Đích Phi Sách

Chương 155




Bắc Tự Nhàn đi rồi, bầu không khí quỷ dị trong đại sảnh không vì thế mà tiêu tan.

Giá họa cho An Cửu, Tĩnh Phong Đế rốt cuộc có tâm tư gì?

An Cửu là vương phi của Bắc vương phủ, tội danh mưu hại hoàng tử của nàng được thành lập, vậy chẳng phải Bắc vương phủ cũng chịu liên lụy sao?

Cho dù không xử phạt trực tiếp, Bắc vương phủ cũng sẽ bị mắng là bất trung bất nghĩa, địa vị ở Đông Sở Quốc e là xuống dốc không phanh.

Trong mắt người đời hoàng đế cực kỳ coi trọng Bắc Sách, ỷ lại vào Bắc vương phủ, nhưng ai cũng biết Bắc vương phủ sớm đã là cái gai trong mắt ông ta.

"Hoàng Thượng, thần thiếp ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm, không ngờ lòng người của bên ngoài ngày càng khó đoán." Tiêu Văn Tuệ lên tiếng.

Tĩnh Phong Đế giá họa An Cửu sao? Đây có lẽ là cơ hội không tồi!

Tiêu Văn Tuệ thầm tính toán, dừng một chút, mới tiếp tục: "Thần thiếp nhớ năm đó Tề vương và Tiêu gia mưu loạn, Bắc lão vương gia đã cực lực tương trợ Hoàng Thượng khi đó còn là thái tử, nhờ vậy mới có giang sơn của Hoàng Thượng hôm nay. Bắc vương phủ không chỉ là công thần của Đông Sở Quốc mà cũng coi như có ân với Hoàng Thượng, thần thiếp không ngờ Hoàng Thượng không chỉ không chứa chấp được nhi tử của Nhàn phi, còn muốn giá họa việc mưu hại cho An Cửu, là thần thiếp ngu dốt quá sao?"

Mọi người ở đây thoáng nhìn phu thê Bắc vương gia im lặng không nói chuyện, ánh mắt lại chuyển hướng sang Tĩnh Phong Đế, cảm nhận bầu không khí ngày càng kỳ lạ, ai nấy đều nín thở như thể sợ quấy nhiễu tất cả.

Tĩnh Phong Đế không quan tâm Tiêu Văn Tuệ, trầm mặc nửa ngày, giọng nói uy nghiêm vang lên giữa địa điện: "Tần công công, trẫm mệt rồi, cung yến hôm nay kết thúc, thay trẫm tiễn khách!"

Tiễn khách? Hoàng Thượng định đuổi mọi người đi à?

"Vâng." Tần công công nhận lệnh.

Các quan viên phu nhân ở đây cũng không dám ở lại lâu, lập tức đứng dậy, vội vàng rời khỏi Cẩm Hoa Điện.

Mọi người mới ra khỏi Cẩm Hoa Điện, tiếng của Tĩnh Phong Đế lần nữa vang lên: "Bắc vương gia và Bắc vương phi ở lại."

Những người rời đi đều sửng sốt, thầm đoán Hoàng Thượng cố tình giữ phu thê Bắc vương gia ở lại, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Cổng Cẩm Hoa Điện đóng lại, cánh cửa ngăn cách bên ngoài và bên trong thành hai thế giới, ở trong chỉ còn Tĩnh Phong Đế, Tiêu Văn Tuệ, An Cửu, Bắc Sách cùng một vài nội thị.



An Cửu nhìn thế trận này, khẽ cười, không lẽ Tĩnh Phong Đế giá họa không thành nên muốn dùng biện pháp mạnh sao?

Dù gì tâm tư của ông ta cũng bị Thục phi nói rõ, Bắc vương phủ và Bách Lý gia vốn có hiềm khích, hôm nay tất cả đều phơi bày ra ngoài ánh sáng, thay vì tha cho Bắc Sách, cho họ cơ hội chuẩn bị, không bằng giết tất cả không kịp trở tay ngay hôm nay.

Khôn khéo như Bắc Sách đương nhiên cũng đoán được điều này.

Bắc Vương phủ và Tĩnh Phong Đế vốn trong thế giằng co, đây là điều không thể tránh, nhưng y không ngờ ngày này lại đến sớm hơn dự đoán.

Bắc Sách nhíu mày: "Hoàng Thượng giữ phu thê ta ở lại có việc gì sao?"

