Đích Phi Sách

Chương 60




Mọi người cũng nghi hoặc, An Cửu sửa lại lọn tóc cho Ngọc Vô Song?

Những gì vừa xảy ra bọn họ đều chứng kiến, là An Cửu quận chúa đứng trên đại điện này lên án Vô Song tiểu thư Ngọc gia lừa gạt Hoàng Thượng, lừa gạt người đời trước.

Cho dù nói Ngọc Vô Song rơi vào kết cục này là do An Cửu quận chúa ban tặng cũng không quá, nhưng giờ phút này nàng lại tự mình sửa sang lọn tóc cho Ngọc Vô Song?

Mọi người hơi bất ngờ, nhưng nhìn An Cửu tỉ mỉ giúp Ngọc Vô Song chỉnh lại tóc tai hỗn loạn, không hề có hành động khác thường, không phải sao?

Nhưng người ở đây đâu biết, tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Người có thể cảm nhận tất cả chính là Ngọc Vô Song đang quỳ dưới đất, Ngọc Vô Song không kịp chống cự, tay An Cửu đã nắm lấy sợi tóc của ả, trong đôi mắt phòng bị tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Vô Song tiểu thư muốn làm gì sao?" An Cửu kề sát tai Ngọc Vô Song, thì thầm, "Không thể không thừa nhận, ngươi đúng là ngốc, nếu không có Ngọc Nhi tiểu thư ở bên cạnh giúp ngươi, ngươi đúng là chẳng làm được gì, đã đến nước này, ngay cả ta muốn làm gì ngươi cũng không đoán ra?"

Ngọc Vô Song giật mình, An Cửu là đang nhục nhã ả ư?

Lửa giận lần nữa dâng lên, ả đang muốn có hành động, lại nghe giọng An Cửu truyền đến.

"Đừng nhúc nhích! Ngọc Vô Song, nếu ta là ngươi, hiện tại cái gì ta cũng đều chịu đựng, sẽ không nháo ra động tĩnh gì." An Cửu cười như không cười, "Tình hình của ngươi, ngươi càng có cử chỉ điên cuồng càng dễ đưa bản thân vào chỗ chết, ngươi còn không tin sao?"

"An Cửu, đều do ngươi, là ngươi hủy hoại ta!" Ngọc Vô Song trầm giọng, trong mơ hồ, có một hương thơm nhàn nhạt theo ngón tay của An Cửu quanh quẩn ở chóp mũi ả.

Hương thơm này dường như giúp ả bình tĩnh lại, An Cửu nói không sai, nếu ả lại làm ra việc gì đó, chỉ sợ càng chọc giận Hoàng Thượng, đến cuối cùng chịu giận chó đánh mèo còn không phải ả sao?

"Thì sao nào? Có điều, hại ngươi không phải ta!" An Cửu không chút kiêng dè, ngón tay thon dài vẫn giúp Ngọc Vô Song sửa sang lọn tóc, người ngoài nhìn vào càng tán thưởng nàng.

Không so đo hiềm khích trước đây, thật sự rộng lượng!

Ngọc Vô Song nhíu mày, không chỉ mình nàng?

"Chẳng lẽ hại ta còn có kẻ khác?" Ngọc Vô Song cắn răng, hai tay nắm chặt thành đấm.

"Nào có ai khác hại ngươi? Hại ngươi không phải chính ngươi sao?" An Cửu châm chọc, "Trước cung yến trung thư, ngươi có tâm tư gì? Trên yến tiệc trung thu này, ta chỉ là phòng vệ mà thôi, Vô Song tiểu thư, trong kế hoạch của ngươi, hiện tại có phải nên là ta bị mọi người nhạo báng, bị người đời khinh thường, thậm chí còn phụ trợ cho Vô Song tiểu thư ngươi tuyệt mỹ phong tư đúng không?"

An Cửu vừa dứt lời, Ngọc Vô Song liền run rẩy: "Ngươi... Làm sao ngươi biết?"

An Cửu nhướng mày cười, chậm rãi nói: "Không phải ngươi đã nói rồi sao? Ta là quỷ mị, ta đương nhiên biết."

Nói xong, An Cửu lập tức duy trì khoảng cách với Ngọc Vô Song.

"Ngươi..."

Quỷ mị? Nàng thật sự là quỷ mị?

