Đích Phi Sách

Chương 141




Rất nhiều người ở đây đều không nhận ra nữ nhân tới, lòng thầm nghĩ đây không phải cách trang điểm của phu nhân ngoài cung, ngược lại giống phi tần hậu cung, nhưng trong cung từ khi nào có thêm một phi tần như vậy?

Ngay cả Sùng Ninh công chúa cũng nghi ngờ, chỉ có An Cửu và Bắc Sách biết rõ thân phận người tới. Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra bên hồ Thánh Tâm, An Cửu không dám gỡ lòng phòng bị xuống.

Đợi người đó tới gần, Thục phi mới xác định thân phận của bà ta.

"Tiêu thái tử phi?" Thục phi xoay người đối mặt với Tiêu Văn Tuệ.

Trong mắt bà ta, Tiêu thái tử phi này tuy là nguyên phối của hoàng đế, có lẽ ngay cả Ngọc hoàng hậu cũng phải gọi bà ta một tiếng tỷ tỷ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ mang tội, hoàng đế sớm đã không còn là thái tử, ở đây nào còn Tiêu thái tử phi?

Nhiều nhất chỉ là một trong rất nhiều phi tần hậu cung mà thôi.

Có điều... Thục phi đánh giá Tiêu thái tử phi một lần, nhớ ngày Nhàn phi sinh hài tử, bọn họ từng gặp nhau ở Lăng Tiêu Cung, khi ấy Tiêu thái tử phi chẳng qua là một phụ nhân mộc mạc, ăn mặc thậm chí còn đơn giản hơn cung nữ bình thường, nhưng hôm nay khoác lên cung trang đúng là có khí thế của chủ tử.

Thục phi theo bản năng cảm thấy đối địch.

Tiêu thái tử phi kia bước lên, chỉ gật đầu với Thục phi: "Thục phi nương nương, hôm nay là sinh thần hài tử của ta, làm phiền nương nương xử lý long trọng như vậy, Văn Tuệ vô cùng cảm kích."

Lời Thục phi nói có lẽ không thể khiến nhớ người ta nhớ đến cái người sống ở thâm cung kia, nhưng nghe một câu "sinh thần hài tử của ta" của Tiêu thái tử phi, mọi người liền ngộ ra mọi chuyện.

Phụ nhân này là mẫu thân của Sùng Ninh công chúa sao?

Mẫu thân? Vậy... Vậy chẳng phải là Tiêu thái tử phi à?

Chuyện Tiêu gia trợ giúp Tề Vương mưu loạn hai mươi ba năm trước ai cũng biết, Tiêu gia bị tru di cửu tộc, nếu không phải Hoàng Thượng niệm tình cảm phu thê, e rằng Tiêu thái tử phi sớm đã đi cùng gia tộc Tiêu thị. Với sự phẫn nộ của Hoàng Thượng đối với Tiêu gia, mọi người đều cho rằng cả đời Tiêu thái tử phi phải sống ở nơi như lãnh cung, nhưng hôm nay bà ta lại xuất hiện ở đây, điều đó có ý nghĩa gì?

Nhất thời mỗi người đều có suy đoán riêng.

Thục phi nhìn Tiêu Văn Tuệ, không biết vì sao, bà ta lại cảm thấy Tiêu thái tử phi này toát ra uy nghi đè ép mình. Thục phi cố tình hất cằm, cao giọng: "Sao lại nói là làm phiền? Hoàng Thượng coi trọng bổn cung, giao mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung cho bổn cung xử lý, tổ chức tiệc sinh thần cho Sùng Ninh công chúa vốn là bổn phận của bổn cung, không cần cảm kích."

Ngụ ý quá rõ ràng, là nói Hoàng Thượng coi trọng bà ta, thân phận của bà ta không tầm thường, còn Tiêu thái tử phi chẳng đáng là gì.

Khôn khéo như Tiêu thái tử phi sao lại không nghe ra điều bà ta ám chỉ?

Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, không nói gì thêm, nhưng khinh thường trong nụ cười không hề che giấu khiến Thục phi vô cùng phẫn nộ.

Đang muốn phát tiết, Tiêu thục phi lại vòng qua đi đến một vị trí ngồi xuống, mọi người nhìn chỗ bà ta ngồi, không khỏi rét run, đặc biệt là Thục phi.

Đó... Vị trí gần Hoàng Thượng đó vốn thuộc về Thục phi bà ta, nhưng Tiêu thái tử phi này...

Nhất thời, bầu không khí trên đại điện vô cùng quái dị, dù là ai cũng đều nhìn ra Thục phi không vui, thầm nghĩ Tiêu thái tử phi vừa ra khỏi Lăng Tiêu Cung đã khiêu chiến Thục phi sao?

Trước kia Thục phi chỉ là một trong tứ phi, nhưng hiện tại Tuyên thân vương có uy vọng rất cao trọng triều, Thục phi chắn một đao thay Hoàng Thượng, càng được Hoàng Thượng sủng ái, lúc này, bà ta đang độc chiếm hậu cung, thậm chí mọi người đều đoán nếu không có gì bất ngờ, không lâu nữa Thục phi sẽ trở thành hoàng hậu. Vị trí bên cạnh Hoàng Thượng vốn thuộc về Thục phi, không phải sao? Nhưng Tiêu thục phi này, bà ta hành động như thế là đang đối chọi với Thục phi à?

"Các vị, mời ngồi!" Tiêu thái tử phi lên tiếng, lời nói như có ma lực khiến người ta không dám chối từ.

Rất nhiều khách đều về chỗ, thấy vậy, sắc mặt Thục phi càng khó coi: "Tiêu thái tử phi, hình như ngươi ngồi sai chỗ rồi đúng không?"

Tiêu Văn Tuệ này đúng là không ra thể thống gì, đáng giận!

Tiêu Văn Tuệ đảo mắt nhìn Thục phi, hơi cau mày: "Thục phi nương nương nói gì vậy?"

Nói gì? Tiêu Văn Tuệ đang muốn bà ta cho lý do à?

Thục phi cười lạnh: "Đó là vị trí của bổn cung!"

"Vậy sao?" Tiêu Văn Tuệ giật mình, "Đây là vị trí của ngươi? Ha ha, Thục phi hồ đồ rồi đúng không, chỗ này sao tới lượt ngươi ngồi!"

Nghĩa là dù là vị trí hoàng hậu cũng không đến phiên Thục phi!

"Ngươi..." Thục phi khó thở. Hít một hơi thật sâu, bà ta bình tĩnh lại, trầm mặc một hồi, lạnh giọng, "Sao lại không đến lượt? Hiện giờ bổn cung chưởng quản lục cung, còn ngươi thì sao? Ngươi chỉ là một tội phụ, Hoàng Thượng cho ngươi ra khỏi Lăng Tiêu Cung cũng chỉ vì nể tình ngươi là mẫu thân của Sùng Ninh công chúa, đặc biệt cho phép ngươi trong hôm nay thôi!"

Bà ta tưởng rằng một kẻ mang tội như mình có thể bay lên trời à?

Tiêu Văn Tuệ lại không để bụng, vẫn ngồi yên tại vị trí đó cứ như nó vốn là vị trí của bà ta: "Thục phi cũng nói mình chưởng quản lục cung, chẳng qua là chưởng quản lục cung thôi, chẳng lẽ Thục phi thật sự tưởng mình là hoàng hậu?"

Thục phi ngẩn ra, mặt xanh mét: "Ngươi..." Thục phi muốn phản bác nhưng lại nghẹn lời.

Tiêu Văn Tuệ tỏ vẻ khinh thường, ý cười lớn hơn: "Nếu Ngọc hoàng hậu ở đây, vị trí này thuộc về Ngọc hoàng hậu, nhưng Ngọc hoàng hậu đã hoăng thệ rồi!"