Ngữ điệu nhàn nhạt cứ như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tĩnh Phong Đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Bắc Sách, trầm ngâm một hồi, bật cười: "Bắc Sách ơi Bắc Sách, trẫm chưa từng nhìn thấu ngươi. Chuyện gì sao? Bằng sự thông minh của ngươi, chắc ngươi biết trẫm giữ ngươi lại là vì chuyện gì!"

Bắc Sách chỉ cười không đáp, bình tĩnh như vậy càng khiến Tĩnh Phong Đế không vui. Ở trước mặt Bắc Sách, ông ta luôn là người ở thế hạ phong, ông ta là hoàng đế, là người nắm quyền sinh sát ở Đông Sở Quốc này, mọi người đều phải sợ ông ta, Bắc Cũng cũng không ngoại lệ, nhưng cố tình... Y không sợ!

"Ngươi không chất vấn trẫm tại sao lại bày mưu tính kế với Thục phi hạ độc giết tiểu hoàng tử, giá họa cho An Cửu à?" Tĩnh Phong Đế trầm giọng.

Bắc Sách cầm chung rượu lên nhấp một ngụm, tay còn lại nắm chặt tay An Cửu: "Hoàng Thượng chưa từng yên tâm về Bắc vương phủ, càng chưa từng tin tưởng người Bắc vương phủ, dù là hạ độc giết hay giá họa đều là chuyện hết sức bình thường, có gì phải hỏi?"

Tĩnh Phong Đế cười to: "Bắc Sách ơi Bắc Sách, nếu nhi tử của trẫm có được sự khôn khéo này của ngươi, trẫm chắc chắn vô cùng cao hứng, chỉ tiếc ngươi là nhi tử của Bắc vương phủ, có người ở đây, trẫm càng không thể yên tâm, năm đó gia gia ngươi yêu cầu từ quan ở ẩn, lúc đó trẫm nên ân chuẩn nhưng lại vì quá ỷ lại vào Bắc vương phủ của ngươi nên mới để Bắc vương phủ của ngươi có cơ hội lớn mạnh như ngày hôm nay. Bắc Sách, nếu ngươi ngồi ở vị trí này của trẫm, ngươi cũng sẽ không yên tâm, cũng sẽ như trẫm thời khắc nào cũng phòng bị."

"Vậy sao? Hoàng Thượng, Bắc vương phủ trước giờ chưa từng có tâm tư bất trung." Bắc Sách cười khẽ. Chẳng qua do Tĩnh Phong Đế quá đa nghi cho nên không cho phép bất kỳ ai có thể uy hiếp mình mà thôi. Y buông chung rượu, đảo mắt nhìn An Cửu, "An Cửu, ủy khuất cho nàng, nàng có thai thế mà phải ở đây cùng ta, bị nhốt trong hoàng cung."

Bị nhốt trong hoàng cung?

An Cửu giật mình, Bắc Sách hẳn đã đoán được tâm tư của Tĩnh Phong Đế.

Nàng lặng lẽ nhìn Tiêu hoàng hậu, càng yên tâm. Bắc Sách là nhi tử của Tiêu hoàng hậu, bà ta sẽ không trơ mắt nhìn Tĩnh Phong Đế làm gì y, hơn nữa... Nghĩ tới việc Lẫm Phong an bài, trong mắt An Cửu có thêm ý cười.

Nghe nói U Minh Vệ như u mình, ngay cả tường đồng vách sắt cũng không cản được, bản lĩnh đó vốn dùng để phòng bị Tiêu hoàng hậu, bây giờ đối mặt với Tĩnh Phong Đế liệu có tác dụng không?

An Cửu nhìn thẳng vào mắt Bắc Sách, tay vỗ về bụng nhỏ, mỉm cười: "Vương gia, An cửu lại cảm thấy dù là nhà giam nào cũng không thể nhốt được chúng ta!"

Tĩnh Phong Đế híp mắt, cười càn rỡ: "Ha ha, An Cửu ơi An Cửu, ngươi dù gì cũng chỉ là nữ tử, không có nhà giam nào nhốt được các ngươi sao? Chưa chắc!"

An Cửu đảo mắt nhìn Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng đoán xem những quan viên và phu nhân vừa rời đi bây giờ đang nghĩ gì? Thần tử trong triều của Hoàng Thượng cũng không phải kẻ ngốc, Hoàng Thượng lập bẫy giá họa Bắc vương phi, ý đồ kéo Bắc vương phủ liên lụy vào, mục đích đơn giản là để khai đao với Bắc vương phủ, nhưng sự việc bại lộ, dưới cơn xấu hổ liền dùng cách trực tiếp để diệt trừ. Hoàng Thượng, người đuối lý rõ ràng là ngài đấy!"

