Đích Phi Sách

Chương 150




Nhàn phi càng nghĩ càng khẳng định, hôm nay Thục phi tới Trường Nhạc Cung chắc chắn không có ý tốt, nhưng...

Bà đảo mắt nhìn An Cửu: "Thật sự là Thục phi?"

Ánh mắt An Cửu trở nên khác thường, nếu không phải niệm tình ngày xưa, giờ phút này, nàng sớm đã phất tay áo bỏ đi: "Nhàn phi nương nương cảm thấy so với Thục phi kia An Cửu là người không chứa chấp được tiểu hoàng tử của người hơn sao?"

Nhàn phi giật mình, biết bản thân vừa kích động vu oan An Cửu, không khỏi áy náy: "An Cửu..."

"Thôi đi!" An Cửu lạnh lùng ngắt lời, "Chắc nương nương cũng nhớ khi nãy trường mệnh tỏa bị Thục phi cầm một lát, khoảng thời gian đó đủ để bà ta động tay chân rồi."

Có điều động tay chân trước mặt nhiều người như vậy, Thục phi đúng là lợi hại!

Bà ta bôi độc lên khăn thêu của mình, sâu đó thông qua khăn thêu bôi lên trường mệnh tỏa sao?

Nghĩ đến đây, An Cửu dần ngộ ra hành động của Thục phi khi nãy.

"Đáng giận, hôm nay là ngày đầy tháng của hoàng nhi, Thục phi kia còn muốn mượn tay con hại nó..." Nhàn phi nghiến răng, ánh mắt đảo qua nhìn tiểu hoàng tử nằm trên giường, ngay sau đó là thi thể Mộc Đào dưới đất, tay nắm chặt khăn thêu.

Thiếu chút nhi tử của bà đã không còn, nhưng Mộc Đào...

"Đúng vậy, bà ta còn muốn mượn tay ta... Để hại tiểu hoàng tử. Ha ha, nếu vụ án này rơi xuống đầu ta, nương nương chắc chắn sẽ hận ta thấu xương. Thục phi muốn Bắc vương phủ chúng ta lục đục nội bộ ư? Tâm tư bà ta đúng là lớn thật đấy!" An Cửu lẩm bẩm. Nói tới đây, nàng nhìn Nhàn phi, "Nhàn phi nương nương, Thục phi đã coi tiểu hoàng tử là cái đinh trong mắt, chỉ e lần này không thành công, lần sau cũng sẽ khiến người khó phòng bị, nương nương sau này phải cẩn thận một chút."

Nhàn phi ngẩn ra, lời An Cửu nói như đánh thức bà.

Đúng vậy, Thục phi đã có ác ý với hoàng nhi, một lần không thành công, nhất định sẽ có lần thứ hai.

Bà cũng biết trong hoàng cung này hoàng tử là mầm họa, phía sau mình là Bắc vương phủ, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng không muốn bà có con, huống chi là phi tử có con có đủ năng lực tranh đoạt vị trí thái tử như Thục phi, bà ta càng không hi vọng nhi tử của bà tồn tại trên thế gian này.

Bà ta đang lo hoàng nhi của bà trở thành chướng ngại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với nhi tử của bà ta!

Nhưng ai biết bà chỉ muốn có một hài tử, mẫu tử có thể gắn bỏ, hưởng thụ niềm vui bình thường mà thôi, nhưng trong mắt người ngoài, bà và hoàng nhi lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họ!

Nhàn phi nhìn thi thể Mộc Đào. Mộc Đào dùng mạng mình giúp hoàng nhi thoát một kiếp, vậy tiếp theo thì sao?

Nhàn phi nắm tay càng chặt, chậm rãi đi đến trước giường, tiểu hoàng tử không biết đã ngủ từ khi nào, bà bế tiểu hoàng tử lên, khí thế sắc bén cả người vừa tản ra lập tức biến mất, thay vào đó là nhu tình vô hạn.

Nhìn gương mặt ngủ yên này, Nhàn phi khẽ cười: "Ta chịu đựng trăm cay ngàn đắng mới có được một hài tử như vậy, nó là mạng của ta, là toàn bộ hi vọng và ký thác của ta, ta sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội làm hại nó!"

An Cửu im lặng không nói gì.