Đúng, là quỷ mị, nếu nàng không phải quỷ mị, vì sao giờ phút này ả lại rơi vào kết cục như thế?

Ánh mắt lập lòe của Ngọc Vô Song dần kiên định, không ngừng lẩm bẩm: "Quỷ mị? Quỷ mị... A!" Ngọc Vô Song bỗng dưng gạt tay An Cửu ra, đứng bật dậy, hành động này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ngọc Vô Song muốn làm gì?

An Cửu quận chúa rõ ràng giúp ả sửa sang tóc tai, đã gần xong rồi, ả thế mà... Mọi người nhìn Ngọc Vô Song, chỉ thấy ả trừng mắt nhìn An Cửu, vò đầu bứt ai của mình.

"Quỷ mị... Quỷ mị..." Bên tai Ngọc Vô Song không ngừng quanh quẩn lời An Cửu nói, nghĩ tới bàn tay của nàng từng đụng vào tóc mình, ả càng hoảng loạn.

Không, An Cửu là quỷ mị, nàng sao có thể vô duyên vô cớ giúp ả chỉnh lại tóc tai, nàng nhất định đã thi triển yêu thuật gì đó trên người ả, nàng muốn hại ả.

Ả không thể để An Cửu thành công.

Càng nghĩ, Ngọc Vô Song càng hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn, tóc tai được An cửu chải chuốt hiện tại đã trở nên rối loạn, gương mặt dữ tợn càng chật vật khổ sở, nào còn giữ lại phong tư của đệ nhất mỹ nhân trước đó?

Giờ phút này, trong mắt mọi người, ả chính là một nữ nhân điên.

"Điên rồi, e rằng ả điên rồi!" Trên đại điện có người lên tiếng.

Đúng vậy, nhìn bộ dáng này của ả, sợ là điên rồi!

Đệ nhất mỹ nhân lại rơi vào kết cục như vậy, thật sự là... A, đệ nhất mỹ nhân gì chứ, chẳng qua là độc nữ rắn rết mà thôi!

"Ta không điên, các ngươi câm miệng cho ta, An Cửu... An Cửu là quỷ mị, nàng thật sự là quỷ mị, các ngươi ai tới gần nàng đều sẽ không có kết cục tốt... Ha ha, Hoàng Thượng, ngài nên hạ chỉ xử tử nàng mới đúng!"

Ngọc Vô Song nhìn Hoàng Thượng, hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo vừa rồi, trong đầu chỉ có hai chữ "quỷ mị".

Tức khắc, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng trở nên khó coi, Ngọc Hoàng Hậu và Ngọc Thừa Tướng không dám hít thở mạnh.

"Vô Song..." Ngọc Hoàng Hậu đứng dậy, muốn tiến lên giữ chặt Ngọc Vô Song, bà không ngốc, khi nãy chắc chắn An Cửu đã nói gì đó, cho nên mới khiến Vô Song điên cuồng thế này, nhưng, nàng đã nói gì?

Ngọc Hoàng Hậu đoán không ra, hiện tại cũng không phải thời điểm để bà suy đoán, điều cấp bách lúc này chính là giúp Vô Song bình tĩnh lại, nếu ả cứ tiếp tục gây chuyện, chỉ sợ tiệc trung thu hôm nay sẽ bị ả làm hỏng.

Tiệc trung thu quan trọng thế nào bà là người rõ nhất, không thể để Ngọc Vô Song tiếp tục như vậy.

Ngọc Hoàng Hậu muốn giữ chặt Ngọc Vô Song, chỉ là hiện tại Ngọc Vô Song đã mất hết lý trí, Ngọc Hoàng Hậu vừa định tới gần, ả liền giương nanh múa vuốt, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

"Ha ha... Giết An Cửu... Giết quỷ mị này, bằng không... Các ngươi đều sẽ phải đau khổ..." Ngọc Vô Song kêu gào.

Mọi người trên đại điện nhìn ả, quỷ mị sao?

An Cửu sao có thể là quỷ mị? Lời một nữ nhân điên nói, bọn họ chỉ cảm thấy nực cười, càng cảm thấy Ngọc Vô Song này đáng giận tới cực điểm.

