Đích Phi Sách

Chương 165





Chỉ có một hài nhi là đại tiểu thư?
Tại lại như vậy?
Trong kinh thành này không ai không biết Hạ Hầu phu nhân có hai hài tử, một người từng là đệ nhất mỹ nhân Hạ Hầu Âm, người còn lại chính là Hạ Hầu Ngự Thiển rất có nhân khí trong các quý công tử.
Cung nữ này...
"Nói bậy! Đúng là nói bậy! Hoàng Thượng, ngài đừng tin lời một nô tỳ đê tiện nói, những gì bà ta nói đều là bịa đặt, giả dối!" Hạ Hầu Nghi vội phản bác.

Hạ Hầu phu nhân cũng chột dạ, Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn ngồi yên ở đó, bề ngoài không chút dao động nhưng dưới bàn, hai tay nắm chặt thành đấm đã tiết lộ cảm xúc của gã.
Tình hình trước mắt gã cũng hiểu.
Bí mật của Hạ Hầu gia chính là thân thế của gã còn giữ được không?
Nếu thân phận của gã bị phơi bày ra ánh sáng, không chỉ gã, ngay cả Hạ Hầu gia đều chịu liên lụy.
"Bịa đặt, giả dối à?" Tĩnh Phong Đế ngửi được mùi không tầm thường trong chuyện này.
Cung nữ nói Hạ Hầu phu nhân chỉ có một hài nhi, vậy Hạ Hầu Ngự Thiển từ đâu nhảy ra? Bí mật mà cung nữ này nói có phải liên quan tới thân thế của Hạ Hầu Ngự Thiển không?
Tĩnh Phong Đế híp mắt nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, lại đảo mắt nhìn cung nữ trước mặt.
Theo sự chuyển động của ánh mắt này, mọi người trong đại điện đều ngừng thở, đặc biệt là Hạ Hầu Nghi.
Chứng kiến tất cả, Thục phi rất vừa lòng, mọi việc còn tốt hơn bà ta tưởng tượng, Hạ Hầu gia ơi, hôm nay chân tướng bị vạch trần, bọn họ một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Tĩnh Phong Đế lần nữa lên tiếng: "Ngươi tiếp tục đi."
Cung nữ vẫn bất an: "Thời điểm sinh đại tiểu thư Hạ Hầu phu nhân khó sinh, thân mình đã chịu tổn thương, đại phu nói sau này phu nhân rất khó có thai, nhưng không bao lâu, phu nhân thế mà có thai lần nữa, nô tỳ không phải người hầu hạ phu nhân, chỉ biết tỷ tỷ hầu hạ phu nhân bình thường cứ thần thần bí bí, khi đó nô tỳ nghi ngờ nhưng không dám tìm hiểu.

Bụng của phu nhân mỗi ngày một lớn, nhưng nô tỳ phát hiện cái thai này phu nhân không có phản ứng như hoài đại tiểu thư, nô tỳ còn nghĩ liệu có phải sức khỏe phu nhân có vấn đề gì không, không ngờ bụng của phu nhân thật sự có vấn đề.

Đêm phu nhân sinh, nô tỳ và một tỷ muội trùng hợp bắt gặp..."
"Bắt gặp cái gì?" Tĩnh Phong Đế truy vấn.
"Bắt gặp lão gia bế một hài tử, lệnh quản gia đưa hài tử vào phòng phu nhân, còn nói đó là hậu nhân duy nhất của Nam Cung gia, là hy vọng duy nhất của Nam Cung gia, nhất định phải bảo vệ!"
"Nam Cung gia?" Tĩnh Phong Đế lẩm bẩm.
Đám người Hạ Hầu Nghi sớm đã hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì.
Nam Cung gia? Ở Đông Sở họ Nam Cung rất hiếm, có điều Nam Cung ở Nam Cảnh lại là dòng họ vô cùng tôn quý.