"Dù thế nào thì đó cũng không phải vị trí của ngươi!" Thục phi kêu gào.

Ở trước mặt mọi người bị một tội phụ như Tiêu thái tử phi chèn ép, sau này bà ta chỉ huy lục cung thế nào? Làm sao ngẩng đầu trước mắt phu nhân các nhà đây?

Mọi người cũng nhìn Tiêu Văn Tuệ, cùng suy nghĩ với Thục phi.

Tiêu Văn Tuệ vẫn trấn định: "Ta muốn hỏi Thục phi một câu, từ đầu đến cuối Hoàng Thượng óc hưu ta không?"

Mọi người sửng sốt, bao gồm Thục phi. Hưu? Việc này chưa từng!

"Tuy rằng không, nhưng..." Nói tới đây, Thục phi lại bị ngắt lời.

Có được đáp án mình muốn, Tiêu Văn Tuệ nào cho phép Thục phi tiếp tục: "Ta đây vẫn là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, trường hợp như vậy ta ngồi ở đây, các vị có gì dị nghị không?"

Trước đây tự bà ta rời khỏi hậu cung không có nghĩa bà ta không tồn tại, rất nhiều thứ vốn thuộc về bà ta đều bị người ta chiếm hơn hai mươi năm, hiện giờ bà ta đã quay về, mọi thứ bà ta phải đoạt lại!

Thục phi giật mình, càng không biết ứng đối thế này.

Những người còn lại bị cũng khí thế của Tiêu Văn Tuệ dọa sợ, không dám nói gì.

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tần công công, mọi người trong đại điện cả kinh, Thục phi vui sướng như nhìn thấy cứu tinh. Đợi Tĩnh Phong Đế xuất hiện, mọi người hành lễ, Thục phi bước lên lộ vẻ ủy khuất: "Hoàng Thượng... Ngài phải làm chủ cho thần thiếp!"

Tĩnh Phong Đế nhíu mày: "Sao thế? Trong cung này còn ai dám bắt nạt nàng?

Thục phi lã chã chực khóc, "Hoàng Thượng, hôm nay là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Hoàng Thượng niệm tình công chúa, cho phép Tiêu thái tử phi rời khỏi Lăng Tiêu Cung, thần thiếp cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho bà ấy, nhưng cố tình Tiêu thái tử phi lại..."

Thục phi vừa nói vừa chỉ Tiêu thái tử phi, Tĩnh Phong Đế nhìn theo hướng bà ta, vốn dĩ nghe tới mấy chữ Tiêu thái tử phi ông ta đã không vui, hiện giờ thấy người, thậm chí thấy bà ta đứng ở vị trí bên mình, đáy mắt lập lòe lửa giận.

Tức khắc ông ta hiểu ra ủy khuất của Thục phi từ đâu.

Không chỉ Thục phi, mọi người ở đây đều nhìn ra Tĩnh Phong Đế đang phẫn nộ, thầm nghĩ Tiêu thái tử phi chung quy vẫn không được Hoàng Thượng yêu thích.

Thục phi gấp gáp châm dầu vào lửa: "Hoàng Thượng, Tiêu thái tử phi dù sao cũng là người mang tội, thần thiếp nghĩ bà ấy không nên ngồi vào vị trí kia, nhưng Tiêu thái tử phi lại một mực muốn ngồi, còn nói..."

Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Còn nói gì?"

Thục phi thở dài, tiếp tục: "còn nói Hoàng Thượng chưa từng hưu bà ấy, hiện giờ bà ấy vẫn là thê tử nguyên phối của Hoàng Thượng, vị trí đó vốn thuộc về bà ấy."

Bốn chữ "Thê tử nguyên phối" càng khiến sắc mặt Tĩnh Phong Đế trở nên khó coi. Thê tử nguyên phối? Tiêu Văn Tuệ này thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ta Tề Vương mưu loạn năm đó, thậm chí... Nghĩ tới đêm kia, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ.