Nửa ngày sau, giọng Nhàn phi lại truyền đến: "Tiện nhân Thục phi kia dám mưu hại hoàng tử, bổn cung nhất định phải nói với Hoàng Thượng..."

Nhàn phi còn chưa nói hết câu, An Cửu đã khẽ cười.

Bà giật mình quay đầu nhìn nàng: "Con cười cái gì?"

"An Cửu cười Nhàn phi nương nương trước giờ thông minh nhưng vào lúc này lại hồ đồ như thế." An Cửu châm chọc.

"Con có ý gì?"

"Chuyện của Nhàn phi nương nương, sau này An Cửu không muốn hỏi tới nữa."

An Cửu không ngờ nữ nhân này lại không tin tưởng mình đến vậy. Không tin tưởng sao? Không tin tưởng thì thôi, dù sao cũng chỉ có chút tình cảm, những tình cảm đó coi như trả hết lúc nàng giúp bà ta bảo vệ tiểu hoàng tử.

Bắc Tự Nhàn giật mình, nhận ra hành động vừa rồi của bản thân đã đắc tội An Cửu, vội nói: "A Cửu, chuyện khi nãy là ta không đúng, ta quá để ý hoàng nhi nên mới nhất thời mất lý trí. A Cửu, con sẽ không trách tội cô cô đúng không?"

Cô cô?

An Cửu lại không để bụng: "Nhàn phi nương nương quáu lời, An Cửu nào có tư cách trách tội Nhàn phi nương nương!"

Sắc mặt Nhàn phi trắng bệch, sự xa cách của An Cửu như con dao đâm vào người bà, nhớ lại thời điểm mang thai hoàng nhi An Cửu đã chiếu cố mình thế nào, cảm giác áy náy càng như thủy triều ập tới.

Nhàn phi đột nhiên bế hài tử quỳ xuống.

An Cửu giật mình, ngoài mặt vẫn giữ sự bình tĩnh: "Nương nương, người làm gì vậy? An Cửu không nhận nổi đại lễ của người đâu."

"A Cửu, ta sai rồi, con che chở ta và hoàng nhi như vậy, ta biết đều là vì niệm tình Bắc Sách. Con là ân nhân cứu mạng của ta và hoàng nhi, ta sao có thể nghĩ rằng con sẽ làm hại hoàng nhi chứ? Là ta bị che mờ mắt, A Cửu, con tha thứ cho cô cô đi, cô cô thật sự chỉ vô tâm... A Cửu..." Nhàn phi bò tới trước mặt An Cửu, khẩn thiết tự trách.

Bà sao có thể đối xử với An Cửu như thế?

Trên đời này e rằng người sẽ không làm hại bà và hoàng nhi chỉ có An Cửu và Bắc Sách.

Mà mình chỉ mới nhìn một vài thứ bên ngoài đã nghi ngờ nàng...

"A Cửu, cô cô cầu xin con, cô cô làm trâu làm ngựa, cô cô dập đầu cho con!" Nói rồi, Nhàn phi thật sự dập đầu một cái.

An Cửu cau mày vỗ về bụng, thản nhiên nói: "Cô cô đứng lên đi, đừng quấy nhiễu tiểu hoàng tử đang ngủ."

"A Cửu, con tha thứ cho cô cô rồi sao?"

"Nhàn phi nương nương là cô cô của Bắc Sách!"

Nhàn phi ngẩn ra, biết An Cửu có ý là nể tình Bắc Sách, cũng có thể là một tiếng cô cô này chẳng qua chỉ xuất phát từ lễ nghĩa, tình cảm ngày xưa giữa họ rốt cuộc vẫn bị bà hủy hoại!

Nhàn phi đứng dậy, bầu không khí trong phòng dần trở nên quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, An Cửu mới lên tiếng: "Cô cô vừa mới nói muốn bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, cô cô cho rằng hiện giờ Hoàng Thượng thật sự đã chấp nhận hài tử này sao?"

Nhàn phi đang bế hài tử thoáng lảo đảo, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đúng vậy, Hoàng Thượng thật sự đã chấp nhận hai tử rồi à?

Khoảng thời gian này, Hoàng Thượng thậm chí còn không tới thăm tiểu hoàng tử!

"Nhưng... Nhưng hôm nay Hoàng Thượng mất công làm tiệc đầy tháng cho hoàng nhi như vậy, khi nãy trước khi đi Thục phi còn nói Hoàng Thượng sẽ đích thân đặt tên cho hoàng nhi, Hoàng Thượng... Chắc là đã chấp nhận hoàng nhi rồi đúng không?"