"Người đâu, giữ chặt Vô Song tiểu thư cho bổn cung." Ngọc Hoàng Hậu thử vài lần đều không thể tiếp cận Ngọc Vô Song, lòng càng nóng nảy, lạnh lùng quát.

Dứt lời, cung nhân lập tức tiến lên, Ngọc Vô Song thấy những cung nhân này tới gần, càng điên cuồng thêm: "Các ngươi cút ngay, đều cút cho ta... Đừng chạm vào ta..."

Vừa nói, ả vừa đẩy một cung nhân trong số đó, ngay lập tức nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài.

Nghe Ngọc Vô Song điên cuồng kêu gào, da đầu mọi người đều không nhịn được mà tê dại.

Ngọc Vô Song e là... Thật sự điên rồi!

"Vô Song..." Ngọc Hoàng Hậu đang muốn đuổi theo, lại nghe Tĩnh Phong Đế nói.

"Mặc kệ ả, để cung nhân đuổi theo bắt lấy ả, đưa vào Thận Hình Tư. Hoàng Hậu, cung yến trung thu hôm nay còn chưa kết thúc, không thể vì một mình Ngọc Vô Song mà làm hỏng."

Ngọc Hoàng Hậu dừng bước, lòng bất an: "Hoàng Thượng..."

"Hoàng Hậu nương nương, người không cần lo cho Vô Song tiểu thư, với bản lĩnh của ả, chẳng lẽ người còn sợ ả bị người ta khi dễ sao? Hôm nay có sứ thần và công chúa Tây Lương ở đây, Hoàng Hậu người không thể vắng mặt." Thục Phi xen vào, tâm trạng vô cùng thống khoái.

Ngọc Hoàng Hậu không vui, nhưng lời Thục Phi nói vừa lúc nhắc nhở bà ta, sứ thần Tây Lương đang ở đây, công chúa Tây Lương cũng ở đây, hoàng tử hòa thân lần này còn chưa được quyết định, nếu bà ta đi rồi...

Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, hạ quyết tâm, lúc này, bà ta không thể vì một Ngọc Vô Song mà trì hoãn chuyện lớn của Khiên Nhi!

Ngọc Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Bách Lý Khiên ngồi bên kia, theo tầm mắt gã nhìn thấy một thân ảnh, không nhịn được mà nhíu mày.

An Cửu hôm nay đã dành hết nổi bật!

Có được nàng sẽ có được thiên hạ sao?

Vừa rồi lui hôn thật sự đã sai rồi, nhưng chuyện đến nước này còn có thể thế nào?

Bà ta chỉ có thể tiếp tục mưu hoa vì nhi tử của mình, mà công chúa Tây Lương... Ngọc Hoàng Hậu thầm tính toán, nếu hôm nay không có chuyện Nhị hoàng tử phong vương, không có chuyện Ngọc Vô Song để lộ bản tính, vậy bà cũng đã không nghĩ tới tới công chúa Tây Lương.

Tây Lương dù sao cũng là nước khác, về sau thế cục giữa hai nước thế nào, biến số trong đó quá lớn, nếu quan hệ giữa hai nước bị phá vỡ, vậy ai cưới công chúa Tây Lương, người đó chẳng khác nào đang cầm củ khoai lang nóng trong tay.

Nhưng cục diện hiện tại, cho dù biết cưới công chúa Tây Lương có nguy hiểm, bà cũng không thể không mạo hiểm như vậy!

Phải kéo công chúa Tây Lương đến bên cạnh Thái Tử mới có thể khiến thế cục hai bên cân bằng.

Ngọc Hoàng Hậu thầm thở dài, cao giọng: "Hôm nay Vô Song có lỗi, tội đáng bị phạt, tất cả đều do nó gieo gió gặt bão, Hoàng Thượng anh minh, cho dù với hoàng thân quốc thích cũng không thiên vị, đây là khí độ xưa nay của Đông Sở Quốc ta."

"Ha ha, khí độ của hoàng đế quý quốc chúng ta bội phục, An Cửu quận chúa của quý quốc nhạy bén thông tuệ, chúng ta thập phần thưởng thức, quý quốc có nữ tử như thế, vậy nam tử quý quốc càng khó lường, Hoàng Thượng, lần này công chúa Tây Lương ta tới Đông Sở, còn xin Hoàng Thượng chọn cho nàng một đức lang quân như ý!"

