Đích Phi Sách

Chương 152




Tần công công chuẩn bị trình kim ấn của quý phi lên, Thục phi nhìn kim ấn, lòng kích động khó diễn tả.

Tĩnh Phong Đế đứng dậy, tự mình đến giữa đại điện, nhận kim ấn và kim sách từ tay Tần công công, đang định giao cho Thục phi, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng tê tâm phế liệt.

"Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp!"

Kim ấn và kim sách còn chưa tới tay Thục phi đã bị âm thanh kia cắt ngang tất cả, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, đều giật mình. Nhàn phi? Đó không phải Nhàn phi sao?

Khi nãy Nhàn phi cũng tới một chuyến, nhưng bà khi đó đoan trang lịch sự, dịu dàng nhã nhặn, mà bây giờ... Y phục hỗn loạn, ngay cả búi tóc cũng không chỉnh tề. Mới vừa qua bao lâu, Nhàn phi sao lại biến thành dáng vẻ này?

Nhìn bộ dáng này của Nhàn phi, Thục phi hiểu rõ, xem ra trò hay tới rồi.

A, hôm nay tuy bà ta bị đoạt lấy quyền to lục cung nhưng lại có được vị trí quý phi, bây giờ lại thêm một chuyện, đúng là hỉ càng thêm hỉ!

Thục phi nhìn sang Tĩnh Phong Đế, thấy Tĩnh Phong Đế hơi nhíu mày, thầm nghĩ bản thân lại lập công lớn cho Hoàng Thượng, không phải Hoàng Thượng sẽ càng sủng ái bà ta và Ngạn Nhi sao?

Lòng thầm tính toán, Thục phi lại không chú ý An Cửu cũng nhếch mép cười.

Trò hay tới rồi sao?

"Nhàn phi tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Có chuyện gì mà hoảng loạn thế? Tiểu hoàng tử đâu? Hôm nay là ngày sách phong hoàng hậu, cũng là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, vừa rồi không phải tỷ tỷ đưa tiểu hoàng tử tới đây sao?" Thục phi mặc kệ kim ấn chưa tới tay, lập tức tiếp đón Nhàn phi.



Đối với bà ta, kim ấn và kim sách sớm đã là vật trong tay, tới trễ một khắc vẫn là của mình!

Bây giờ việc cấp bách chính là thúc đẩy trò hay lên sân khấu!

Nhìn Thục phi, Nhàn phi cứng đờ, ánh mắt như muốn nuốt chửng bà ta. Nhưng cuối cùng bà mặc kệ Thục phi, vòng qua bà ta đi đến trước mặt Tĩnh Phong Đế, quỳ xuống: "Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp, làm chủ cho Trường Nhạc Cung!"

Thục phi sững sờ, xoay người nhìn Nhàn phi đang quỳ dưới đất, thầm hừ lạnh. Nhàn phi này, bà ta có ý tốt hỏi thăm, bà thế mà làm như không thấy mình, đáng đời nhi tử rơi vào kết cục như vậy!

Tĩnh Phong Đế cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn nàng lúc này còn ra thể thống gì?"

"Hoàng Thượng, thần thiếp biết lỗi, nhưng thần thiếp không thể quan tâm nhiều như vậy, hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, nhưng không ngờ lại có kẻ muốn hại tiểu hoàng tử ngay hôm nay, trong Trường Nhạc Cung của thần thiếp đã có người mất mạng!" Nhàn phi nhìn Tĩnh Phong Đế, lạnh lùng lên án.

Mọi người ở đây đều giật mình. Có người chết ở Trường Nhạc Cung? Làm hại tiểu hoàng tử, hay là tiểu hoàng tử...

Rất nhiều người thay đổi sắc mặt, Thục phi la lên: "Sao lại có chuyện như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám làm hại tiểu hoàng tử?"

Đúng vậy, nhất thời mọi người cũng xôn xao suy đoán, phía sau tiểu hoàng tử của Nhàn phi có cả Bắc Vương phủ chống lưng, ai dám ra tay với nó?

