Đích Phi Sách

Chương 50




Chột dạ sao?

Mặt Diệp hi đỏ bừng: "Ngươi quỳ xuống cho ta!"

Nếu là An Cửu trước kia, chắc chắn bị ông ta dọa sợ, nhưng An Cửu của hiện tại không phải là người sợ phiền phức. Nhìn Diệp Hi, nàng hỏi: "Ta không phạm sai lầm tại sao phải quỳ?"

Đối diện với nam nhân nàng khịt mũi coi thường, bảo nàng quỳ?

"Ngươi..." Diệp Hi giật mình, ông ta sao có thể để nàng chọc giận? Hít sâu một hơi, ông ta cao giọng, "Ngươi đánh Thanh Nhi, đó là không đúng!"

"Đánh người nên quỳ? Phải chịu gia pháp sao? Vậy Diệp Quốc Công có nên dùng gia pháp với Đại thiếu gia đánh người trước không?"

An Cửu vừa dứt lời, sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.

Tần phu nhân gấp gáp cãi lại: "Thanh Nhi đánh người khi nào?"

"Không có? Lam Nguyệt bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, hiện tại vẫn phải nằm trên giường, không thể cử động, đó không phải nhờ nhi tử tốt của ngươi làm sao?" Ánh mắt sắc bén của An Cửu đảo qua khiến Thần thị run rẩy.

"Lam Nguyệt kia chỉ là tiện tì mà thôi, Thanh Nhi chẳng qua giáo huấn ả một chút, nhưng ngược lại là ngươi, đánh nhi tử tàn phế. Lão phu nhân, lão gia, Thanh Nhi là trưởng tử của Quốc Công phủ chúng ta, hiện tại nó đáng thương như vậy, nặng thì mất mạng, nhẹ cũng tàn tật, mặt mũi Quốc Công phủ chúng ta phải để đi đâu đây!" Tần phu nhân bi ai bật khóc.

An Cửu cười lạnh, nàng thật muốn xem ác bá thiếu gia kia bị đánh thành bộ dáng gì!

Bản thân nàng ra tay sao có thể không biết nặng nhẹ?

Đấu pháp đó chỉ khiến gã nhận nỗi đau da thịt, tuyệt đối không khiến gã tàn phế.

An Cửu nhìn Mai phu nhân và Diệp Liên Y, thấy họ kiềm nén vẻ đắc ý, lòng liền hiểu rõ.

Đúng vậy, nếu Diệp Thanh không tàn, không sắp mất mạng, sao có thể chọc giận lão phu nhân và Diệp Hi?

Điều bọn họ muốn còn không phải chính là hai người này giận đến cực điểm sao?

An Cửu nhìn lão phu nhân và Diệp Hi, hai người họ đang trừng mắt nhìn nàng, một người tay cầm chặt quải trượng đến run rẩy, một người khác hận không khiến nàng biến mất ngay lập tức.

Cục diện này không phải rất hợp ý đôi mẫu nữ này ư?

Có điều... An Cửu nhíu mày: "Nhẹ thì tàn tật? Vậy xin hỏi Tần phu nhân, ta đánh gã phế chỗ nào?"

"Chân, An Cửu đánh gãy chân của Thanh Nhi, khoảng thời gian này Thanh Nhi luôn ở trên giường, đại phu nói, hai chân của Thanh Nhi sợ là không khỏi hoàn toàn được." Tần phu nhân kiêng định nói, nhưng An Cửu vẫn nhận ra ánh mắt bà ta đang lập lòe.

Thầm cười trong lòng, chân tàn phế sao?

Hay, hay lắm!

"Hỗn trướng, An Cửu, ngươi làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy, lúc này còn không muốn nhận?" Lão phu nhân chống mạnh quải trượng xuống đất, "Không nhận thì sao? Gia pháp, không phải ngươi không muốn nhận là không nhận, người đâu..."

