Đích Phi Sách

Chương 45




An Cửu liếc nhìn mấy nha hoàn kia, vừa vào cửa, nàng đã cảm thấy bầu không khí kỳ lạ trong phủ, quả nhiên lại xảy ra chuyện gì sao?

An Cửu nhíu mày, xảy ra chuyện thì sao? Chỉ cần không liên quan tới Thanh Ninh Tiểu Trúc là được, trước nay nàng không có tâm tư đi quản chuyện trong phủ.

An Cửu không nói gì càng khiến mấy nha hoàn luống cuống, nàng đang muốn đi, một nha hoàn khác vội vã chạy tới, nhìn thấy An Cửu, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức quỳ xuống.

An Cửu ngây ra, người này muốn làm gì?

"Đại tiểu thư, cầu xin người cứu biểu tiểu thư, nàng ấy sắc bị đánh chết rồi." Thải Hương bắt lấy làn váy của An Cửu, lúc này nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Đại tiểu thư, ma cũng chỉ có nàng ấy mới cứu được Nguyệt tiểu thư.

Biểu tiểu thư? Con không phải Lam Nguyệt hôm nay cản nàng uống Tuyệt Ngưng Tán sao?

Sắp bị đánh chết?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nô tỳ cũng không biết. Vừa rồi tiểu thư ở hoa viên gặp Đại thiếu gia, không biết vì sao lại chọc Đại thiếu gia không thôi, nô tỳ nghe thấy... Nghe Phái Nhi nói... Nói thấp kém như biểu tiểu thư còn muốn trèo cao lấy lòng, cho dù lấy lòng, cũng phải xem người trên cao là ai... Nô tỳ không hiểu, tiểu thư xưa nay ở trong phủ đều không khoa trương, biết thân biết phận, chưa từng làm việc quá mức, sao Phái Nhi lại nói như vậy?

Sao lại nói như vậy? Thải Hương không biết, nhưng An Cửu nàng rất rõ ràng.

Xem ra chuyện hôm nay Lam Nguyệt tới Thanh Ninh Tiểu Trúc rất nhiều người đã biết.

Tấn Quốc Công phủ này bình tĩnh nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có kẻ không chịu ngồi yên, tuy rằng người tới Thanh Ninh Tiểu Trúc nịnh nọt không ít, nhưng chỉ có một mình Lam Nguyệt dễ bị bắt nạt, nếu bọn họ công khai khó xử Lam Nguyệt, trên thực tế còn không phải nhắm vào An Cửu nàng sao?

"Đại tiểu thư, người mau đi cứu biểu tiểu thư đi, biểu tiểu thư xưa nay yếu ớt, rơi vào tay Đại thiếu gia, chắc chắn sẽ bị đánh chết, nếu người còn không đi..." Thải Hương gấp tới bật khóc, Đại thiếu gia trước nay xảo trá ngoan cố, tâm tư tàn nhẫn, ở Quốc Công phủ này càng vô pháp vô thiên, chỉ có Mai phu nhân, Nhị tiểu thư và lão gia mới áp chế được, lão gia không ở trong phủ, nha hoàn Phái Nhi bên cạnh Nhị tiểu thư còn hùa theo khi dễ biểu tiểu thư, tình hình không phải đã quá rõ sao?

Ở Quốc Công phủ này, sợ rằng chỉ còn Đại tiểu thư mới cứu được biểu tiểu thư.

An Cửu nhíu mày, không nhắc đến Lam Nguyệt hôm nay cứu nàng một mạng, chỉ riêng lời Phái Nhi kia nói, nàng cũng phải đến hoa viên một chuyến.

An Cửu trước kia không phải là ví dụ sao?

Hành động hôm nay của Đại thiếu gia đại diện cho ai, An Cửu nàng biết rất rõ.

Nếu bọn họ đã nhắm vào nàng, như vậy lần này phạt Lam Nguyệt, bọn họ nhất định sẽ từng bước ép sát, sớm muộn cũng có ngày khi dễ đến đầu nàng.

Đại thiếu gia sao?

"Ngươi dẫn đường đi." An Cửu nhìn Thải Hương, lạnh lùng nói. Danh hào về Đại thiếu gia này nàng có nghe nói, gã do thứ phu nhân trong phủ Tần thị sinh, là một tên du côn ác bá, lúc trước không ít lần khi dễ An Cửu.