Nghe đến đây, mọi người đều theo bản năng nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển
Tĩnh Phong Đế trừng mắt nhìn Hạ Hầu Nghi, ép hỏi: "Hạ Hầu Nghe, ngươi nói trẫm nghe xem rất cuộc là hậu nhân của Nam Cung gia nào lại khiến ngươi mất công vậy hả?"
Nếu chỉ là Nam Cung gia bình thường, nhận nuôi đã đủ rồi, nhưng Hạ Hầu Nghi lại bảo thê tử của mình giả bộ mang thai, sau đó "danh chính ngôn thuận" sinh ra hài tử của Nam Cung gia.

Bảo trong đây không có âm mưu gì ai mà tin?
An Cửu nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, suy đoán sớm đã biến thành khẳng định.
Nam Cung gia à?
Hạ Hầu Nghi rét run, dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng, lời cung nữ này nói không có chữ nào là thật!"
Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Làm càn! Còn muốn giảo biện?"

"Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Nghi luống cuống.
Thục phi đứng dậy: "Hoàng Thượng, có nhiều việc Hạ Hầu lão gia còn chưa nghĩ thông suốt, không phải vẫn còn Hạ Hầu phu nhân sao?
Hạ Hầu phu nhân ngẩn ra, nhất thời, mọi người đều nhìn về hướng Hạ Hầu phu nhân, Tĩnh Phong Đế cau mày, Thục phi dẫn đầu đi đến trước mặt Hạ Hầu phu nhân, ngồi xổm xuống, gằn từng chữ: "Phu nhân, cùng là nữ nhân, bổn cung đồng tình với ngươi, có điều chỉ là một người ngoài mà thôi nhưng hình như Hạ Hầu gia các ngươi đều che chở gã, bổn cung nghĩ nếu năm đó ngươi không sinh Hạ Hầu công tử, nữ nhi thân sinh của ngươi đã không đến mức gả cho Bắc vương gia đáng tuổi phụ thân nàng ta đúng không?"
Năm đó sở dĩ Hạ Hầu Âm phải gả cho Bắc vương gia không phải vì Hạ Hầu Nghi mưu tính cho Hạ Hầu Nghị Thiển à?
Nói trắng ra Hạ Hầu Âm cũng chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng mà thôi!
Việc này ngay bà ta cũng hiểu, bà ta không tin Hạ Hầu phu nhân ở trong câu chuyện không rõ!
Cho dù không rõ, đó chẳng qua là cái cớ thuyết phục bản thân thôi!
Thấy Hạ Hầu phu nhân phẫn hận, Thục phi tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Hạ Hầu phu nhân, cục diện của Dung phi nương nương hiện giờ do đâu mà ra?"
Hạ Hầu phu nhân nắm chặt hai tay thành đấm.
"Gã là hậu nhân của Nam Cung hoàng thất của Nam Cảnh!" Một câu nhàn nhạt mang theo cơn giận và oán hận, qua bao nhiêu năm, mọi sự ẩn nhẫn của bà ta bùng nổ ngay khoảnh khắc này.
"Phu nhân..." Hạ Hầu Nghi nghiến răng đứng dậy, đi lên tát Hạ Hầu phu nhân một cái, "Ngươi bị thất tâm phong hả? Đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
Bà có biết thừa nhận chuyện Ngự Thiển không phải nhi tử thân sinh của họ, thừa nhận Ngự Thiển là hậu nhân của Nam Cung hoàng thất ở Nam Cảnh sẽ có hậu quả gì không?
Hồ đồ! Nữ nhân này đúng là ngu dốt!
"Hồ ngôn loạn ngữ? Lão gia, ngài là người biết rõ nhất lời ta nói rốt cuộc có phải sự thật hay không.

Nghiệt tử này..." Hạ Hầu phu nhân phẫn nộ chỉ Hạ Hầu Ngự Thiển, kêu gào, "Vì gã, ngài gả Âm Nhi của ta cho một người đáng tuổi phụ thân nó, muốn nó thừa nhận sự chỉ trích của bao nhiêu ngươi là hồ ly tinh câu dẫn Hoàng Thượng, là yêu nữ khiến Hoàng Thượng và tiền Bắc vương gia bất hòa.