Nhàn phi nghiến răng: "Kẻ này không phải người ngoài! Hoàng Thượng, hôm nay là tiệc đầy tháng của hoàng nhi, vốn là chuyện vui mừng. Thần thiếp nghe nói hôm nay trên đại điện Hoàng Thượng sẽ ban danh cho hoàng nhi nên muốn đưa nó tới sớm, cũng có người đến Trường Nhạc Cung tặng lễ vật cho hoàng nhi, không ngờ món đồ đó lại trở thành hung khí hại người!"

"Còn có việc này? Vậy nàng có biết người tặng lễ vật kia là ai không?" Tĩnh Phong Đế hỏi.

Thục phi lặng lẽ nhìn An Cửu, khẽ cười đắc ý.

Nhàn phi nắm chặt khăn thêu, lạnh giọng: "Biết, thần thiếp đương nhiên biết, kẻ đó tâm tư độc ác muốn hại hoàng nhi của thần thiếp, chẳng qua kẻ đó thần thiếp không dám động vào, cho nên mới xin Hoàng Thượng làm chủ!"

"Không dám động vào? Hừ, hoàng nhi cũng là hoàng nhi của trẫm, trẫm phải xem xem rốt cuộc là kẻ nào mà không thể động vào được!" Tĩnh Phong Đế đột nhiên cao giọng.

"Đúng vậy, Hoàng Thượng là chủ của một nước, cho dù kẻ đó có quyền cao chức trọng cỡ nào Hoàng Thượng vẫn động vào được. Dám hại tiểu hoàng tử, Hoàng Thượng sao có thể mặc kệ?" Thục phi phụ họa.

An Cửu ơi An Cửu, chỉ cần An Cửu rơi vào vũng bùn này thì không chỉ nàng phải chịu tội mưu hại con vua, ngay cả Bắc Vương phủ cũng phải gánh vác.

"Hoàng thượng, ngài thật sự sẽ làm chủ cho thần thiếp sao?" Nhàn phi bò lên trước bắt lấy vạt áo của Tĩnh Phong Đế, ánh mắt nóng rực.

"Đương nhiên, đó là nhi tử của trẫm, trẫm sao có thể dễ dàng bỏ qua?" Tuy nói vậy nhưng Tĩnh Phong Đế lại thầm tính kế, chỉ cần Nhàn phi nói ra hai chữ, tất cả quyền khống chế đều nằm trong tay ông ta!

Nhàn phi chậm rãi đứng dậy, cả đại điện im lặng như tờ, mọi người đều nhìn Nhàn phi, đợi bà nói ra tên kẻ đầu sỏ.

"Nhi tử của ta không oán không thù với ngươi, sao ngươi lại tàn nhẫn độc ác hại con ta như vậy?" Nhàn phi gằn từng chữ.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của bà, đều sững sờ.

Thục phi? Người Nhàn phi lên án là Thục phi?

Sắc mặt Tĩnh Phong Đế lập tức thay đổi, mà Thục phi như bị sét đánh ngang, đầu óc trống rỗng, đến khi hoàn hồn, cảm nhận ánh mắt mọi người đều dồn về phía mình, bà ta vội biện hộ: "Nhàn phi tỷ tỷ, chắc là tỷ thương tâm tới hồ đồ rồi, sao có thể là ta chứ?"

Không phải nên là An Cửu sao?

"Sao lại không thể là ngươi?" Nhàn phi trừng mắt nhìn Thục phi, vẻ dịu dàng nhã nhặn sớm đã không còn. Bà đi từng bước tới trước mặt Thục phi, trầm giọng, "Ngươi lo con của ta trở thành chướng ngại cho nhi tử của ngươi, thế nên mới hạ độc thủ, ta nói đúng không?"

"Đúng không? Hừ, chẳng qua là một câu ngậm máu phun người!" Thục phi nắm chặt khăn thêu. Đây rốt cuộc là thế nào?

Mũi giáo của Nhàn phi không phải nên hướng về phía An Cửu sao, sao lại đột nhiên chuyển hướng sang bà ta?

Nhớ lại trường mệnh tỏa bà ta vừa cầm, bà ta chắc chắn dù Nhàn phi có tỉnh táo cũng không thể nhìn ra manh mối, huống chi bà còn đang chìm trong nỗi đau mất con?