Mẫu tử Tần thị xưa nay dựa vào Mai phu nhân, điều này càng khiến An Cửu khẳng định kẻ bày mưu tính kế phía sau, một khi đã vậy, chuyện này, An Cửu nàng càng không thể bỏ mặc.

Thải Hương ngây ra, đến khi có phản ứng, lập tức đứng dậy: "Đại tiểu thư, người đi theo nô tỳ." Thật tốt quá, có Đại tiểu thư ở đây, biểu tiểu thư cũng có hi vọng!

Bọn họ đi về phía hoa viên, đợi An Cửu rời đi, mấy nha hoàn kia mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau.

Đại tiểu thư tới hoa viên sao?

Vậy... Không xong rồi, ngay cả lão gia Đại thiếu gia cũng dám chống đối, mà thủ đoạn của Đại tiểu thư, chuyện của Tam tiểu thư ở Giới Luật Đường hôm đó bọn họ đều chứng kiến, sau hôm ấy, Tam tiểu thư vẫn luôn nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài, nghe bảo là nói chuyện không thể bình thường như trước.

Hôm nay hai người này chạm mặt, chỉ sợ...

Mấy nha hoàn nhìn nhau, vẫn không dám phát ra tiếng.

Trong hoa viên, tiếng gậy gỗ đánh lên khiến lòng người không nhịn được ma cũng đau như xé rách, Lam Nguyệt vốn yếu đuối, hiện tại dưới côn bổng sớm đã máu thịt mơ hồ, sắc mặt thường ngày trắng bệch hiện tại đã xanh mét.

Nhưng nàng vẫn cắn răng, không kêu không cứu, càng như vậy, người bên cạnh càng nhẫn tâm.

"A, nói ngươi quật cường, ngươi đúng là quật cường, nhưng bổn thiếu gia thấy, ngươi rõ ràng là kẻ ngốc." Diệp Thanh ngồi xổm trước mặt Lam Nguyệt, liếc nhìn thân thể mảnh mai kia, "Lúc trước bảo ngươi đi theo bổn thiếu gia, nếu ngươi đồng ý, hiện tại đã là chủ tử cao cao tại thường, nào như thế này... A, thật là đáng tiếc!"

"Cữu cữu sẽ không cho phép." Lam Nguyệt gian nan đáp.

"Hừ, cữu cữu? Đừng gọi thân thiết như vậy, ngươi chẳng qua là bà con xa của Quốc Công phủ ta mà thôi, ngươi thế mà tự coi mình là chủ tử trong Quốc Công phủ này sao?" Diệp Thanh lạnh lùng nói, "Lão già kia che chở ngươi như vậy, đừng tưởng ta không biết ông ta suy nghĩ cái gì, ông chẳng qua nghĩ, ngươi đi theo ông ta mới có cuộc sống tốt thôi!"

"Ngươi..." Lam Nguyệt tức giận, "Ngươi đừng nói bậy!"

Diệp Thanh duỗi tay nâng cằm Lam Nguyệt: "Vừa rồi bổn thiếu gia thấy ngươi khiêu vũ, đúng là khó có được, ta đây không biết ngươi thế mà có bản lĩnh này, thì ra ngươi dựa vào thủ đoạn đó để lão kia che chở ngươi sao? A, vậy bổn thiếu gia đánh gãy chân ngươi, xem ngươi còn tư cách gì đi mê hoặc nam nhân không!"

Dứt lời, ánh mắt Diệp Thanh càng tàn nhẫn: "Các ngươi dùng sức, đánh thật mạnh cho ta, hừ, còn muốn nịnh bợ nữ nhân ở Thanh Ninh Tiểu Trúc kia, ngươi cho rằng ả đáng tin sao?"

Gia đinh nghe Diệp Thanh ra lệnh, tay càng dùng sức, Lam Nguyệt cắn răng, máu tươi nhợt nhạt tràn ra.

An Cửu đuổi tới tổng thấy cảnh tượng như vậy, dưới côn bổng, trên lưng trên đùi Lam Nguyệt máu thịt đã mơ hồ, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà nhíu mày.

"Biểu tiểu thư..." Thải Hương bật khóc, lúc nàng rời đi còn chưa thê thảm thế này, chỉ mới một lát, bọn họ đã đánh tiểu thư thành...