Ngài nói ta thất tâm phong? Âm Nhi mới là nữ nhi thân sinh của ngài, vì nữ nhân kia, ngài coi nữ nhi thân sinh của chúng ta là quân cờ, ngài mới thất tâm phong!"
Tĩnh Phong Đế sửng sốt.

Câu dẫn ông ta? Hạ Hầu Âm cố ý câu dẫn ông ta sao? Thậm chí còn có mục đích?
Cho tới lúc này ông ta vẫn luôn cho rằng mình say đắm nàng ta, cho dù tranh đoạt với Bắc vương gia đời trước, ông ta cũng phải cướp được nàng, nhưng tất cả thế mà là cố ý an bài, thậm chí nằm trong kế hoạch của nàng sao?
Ông ta đường đường là hoàng đế một nước lại bị những kẻ này trêu chọc?
Mọi người nhìn mu bàn tay Tĩnh Phong Đế nổi đầy gân xanh liền rõ Hoàng Thượng hoàn toàn nổi giận, đế vương giận dữ sẽ có hậu quả gì, mọi người không khỏi nuốt nước bọt, thầm nghĩ Hạ Hầu Nghi sợ là thảm rồi.
Hạ Hầu Nghi giận sôi máu: "Bà điên này!"
"Nữ nhân kia?" Thục phi bắt được mấu chốt quan trọng trong lời Hạ Hầu phu nhân nói, cười như không cười, "Nữ nhân kia là ai? Hạ Hầu công tử...! Không, phải gọi là Nam Cung công tử, nữ nhân kia là mẫu thân của Nam Cung công tử sao? Bổn cung không ngờ Hạ Hầu lão gia và Nam Cung gia có sâu xa gì, không tiếc vì nhi tử của bà ta mà vứt bỏ nữ nhi của mình, đúng là khiến người ta phải giật mình!"
Tới đây, mọi người bàn tán sôi nổi.
"Đúng rồi, năm đó Hạ Hầu lão gia từng đi sứ Nam Cảnh, tính thời gian hình như phù hợp!"
"Đúng vậy, e rằng đi sứ cũng vì nguyên nhân nào đó!"
Thục phi lặng lẽ nhìn Tĩnh Phong Đế, để xem Hạ Hầu gia có chịu nổi cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng không!
"Làm càn!" Tĩnh Phong Đế quát lớn.
Hạ Hầu Nghi run rẩy, lần nữa quỳ xuống.

Hạ Hầu phu nhân cũng kinh sợ bước ra tiền điện, quỳ gối cạnh Hạ Hầu Nghi.
Nhưng Hạ Hầu Ngự Thiển vẫn ngồi yên một chỗ, cứ như mọi chuyện đang xảy ra đều không liên quan tới gã.
"Hạ Hầu Nghi, ngươi bảo Dung phi câu dẫn trẫm rốt cuộc là có mục đích gì?"

"Hoàng Thượng minh giám, là Âm Nhi ngưỡng mộ Hoàng Thượng, vi thần hoàn toàn không có tư tâm gì!" Hạ Hầu Nghi biết một khi thừa nhận, Hạ Hầu gia sẽ bị hủy, cho nên ông ta đã có quyết định, dù là lúc này có vài chuyện ông ta không thể thừa nhận.
Ngay cả khi việc Ngự Thiển không phải nhi tử thân sinh của Hạ Hầu gia bị vạch trần thì sao?
Có một số việc chỉ cần không nhận, có lẽ vẫn còn đường xoay chuyển.
Thục phi cười khinh, sắp chết đến nơi rồi Hạ Hầu Nghi còn cứng miệng à? Hoàng Thượng là người đa nghi, có một số thứ một khi đã khai phá, cuối cùng vẫn sẽ dẫn đến cục diện không thể vãn hồi.
Quả nhiên, Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Không có tư tâm? Vậy được, để trẫm nói ngươi có tư tâm gì, ngươi và Hạ Hầu Ngự Thiển dùng mỹ nhân kế với trẫm, muốn khống chế triều cục của trẫm.