"Tiêu văn Tuệ, đó không phải..." Tĩnh Phong Đế lên tiếng.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tiêu Văn Tuệ cũng mở lời: "Hoàng Thượng..." Bà ta hành lễ một cái, tiếp tục, "Thục phi không hiểu chuyện, không biết tình nghĩa phu thê nguyên phối giữa chúng ta, năm đó lúc ta gả đi Hoàng Thượng vẫn là thái tử, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, tân hôn yến nhĩ, tương kính như tân, có thai... Thậm chí đêm đó, Tề Vương mưu loạn..."

Theo từng câu từng chữ Tiêu Văn Tuệ nói, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng khó coi, điều này trong mắt Thục phi là Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, nhưng với An Cửu ở bên lặng lẽ quan sát thì lại khác.

Đó không phải phẫn nộ, mà là sợ hãi... Hoặc là vì kiêng kị điều gì đó mà không vui.

"Đủ rồi!" Tĩnh Phong Đế lạnh lùng ngắt lời, có tia sợ hãi lóe qua trong mắt.

Sợ hãi? An Cửu theo bản năng nghĩ tới cái gọi là nhược điểm trong suy đoán.

Tân hôn yến nhĩ, tương kính như tân, mang thai, thậm chí là đêm Tề Vương mưu phản...

Kế tiếp là Tĩnh Phong Đế sao? Ông ta sợ Tiêu thái tử phi nói chuyện trước mặt mọi người, cho nên mới ngăn cản!

Ông ta sợ cái gì?

Đêm Tề Vương mưu phản?

An Cửu nhạy bén tìm nhìn ra vấn đề. Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đủ để Tiêu thái tử phi nắm được nhược điểm, mãi đến giờ vẫn có sức uy hiếp Tĩnh Phong Đế?

Rốt cuộc là gì?

An Cửu nhìn Tiêu Văn Tuệ, thấy bà ta chỉ khẽ cười, dường như đã khống chế mọi thứ trong tay.

Nghe Tĩnh Phong Đế nói, Tiêu Văn Tuệ không tiếp tục nữa, dừng một chút, bà ta thay đổi đề tài: "Hoàng Thượng, vào chỗ đi, các vị khách còn đang chờ!"

Tĩnh Phong Đế do dự, chung quy vẫn cất bước về hướng chủ vị, nhưng Thục phi lại đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta: "Hoàng Thượng..."

Hoàng Thượng có ý gì vậy?

Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Thục phi: "Tiêu thái tử phi là nguyên phối của trẫm, hôm nay còn là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, nàng ấy nên ngồi ở vị trí kia!"

"Nhưng..." Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thục phi. Rõ ràng Hoàng Thượng không thích Tiêu thái tử phi, nhưng tại sao phải thuận ý bà ta chứ?

"Ái phi, nàng là người thức thời mà!" Tĩnh Phong Đế ném lại một câu, bước lên chủ vị ngồi xuống.

Thục phi hoàn hồn, vẫn không dám tin vào sự thật. Hoàng Thượng bị trúng tà à? Cứ như bị Tiêu thái tử phi kia khống chế vậy.

Thục phi nhìn Tiêu thái tử phi, ánh mắt đắc ý ấy càng khiến bà ta phẫn nộ.

Đắc ý khoe rằng mình chiến thắng hả?

Nghĩ tới lời Hoàng Thượng nói, dù không cam lòng nhưng Thục phi không thể không nhận, tức tối bước lên vị trí thấp hơn một bậc ngồi xuống.

Mọi người coi như ngộ ra, hôm nay không chỉ là sinh thần của Sùng Ninh công chúa, Tiêu thái tử phi kia có hành động này còn không phải muốn ra oai phủ đầu với Thục phi sao?

Điều này có ý nghĩa gì?

Chỉ sợ Tiêu thái tử phi ra khỏi Lăng Tiêu Cung sẽ không trở về, cho dù trở về, Lăng Tiêu Cung cũng không còn là Lăng Tiêu Cung của ngày xưa!