"Đều dừng tay cho ta!" An Cửu lạnh lùng nói, nhìn cảnh này, Đại thiếu gia thật sự muốn đánh chết Lam Nguyệt?

Trong đầu lập tức hiện lên một cảnh tương tự, có điều, người bị đánh lại là... An Cửu trước kia. Tức khắc, An Cử nổi giận, nàng ghét nhất kẻ bắt nạt người yếu, mà cảnh tượng trước mắt này thật sự phạm vào kiêng kị của nàng.

Hai gia đinh sửng sốt, Diệp Thanh nhìn người tới cũng nhíu mày, khóe miệng gợi lên ý cười khinh thường, trừng mắt liếc nhìn hai gia đinh: "Đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đánh cho bổn thiếu gia!"

Một bên là Đại thiếu gia, một bên là Đại tiểu thư, cả hai bọn họ đều không thể đắc tội.

Thấy hai gia đinh không tiếp tục, Diệp Thanh càng không vui, gã nghe nói tính tình An Cửu thay đổi, cũng nghe kể chuyện nàng xử lý Diệp Sương, kinh sợ người trong phủ, nhưng như thế thì thế nào?

Tính tình thay đổi thì sao?

Kẻ khác sợ An Cửu, Diệp Thanh gã không coi nàng vào mắt. Nhìn thoáng qua An Cửu, Diệp Thanh tiến lên giật lấy gậy gỗ trong tay gia đinh, đánh xuống Lam Nguyệt.

"A!" Đau đớn đột ngột khiến Lam Nguyệt cuối cùng vẫn không thể kiên trì, lập tức ngất đi.

"Biểu tiểu thư..." Thải Hương xông lên.

Phái Nhi vẫn luôn đứng cạnh nhìn khẽ cười, An Cửu cường ngạnh đúng không? Có thân phận quận chúa, lại có Bắc thế tử làm chỗ dựa đúng không?

Hừ, trước mặt tiểu thư và phu nhân bộ dáng đó còn có hiểu quả, nhưng giờ phút này người nàng phải đối mặt là Đại thiếu gia!

Đại thiếu gia xưa nay không biết trời cao đất dày, không nói đạo lý, cũng không biết cố kỵ thân phận, ở trước mặt Đại thiếu gia, An Cửu cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, xem nàng có thể làm gì được gã!

Thấy Lam Nguyệt đã ngất đi, Diệp Thanh đắc ý, khiêu khích An Cửu: "Bổn thiếu gia không dừng tay thì sao? Những người khác trong phủ sợ ngươi, nhưng bổn thiếu gia không sợ, một nữ nhân mà thôi, ngươi nên biết ở Quốc Công phủ này, ngươi không quản được bổn thiếu gia!"

An Cửu nhíu mày: "Đại thiếu gia muốn làm gì, ta không muốn quản, nhưng ngươi đánh Lam Nguyệt, việc này ta phải quản!"

Nàng sao có thể mặc kệ? Nàng chính vì việc này mà tới không phải sao?

"A, vậy bổn thiếu gia phải xem xem, ngươi sẽ quản thế nào!" Diệp Thanh cười lạnh, nắm chặt gậy gộc trong tay, tiếp tục đánh Lam Nguyệt, khí thế lúc này khiến người nhìn không khỏi rét run, lần này đánh xuống, Lam Nguyệt sớm đã ngất đi sợ rằng ngay cả mạng cũng không còn.

Phái Nhi nhìn, lòng càng đắc ý, An Cửu quả nhiên không làm gì được Đại thiếu gia, tiểu thư nói đúng, để ác bá Đại thiếu gia này đối phó An Cửu là thích hợp nhất, lát nữa, nàng phải bẩm báo tiểu thư chuyện này, tiểu thư biết, trong lòng chắc chắn vui sướng.

Ánh mắt lại hướng về Lam Nguyệt... A, nữ nhân này muốn chạy tới Thanh Ninh Tiểu Trúc nịnh bợ An Cửu sao? Nàng ta đúng là không biết, Quốc Công phủ này rốt cuộc là thiên hạ của ai!

Mọi người nhìn gậy gỗ kia đánh xuống, Thải Hương hoảng sợ, nhưng trong chớp nhoáng kia, gậy gỗ dừng lại, An Cửu thế mà một tay bắt lấy nó.

Diệp Thanh sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia khiến người ta phải rùng mình.