Đích Phi Sách

Chương 23




Người ái mộ sao? Nam tử phong hoa tuyệt đại, cử thế vô song như vậy, nữ tử thế nào mới có thể xứng đôi?

Có điều... nếu Bắc thế tử không nói người nọ là ai, đương nhiên xuất phát từ lòng bảo vệ người đó, như vậy... An Cửu nhìn Bách Lý Vũ và Bách Lý Khiên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của họ, tay cầm chén rượu ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống.

Bắc thế tử lãnh đạm, tuy Ngọc Vô Song không cam lòng nhưng chỉ đành vung ống tay áo trở về vị trí, nhất thời, không khí ở đây có chút quỷ dị, qua hồi lâu mới náo nhiệt trở lại.

An Cửu uống rượu, gạt bỏ tất cả ra khỏi đầu, vừa ngước mắt lại phát hiện chỗ Bách Lý Vũ ngồi trống không, đang cả kinh, đã thấy Bách Lý Vũ cầm chén rượu, đáy mắt tràn ngập tà khí, đi về hướng nafy.

Mà Bách Lý Khiên... An Cửu nhìn qua, gương mặt lạnh lùng kia hết sức âm trầm, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong đầu An Cửu lập tức có tiếng chuông cảnh báo.

Vũ Vương gia này, hôm nay ly rượu này quyết không bỏ sao?

Nhưng nàng sao có thể theo ý của hắn? Uống chén rượu này có nghĩa phải đính hôn, hôn ước trên người nàng với Bách Lý Khiên còn chưa giải trừ! Sao có thể tới thêm một người?

Hơn nữa, hai người Bách Lý Vũ và Bách Lý Khiên tranh phong, nếu nàng bị kẹp ở giữa, sợ là không thể an bình.

Giật mình một cái, An Cửu nhìn về phía thân ảnh màu trắng kia cách mình không xa, nhưng phát hiện vị trí đó cũng bỏ trống, nàng theo bản năng tìm kiếm thân ảnh đó trong đám người, cuối cùng cũng thấy Bắc Sách, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Y phải đi sao?

Không, không được, y đi rồi, nàng phải làm sao đây?

Dường như theo bản năng, An Cửu nhảy dựng lên, đuổi theo thân ảnh đó.

Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, thấy hành động này của nàng, khóe miệng cong lên, ha ha, muốn chạy? Hôm nay đã đồng ý uống rượu với hắn, hắn sẽ không để nàng đổi ý, thật muốn xem nàng có thể chạy đi đâu!

Bách Lý Vũ liền nổi hứng thú, muốn chơi đùa một phen, nhưng nhìn phương hướng An Cửu rời đi, nụ cười tà mị trong nháy mắt cứng đờ, lập tức dừng bước.

Bách Lý Khiên thấy Bách Lý Vũ đi về phía An Cửu, lửa giận lại nổi lên, phát hiện Bắc Sách đã rời đi, băn khoăn liền không còn nữa, đang muốn tiến lên, lại thấy Bách Lý Vũ đứng yên một chỗ, nhìn theo ánh mắt hắn, gương mặt âm trầm càng thêm sắc bén.

"Nàng thật thông minh!" Bách Lý Vũ khẽ cười, liếc nhìn Bách Lý Khiên bên cạnh, "Thái Tử điện hạ, vị hôn thê của ngài hình như đã tìm được chỗ dựa rồi."

An Cửu này đúng là ngoài dự kiến của hắn, thế mà lấy Bắc thế tử làm tấm chắn.

"Hừ!" Bách Lý Khiên nhìn theo hai người kia, "Bắc thế tử là người thế nào, ngươi ta đều rõ, chỗ dựa sao? Chưa chắc có thể được như nàng mong muốn, có điều..." Bách Lý Khiên nhìn Bách Lý Vũ, cười châm chọc, "Chén rượu này của vương gia, chỉ sợ hôm nay không uống được."

Bách Lý Vũ ngẩn ra, vuốt ve chén rượu trong tay, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

OoOoO

Phía sau, tiệc Nguyệt Lão này càng xa, thoát khỏi ồn ào nơi đó, bóng đêm trong cung càng phá lệ yên lặng.

Tâm tình An Cửu vui vẻ trở lại, Bách Lý Khiên và Bách Lý Vũ kia quả nhiên đều kiêng kị Bắc thế tử, không uổng công nàng đi theo mới tránh khỏi một hồi dây dưa.

"Đã thoát khỏi bọn họ, ngươi còn theo ta làm gì?"

Trong màn đêm truyền tới giọng nói thanh lãnh, hết sức êm tai khiến An Cửu vừa thở phào nhẹ nhõm không khỏi giật mình, nhìn bốn phía, lại không thấy bóng người, cẩn thận tìm kiếm mới phát hiện phía sau bụi hoa chỗ rẽ, thân ảnh bạch y như ẩn như hiện.