Hạ Hầu Âm có thai, có phải các ngươi nghĩ một ngày nào sẽ lợi dụng hài tử của nàng ta đoạt ngôi vị hoàng đế của trẫm, để cả Đông Sở này thuộc về Hạ Hầu gia ngươi, cho Nam Cung Ngự Thiển kia sử dụng đúng không?"
"Hoàng Thượng...!Thần không có hề có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này."
Không có?
An Cửu liếc nhìn Thục phi, lại nhìn Tĩnh Phong Đế, kết quả đã bày ra trước mắt.
Dù Hạ Hầu Nghi biện hộ cho chính mình thì sao?
Tĩnh Phong Đế trời sinh đa nghi, có vài việc một khi để lộ manh mối, cho dù Hạ Hầu Nghi không thừa nhận thì sao?
Kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi, Tĩnh Phong Đế sao có thể cho phép bản thân bị tính kế, càng không cho phép ngôi vị hoàng đế cả mình chịu chút uy hiếp nào!
Giờ phút này, cho dù Hạ Hầu Ngự Thiển thật sự không phải hậu nhân của Nam Cung gia ở Nam Cảnh cũng chẳng liên quan.
Bại cục của Hạ Hầu gia đã định!
An Cửu có cảm giác Thục phi hiểu Hoàng Thượng hơn Ngọc hoàng hậu, bây giờ xem ra đúng là thế, bà ta bắt được điểm đa nghi này của ông ta, chỉ cần kích một gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng cũng đủ rồi.
An Cửu xem trò hay, trong lúc lơ đãng nhìn về phía Tiêu thái tử phi, chỉ thấy bà ta mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, dường như cục diện trước mắt đều nằm trong dự đoán của bà ta, thậm chí...!Bà ta phấn khích với cục diện hiện tại!
Nụ cười trên khóe miệng che giấu ánh mắt lạnh băng khiến da đầu An Cửu tê dại.
Mà bên này, Tĩnh Phong Đế rống giận kéo An Cửu hoàn hồn, ông ta quát lớn với Hạ Hầu Nghi: "Không có ý nghĩ này? Vậy những gì ngươi làm là vì gì hả?"
"Cái này..." Hạ Hầu Nghi á khẩu không trả lời được.
Tĩnh Phong Đế khẽ cười: "Hạ Hầu Nghi, ngươi làm quan trong triều mấy chục năm, chắc ngươi biết luật pháp Đông Sở ta không cho phép người Nam Cảnh bước vào Đông Sở đúng không!"
"Vi thần...!Biết." Hạ Hầu Nghi nơm nớp lo sợ.
"Biết? Hay cho một chữ biết! Nếu đã biết, ngươi còn làm ra những việc này hả!" Tĩnh Phong Đế hất cằm, ánh mắt sắc bén đã nhận định Hạ Hầu Nghi rắp tâm bất lương.

Ông ta lười truy cứu nhiều, lòng sớm đã có quyết định.
Không thể giữ Hạ Hầu Nghi này!
Không chờ Hạ Hầu Nghi biện giải, Tĩnh Phong Đế lạnh giọng: "Hạ Hầu Nghi cấu kết ngoại tộc, mưu đồ gây rối, tội đáng tru di.

Người đâu, kéo tội nhân này ra ngoài, lập tức chém đầu, treo đầu của ông ta ở ngoài cổng thành thị chúng ba ngày, lưu đày tất cả gia quyến!"
Hạ Hầu Nghi đang nghĩ ngợi không ngờ Hoàng Thượng gấp gáp trị tội mình như thế, thậm chí điều tra chấn tướng cũng không.

