Đích Phi Sách

Chương 36




Thời gian Bắc Sách vào Thanh Ninh Tiểu Trúc đã trôi qua một nén nhan, nhưng vị khách này lại không nói một câu, chỉ ngồi đó phẩm trà đọc sách, bộ dáng không được tự nhiên.

"Hôm nay thế tử tới chỉ để uống trà đọc sách sao?" Rốt cuộc, An Cửu vẫn không kiềm chế được, ánh mắt hướng về thân ảnh phong tư trác tuyệt trước mắt, vẫn là một bộ bạch y, tuy không hoa lệ như tối qua nhưng càng toát lên sự tố nhã thoát tục, ngọc quan cao thúc, sợi tóc đen nhanh rũ xuống, ngũ quan tinh xảo như kiệt tác đẹp nhất trên thế gian, hai mắt ôn hòa, rõ ràng rất bình tĩnh, lại khiến người ta cảm thấy sâu không thấy đáy không thể thăm dò, nhất cử nhất động đều điên đảo chúng sinh, thiên chi kiêu tử như thế, cũng khó trách khiến đám nữ nhân kia mê say.

Có điều... Tuy Bắc thế tử này tuyệt thế vô song, nhưng nàng lại lo cửa lớn của Thanh Ninh Trúc Viện sẽ bị những kẻ kia đạp hỏng.

"Chỗ này của ngươi xác thật hơi ồn." Giọng nói nhẹ nhàng du dương vang lên, hết sức dễ nghe, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lãnh đạm.

Hơi ồn?

A, còn không phải do Bắc thế tử ngài ban tặng sao?

"Hôm nay thế tử tới, Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta đột nhiên náo nhiệt, ta thật tò mò, hôm nay Bắc thế tử tới chỗ của ta, ngồi đây cũng lâu như vậy, ngài nói... Bên ngoài sẽ đồn thế nào? Bắc thế tử vào khuê phòng của Thái Tử Phi tương lai, ở thật lâu vẫn không ra ngoài, a, sợ rằng việc này sẽ chấn động cả kinh thành."

"Đây chẳng lẽ không phải điều ngươi hi vọng sao?" Bắc Sách ngẩn đầu, ánh mắt ưu nhã dừng trên người An Cửu, hình như có đánh giá, lại giống như cẩn thận muốn nhìn rõ điều gì, "Hôm nay ta tới đây, Ngọc Vô Song sẽ biết, Thái Tử... Cũng sẽ biết."

An Cửu sửng sốt, ý của y là... Nàng lập tức nhớ tới giao dịch mình nhắc tới ở trong cung hôm qua.

"Đây xem như là câu đồng ý của thế tử sao?" An Cửu thầm vui mừng, nàng còn tưởng chuyện đó cứ như vậy mà không giải quyết được, không ngờ... Bắc thế tử này đúng là không giống người thường.

"Ngươi thật sự không sợ liên lụy tới khuê danh?"

"Khuê danh? Khuê danh đáng giá bao nhiêu tiền?" An Cửu hừ lạnh, so với khuê danh, nàng chán ghét hôn sự đang cột vào người mình, không phải sao?

"Ngươi... Đúng là cởi mở." Bách Sách khẽ cười, chém chết ngựa điên, cứu Lục hoàng tử và cô cô, nữ tử như vậy thật là khác người.

An Cửu nhíu mày, cởi mở? Nàng là người sống ở hai thế giới, có thể không cởi mở sao?

Một đời này, nàng chỉ muốn tùy tâm sở dục, tự do tự tại, mà hôn ước này... Đương nhiên là chướng ngại lớn nhất, nghĩ đến Hoàng Hậu muốn lợi dụng nàng, còn có hiếu kỳ Thái Hậu hai tháng nữa sẽ qua, nàng không thể ngồi yên chờ chết.

Trong đầu An Cửu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nếu Bắc Sách đã tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của nàng, sao nàng không lợi dụng nhiều hơn?

Nếu muốn đánh cược, vậy phải khiến gió lốc này tới càng nhanh càng mạnh mới thống khoái!

An Cửu nghe ầm ĩ bên ngoài, ánh mắt trở nên thâm trầm: "Nếu đã diễn kịch, vậy sao không diễn nhiều một chút? Bên ngoài có nhiều người như vậy muốn chiêm ngưỡng phong thái của thế tử, nếu thế tử trước sau không lộ mặt, Thanh Ninh Tiểu Trúc này của ta sợ rằng sẽ bị bọn họ phá nát."

Dứt lời, An Cửu nhìn Bắc Sách, đột nhiên đứng dậy đi về phía trước. Bắc Sách cũng nhìn nàng: "Ngươi chắc chắn? Nếu thật sự làm theo ý của ngươi, rất nhiều chuyện sẽ không thể quay đầu."

Quay đầu? An Cửu khinh thường, "Ta không định quay đầu."

Với nàng mà nói, hôn ước này là vực sâu không đáy, có kẻ ngốc mới quay đầu!

Trong phòng trầm mặc một lát, Bắc Sách buông quyển sách trong tay xuống, nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến An Cửu sửng sốt, nhất thời thất thần, đợi hoàn hồn, nam tử tuyệt tác phong tư kia đã đến bên cạnh: "Vậy theo ý của ngươi!"

Cảm nhận được bàn tay to rộng đặt trên eo mình, ngay sau đó, thân thể bị một lực đạo dễ như trở bàn tay nhất lên, dưới chân rời đất, An Cửu không khỏi ngẩn ra: "Ngài muốn làm gì?"

Đợi nhìn xuống dưới, thế mà phát hiện hai người đã ở nóc nhà Thanh Ninh Tiểu Trúc, bên tai truyền tới tiếng cười: "Không phải diễn kịch sao?"