A, e rằng hậu cung lại náo nhiệt.

An Cửu nhìn Tiêu thái tử phi ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, càng khẳng định Tiêu thái tử phi này rắp tâm bất lương. Hôm nay bà ta gióng trống khua chiêng như thế còn không phải để mọi người biết bà ta "trở về" rồi sao?

An Cửu đang suy tư, Tiêu Văn Tuệ cũng hướng mắt nhìn qua, bà ta gật đầu, cười như không cười. An Cửu sửng sốt, giây tiếp theo, nàng cũng gật đầu, khí thế không hề nhường nhịn.

Chuyện vừa rồi trôi qua, khách và chủ hàn huyên một hồi, tâm tư Thục phi cũng hướng về chỗ khác. Tiêu thái tử phi kia tương lai bà ta còn rất nhiều cơ hội đối phó, việc cấp bách hôm nay là lật đổ Hạ Hầu Âm và Hạ Hầu gia.

Nghĩ thế, Thục phi cao giọng: "Hoàng Thượng, mấy ngày trước Nội Vụ Phủ mới ủ một ít rượu, hôm nay là sinh thần của công chúa, thần thiếp nghĩ đương nhiên không thể thiếu rượu ngon, cho nên đã sai người mang rượu ngon tới. Ngài xem, bây giờ có phải nên đưa lên cho các vị đại thần các vị phu nhân dùng thử không?"

"Tốt, Thục phi làm việc đúng là cẩn thận, nếu đã chuẩn bị, vậy thì mau sai người mang rượu lên." Tĩnh Phong Đế gạt tâm trạng không vui đi, sảng khoái nói.

"Vâng, Hoàng Thượng." Thục phi nhận lệnh, phân phó, "Liên Nhi, sai người dâng rượu!"

Hai chữ "Dâng rượu" Thục phi nói rất to, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn Hạ Hầu gia ngồi trong khách khứa, tươi cười quỷ dị.

Hạ Hầu Nghi kia chắc là còn đang tính toán xem có thể leo lên hôn sự với Sùng Ninh công chúa, tìm thêm người giúp đỡ Hạ Hầu Âm không. Đáng tiếc, sẽ không còn cơ hội nữa!

Liên Nhi lĩnh mệnh lui xuống, không bao lâu, một hàng cung nữ cầm bình rượu đi vào, sau đó tản ra, mỗi người phụ trách một khu vực.

Chớp mắt, hương rượu đã lan khắp đại điện, sự chú ý của mọi người đều dồn về phía rượu ngon của Thục phi.

Đúng lúc này, bang một tiếng, tức khắc mọi người đều sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bình sứ vỡ nát dưới đất.

Rượu ngon như vậy đúng là đáng tiếc!

"Làm càn, sao lại không cẩn thận thế hả? Quấy nhiễu thánh nhan, đáng tội gì?" Thục phi quát lớn.

Mọi người lúc này mới để ý cung nữ nơm nớp lo sợ kia, cung nữ quỳ xuống, dập đầu không ngừng: "Nương nương tha mạng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ... Nô tỳ không có ý làm vỡ bình rượu..."

"Không cố ý?" Thục phi lạnh giọng, "Có thể tới Cẩm Hoa Điện hầu hạ đều qua huấn luyện, cô cô huấn luyện không nói với ngươi hầu hạ trên đại điện không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào à? Hừ, trong mắt người khác sợ là người quản lý hậu cung như ta không tận tâm tận lực!"

"Không, nương nương, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ... Nô tỳ khi nãy..." Cung nữ hoảng sợ nhìn người ngồi bên cạnh.

Mọi người đều đang chú ý tới cung nữ kia, đương nhiên cũng nhận ra dáng vẻ kinh hoảng, nhìn theo ánh mắt cung nữ, mọi người không khỏi nhíu mày.