An Cửu lúc này mới ý thức được bản thân đã bất tri bất giác đi theo hương u lan nhàn nhạt này hồi lâu.

"An Cửu gặp qua Bắc thế tử, nếu thế tử đã biết mục đích An Cửu đi theo ngài là gì, vậy hẳn cũng hiểu An Cửu làm vậy cũng là bất đắc dĩ." An Cửu bình tĩnh lại, Bắc thế tử này đúng là cao minh hơn tưởng tưởng của nàng. Tức khắc, nàng càng thêm thưởng thức nam nhân này, nàng thích người thông minh, càng thích nói chuyện với người thông minh.

"Người muốn lợi dụng ta không ít, có thể lợi dụng thành công, ngươi là người đầu tiên."

"An Cửu đa tạ thế tử thành toàn." An Cửu khẽ cười, nếu Bắc thế tử không đồng ý, sợ rằng ai cũng đừng hòng lợi dụng y.

Dứt lời, theo đó là bầu không khí trầm mặc, nếu không phải hương u lan vẫn nhàn nhạt quanh đây, có lẽ An Cửu thật sự cho rằng y đã rời đi, qua nửa ngày, giọng nói ưu nhã thoát tục kia lần nữa truyền tới.

"Hôm nay ngươi có thể lợi dụng ta tránh mặt bọn họ, vậy còn ngày khác?"

An Cửu giật mình, ngày khác?

Đúng vậy, Bách Lý Khiên xưa nay không vừa mắt nàng, lại là nam tử thích nói đạo lý, cho dù không thích vị hôn thê này, gã cũng tuyệt đối không cho kẻ khác xen vào, mà Bách Lý Vũ... Cái tên Hỗn Thế Ma Vương kia không biết bị hư dây thần kinh nào, thế mà có ý với nàng, nếu nàng bị kẹp ở giữa cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa, nếu muốn giải trừ hôn ước với Thái Tử, vậy cũng cần có người tương trợ.

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hai mắt An Cửu sáng ngời, nhìn thân ảnh mơ hồ sau bụi hoa kia, nói: "An Cửu muốn làm một giao dịch với thế tử."

Giao dịch?

Người sau bụi hoa kia rõ ràng ngẩn ra, dường như kinh ngạc, nhưng chỉ một lát liền hoàn hồn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi muốn tiếp tục dùng ta làm lá chắn sao? Nhưng nếu là giao dịch, ngươi cũng phải giao ra thứ gì đó mới đúng!"

Thông minh! Vừa nghe đã biết ý đồ của nàng!

"Nếu không có thứ gì, An Cửu đã không mở lời."

"Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn dùng gì giao dịch với ta." Giọng nói kia mang theo ý cười.

"Người thế tử ái mộ!" An Cửu gằn từng chữ, vừa dứt lời, rõ ràng thấy thân ảnh kia chấn động. Nàng tiếp tục, "Vừa rồi thế tử lấy cớ có người ái mộ từ chối Vô Song tiểu thư, Vô Song tiểu thư tâm cao khí ngạo lại bị từ chối như vậy, chắc chắn sẽ không buông tay, ta nghĩ nàng sẽ dùng mọi cách dò hỏi người thế tử ái mộ rốt cuộc là ai, nếu thế tử thật sự có người ái mộ, từ chối Vô Song tiểu thư, thế tử hắn rất coi trọng người đó, một khi đã vậy, nhất định muốn bảo vệ nàng ấy chu toàn, nếu lúc này có chút sương khói mê hoặc đối phương, vậy người thế tử ái mộ càng thêm an toàn. Nếu đó chỉ là cái cớ, vậy thế tử càng cần người lấp đầy vị trí này, để Vô Song tiểu thư cho rằng, thật sự có một người khiến thế tử ái mộ."

"Ý ngươi là, để ngươi làm bia đỡ đạn này? Ngươi không lo Ngọc Vô Song vì việc này mà công kích ngươi sao?"

"Lo, đương nhiên lo, có điều... Một bên là Thái Tử và Vũ vương gia, một bên là Ngọc Vô Song, đạo lý chọn bên ít có hại, ta nghĩ thế tử hiểu rõ hơn ta." An Cửu nhướng mày, trước người thông minh, nàng không cần che giấu gì cả, "Hơn nữa, nếu ta có thể giải trừ hôn ước với Thái Tử, giao dịch này ta sẽ là thắng lớn nhất, ta vì sao không cược? Thế tử cảm thấy, thứ ta dùng để giao dịch có làm ngài vừa lòng không?"