Đích Phi Sách

Chương 37




Bách Lý Khiên kinh ngạc, Bắc thế tử? Sao lại là Bắc thế tử?

"Không phải Bách Lý Vũ sao?" Bách Lý Khiên phẫn nộ nhìn Lê Khánh.

Lê Khánh ủy khuất: "Điện hạ..." Hắn không hề nói nam nhân đó là Vũ vương gia, không, hắn thậm chí còn chưa nói là ai, Vô Song tiểu thư đã xông vào, hắn nào có cơ hội nói với Thái Tử!

Phản ứng của Lê Khánh khiến Bách Lý Khiên lập tức hiểu ra, trái tim như có thứ gi đó đâm vào, vẫn không thể tin người hôm nay đi chơi với An Cửu là thế tử Bắc Sách.

Sao có thể? Hai người bọn họ một chút giao thoa cũng không có sao? Một người cử thế vô song, một người yếu đuối nhu nhược kiến người ta chán ghét... Bách Lý Khiên nhíu mày, yếu đuối như nhược sao? Không, nang đã thay đổi, từ cái hôm ở Nhật Xuân Viên đó, An Cửu đã không còn vâng vâng dạ dạ như trước kia, nàng trở nên kiên cường, quả quyết, thậm chí... Chói mắt!

Trong đầu Bách Lý Khiên hiện lên cảnh An Cửu giết chết ngựa điên, ngay cả Lục hoàng tử và Nhàn Phi cũng do nàng cứu, An Cửu thay đổi thật sự khiến gã không trở tay kịp.

"Vũ vương gia? Hừ, nực cười, nếu là Vũ vương gia, trời tối thế này muội còn tới phủ của biểu ca sao?" Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, hoàn toàn không chú ý tới biến ảo phong vân trong đôi mắt âm trầm của Bách Lý Khiên, nghĩ đến tin tức ngày hôm nay, nàng lại phẫn nộ, hận không thể giết người, tối qua ở tiệc Nguyệt Lão, thế tử ở trước mặt mọi người nói đã có người ái mộ, người đó liệu có phải là... An Cửu?

Nhưng sao có thể? Nàng vẫn luôn cho rằng có người ái mộ chẳng qua là cái cớ Bắc Sách cự tuyệt nàng thôi!

Nhưng hôm nay sao y lại cùng An Cửu đi chơi khắp kinh thành? Tính tình Bắc Sách lạnh lùng, xưa nay chưa từng nghe nói y thân thiết với nữ tử nào, sao có thể vô duyên vô cớ qua lại với An Cửu?

Nàng đã từng rất nhiều lần hạ thiệp mời đến Bắc Vương phủ, nhưng y xưa nay chưa từng đồng ý một lần, nàng cho rằng với tất cả nữ tử y đều đối xử bình đẳng, nhưng không ngờ... Thế mà là An Cửu sao?

Càng nghĩ, Ngọc Vô Song càng khẳng định, cũng càng nổi giận, thấy Bách Lý Khiên trầm mặc, nàng càng không thuận theo, quát lớn: "An Cửu kia chắc chắn là hồ ly tinh, nhất định là ả câu dẫn Bắc thế tử nên mới..."

"Ngọc Vô Song!" Bách Lý Khiên tức giận cắt ngang Ngọc Vô Song, mặc dù đang trong cơn thịnh nộ nhưng nàng ta cũng không khỏi kinh ngạc.

Ngọc Vô Song nhìn Bách Lý Khiên, Thái Tử biểu ca này của nàng hung ác nham hiểm, nhưng trước nay chưa từng thấy huynh ấy đáng sợ như vậy, là vì chuyện của An Cửu và Bắc thế tử sao?

Đúng vậy, vị hôn thê của huynh ấy làm ra chuyện như vậy, huynh ấy đương nhiên tức giận.

"Qua hai tháng nữa là hết hiếu kỳ Thái Hậu, Thái Tử biểu ca nên sớm thành hôn với Thái Tử Phi của huynh đi." Ngọc Vô Song nhẹ giọng, cũng may An Cửu kia đã có hôn ước với Thái Tử biểu ca.