"Đuối lý? Hừ, đuối lý thì sao? Thiên hạ Đông Sở Quốc này đều là của trẫm, trên đại điện này, Bắc vương gia và Bắc vương phi qua đời, nguyên do chưa chắc là vì trẫm hạ lệnh giết!" Tĩnh Phong Đế nắm chặt tay thành đấm, sát ý lộ rõ trong ánh mắt. Ông ta cầm chung rượu lên, ném xuống đất, âm thanh vỡ vụn vang khắp đại điện.

Khoảnh khắc tiếp theo, một nhóm thị vệ từ bốn phía hùng dũng xông lên.

Đám thị vệ đó ai nấy đều mặc áo giáp mang theo đao kiếm sắc bén.

An Cửu và Bắc Sách tuy hiểu biết hoàng cung nhưng chưa từng nghe nói có đội quân nào được trang bị như thế, thông minh như hai người lập tức ngộ ra.

Tĩnh Phong Đế đúng là hao hết tâm tư với Bắc vương phủ!

Quả nhiên, Tĩnh Phong Đế cười đắc ý: "Bắc Sách, ngươi có biết Bắc vương phủ trong lòng trẫm một ngày không trừ thì một ngày không được an ổn không. Những người này chắc chắn ngươi chưa từng gặp. Mấy năm trước trẫm đã bí mật triệu tập họ, huấn luyện nghiêm khắc chính là chờ đến ngày dùng để đối phó Bắc vương phủ ngươi!"



Bắc Sách châm chọc: "Bắc vương phủ đúng là đã khiến Hoàng Thượng lo lắng, ta không ngờ tài lực Bắc vương phủ cung cấp lại dùng để huấn luyện nhóm người này, chắc tốn không ít bạc đúng không?"

Tĩnh Phong Đế giật mình, Bắc Sách có ý gì ông ta làm sao nghe không hiểu?

Ý của y là lên án ông ta là kẻ vong ân bội nghĩa, nghiễm nhiên quên rằng bao nhiêu năm qua kinh tế của hoàng thất Đông Sở Quốc đều do Bắc vương phủ chống đỡ.

Nhưng thế thì sao, Tĩnh Phong Đế hất cằm, nếu ông ta không hủy hoại Bắc vương phủ thì sẽ mãi không yên ổn.

Bắc Sách nhàn nhạt nói: "Xem ra sau này Bắc vương phủ ta không cần tặng bạc cho quốc khố nữa."

"A, sau này? Bắc Sách, Bắc vương phủ không có sau này đâu!" Tĩnh Phong Đế lạnh giọng, "Sau hôm nay, cả thiên hạ sẽ biết Bắc Sách ngươi ở tiền điện hành thích trẫm, đại nghịch bất đạo, tội đáng tru di, hành thích thất bại liền tự vẫn mà chết, Bắc vương phủ bị tịch thu gia sản, toàn bộ lưu đày, Bắc vương phủ sau này chính là Bắc vương phủ của trẫm!"

Bao gồm những tài lực đó, những sản nghiệp đó!

"Hay, tính kế hay lắm!" Bắc Sách khẽ cười, vẫn bình tĩnh.

An Cửu nhìn Tĩnh Phong Đế, tỏ vẻ khinh thường.

Tĩnh Phong Đế này đúng là không biết xấu hổ.

"Bắc Sách ngươi nói xem, tự ngươi chịu chết hay để trẫm giúp ngươi hả?" Nhìn Tĩnh Phong Đế bị người của mình bao vây, Tĩnh Phong Đế hết sức thống khoái, qua hôm nay, trên đời sẽ không còn Bắc Sách, không còn Bắc vương phủ nữa, ông ta không cần ngày ngày lo lắng bị Bắc vương phủ uy hiếp.

"Chết? Hoàng Thượng thứ tội, Bắc Sách đã hứa với An Cửu sẽ cùng nàng bạc đầu giao lão, lúc này sợ là không thể thất hứa với nàng." Bắc Sách nắm chặt tay An Cửu, thản nhiên nói.

Đã gần kề đại địch vẫn vân đạm khinh phong, ngay cả An Cửu cũng phải kinh ngạc.

Bắc Sách không hề lo lắng đám người này của Tĩnh Phong Đế.

"Bây giờ còn giữ lời hứa, chỉ sợ việc này không phải do ngươi, có điều trẫm có thể cho các ngươi cùng chết, thành toàn cho đôi vợ chồng son các ngươi!" Tĩnh Phong Đế hừ lạnh, "Giết cho trẫm, trẫm muốn hai người này..."