Thục phi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập ý hận của Nhàn phi: "Tỷ tỷ, ở trước mặt Hoàng Thượng, tỷ muốn lên án ai thì cũng phải có chứng cứ. Tỷ nói ta hại hoàng nhi của tỷ, tỷ có chứng cứ không?"

"Chứng cứ? Vậy ta cho ngươi chứng cứ?"

Dứt lời, Nhàn phi rời khỏi đại điện, không lâu sau bà quay lại, đi cùng là một cung nữ. Thời điểm cung nữ kia xuất hiện, tâm trạng Thục phi chùng xuống, cảm giác bất lực bao trùm, cả người chẳng còn sức.

Liên Nhi? Sao lại là Liên Nhi?

Đúng rồi, sáng nay khi Liên Nhi trang điểm cho bà ta cứ thất hồn lạc phách, làm đau bà ta, bà ta trách cứ, sau đó bảo cung nhân khác tới hầu hạ. Tại sao Liên Nhi...

Nghĩ đến việc thuốc độc trong tay mình từ tay Liên Nhi mà ra, Thục phi luống cuống.

Thấy Liên Nhi, An Cửu cũng không khỏi nghi hoặc, cung nữ bên cạnh Thục phi sao lại nằm trong tay Nhàn phi?

A, nhìn sắc mặt Thục phi lúc này, chỉ sợ là trò hay!

An Cửu còn đang nghĩ ngợi, Nhàn phi đã lên tiếng: "Khi nãy vội vàng trở về, thấy cung nữ này lén lút bên ngoài Trường Nhạc Cung ta đã thấy bất thường, sau khi ta vào phòng, cung nữ này liền xông tới, nói là phải chú ý lễ vật tặng tiểu hoàng tử. Chắc là cung nữ này biết gì đó, không đành lòng đối xử với một hài tử như vậy, thế nên cố tình nhắc nhở, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Thục phi, đây là cung nữ của ngươi, có tính là chứng cứ không?"

Thục phi thầm mắng, bà ta cứ tưởng Liên Nhi là đầy tớ trung thành của mình, không ngờ...

Hừ, đúng là đáng giận!

Thục phi bước lên tát Liên Nhi một cái, âm thanh vang vọng khắp đại điện.

Chớp mắt, trên mặt Liên Nhi in dấu năm bàn tay, ngay sau đó, Thục phi lạnh lùng lên tiếng: "Nô tài lớn mật, hôm qua bổn cung phát hiện tay chân ngươi không sạch sẽ ở trong cung của bổn cung, vốn định hôm nay sẽ đuổi ra ngoài, không ngờ ngươi lại ghi hận, liên hợp với người khác vu oan bổn cung, ngươi đúng là to gan!" Nói tới đây, Thục phi nhìn Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, cung nữ này tuy hầu hạ thần thiếp nhưng lại không phải tri kỷ, tay chân ả không sạch sẽ, người như vậy cho chút ích lợi là có thể bị kẻ khác lợi dụng, chỉ e cung nữ này sớm đã là người của kẻ khác!"

Ngụ ý là cung nữ này không phải tâm phúc của bà ta, mà vì lợi ích nên liên hợp với Nhàn phi!

Ngay cả An Cửu cũng phải tán dương Thục phi, Thục phi quả nhiên phản ứng mau lẹ, có điều thế cục đã không còn bị bà ta nắm giữ, dù phản ứng mau lẹ thì có thế nào?

Nhìn Nhàn phi, thấy bà ấy vẫn bình tĩnh, An Cửu càng yên tâm.

Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Liên Nhi: "Hay cho một nô tài, nếu tay chân đã không sạch sẽ, tâm tư không thuần khiết, vậy thì đánh chết đi!"

Thái độ này rõ ràng là đang giúp Thục phi!

An cửu khẽ cười. Muốn giết người diệt khẩu à?

Nhưng chỉ e Nhàn phi sẽ không thuận theo!

Liên Nhi đột nhiên quỳ xuống, hoảng sợ xin tha.