Sứ thần Tây Lương ra giữa đại điện, cung kính khom người.

Tĩnh Phong Đế nhìn công chúa Tây Lương vẫn ngồi ở đó, dường như từ đầu tới cuối, nàng đều lẳng lặng ngồi yên, không nói một lời, đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt bình tĩnh dị thường.

"Việc này là đương nhiên, Đông Sở và Tây Lương liên minh, nói cách khác, cũng coi như là người một nhà, trong thư Tịch Nguyệt trưởng công chúa cũng nói công chúa ôn hòa thân thiện, hiền lương thục đức, nữ tử như vậy theo lý nên có một vị hôn phu tốt, công chúa yên tâm, nhi tử của trẫm ai nấy cũng đều ưu tú, người được chọn hòa thân với công chúa, trẫm sẽ cân nhắc thật kỹ." So với khi nãy phẫn nộ vì chuyện của Ngọc Vô Song, hiện tại Tĩnh Phong Đế đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Mọi người nhìn công chúa Tây Lương kia, tràn ngập tò mò.

"Cẩm Hoàn cảm tạ Hoàng Thượng!" Công chúa Tây Lương kia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ôn hòa khiến người ta mơ màng về dung nhan che giấu sau khăn che mặt.

Lúc nói chuyện, công chúa Tây Lương chậm rãi đứng dậy, hành lễ với Tĩnh Phong Đế, mới tiếp tục: "Hoàng Thượng, Cẩm Hoàn vốn định tự chọn phò mã cho mình, nhưng bất đắc dĩ, An Cửu quận chúa của quý quốc quá thông tuệ, chặt đứt mất con đường này của Cẩm Hoàn rồi."

Dứt lời, mọi người đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn An Cửu, nhưng nghe công chúa Tây Lương nói lại không có chút ý trách cứ.

"Hoàng Thượng, Cẩm Hoàn có một yêu cầu quá đáng, mong Hoàng Thượng thành toàn." Công chúa Tây Lương cao giọng.

Yêu cầu quá đáng?

Mọi người ở đây đều sửng sốt, trong lòng mỗi người đều ẩn ẩn có suy đoán.

Công chúa Tây Lương này sẽ có yêu cầu gì?

"Công chúa, mời nói." Tĩnh Phong Đế nhíu mày, dù sao cũng là khách quý, không tiện cự tuyệt.

Hai mắt công chúa Tây Lương sáng lên: "An Cửu quận chúa trí tuệ siêu quần, Cẩm Hoàn vô cùng khâm phục, nàng ấy có thể có câu giải thích độc đáo về thời cuộc Nam Cảnh như thế, vậy việc chọn hôn phu đối với nàng ấy mà nói hẳn càng dễ dàng, Cẩm Hoàn tin tưởng mắt nhìn của An Cửu quận chúa, xin Hoàng Thượng chấp thuận cho Cẩm Hoàn nhờ An Cửu quận chúa vì Cẩm Hoàn chủ trì việc chọn người hòa thân này."

Nghe công chúa Tây Lương nói hết, tất cả mọi người đều chấn động.

Để An Cửu thay nàng chọn người hòa thân?

Mọi người đồng loạt nhìn An Cửu, chọn người hòa thân vốn là đại sự của Hoàng Thượng, nhưng công chúa Tây Lương lại muốn An Cửu chọn?

Việc này chỉ sợ...

An Cửu không khỏi nhíu mày, bảo nàng chọn? A, nàng không nghĩ đây là chuyện tốt gì!

An Cửu quan sát đôi mắt cười của công chúa Tây Lương, thanh minh trong suốt không thể tìm ra manh mối.

"Ha ha, khó có được công chúa có sự tín nhiệm với An Cửu như vậy, An Cửu, ngươi thấy sao? Ý ngươi thế nào?" Trong đầu quanh quẩn lời sứ thần Tây Lương vừa nói, Tĩnh Phong Đế thầm tính kế.

"Hoàng Thượng, chuyện công chúa Tây Lương hòa thân vô cùng trọng đại, An Cửu chỉ là một nữ tử, vừa rồi bàn về thế cục Nam Cảnh chẳng qua đánh bậy đánh bạ mà thôi, chọn hôn phu cho công chúa Tây Lương, An Cửu làm không được!" An Cửu đáp, khó khăn lắm nàng mới khiến Thái Tử từ hôn, nàng không muốn vì việc này mà bị quấn lấy vào tiền triều.