Mấy gia đinh nghe lão phu nhân ra lệnh, lập tức xông lên, nhưng cảm nhận khí thế phát ra từ An Cửu, lại có chút sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên trước một bước.

Diệp Hi thấy thế càng tức giận, đang muốn lên tiếng, lại nghe bên ngoài truyền tới một giọng tà mị.

"A, náo nhiệt như vậy? Xem ra bổn vương tới không đúng lúc rồi!" Một nam tử mặc bộ y phục màu đen, tay cầm quạt xếp xuất hiện, đó không phải Bách Lý Vũ thì còn là ai?

Mọi người sửng sốt, Hỗn Thế Ma Vương này sao lại tới đây?

Bách Lý Vũ lại xoay người nhìn phía sau, cười như không cười: "Xem ra không chỉ bổn vương tới không đúng lúc, ngay cả Bắc thế tử cũng vậy."

Bắc thế tử?

Mọi người nhìn ra ngoài, nam nhân bạch y ngọc quan, phong tư trác tuyệt kia còn không phải là thế tử Bắc Sách sao?

Y... Y sao cũng tới?

Không chỉ những người ở đây, ngay cả Diệp Hi cũng giật mình, Bắc Vương phủ không can thiệp vào triều chính hơn hai mươi năm, cho dù rất nhiều quan viên muốn kết giao với Bắc Vương phủ đều không may không có cơ hội, ông ta cũng thế, một chút giao thoa với Bắc Vương phủ cũng không có, dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ Bắc thế tử vậy mà sẽ tới Quốc Công phủ.

Diệp Hi khó nén hưng phấn, phản ứng đầu tiên là nghênh đón: "Bắc thế tử, Vũ vương gia, hai vị đúng là khách quý, mời vào, mời hai vị vào trong."

Sắc mặt Mai phu nhân và Diệp Liên Y đều thay đổi, hai người kia sao lại xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt này?

Hỗn Thế Ma Vương kia thế mà cũng tới, nhưng mấu chốt là Bắc thế tử... Y tới đây làm gì?

Chẳng lẽ là... Mai phu nhân nhìn An Cửu, mặc kệ Bắc thế tử và Vũ vương gia tới có liên quan tới An Cửu hay không, sự có mặt của hộ chung quy vẫn khiến người ta bất an.

Mai phu nhân thầm tính toán trong lòng, cùng Diệp Hi tiếp đón khách tới: "Lão gia, hai vị đều là khách quý, hiện tại sợ rằng không hợp chiêu đãi ở nơi này, không bằng mời đến hậu viện trước."

Diệp Hi nhíu mày, hiểu ý Mai phu nhân, bây giờ những gì ở đây là chuyện nhà của Quốc Công phủ, nếu để hai người họ thấy, sợ là không ổn.

Nhưng Diệp Hi còn chưa kịp đồng ý, Bách Lý Vũ đã lên tiếng trước: "Sao hả? Có gì không ổn sao? A, đây là cái gì đây? Dây rơi này, trượng này... Đúng là dọa người, Diệp Quốc Công, ngươi là đang ở trong phủ lập công đường hả?"

Diệp Hi run rẩy: "Vũ vương gia nói gì vậy, chẳng qua là ít gia pháp mà thôi, ở Đông Sở Quốc này, ai dám tự lập công đường?"

"Gia pháp?" Bách Lý Vũ nhíu mày, đi về phía trước, "Đúng lúc bổn vương thích xem náo nhiệt, trùng hợp có thể xem gia pháp của Quốc Công phủ rốt cuộc là thế nào."

Thái độ quái đản kia khiến Mai phu nhân khó thở, nhưng bà ta có thể làm gì Vũ vương gia?

Cũng không thể đuổi hắn ra ngoài!

Hỗn Thế Ma Vương này không dễ đối phó!

Có điều... Mai phu nhân nhìn Bắc Sách, ý cười trên mặt càng đậm: "Bắc thế tử, ngài xem, lão gia đang xử lý ít việc nhà, ở đây thật sự có chút không tiện."