Hạ Hầu Nghi sửng sốt, qua hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Nhưng Hạ Hầu phu nhân đã bừng tỉnh lại, thất thanh kêu: "Hoàng Thượng tha mạng...!Cầu xin Hoàng Thượng niệm tình Dung phi nương nương tha cho lão gia, tha cho Hạ Hầu gia..."
Thục phi cau mày, bà ta đang định hất nước bẩn lên người Hạ Hầu Âm, không ngờ tự Hạ Hầu phu nhân đã nhắc tới.

"Ai nha..." Thục phi bỗng lên tiếng, "Hoàng...!Hoàng Thượng..."
"Sao nữa?" Nghĩ đến Hạ Hầu Âm, tâm trạng Tĩnh Phong Đế vốn phẫn nộ lại phiền muộn.
Thục phi bỗng quỳ xuống: "Thần thiếp vừa bị một suy đoán không nên có làm cho kinh sợ nên...!Nên mới mất lễ nghi."
"Suy đoán gì?"
Thục phi cắn môi, muốn nói lại thôi, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đáp: "Thần thiếp...!Thần thiếp nhớ lại chuyện Dung phi muội muội ám sát Hoàng Thượng, chẳng lẽ...!Chẳng lẽ cũng là..."
Thấy sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng khó coi, Thục phi không nói nữa, còn lại đủ để người ta suy đoán.
Tĩnh Phong Đế nắm chặt hai tay, dáng vẻ như cố ẩn nhẫn.

Trong đại điện, mọi người đều ngưng thở, người thì suy đoán, người thì chờ phản ứng của ông ta.
Sau khi nghe Hoàng Thượng xử lý mình, đầu óc Hạ Hầu Nghi sớm đã trống rỗng, một lòng nghĩ cách bảo toàn Hạ Hầu gia, nhưng nháy mắt tiếp theo, Tĩnh Phong Đế lần nữa lên tiếng.
"Tiện phụ Hạ Hầu Âm mưu hại trẫm, tội không thể tha thứ, thu hồi vị phân Dung phi, ban chết!"
Toàn thân Hạ Hầu phu nhân lập tức mềm nhũn.
Ban chết? Hoàng Thượng muốn ban chết cho Âm Nhi?
"Không, Hoàng Thượng, Âm Nhi không liên quan tới việc này, nó chỉ là một quân cờ mà thôi!" Hạ Hầu phu nhân cầu tình.
"Hạ Hầu phu nhân, Dung phi nương nương thông minh như vậy sao có thể tình nguyện làm một quân cờ?" Áp chế hưng phấn trong lòng, Thục phi nhàn nhạt nói.

Hạ Hầu Âm ơi Hạ Hầu Âm, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, lần này ngươi cứ ở Liễu Oanh Điện của ngươi chờ chết đi!
"Không..." Hạ Hầu phu nhân lắc đầu.
"Người đâu, áp giải phụ nhân ầm ĩ này xuống cho trẫm, còn Hạ Hầu Nghi, lập tức...!Lập tức chém đầu!" Tĩnh Phong Đế quát.
Tức khắc, thị vệ ngoài điện vào, căn bản không cho Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu phu nhân có cơ hội giãy giụa, liền kéo hai người xuống.

Hạ Hầu phu nhân kêu gào cầu xin, nhưng Hạ Hầu Nghi lại trầm mặc, chỉ có ánh mắt luôn hướng về phía Hạ Hầu Ngự Thiển, mãi đến khi bị kéo ra ngoài.
Trên đại điện, bầu không khí quỷ dị vẫn tràn ngập.
Cả nhà Hạ Hầu Nghi đã bị xử lý, nhưng còn Hạ Hầu Ngự Thiển...!Không, không nên gọi Hạ Hầu Ngự Thiển, nên là Nam Cung Ngự Thiển, Hoàng Thượng vẫn chưa xử lý gã không phải sao?
Mọi người đồng loạt hướng mắt về Nam Cung Ngự Thiển, chỉ thấy sắc mặt gã như thường, tay bưng chung rượu nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Nhìn Nam Cung Ngự Thiển, Thục phi cau mày.

