi lạnh giọng quát.

Mà hiện tại, Hạ Hầu Nghi tính kế tỉ mỉ lại không chú ý có một cung nữ hầu trà núp trong tối lặng lẽ rời đi. Cung nữ kia gấp gáp đến Vĩnh An Cung. Trong Vĩnh An Cung, Thục phi ăn mặc lộng lẫy, nhìn bản thân trong gương, bà ta vô cùng vừa lòng, tâm tình cũng rất thoải mái.

"Nương nương... Nô tỳ tham kiến nương nương." Cung nữ hành lễ.

"Sao hả? Có tới không?"

"Hồi nương nương, Hạ Hầu phu nhân không chỉ tới, còn gặp riêng Sùng Ninh công chúa, đưa cho Sùng Ninh công chúa một miếng ngọc bội, nhìn dáng vẻ chắc là muốn liên hôn với Sùng Ninh công chúa."

"Thế sao?" Thục phi lập tức thấy hứng thú, "Hạ Hầu gia kia đúng là chó cùng rứt giậu! Sùng Ninh công chúa có nhận ngọc bội không?"

"Nhận rồi, lúc đầu vốn không nhận nhưng không biết sao cuối cùng vẫn nhận, đã cất ngọc bội vào lòng ngực!"

Thục phi suy tư: "Sùng Ninh công chúa kia để mắt Hạ Hầu Ngự Thiển sao? Đúng là không hiểu việc đời, chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn gả cho Hạ Hầu Ngự Thiển? Hừ, không ngờ, Hạ Hầu Ngự Thiển kia vốn là kẻ đứng cạnh vực thẳm nào đáng để phó thác, có điều..."

Sùng Ninh công chúa nhận ngọc bội cũng tốt, nàng ta đột nhiên được Hoàng Thượng sủng ái, trong chuyện này chắc chắn có liên quan tới Tiêu thái tử phi. Nghe nói hôm nay Tiêu thái tử phi kia cũng ra khỏi Lăng Tiêu Cung không phải sao?

Chỉ sợ Tiêu thái tử phi kia lần nữa đặt chân vào hậu cung, bà ta lại có thêm một kẻ địch.

Thục phi trầm mặc một hồi, nhếch mép cười: "Hôm nay đúng là ngày lành. Liên Nhi, người của chúng ta đâu?"

Liên Nhi đương nhiên biết Thục phi ám chỉ ai, vội đáp: "Nô tỳ đã an bài xong, hiện tại chắc đã ở Cẩm Hoa Điện, chỉ chờ nương nương ra lệnh một tiếng."

"Tốt, tốt lắm! Không còn sớm nữa, bãi giá Cẩm Hoa Điện!" Thục phi cao giọng.

Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, Hoàng Thượng rốt cuộc vẫn giữ gìn ngươi, nhưng thế thì sao? Ta muốn xem xem qua hôm nay, Hoàng Thượng còn lý do gì bảo vệ ngươi đây!

Nghĩ tới kết cục của Hạ Hầu Âm, Thục phi đi càng nhanh, đoàn người đi về phía Cẩm Hoa Điện.

...

Trong Cẩm Hoa Điện, thời điểm An Cửu và Bắc Sách tay trong tay tới, đúng lúc thấy Sùng Ninh công chúa đang được các phu nhân tiểu thư vây quanh, trong trí nhớ, nàng hình như chưa từng thấy Sùng Ninh công chúa tươi cười vui vẻ như vậy.

Nghĩ đến lời Tiêu thái tử phi nói, An Cửu không khỏi đau lòng. Nữ nhân này nếu ở Bắc Vương phủ chắc đã là đích nữ được nâng niu trong lòng bàn tay, được mọi người coi như minh châu, đáng tiếc...

An Cửu và Bắc Sách tới khiến bầu không khí xôn xao, hai người được Tĩnh Phong Đế coi trọng, cho nên dù là vai chính của hôm nay Sùng Ninh công chúa cũng không dám chậm trễ.

"Bắc vương gia, Bắc vương phi, mời qua đây ngồi." Sùng Ninh công chúa tự mình mở lời, thái độ với họ hoàn toàn khác với những người khác.

An Cửu hoàn hồn, cười nói: "Hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, chúc mừng chúc mừng, An Cửu đặc biệt chuẩn bị chút lễ vật, mong Sùng Ninh công chúa đừng ghét bỏ."

Nói rồi, Xích Phong phía sau lập tức đưa một cái rương cho cung nhân.

Sùng Ninh công chúa vui sướng: "Ghét bỏ gì chứ? Người đời đều biết đồ Bắc Vương phủ có, hoàng cung chưa chắc có, chút lễ vật mà vương phi nhắc tới chắc chắn cũng rất trân quý."

Hai người hàn huyên một phen, sau đó An Cửu và Bắc Sách vào chỗ.

"Ha ha, đúng là náo nhiệt!" Đúng lúc này, Thục phi tới.

Mọi người sửng sốt, lập tức hành lễ: "Thục phi nương nương..."

Hiện giờ hậu cung không có hoàng hậu, từ lần trước Thục phi chắn một đao cho Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng còn chưa phong hậu nhưng trong lòng mọi người, Thục phi đã là người được chọn cho vị trí đó.

Thục phi hưởng thụ việc trở thành tiêu điểm, cười càng xán lạn: "Đều đứng lên đi, Sùng Ninh công chúa, hôm nay là sinh thần của con, không cần đa lễ!"

"Nói vậy thì không đúng rồi. Sùng Ninh công chúa là công chúa, Thục phi nương nương là hậu phi, nói thế nào cũng là trưởng bối, sao có thể phế đi lễ nghĩa?"

Trong Cẩm Hoa Điện đột nhiên vang lên một giọng nói khác, mọi người sửng sốt, cùng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân ăn mặc đơn giản nhưng không hề mất đi quý khí bước vào cửa lớn, đặc biệt là ánh mắt sắc bén ấy khiến người ta không có cách nào bỏ qua.