Hạ Hầu phu nhân không biết đây là chuyện gì, nhưng Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển ngồi cạnh lại cảm thấy bất an.

"Ngươi nhìn Hạ Hầu phu nhân làm gì? Chẳng lẽ bà ấy dọa ngươi sợ đến mức làm vỡ bình rượu à?" Thục phi chất vấn.

Nhất thời, Tĩnh Phong Đế cũng thấy hứng thú, Tiêu Văn Tuệ chứng kiến tất cả, ánh mắt trầm tĩnh như nhìn thấu mọi chuyện.

An Cửu cũng nhận ra chuyện này không bình thường, nếu đã có thể tới đây hầu hạ, cung nữ chắc chắn phải qua huấn luyện, người làm rơi bình rượu kia có vấn đề.

Mà Hạ Hầu gia... An Cửu nhanh chóng liên tưởng tới Thục phi và Hạ Hầu Âm tranh sủng, hào hứng xem

"Nô tỳ..." Cung nữ lẩm bẩm, thân thể thậm chí cũng run rẩy, "Nô tỳ đúng là bị dọa sợ."

Hạ Hầu phu nhân không khỏi cau mày, những người khác cũng thấy khó hiểu. Hạ Hầu phu nhân ôn hòa từ ái sao có thể dọa người ta sợ?

Thục phi lớn tiếng: "To gan, một nô tỳ nhỏ nhoi lại dám vô lễ với Hạ Hầu phu nhân như thế, kéo ra ngoài, đánh hai mươi đại bản!"

Cung nữ sửng sốt, vội nói: "Không, nương nương... Nô tỳ... Tha mạng... Phu nhân, phu nhân, người cứu nô tỳ... Cứu nô tỳ..."

Cung nữ đột nhiên bò về phía Hạ Hầu phu nhân, khẩn cầu nhìn bà ta.

Phu nhân? Cung nhân kia sao lại gọi Hạ Hầu phu nhân là phu nhân?

Hạ Hầu phu nhân giật mình: "Ta cứu ngươi thế nào?"

Tại sao cung nữ này lại có hơi quen mặt?

Hạ Hầu phu nhân nhíu mày, cố gắng lục lọi ký ức, nhưng dù tìm thế nào cũng không có manh mối, lòng chợt bất an.

Cung nữ kia nhìn Hạ Hầu phu nhân, đột nhiên bật cười: "Phu nhân, năm đó người không cứu nô tỳ, hôm nay cũng không cứu nô tỳ sao?"

Năm đó? Cung nữ này quả nhiên quen Hạ Hầu phu nhân!

Sắc mặt Hạ Hầu phu nhân thay đổi, Hạ Hầu Nghi ngồi cạnh lạnh giọng quát: "Cung nữ to gan, đây là nơi nào, há cho phép ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"

Cung nữ sững sờ, ngước mắt nhìn Hạ Hầu Nghi, khoảnh khắc đó, bà ta hoảng sợ đến tốt cùng: "A... Tha mạng, lão gia tha mạng... Nô tỳ... Nô tỳ sẽ không nói gì cả, đừng giết nô tỳ..."

Nhìn cảnh này, mọi người đều thấy hứng thú. Hạ Hầu Nghi muốn giết bà ta? Nhìn bà ta, sợ hãi kia không giống giả vờ!

Sắc mặt Hạ Hầu Nghi cũng trắng bệch nhưng vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảm nhận ánh mắt của mọi người, ông ta càng không vui: "Đồ điên, không được nói bậy nữa!"

"Kỳ lạ, ngươi gọi Hạ Hầu lão gia là lão gia, gọi Hạ Hầu là phu nhân, cứ như từng là nô tỳ của bọn họ vậy? Cung nhân trong hoàng cung này đều là người của Hoàng Thượng, chẳng lẽ có kẻ sắp xếp tai mắt vào trong cung sao?" Thục phi chỉ trích.

Dứt lời, Tĩnh Phong Đế tỏ vẻ không vui.