Diễn kịch? An Cửu lập tức hiểu ý, rất nhanh bị đưa bay khỏi Thanh Ninh Trúc Viện, mà bên dưới lập tức ồn ào.

"A... Đó... Đó không phải Đại tiểu thư sao?"

"Là Bắc thế tử, ngài ấy... Ngài ấy đưa tiểu thư bay ra khỏi phủ..."

"Bắc thế tử ôm Đại tiểu thư... Bọn họ... A, ta nói mà, vô duyên vô cớ Bắc thế tử sao có thể một mình tới Quốc Công phủ, thì ra..."

"Nhưng Đại tiểu thư là Thái Tử Phi tương lai Hoàng Hậu chọn, nàng ấy và Bắc thế tử..."

Tiếng nghị luận ngày càng xa, An Cửu ngửi hương u lan nhàn nhạt kia, tâm tình càng thoải mái, nàng tin chắc chưa hết hôm nay, chuyện thế tử Bắc Sách của Bắc Vương phủ ở cùng Đại tiểu thư của Tấn Quốc Công phủ sẽ truyền khắp kinh thành.

Bách Lý Khiên... Hừ, cho dù cưới nàng, cũng muốn để nàng sống thủ tiết sao?

Nếu là lúc trước, An Cửu kia phó mặc số phận thì thôi, nhưng nàng là người không tin vào thiên mệnh, nàng muốn Bách Lý Khiên biết, chuyện giữa nàng và gã không phải do Thái Tử gã định đoạt.

Nghĩ đến thái độ Bách Lý Khiên kiêng kị Bắc Sách trong tiệc Nguyệt Lão tối qua, An Cửu càng hưng phấn, nàng thật muốn xem với Bách Lý Khiên mà nói, vị hôn thê này quan trọng, hay Bắc thế tử và Bắc Vương phủ quan trọng hơn!

OoOoO

Bóng đêm như mực, phủ đệ của Thái Tử.

Thư phòng vừa rồi còn bình tĩnh, cận vệ Lê Khánh của Thái Tử vừa vào một lát, bầu không khí lập tức bị sương mù bao trùm.

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!" Bách Lý Khiên ngồi trước án thư, tay siết chặt bút ngọc, gương mặt lạnh lùng dường như đang kiềm chế cơn giận.

Lê Khánh cúi đầu: "Nô tài phụng lệnh điện hạ sắp xếp người chú ý An Cửu quận chúa, vừa rồi tin tức truyền tới, An Cửu quận chúa cùng một nam nhân đi dạo khắp kinh thành, đầu tiên là tới Trì Phố ở thành Nam, lại đi chơi thuyền ở đông hồ, sau đó tới núi Đàn Hương, mãi đến nửa canh giờ trước An Cửu quận chúa mới về Quốc Công phủ!"

Theo lời Lê Khánh nói, sắc mặt Bách Lý Khiên càng khó coi.

Hay lắm! Đi dạo khắp kinh thành? Đông tây nam bắc, nàng cũng biết chơi đấy!

"Bách Lý Vũ đáng chết!" Bách Lý Khiên nghiến răng, bọn họ có còn xem gã là Thái tử không?

Thằng nhãi Bách Lý Vũ không ngừng đối nghịch với gã, luôn nghĩ cách làm mất mặt gã thế nào, tối qua trong tiệc Nguyệt Lão mời An Cửu uống rượu không thành, hôm nay liền làm ra trò như vậy sao?

Hừ, nữ nhân An Cửu kia... Bách Lý Khiên nghĩ tới nàng, trong lòng càng bực bội.

"Các ngươi tránh ra cho ta!"

Một giọng nói thanh thúy vang lên, trong bá đạo mang theo tức giận, trong lúc nói chuyện, cửa thư phòng bị đẩy ra, Bách Lý Khiên vừa ngước mắt liền thấy Ngọc Vô Song gấp gáp tới, trên người chỉ tùy ý mặc một bộ xiêm y bình thường, bộ dáng giống như chuẩn bị lên giường.

Bách Lý Khiên không khỏi nhíu mày: "Đã trễ thế này, biểu muội tức giận vội vàng tới chỗ của ta để làm gì?"

"Làm gì? Hừ, Thái Tử biểu ca, Vô Song luôn cho rằng trong mấy vị hoàng tử của Hoàng Thượng, huynh là người có phong phạm của bậc vương gia, nhưng huynh đường đường là Thái Tử ngay cả một nữ nhân cũng không quản được, thật khiến tiểu muội thất vọng." Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, ngày thường vì thân phận cao quý mà bá đạo uy nghiêm, hôm nay tức giận càng quên mất lễ nghi xưa nay.

Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, muội ấy cũng biết chuyện của An Cửu?

"Bổn Thái tử quản nữ nhân thế nào không đến phiên muội xen mồm!"

"Sao lại không tới phiên muội xen mồm? Chuyện nàng ta đi chơi với nam nhân khác muội lười quản, nhưng người nọ là Bắc thế tử, huynh nói muội có xen mồm vào được không?" Ngọc Vô Song hừ lạnh. Nghĩ đến tối qua trong tiệc Nguyệt Lão, bản thân ở trước mặt bao người biểu đạt tâm ý với Bắc Sách, lại bị cự tuyệt, hôm nay bọn họ liền ra ngoài đi dạo, đây có ý gì?

Việc này nếu nàng đã biết, vậy sợ rằng rất nhiều người trong kinh thành cũng sẽ biết, đây chẳng phải tát vào mặt Ngọc Vô Song nàng một cái thật mạnh sao!