Nói tới đây Tĩnh Phong Đế đột nhiên dừng lại, nhìn Tiêu Văn Tuệ vẫn ngồi ở phía sau, nghĩ đến bí mật bị bà ta khống chế, sao không cùng giết chứ?

"Trẫm muốn mạng của ba kẻ này, bắt lấy cho trẫm!"

Tĩnh Phong Đế vừa hạ lệnh, đám thị vệ lập tức áp sát ba người, còn chưa tới gần An Cửu và Bắc Sách, mười mấy thân ảnh lóe qua chắn trước mặt An Cửu và Bắc Sách, ngăn cách thị vệ ở bên ngoài.

Tĩnh Phong Đế ngẩn ra, những người này.

"Hay, hay lắm, Bắc Sách, ngươi dám xếp ngươi vào cung hả!" Tĩnh Phong Đế cười lạnh. Thân thủ của những người này... Ông ta không khỏi rét run, nếu vừa rồi một người trong số đó nhân lúc ông ta không đề phòng thì có thể lấy mạng ông ta!

"Hoàng Thượng sai rồi, bọn họ không phải người của ta." Bắc Sách nói.

"Hoàng Thượng, họ là người của ta, Hoàng Thượng còn nhớ U Minh Vệ không?" Lúc này An Cửu lên tiếng, ba chữ U Minh Vệ khiến Tĩnh Phong Đế sửng sốt.

U Minh Vệ? Làm sao ông ta không biết U Minh Vệ?

Năm đó dù ông ta còn nhỏ, phụ hoàng đã răn dạy, nói rằng thứ ông ta phải kiêng kị trong thiên hạ này là Xích Minh, thứ khiến ông ta phải sợ hãi là U Minh Vệ!



Hai thứ này đều nằm trong tay một nữ tử, sau này Xích Minh giải tán, U Minh Vệ cũng không còn tái xuất, tất cả lo lắng của phụ hoàng dường như đều theo việc Xích Minh giải tán mà biến mất, nhưng không ngờ...

U Minh Vệ, hôm nay ông ta thế mà gặp U Minh Vệ!

"Ngươi?" Tĩnh phong Đế híp mắt. Năm đó Xích Minh do vương phi của An Dương vương phủ thống lĩnh, mà vị vương phi đó còn không phải là bà ngoại của An Cửu sao?

Ông ta dồn mọi tâm tư đối phó Bắc vương phủ, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh còn một mối uy hiếp như vậy.

"Không sai, có thể nói là của ta!" An Cửu nhếch mép cười.

Tĩnh Phong Đế lảo đảo: "Vậy Xích Minh đâu?"

U Minh Vệ xuất hiện, vậy có phải Xích Minh cũng... Nhưng năm đó Xích Minh rõ ràng đã giải tán.

"Xích Minh cũng là của ta!" Đối diện với Tĩnh Phong Đế, An Cửu gằn từng chữ.

Xích Minh cũng là của nàng? Điều này... Điều này có phải có nghĩa chỉ cần An Cửu chết, Xích Minh sẽ đối địch với Bách Lý hoàng thất không?

Tuy không trải qua thời điểm lập quốc năm đó cũng chính là thời kỳ cường thịnh của Xích Minh, nhưng chỉ cần nhìn việc phụ hoàng kiêng kị Xích Minh, ông ta cũng biết sự lợi hại của họ!

Nhưng... Tĩnh Phong Đế híp mắt suy tư, Xích Minh mai danh ẩn tích đã lâu, lúc này mới xuất hiện đương nhiên chỉ là cánh chim chưa ra gió, nếu An Cửu chết, Xích Minh cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy!

Tĩnh Phong Đế cười lạnh: "An Cửu, ngươi tưởng mười mấy này của ngươi có thể chống đỡ đội quân tinh nhuệ do trẫm huấn luyện sao?"

An Cửu nhướng mày: "Không chống đỡ được? Hay là thử xem!"

An Cửu vừa dứt lời, một giọng nói khác liền vang lên: "Đúng vậy, nếu mười mấy người của An Cửu không đủ, cộng thêm người của bổn cung thì sao?"

Mọi người cùng nhìn về phía người nói chuyện, chỉ thấy Tiêu Văn Tuệ đứng lên, ý cười từ ánh mắt khiến người nhìn phải tê dại. Người của bà ta?

An Cửu không khỏi căng thẳng, Tiêu Văn Tuệ cuối cùng cũng ra tay sao?