Hạ Hầu Nghi ngẩn ra, vội rời khỏi chỗ ngồi, quỳ giữa tiền điện: "Hoàng Thượng minh xét, hoàn toàn không có chuyện như vậy, đều là suy đoán của Thục phi, thần không quen biết cung nữ này."

"Lão gia, đừng giết nô tỳ... Nô tỳ sẽ không nói gì cả, nô tỳ sẽ không bán đứng phu nhân, nô tỳ luôn coi phu nhân là ân nhân, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của Hạ Hầu gia với người khác. Lão gia, phu nhân, xin hai người hãy tin nô tỳ..." Cung nữ lẩm bẩm, nhìn không ra rốt cuộc là điên thật hay đang diễn trò.

Bí mật của Hạ Hầu gia? Tĩnh Phong Đế híp mắt nhìn Hạ Hầu Nghi.

Hạ Hầu Nghi bỗng nhớ ra gì đó, sắc mặt Hạ Hầu phu nhân cũng trở nên rất khó coi, cung nữ này bà đã nói hơi quen mặt, thì ra bà ta... Thúy Hương, nhưng bà ta... Bà ta không phải đã chết rồi sao?

Nhưng người trước mặt... Sắc mặt Hạ Hầu phu nhân trắng bệch, thậm chí không ngừng run rẩy.

Bí mật... Năm đó chính vì bà ta biết bí mật của Hạ Hầu gia nên mới bị lão gia đuổi giết

Đến giờ, bọn họ đều cho rằng người biết chuyện năm đó đều đã chết, chỉ còn mấy người bọn họ vĩnh viễn sẽ không để lộ ra ngoài.

Nhưng hôm nay... Hạ Hầu Nghi lo lắng không thua gì Hạ Hầu phu nhân.

Nhưng suy nghĩ đầu tiên của ông ta là tại sao lại có cục diện trước mắt!

Cho dù nha đầu kia không chết, bà ta cũng không nên xuất hiện trong hoàng cung, những gì đang xảy ra chứng minh chuyện này có người khống chế!

Ai? Hạ Hầu Nghi theo bản năng nhìn Thục phi.

Là bà ta, là Thục phi, nhất định là Thục phi. Trước đây bà ta lợi dụng Linh Nhi dùng cổ trùng khống chế Âm Nhi, nhưng Hoàng Thượng lại chậm chạp không xử lý, cho nên bà ta mới không kiềm chế được sao?

Bà ta thế mà tìm được nha hoàn này? Không lẽ bà ta biết bí mật của Hạ Hầu gia rồi? Suy đoán này khiến Hạ Hầu Âm không khỏi hoảng loạn.

Cảm nhận ánh mắt của ông ta, Thục phi nhếch mép cười: "Bí mật? Hạ Hầu gia có bí mật sao? Đây là lần đầu bổn cung nghe nói, không biết bí mật này có phải không thể cho mọi người biết không?"

Không thể cho mọi người biết?

Tĩnh Phong Đế trầm giọng: "Hạ Hầu Nghi, bí mật của Hạ Hầu gia là gì?"

Hạ Hầu Nghi giật mình: "Hoàng Thượng, nữ nhân điên này nói hưu nói vượn, nào có bí mật gì?"

"Không có?" Tĩnh Phong Đế đứng dậy, đi đến giữa đại điện nâng cung nữ quỳ dưới đất kia, gằn từng câu từng chữ, "Ngươi đừng sợ, ngươi nói trẫm biết, bí mật của Hạ Hầu gia rốt cuộc là gì!"

"Nô tỳ... Nô tỳ sợ bọn họ sẽ giết nô tỳ..." Cung nữ vẫn hoảng loạn.

"Không đâu, ngươi nói trẫm biết, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, xem ai dám giết ngươi!"

"Thật sao?" Cung nữ do dự một hồi, cuối cùng cũng nói, "Phu nhân... Phu nhân chỉ có một hài nhi là tiểu thư, chỉ có một..."