Cho dù là người trong lòng Bắc Sách thì có thế nào? Mối tình đó sớm đã chú định không có kết quả!

Nhưng, cho dù là vậy, lòng nàng vẫn hụt hẫng, Ngọc Vô Song nàng là thiên kim thừa tướng, là cháu gái Hoàng Hậu, còn là đệ nhất mỹ nhân Đông Sở, gia thế địa vị của nàng hơn hẳn An Cửu, lại không ngờ rằng Bắc thế tử thế mà coi trọng nàng ấy!

Thành hôn? Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, từ lúc mẫu hậu quyết định hôn sự này, lòng gã luôn oán trách, mấy năm nay không có thời khắc nào là không muốn giải trừ hôn ước.

Nếu Bắc thế tử thật sự có tình với An Cửu, vậy gã sao không nhân cơ hội này lợi dụng An Cửu lấy lòng mượn sức Bắc thế tử?

Một nữ nhân so với Bắc Vương phủ, bên nặng bên nhẹ, y vô cùng rõ ràng.

Nhưng, phải chắp tay nhường An Cửu sao?

Nếu là trước kia, gã sẽ vui vẻ vì tin tức này, nhưng phản ứng vừa rồi của bản thân... Nghĩ tới Bách Lý Khiên càng khó nhịn lửa giận.

"Thái Tử biểu ca..."

Ngọc Vô Song còn muốn nói gì đó nhưng bị Bách Lý Khiên lạnh lùng cắt ngang: "Lê Khánh, đưa Vô Song tiểu thư về."

Ngọc Vô Sóng sửng sốt, huynh ấy thế mà đuổi nàng đi sao?

Nhìn Lê Khánh nhận lệnh tiến lên mời nàng, Ngọc Vô Song càng phẫn nộ, nhìn Bách Lý Khiên, khóe miệng gợi lên ý cười tàn nhẫn: "Biểu ca bảo Vô Song đi, Vô Song đi là được, có điều nếu biểu ca mặc kệ việc này không hỏi, vậy Vô Song chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết."

Ngọc Vô Song nàng chưa bao giờ là người thiện lương, nàng đã hạ quyết tâm gả cho Bắc Sách, ai cũng đừng hòng ngăn cản, nếu con đường này có chướng ngại, nàng sẽ diệt trừ, không từ thủ đoạn thì sao?

Vì Bắc thế tử và Bắc Vương phủ, ngay cả là Hoàng Hậu cô cô cũng sẽ ủng hộ nàng.

Hừ lạnh một tiếng, Ngọc Vô Song phất tay áo rời đi, Lê Khánh tiễn nàng ra ngoài. Trong thư phòng, cung mày nhíu chặt của Bách Lý Khiên vẫn không thể giãn ra, trong đầu không ngừng là hình ảnh của An Cửu, nghĩ đến tin tức vừa nhận được, trong lòng có một tư vị khó nói nên lời.

Tay dùng lực, bút ngọc trong tay lập tức bị đập nát, Bách Lý Khiên đứng bật dậy, lao nhanh ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

Mà lúc này ở Hạ Hầu phủ.

Trong đình hóng gió ở hoa viên, Hạ Hầu Ngự Thiển khoanh tay ngẩng đầu ngắm trăng, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc hiện lên ý cười.

"An Cửu..." Lẩm bẩm hai chữ này, trong đôi mắt khôn khóe như suy tư, An Cửu thế mà đi dạo cùng Bắc thế tử sao? Còn phô trương như vậy, thật sự khiến người ta không ngờ được.

Chỉ sợ tin tức này đã truyền tới Thái Tử phủ!

Bách Lý Khiên kia luôn muốn mượn sức Bắc Vương phủ, nếu biết được tin này, gã sẽ thuận thế lấy lòng Bắc thế tử, hay là phẫn nộ với tư tình giữa bọn họ?

A, thú vị, hắn thật không ngờ một An Cửu lại có bản lĩnh lớn như vậy, e rằng, nàng sẽ khuấy đảo mưa gió lớn hơn.

Hay cho một An Cửu, kinh đô này ngày sau chắc chắn sẽ càng náo nhiệt.

Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn ánh trăng, cảm thấy đêm nay đẹp hơn vài phần.

Cũng dưới bầu trời này, tin tức cũng đã truyền tới Dự Thân Vương phủ.

Trong vườn, hoa dâm bụt rơi đầy đất, Bách Lý Vũ ngồi dưới tàng cây dâm bụt, tay cầm bình rượu, dường như đã ngà ngà say, nghe thuộc hạ báo tin, đôi mắt lập tức tràn ngập tà khí.

"Bắc Sách..." Bách Lý Vũ lẩm bẩm, cung mày nhíu mày càng lộ vẻ tà mị, "An Cửu này thật tinh mắt!"

Bắc Sách kia có danh hào đệ nhất nam tử Đông Sở, nàng thế mà chọn y!

Đi dạo khắp kinh thành sao? Phô trương như vậy cũng làm khó nàng rồi, có điều đương kim Thái Tử Bách Lý Khiên khi biết chuyện này, sợ là giận không thể át.

Với tính tình của Bách Lý Khiên... Bách Lý Vũ nhìn bầu rượu trong tay: "Bổn vương thiếu chút quên mất, An Cửu còn nợ bổn vương một chầu rượu, tối qua để nàng chạy thoát, đêm nay, nàng không thể từ chối lần nữa."

Bách Lý Vũ đứng dậy, bước chân rõ ràng mang theo men say, phóng người bay lên, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

Bắc Vương phủ.

Trong Lưu Li Hiên của Huy Âm Điện độc lập với vương phủ, nam tử một bộ bạch y ngang nhiên ngọc lập đứng dưới ánh trăng.

Xích Phong sớm đã quen với chủ tử trác tuyệt phong tư này, trong đầu nghĩ tới hành động của chủ tử hôm nay, dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu.

"Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi!" Giọng nói thanh lãnh vang lên.

Xích Phong ngây ra, không ngờ bị chủ tử nhìn thấu tâm tư, hoàn hồn, vội nói: "Chuyện hôm nay thế tử cùng An Cửu quận chúa đi chơi khắp kinh thành, Thái Tử chắc chắn biết, với tính tình của Thái Tử, e rằng sẽ chạy đến Quốc Công phủ nháo một hồi!"

"Ngươi lo An Cửu bị Thái Tử khi dễ sao?" Bắc Sách hỏi, giọng nói thanh lãnh có chút ý cười.

"Vâng, thuộc hạ có cần phái vài người âm thầm hỗ trợ không?" Xích Phong dò hỏi.

"Không cần, một Thái Tử, nàng vẫn đối phó được, nàng đã không còn như trước kia, hơn nữa, Đại tiểu thư Tấn Quốc Công phủ... Cho dù giống trước kia cũng chưa từng là vị trí dễ bị người ta coi thường như vậy!" Bắc Sách vuốt ve ngọc bội đeo bên hông, ánh mắt hướng về bóng đêm.

Chuyện An Cửu thay đổi rất nhiều người biết, bọn họ nên vui vì nàng ấy thay đổi, sao có thể cho phép Thái Tử mảy may động tới nàng?

Xích Phong nhìn Bắc Sách, không rõ ý y, thanh danh An Cửu quận chúa dễ bị bắt nạt vẫn luôn lan truyền bên ngoài, không phải sao? Vì sao chủ tử dường như rất yên tâm?

Dưới ánh trăng, thân ảnh tuyệt trác kia ngang nhiên ngọc lập, hai mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Xích Phong biết, càng bình tĩnh, trong đầu thế tử càng nhiều sóng gió tụ họp.

Có điều, suy nghĩ của thế tử há có thể để gã suy đoán?

Xích Phong rơi vào trầm tư, thế tử xưa nay chưa từng thân thiết với nữ tử nào, hôm nay An Cửu kia... Chủ tử sẽ không vô duyên vô cớ làm một việc như vậy, hôm ngay ngài ấy gióng trống khua chiêng cùng An Cửu dạo phố rốt cuộc vì điều gì?

Dù nghĩ thế nào, Xích Phong cũng nghĩ không ra, nhưng gã biết, đêm nay Tấn Quốc Công phủ chỉ sợ không được an bình.