Nhàn phi hít sâu một hơi: "Hoàng Thượng, thần thiếp vẫn còn chứng cứ, điều tra rõ mọi chuyện rồi truy cứu cung nữ này tay chân có dơ bẩn hay không cũng không muộn đúng không?"

Dù không muốn tin nhưng Nhàn phi cũng nhìn ra người Hoàng Thượng muốn che chở là Thục phi!

Quả nhiên đúng như lời An Cửu nói, ông ta cũng mong hoàng nhi của bà chết đi như vậy!

Lòng thầm châm chọc, Nhàn phi nói: "Sáng sớm hôm nay Thục phi ngươi tới Trường Nhạc Cung của ta, có phải thế không?"

"Đúng, ta có tới Trường Nhạc Cung, có điều Bắc vương gia và Bắc vương phi cũng tới, thậm chí... Lúc ấy Hoàng hậu nương nương cũng cảm nhận." Cảm nhận sự giữ gìn Tĩnh Phong Đế dành cho mình, Thục phi càng đắc ý, ánh mắt cũng bớt đi vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

"Thục phi có tặng lễ vật cho hoàng nhi của ta đúng không?" Nhàn phi nhìn thẳng vào mắt Thục phi, từng bước ép sát.

Thục phi ngây ra, giọng điệu sắc bén của Nhàn phi khiến bà ta không khỏi bất an.

"Ha ha, không sai, bổn cung cũng có mặt, bổn cung có thể chứng minh Thục phi có tặng lễ vật cho tiểu hoàng tử, là món đồ gì nhỉ?" Lần này người mở miệng là Tiêu Văn Tuệ, "Bổn cung nhớ ra rồi, là một miếng ngọc bội, Thục phi còn nói ngọc bội kia do mình mời nghệ nhân chế tác, điêu khắc hình Hoa Thần nương nương. Thục phi đúng là có lòng."

Thục phi nhìn Tiêu Văn Tuệ, nụ cười của đối phương càng khiến bà ta khó chịu. Bà ta lạnh lùng nói: "Đúng, không sai, ta đã tặng tiểu hoàng tử một miếng ngọc bội, nhưng người tặng lễ vật không chỉ có mình ta, không phải An Cửu vương phi cũng tặng sao? Ta còn nhớ An Cửu vương phi tặng một cái trường mệnh tỏa."

"Hừ, ngươi thừa nhận rồi? Thừa nhận thì tốt!" Nhàn phi nghiến răng, "Chúng tôi là tỷ muội tốt nhiều năm, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, chỉ vì coi ngươi là tỷ muội nên mới không hề phòng bị ngươi, không ngờ ngươi lại hạ độc trên miếng ngọc bội tặng cho hoàng nhi của ta, muốn dồn nó vào chỗ chết!"

Thục phi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi lớn.

Không đúng. Ngọc bội? Ngọc bội bà ta tặng không hề bị động tay chân, mà thứ dính độc không phải là trường mệnh tỏa mà An Cửu tặng à?

"Sao hả? Ngươi bị ta vạch trần nên sắc mặt thay đổi sao?" Bắt giữ phản ứng của Thục phi, Nhàn phi từng bước ép sát, "Ngươi khẳng định ta sẽ đeo ngọc bội ngươi tặng cho hoàng nhi, một khi hoàng nhi đeo ngọc bội, dính độc trên đó, mọi việc sẽ theo ý ngươi. Thục phi, tâm tư của ngươi thật sự quá độc ác!"

"Không, không phải thế!" Thục phi luống cuống, theo bản năng lùi một bước, "Ngọc bội? Sao lại là ngọc bội? Ngươi nói bậy, ngươi nên cho tiểu hoàng tử đeo trường mệnh tỏa An Cửu tặng mới đúng!"

Tỷ muội gì chứ? Tình cảm giữa họ thế nào chính họ đều biết rõ, chẳng qua cùng là phi tần trong cung, chưa từng có cái gì gọi là giao tình, sao Nhàn phi có thể không phòng bị bà ta? Người bà ta không phòng bị nên là An Cửu mới đúng!

Vừa dứt lời, Thục phi liền ý thức được vấn đề, bà ta nhìn Nhàn phi, liền thấy ánh mắt Nhàn phi lóe sáng.