"Phu nhân, ngươi là đang đuổi Bắc thế tử sao? Khó khăn lắm thế tử mới tới đây một chuyến, a, Dự Thân Vương phủ của ta muốn mời thế tử còn không được, Quốc Công phủ này của ngươi, ngày sau sợ là càng hưng thịnh." Bách Lý Vũ không nhanh không chậm mà nói.

Quả nhiên, vừa dứt lời, hai mắt Diệp Hi như lóe sáng, đúng thế, nếu có thể qua lại với Bắc thế tử, về sau Quốc Công phủ không hưng thịnh cũng khó!

"Thế tử, ngài..." Diệp Hi muốn lấy lòng.

"Ta có chút chuyện quan trọng cần tìm Diệp Quốc Công, có điều nếu Quốc Công phủ đã có gia sự..." Bắc Sách nhàn nhạt nói, thần thái ưu nhã, khuôn mặt tuấn mỹ kia càng khiến người nhìn cảm thấy thư thái.

Mai phu nhân nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nháy mắt tiếp theo, Bắc Sách lại bảo: "Ta có thể ở cạnh chờ Diệp Quốc Công xử lý việc nhà xong rồi nói."

Mai phu nhân lập tức cứng đờ, Bắc Sách này sao lại... Bà ta cho rằng y sẽ thỏa mãn ý của bà ta, nhưng...

Ở cạnh chờ?

Nếu có thể để y ở cạnh chờ, bà ta cần gì mời y đời bước?

Nhưng... Đã bị cự tuyệt như vậy, bà ta nên làm gì đây?

Nhất thời, Mai phu nhân hết sức sụp đổ.

"Như thế cũng được." Diệp Hi cao giọng, càng khiến Mai phu nhân cảm thấy không ổn.

"Lão gia..." Mai phu nhân muốn ngăn cản, Bắc Sách ở đây, có quá nhiều biến số, bà ta đã tính toán tất cả, còn cố ý mời lão phu nhân tới, làm nhiều như vậy chính là muốn hạ bệ An Cửu, nhưng Bắc thế tử... Bà ta hoàn toàn không ngờ lúc này lại xuất hiện hai kẻ cản đường, nếu làm hỏng việc lớn của bà thì sao bây giờ?

"Đừng nói nữa, Bắc thế tử đã không ngại đợi, nàng đi chuẩn bị hai vị trí ngồi, hai vị đều là khách quý, không thể chậm trễ." Diệp Hi nhìn Mai phu nhân, trầm giọng phân phó.

Ông ta làm sao biết Mai phu nhân đang băn khoăn điều gì, để người ngoài biết việc nhà của họ chung quy không tốt, nhưng "hưng thịnh" mà Bách Lý Vũ nói, còn cả "chuyện quan trọng" của Bắc Sách làm ông ta quan tâm hơn.

Cơ hội tiếp xúc với Bắc thế tử không phải lúc nào cũng có, chỉ sợ hôm nay để Bắc thế tử rời khỏi nơi này, cơ hội giao hảo sẽ không còn nữa.

Giờ phút này, ông ta phải nhanh chóng xử lý An Cửu, sau đó thương nghị việc quan trọng với Bắc thế tử.

"Nhưng..."

"Còn không mau đi!"

Mai phu nhân còn muốn nói gì đó, đã bị Diệp Hi không vui cắt ngang.

Mai phu nhân không cam lòng, hận đến nghiêng răng, nhưng bà ta biết, bản thân không có cách nào đuổi hai vị khách không mời mà đến này đi.

Như thế, bà ta chỉ có thể tính cách khác.

Lặng lẽ nhìn An Cửu, hôm nay vất vả lắm mới mời lão phu nhân tới, bà ta tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Hơn nữa, trong tay bà không chỉ có một quân cờ là Tần phu nhân này!

Cho dù có hai vị khách không mời mà đến ở đây, bà ta cũng phải xử lý An Cửu!