Hỏi câu cuối cùng, ngay cả bản thân Nhàn phi cũng không thể tự thuyết phục.

Chấp nhận hoàng nhi?

Bà dù gì cũng là nữ nhi của Bắc vương phủ, trong thân thể của hoàng nhi chảy huyết mạch của Bắc vương phủ, với thế lực của Bắc vương phủ, Hoàng Thượng sao lại không kiêng kị?

Có hoàng tử này, e rằng Hoàng Thượng sẽ càng lo Bắc vương phủ không chịu sự khống chế!

Toàn thân Nhàn phi mềm nhũn lui đến bên giường, ngồi xuống, dường như chỉ có vậy mới có thể ổn định thân thể.

Khoảng thời gian này bà luôn đắm chìm trong niềm vui có hoàng tử, hoàn toàn không suy xét tới cục diện trong triều.

Bây giờ nghĩ đến, cả người lập tức mất hết sức lực, Nhàn phi bất an nhìn tiểu hoàng tử trong lòng, mơ hồ hỏi: "A Cửu, trước đây ta khăng khăng muốn giữ đứa nhỏ này có phải đã sai rồi không?"

"Sai thì đã sao? Không sai thì thế nào? Dù gì tiểu hoàng tử cũng đã chào đời, đây là sự thật không có cách nào thay đổi, mà dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể làm thay đổi tình thương của nương nương dành cho tiểu hoàng tử. Nếu đã giữ lại thì phải bảo vệ tới cùng không phải ư?"

Nhàn phi giật mình. Nếu đã giữ lại thì phải bảo vệ tới cùng không phải sao?

Đúng vậy, bà trăm phương nghìn kế mới sinh được hoàng nhi, cho dù Hoàng Thượng không chấp nhận, bà sớm đã không còn đường lui nữa.

Hiện tại, bà càng hiểu tại sao An Cửu cười bà hồ đồ.

Nếu Hoàng Thượng đã không muốn hài tử này tồn tại, vậy hành động của Thục phi càng hợp ý ông ta, cho dù bà bẩm báo việc Thục phi làm với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng sẽ che chở Thục phi.

Nhưng...

"Nhưng hôm nay Thục phi làm hại hài nhi của ta như thế, Mộc Đào cũng vì chuyện này mà mất mạng, ta sao có thể bỏ qua!" Nhàn phi nghiến răng. Đột nhiên, bà nhìn An Cửu, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong, "A Cửu, con xưa nay nhiều chủ ý, con nói xem ta nên làm sao đây?"

Xem ra Nhàn phi muốn chủ động xuất kích!

Sống trong hoàng cung này nếu luôn bị động thì chỉ có thể đề phòng mọi thứ, chỉ có chủ động đón nhận, đánh phủ đầu đối phương, bản thân có lẽ mới được an đình.

Có điều, hỏi nàng nên làm sao à?

An Cửu cau mày, không phải nàng muốn giúp Nhàn phi, nhưng Thục phi thế mà dám lợi dụng nàng để hại kẻ khác, bà ta đã động tới nàng, nàng sao có thể để yên cho bà ta?

Hơn nữa, nếu tiểu hoàng tử thật sự chết vì trường mệnh tỏa, An Cửu nàng cũng sẽ áy náy.

"Thục phi tính kế như thế hẳn là đã nắm chắc phần thắng, nếu bà ta muốn hại tiểu hoàng tử, vậy chúng ta cứ để bà ta được như ước nguyện không phải được rồi sao?"

"Được như ước nguyện? Ý con là..."

An Cửu cười lạnh: "Ý An Cửu là mọi việc cứ thuận theo ý Thục phi, bà ta muốn ta hại chết tiểu hoàng tử, vậy cứ để tiểu hoàng tử 'chết', bà ta muốn thấy người vì việc này mà trở mặt thành thù với ta, vậy chúng ta cứ 'trở mặt thành thù', thỏa mãn bà ta!"

An Cửu nàng và Thục phi trước giờ nước sông không phạm nước giếng, hôm nay bà ta dám có chú ý với nàng, nếu nàng không cho bà ta một bài học, chỉ e người này sẽ được một tấc lại muốn tiến một tấc, cho rằng An Cửu nàng dễ bị bắt nạt!