Đối với bà ta, Hạ Hầu Âm chết rồi, bà ta không còn bị uy hiếp nữa, Hạ Hầu gia chẳng qua cũng là nhân tiện, còn Nam Cung Ngự Thiển này...! Tốt nhất là cũng bị xử lý, như vậy bà ta mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Nhưng giờ phút này dáng vẻ Nam Cung Ngự Thiển bình tĩnh ngồi đó lại khiến bà ta không biết làm thế nào.
"Nam Cung Ngự Thiển?" Tĩnh Phong Đế dùng ánh mắt sắc bén khóa chặt nam tử nhấp nhẹ ngụm rượu, "Trẫm không ngờ công tử Hạ Hầu gia lại có huyết thống tôn quý như vậy.

Nam Cung hoàng thất sao? Mấy năm nay đúng là ủy khuất cho ngươi hạ mình ở Hạ Hầu gia, mai danh ẩn tích."
Nam Cung Ngự Thiển không phủ nhận thân phận hậu nhân Nam Cung hoàng thất.

Gã buông chung rượu, khẽ cười, chậm rãi đứng dậy đi đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ với Tĩnh Phong Đế, đó là lễ tiết của sứ thần với hoàng đế.
Mọi người không khỏi cả kinh, Nam Cung Ngự Thiển kia không chút kiêng dè sao?
"Việc hạ mình không đáng nhắc tới, ai ngồi ở đây cũng biết Nam Cung hoàng thất xuống dốc, ở Nam Cảnh hiện giờ chư hầu cát cứ, chiến hỏa liên tục, cho dù có huyết mạch của Nam Cung hoàng thất thì cũng phải đến quý quốc tìm một con đường sống mà thôi!" Nam Cung Ngự Thiển không hề hoảng loạn hay sợ hãi khi bị vạch trần thân phận, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh đúng là có quý khí của hoàng tử.
Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Tìm một con đường sống? Với tay vào triều đình của trẫm, hậu cung của trẫm, Nam Cung hoàng tử, ngươi đúng là tìm đường sống hay đấy!"
Nam Cung Ngự Thiển bật cười: "Hoàng Thượng, không còn Hạ Hầu gia, cho dù ta có muốn gây ra sóng gió gì cũng không được, có điều, ta đây có một giao dịch muốn làm với Hoàng Thượng."
Giao dịch?
An Cử nhíu mày, không chỉ nàng, dường như mỗi người ở đây đều kinh ngạc trước Nam Cung Ngự Thiển.


Đã là tù nhân, gã còn muốn bàn chuyện giao dịch với Hoàng Thượng?
"Nam Cung hoàng tử đang tính toán gì à?" Thục phi chợt thấy bất an, trước đây bà ta chỉ lo đối phó Hạ Hầu Âm và Hạ Hầu gia, đúng là đã bỏ qua Nam Cung Ngự Thiển.

Chẳng lẽ gã có cách cứu vãn cục diện?
Nam Cung Ngự Thiển mặc kệ Thục phi, tiếp tục nói chuyện với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, ta hiện giờ côi cút, mà Hoàng Thượng ngài có thiên quân vạn mã, muốn Nam Cung Ngự Thiển ta chết chỉ cần một câu, đã như thế, chẳng lẽ Hoàng Thượng không dám sao?"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày.

Không dám? Gã dám nói ông ta không dám?
Rõ ràng biết đây là phép khích tướng, nhưng Tĩnh Phong Đế vẫn nghênh đó: "A, trẫm muốn nghe xem ngươi muốn làm giao dịch gì với trẫm!"
Nam Cung Ngự Thiển khẽ cười, ánh mắt chuyển hưởng An Cửu.

Cảm nhận ánh mắt của gã, An Cửu nhíu mày.