An Cửu và Nhàn phi ở trong phòng bàn bạc thêm một hồi, mới rời đi.

Không ai biết An Cửu quay lại Tê Phượng Cung lúc nào, thời điểm An Cửu xuất hiện trước mặt Tiêu thái tử phi và Thục phi, Tiêu thái tử phi đã thay cát phục và hoàng hậu, thấy Bắc Sách đưa An Cửu tới, bà ta thân thiện hỏi thăm: "An Cửu vương phi nghỉ ngơi đủ chưa? Sức khỏe có chịu nổi không?"

An Cửu không khỏi mắng thầm, sức khỏe có chịu nổi không?

Nếu nàng nói không chịu nỗi, sợ rằng Tiêu Văn Tuệ cũng không tha cho nàng và Bắc Sách đi, hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu Văn Tuệ, không để Bắc Sách nhìn bà ta bước lên hậu vị, bà ta sẽ không cam tâm!

"Nương nương lo lắng nhiều, An Cửu không sao, tiểu sinh mệnh này có Hoa Thần nương nương phù hộ, sẽ không yếu ớt như vậy." Lúc nói chuyện, An Cửu lặng lẽ nhìn Thục phi.

Thục phi cũng nói: "Đúng đúng đúng, An Cửu vương phi là quý nhân, hài nhi trong bụng cũng là cát nhân thiên tướng, có điều Tiêu tỷ tỷ đúng là coi hài nhi trong bụng vương phi như bảo bối vậy, khi nãy lúc thay xiêm y cứ luôn miệng nhắc mãi, người không biết sợ rằng còn tưởng thai nhi này có liên quan tới tỷ tỷ!"

An Cửu chột dạ, thấy Tiêu thái tử phi vẫn ôn hòa nhìn Bắc Sách, nàng theo bản năng ho khan, cao giọng: "Thục phi nương nương nói gì thế? Tiêu thái tử phi là cố nhân của mẫu thân An Cửu, mẫu thân An Cửu mất sớm, Tiêu thái tử phi quan tâm An Cửu, đương nhiên cũng sẽ quan tâm hài tử trong bụng. Tiêu thái tử phi, ngươi nói xem có phải không?"

"Ha ha... Thì ra là thế, thì ra là thế." Thục phi cười nói.

Nhớ tới ước định của hai người, Tiêu Văn Tuệ nhếch mép: "Vương phi nói không sai, vì cố nhân, ta dù có coi An Cửu như nữ nhi của mình cũng không quá, Thục phi không cần phỏng đoán nhiều!"

Sắc mặt Thục phi cứng đờ, xấu hổ nói: "Tiêu thái tử phi nói chi vậy, bổn cung chỉ nhất thời tò mò, nào dám phỏng đoán gì chứ?"

"Thục phi, ngươi nhớ lấy, từ hôm nay ta sẽ là hoàng hậu, là Tiêu hoàng hậu, trên đời này không còn Tiêu thái tử phi gì nữa, ngoài ra ở trước mặt bổn cung, ngươi chỉ có thể tự xưng thần thiếp!" Tiêu Văn Tuệ đắc ý hất cằm. Dứt lời, bà ta đi tới nắm tay An Cửu, "Giờ lành sắp tới rồi, đại điển phong hậu sẽ diễn ra trên triều, hôm nay Bắc vương gia và Bắc vương phi là khách quý của ta, sẽ cùng bổn cung đi dự quan lễ. Còn Thục phi, ngươi không cần đi theo đâu, cung yến lát nữa còn cần ngươi thu xếp, nhớ phải đảm bảo quy cách cung yến không được qua loa!"

Lúc nói chuyện, bà ta đã kéo Bắc Sách và An Cửu ra thính đường, lời dặn dò như ra lệnh với một hạ nhân.

Thục phi hết sức khó chịu, đợi mọi người đi hết, bà ta mới trút ra cơn giận: "Tưởng mình là ai hả? Không phải chỉ là ngồi trên ngôi vị hoàng hậu thôi sao? Dám coi bổn cung là tỳ nữ như vậy, quả thật đáng giận!"

Càng nghĩ Thục phi càng nghẹn khuất.

Ngôi vị hoàng hậu kia vốn thuộc về bà ta!