Nam Cung Ngự Thiển này định làm gì?
Nhận thấy ánh mắt của Nam Cung Ngự Thiển, mọi người cũng nghi ngờ.

Gã nhìn Bắc vương phi, cái gã gọi là giao dịch chẳng lẽ có liên quan tới Bắc vương phi?
Tiêu thái tử phi cũng thấy hứng thú.
Nam Cung Ngự Thiển trầm mặc một hồi, cao giọng: "Hoàng Thượng còn nhớ trong buổi tiệc trung thư, vấn đề sứ thần Tây Lương từng hỏi để làm khó An Cửu vương phi, trong đó có một câu về thế cục Nam Cảnh không?"
Nghe Nam Cung Ngự Thiển nhắc, rất nhiều người ở đây đều nhớ lại.

Hôm đó, biểu hiện của An Cửu vẫn còn mới mẻ trong ký ức.
Mà vấn đề về thế cục Nam Cảnh...
Sứ thần kia hỏi làm thế nào để thống nhất Nam Cảnh, mà câu trả lời của An Cửu...
Mọi người còn đang suy tư, Nam Cung Ngự Thiển lần nữa lên tiếng: "Lúc ấy ta nghĩ quốc quân Tây Lương dùng câu hỏi không có đáp án để đối phó một nữ tử đúng là quá đáng, nhưng không ngờ câu trả lời của An Cửu vương phi lại khiến người ta phải giật mình, sứ thần kinh ngạc, nhưng theo ta, An Cửu vương phi là một tai họa!"
Tai họa? An Cửu nhíu mày, thảo nào sau lần đó thái độ Nam Cung Ngự Thiển đối với nàng cứ kỳ lạ, chẳng lẽ là sợ hãi?
"Lấy danh nghĩa của thiên tử để thống nhất thiên hạ, ta nghe nói sau khi biết được cách này, cẩu tặc Vũ Văn rất vui, lập tức treo giải thưởng tìm kiếm hậu nhân của Nam Cung gia, nhưng Nam Cung gia sớm đã bị đám chư hầu cẩu tặc giết chóc, hoàng tử của Nam Cung hoàng tử duy nhất còn tồn tại năm đó chắc biết đi đâu.

Cẩu tặc Vũ Văn làm sao biết hoàng tử kia đã tới Đông Sở, cho dù ông ta treo giải thưởng khắp Nam Cảnh cũng chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng!"
Nhắc tới hai chữ Vũ Văn, ánh mắt Nam Cung hiện lên sát khí.
"Lão già Vũ Văn kia tìm kiếm ngươi, việc này có liên quan gì tới giao dịch của chúng ta?" Tĩnh Phong Đế trầm giọng.
"Hoàng Thượng, thổ địa Nam Cảnh có ưu điểm của Nam Cảnh, tuy đang bị chiến loạn ảnh hưởng nhưng một khi bình ổn, các bá tánh khôi phục trồng trọt, rất nhanh sẽ lấy lại sự giàu có và an khang đông đúc.

Các chư hầu đều đang tranh đoạt mảnh thổ địa kia, chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa có tâm tư này?" Nam Cung Ngự Thiển gằn từng chữ.
Lời này như sét đánh giữa trời.
Mọi người đều biết Bắc Tần, Đông Sở, thậm chí là Tây Lương đều dòm ngó Nam Cảnh, nhưng bản thân Nam Cảnh hỗn loạn, có nhiều vấn đề muốn thực thi rất khó.
Ý của Nam Cung Ngự Thiển này là...
Mọi người cùng nhìn Nam Cung Ngự Thiển, Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Ngươi nói tiếp đi!"
Nam Cung Ngự Thiển cười nói: "Cứ làm theo lời An Cửu vương phi, dùng danh nghĩa của thiên tử, nếu có Nam Cung hoàng tử duy nhất như ta, Hoàng Thượng sẽ có một lý do danh chính ngôn thuận.

An Cửu vương phi đã chỉ đường cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có muốn nắm bắt không?".