Nhưng cố tình giữa đường lại xuất hiện một Tiêu thái tử phi ra tranh đoạt.

Thục phi cắn răng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: "Không phải chỉ là phong hậu thôi sao? Có gì hơn người chứ? Hôm nay có thể bước lên hậu vị, ai dám bảo đảm bà ta có thể ngồi yên ổn cả đời?"

Ngọc hoàng hậu không phải ví dụ tốt nhất à?

Ngọc hoàng hậu rơi vào kết cục tru di cửu tộc, Tiêu Văn Tuệ này chẳng qua đắc ý nhất thời mà thôi, bà muốn xem xem bà ta bước lên hậu vị, sau đó từ hậu vị ngã xuống sẽ thê thảm thế nào!

Thục phi vung tay áo, bước ra khỏi đại sảnh, vừa định rời khỏi Tê Phượng Cung, bà ta lại dừng bước, xoay người nhìn tòa cung điện, lòng càng kiên định. Một ngày nào đó, nơi này chắc chắn sẽ thành chỗ ở của bà ta!

Vừa nhếch mép cười, Thục phi lại thấy một bóng hình, không khỏi ngẩn ra. Là bà ta? Văn cô cô? Nhưng sao bà ta lại ở Tê Phượng Cung?

Thục phi muốn tìm kiếm, nhưng thân ảnh ấy chỉ lóe qua một cái rồi biến mất.

Thật sự là Văn cô cô sao? Nhớ lại lời cảnh cáo của Văn cô cô, Thục phi không khỏi căng thẳng.

Văn cô cô kia tới Tê Phượng Cung để tìm An Cửu và Bắc Sách à?

Nghĩ đến chuyện mình làm, Thục phi hít sâu một hơi.

Với sự hiểu biết về Nhàn phi, sau khi bà ta nói Hoàng Thượng sẽ đặt tên cho tiểu hoàng tử, Nhàn phi chắc chắn sẽ thay xiêm y mới cho tiểu hoàng tử, mà đồ bà ta và An Cửu vừa tặng, dựa vào sự thân thiết với An Cửu, Nhàn phi chắc chắn sẽ gấp gáp đeo trường mệnh tỏa cho nhi tử của mình.

A, sau khi mang lên... Chẳng khác nào Nhàn phi tự đưa nhi tử của mình đến quỷ môn quan cả!

Tiểu hoàng tử kia thật đáng thương, có điều, nó không thể không chết!

Nó chết rồi, Ngạn Nhi của bà ta mới không còn bị ai uy hiếp, Hoàng Thượng mới không còn nỗi kiêng kị.

Mà Nhàn phi một khi phát hiện trường mệnh tỏa có vấn đề... Ha ha, việc này không liên quan tới bà ta, bà ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được.

Thục phi gạt bỏ chuyện của Văn cô cô ra khỏi đầu, xoay người đi về hướng Cẩm Hoa Điện.

...

Ở Cẩm Hoa Điện, khách khứa tụ tập.

Giờ phút này, khắp nơi đều là nữ quyến các phủ, còn các đại thần đều đang ở trên triều làm người chứng kiến đại điển phong hậu.

"Ngọc hoàng hậu chết rồi, ta cứ tưởng Dung phi sẽ bước lên hậu vị, nhưng Dung phi cũng sụp đổ rồi, nói thế nào vị trí hoàng hậu cũng sẽ đến tay Thục phi, không ngờ giữa chừng lại có Tiêu thái tử phi ngáng đường, ta thấy Thục phi không có mệnh làm hoàng hậu rồi!"

"Còn không phải sao? Nếu năm đó không có vụ Tề Vương mưu phản, Tiêu thái tử phi kia sớm đã là hoàng hậu, việc phong hậu muộn hai mươi ba năm, chung quy cũng do vận mệnh chú định."

"Nhưng Tiêu thái tử phi là tội nhân, sao Hoàng Thượng lại..."

"Tội nhân? Năm đó Tiêu thái tử phi không qua lại với Tiêu gia, Tiêu gia muốn nữ nhi của mình làm hoàng hậu, nếu Tề Vương thật sự mưu loạn thành công, e rằng Tiêu thái tử phi cũng trở thành vong hồn dưới đao. Nói đến cùng bà ấy là người vô tội nhất."

"Cũng đúng, nguyên phối dù sao cũng là nguyên phối, Hoàng Thượng vẫn có tình nghĩa với Tiêu thái tử phi, nếu không sao sau hai mươi ba năm lại lập bà làm hậu?"

Mấy phu nhân nhỏ giọng thảo luận, Thục phi vừa tới liền nghe mấy câu này, không vui ho nhẹ mấy tiếng, mọi người tức khắc ngậm miệng, không dám nói nữa.

Tất cả đồng loạt hành lễ với Thục phi, hôm nay tâm trạng Thục phi vốn không tốt, hiện tại như muốn tìm đối tượng trút giận, bà ta lạnh lùng nói: "Đây là hoàng cung, không thể so với hậu viện các phủ, nghe nói một sủng phi của tiên đế bị một phu nhân quan viên trong triều va chạm, tức giận hạ lệnh đánh chết vị phu nhân kia ngay tại chỗ, lúc sau dù quan viên đòi công bằng thế nào, tiên đế cũng chỉ tặng ông ta mấy mỹ nhân, chuyện này liền cho qua. Vị phu nhân đó đúng là đáng thương, không bao lâu trượng phu đã cưới người mới, sợ rằng sớm đã quên bà ta!"

Ngụ ý là bà ta là sủng phi kia, còn mạng của họ không đáng bao nhiêu tiền, nếu chọc giận bà ta, bà ta sẽ không thủ hạ lưu tình, cuối cùng người bị hại đều là bọn họ!

Nhất thời, các phu nhân đều kinh sợ.

Lúc này Nhàn phi tới, đoan trang hỏi: "Sao Thục phi muội muội lại giận như vậy?"

Nghe tiếng Nhàn phi, Thục phi sửng sốt. Sao bà ấy lại tới đây?

Nhưng rất nhanh, Thục phi hoàn hồn, xoay người tiếp đón: "Nhàn phi tỷ tỷ tới sớm thế, đại điển còn đang diễn ra, cung yến vẫn chưa bắt đầu, tiểu hoàng tử đâu?"

Nhìn Thục phi, Bắc Tự Nhàn sớm đã hận tới ngứa răng, nhưng nghĩ tới lời dặn của An Cửu, bà khống chế cảm xúc, sắc mặt như thường: "Khi nãy nghe muội muội nói Hoàng Thượng muốn đặt tên, ta liền cho người thay xiêm y long trọng cho nó, nó thế mà ngủ rồi, nhưng ta nghĩ cung yến hôm nay một mình Thục phi muội lo liệu vất vả, cho nên đã bảo đám bà vú chiếu cố hoàng nhi, còn ta tới đây xem có chỗ nào hỗ trợ được không."

"Tỷ tỷ cứ chiếu cố tiểu hoàng tử là được, những việc khác cứ giao cho muội muội. Đều là tỷ muội, sao tỷ tỷ phải khách sáo như vậy?" Thục phi cười nói, "Nhàn phi tỷ tỷ có đeo cho tiểu hoàng tử ngọc bội muội tặng không?"

Bắc Tự Nhàn xấu hổ: "Muội muội, việc này... Chính muội cũng nói hài tử còn nhớ không hợp đeo ngọc bội, ta thấy trường mệnh tỏa An Cửu vương phi tặng là thứ tốt, cho nên đã sai người đeo cho hoàng nhi."

Nhàn phi vừa dứt lời, Thục phi quả nhiên cười sung sướng, xem ra tất cả đều tiến hành theo dự đoán của bà ta!

Thế thì tốt quá!

Phản ứng nhỏ này lọt vào mắt Bắc Tự Nhàn, bà cau mày hỏi: "Chắc muội muội sẽ không trách tỷ tỷ đấy chứ?"

Thục phi giật mình: "Sao lại trách? Tiểu hoàng tử nên đeo trường mệnh tỏa, huống chi An Cửu vương phi và tỷ tỷ vô cùng thân thiết, trường mệnh tỏa An Cửu vương phi tặng chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu hoàng tử mạnh khỏe an khang, sống lâu trăm tuổi!"

Trách Nhàn phi?

A, bà ta còn ước gì tiểu hoàng tử đeo trường mệnh tỏa An Cửu tặng đấy chứ, sao lại trách Nhàn phi?

E rằng lúc này tiểu hoàng tử đã dính thứ kịch độc trên đó!

Ai có thể ngờ bà ta dám ở trước mặt nhiều người động tay động chân, biến trường mệnh tỏa kia thành bùa đòi mạng như vậy!

"Vậy thì tốt, ta biết chúng ta là tỷ muội nhiều năm, muội muội nhất định sẽ không để ý việc này." Bắc Tự Nhàn dịu dàng nói.

"Đương nhiên." Thục phi cười càng đắc ý.

Đúng lúc này, có một bóng hình ở ngoài vội vàng chạy tới, đó là cung nữ của Trường Nhạc Cung.

"Nương nương... Nương nương..." Mặc kệ khách khứa ở đây, cung nữ kia hấp tấp gọi.

Bắc Tự Nhàn nhíu mày: "Chuyện gì mà hoảng loạn vậy, không biết quy củ gì cả!"

"Tỷ tỷ đừng quản quy củ hay không quy củ, nhìn dáng vẻ cung nữ vội vàng thế này chắc là đã xảy ra chuyện quan trọng." Thục phi quan tâm nói, trong lòng lại rất rõ chuyện gì đã khiến cung nữ kia cuống quít đến vậy? Chỉ e Nhàn phi vừa rời khỏi Trường Nhạc Cung không lâu, đám bà vú phát hiện tiểu hoàng tử khác thường, cho nên mới sai người tới bẩm báo.

Bắc Tự Nhàn lạnh giọng: "Mau nói! Có chuyện gì?"

"Nương nương, tiểu hoàng tử... A, nương nương, người mau cùng nô tỳ về Trường Nhạc Cung đi!" Cung nữ gấp đến độ không thể nói đầy đủ.

Vừa nghe tới ba chữ tiểu hoàng tử, sắc mặt Bắc Tự Nhàn thay đổi, lập tức theo cung nữ rời khỏi Cẩm Hoa Điện, mặc kệ Thục phi.

Thấy Nhàn phi bỏ đi, các phu nhân trong điện đều có nghi ngờ, chỉ có Thục phi tươi cười xán lạn.

Tiểu hoàng tử sao?

Ha ha, xem ra kịch hay bà ta đang chờ sắp lên sân khấu rồi!

Độc dược kia... Sợ là tiểu hoàng tử không chịu nổi, mà kẻ đầu sỏ gây tội An Cửu... Trường mệnh tỏa... Mưu hại hoàng tử, tội danh này không phải việc nhỏ. Bắc vương phi à?

Cho dù Bắc vương phủ có lớn mạnh thế nào thì cũng là thần tử, thần mưu hại quân, xử lý thế nào chỉ xem Hoàng Thượng!

Nếu Hoàng Thượng có thể mượn cơ hội này cho Bắc vương phủ một đao, bản thân đương nhiên trở thành công thần lớn nhất, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nhớ tới bà ta!

Càng nghĩ, Thục phi càng đắc ý.

Ngay lúc này, đoàn người Tĩnh Phong Đế vừa cửa hành xong đại điển phong hậu đang đi về hướng đại điện. Từ xa, đoàn người đã thấy Nhàn phi vội vội vàng vàng, bà thậm chí không hành lễ với Tĩnh Phong Đế mà gấp gáp chạy về phía Trường Nhạc Cung.

Tĩnh Phong Đế trầm mặc suy tư.

An Cửu cũng nhìn thấy, nghĩ đến kế hoạch của mình và Nhàn phi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Xem ra trò hay đã bắt đầu rồi!

Vào đại điện, mọi người hành lễ, Tĩnh Phong Đế lên tiếng: "Thục phi, trẫm mới thấy Nhàn phi vội vàng rời đi. Nhàn phi tới rồi sao lại bỏ đi thế?"

Thục phi hành lễ, ra hiệu bằng mắt với Tĩnh Phong Đế, sau đó mới đáp: "Hoàng Thượng, thần thiếp không biết, chỉ nghe cung nữ truyền lời nhắc tới tiểu hoàng tử, cũng không biết tình hình cụ thể là gì. Nhàn phi tỷ tỷ đi gấp như vậy, chắc là tiểu hoàng tử lại khóc lóc làm loạn."

"Vậy à?" Tĩnh Phong Đế híp mắt.

Từ góc độ này, vừa lúc An Cửu nhìn thấy đôi mắt lão luyện ấy đang tính kế.

An Cửu ngẩn ra. Tính kế? Ông ta đang tính kế ai?