Công chúa Tây Lương kia giật mình, cắn răng, nhưng ngay lập tức, trên mặt liền nở rộ một nụ cười: "An Cửu quận chúa khiêm tốn, tài trí của An Cửu quận chúa vừa rồi mọi người ở đây đều chứng kiến, nếu quận chúa không làm, sợ rằng không ai có thể chọn ra được người hòa thân."

An Cửu nhíu mày, công chúa Tây Lương này kiên trì để nàng chủ trì việc chọn người như vậy sao?

"An Cửu, trẫm cảm thấy công chúa Tây Lương nói không sai, nàng ấy là khách quý, khó có được lòng tín nhiệm ngươi thế này, như vậy đi, chuyện chọn người hòa thân sẽ giao cho ngươi." Tĩnh Phong Đế sảng khoái lên tiếng, chỉ bằng một câu đã quyết định việc này, hoàn toàn không cho đường cứu vãn. Dừng một chút, ông ta lại nhíu mày, "Có điều..."

Có điều? An Cửu cười lạnh, nàng biết mà, đây chẳng phải chuyện tốt gì!

"Hòa thân lần này liên quan đến bang giao hai nước, người hòa thân, ngươi phải chọn cho tốt, nếu gây ra nhiễu loạn gì... Hoặc là khiến công chúa Tây Lương không vui, vậy... Đến lúc đó trẫm truy cứu tội, ngươi không thể kêu oan!" Tĩnh Phong Đế trầm giọng.

An Cửu này luôn khiến ông ta cảm thấy bất an!

Truy cứu tội? An Cửu không nhịn được mà thấy nực cười, tâm tư Tĩnh Phong Đế, nàng chỉ cần nghĩ một chút liền sáng tỏ.

Chỉ sợ một câu vừa rồi của sứ thần Tây Lương đã khiến Tĩnh Phong Đế kiêng kị!

Có được nàng có được thiên hạ... A, ban đầu là mệnh phượng hoàng tôn quý làm nàng bị trói buộc bởi hôn ước với Thái Tử, hiện tại không có hôn ước kia, một câu "Có được nàng có được thiên hạ" lại trở thành gông xích!

Người cổ xưa đúng là mê muội, nếu thật sự có được nàng có được thiên hạ, vậy chẳng phải An Cửu nàng sẽ trở thành hoàng đế sao?

Nhưng dù lòng nàng rõ ràng, chỉ sợ những người này vẫn có kiêng kị, xem ra ngày tháng sau này e là khó mà thái bình!

Thậm chí... Sự tồn tại của nàng sẽ là cái gai trong lòng Tĩnh Phong Đế.

Truy cứu tội của nàng?

Tĩnh Phong Đế muốn mượn cơ hội công chúa Tây Lương hòa thân xử lý nàng sao?

Biết được bản thân lúc này đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, An Cửu bình tĩnh cao giọng: "Được Hoàng Thượng và Cẩm Hoàn công chúa tín nhiệm, An Cửu đương nhiên sẽ toàn lực chọn người hòa thân cho Cẩm Hoàn công chúa!"

An Cửu sảng khoái nhận lời, hoàn toàn khác với thái độ cự tuyệt khi nãy.

Nàng thế mà nhận lấy việc này?

Trên đại điện, rất nhiều người đều không nhịn được mà nhíu mày, Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, nữ nhân này, thông tuệ như vậy, chuyện này rõ ràng là củ khoai lang phỏng tay, nàng sao có thể chấp nhận?

Lẫm Phong và mấy lão giả ngồi cạnh càng cảm thấy hứng thú.

A, An Cửu này quả thật không làm bọn họ thất vọng, nàng rõ ràng biết chuyện này có ý nghĩa gì, nàng thế mà không hề sợ hãi, thật sự có khí thế của minh chủ năm đó.

Bắc Sách ưu nhã thoáng dao động nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhìn An Cửu càng thêm nhu hòa.

An Cửu biết rõ, chuyện này nàng không thể cự tuyệt, nếu đã vậy, sao nàng không thản nhiên chấp nhận?

Còn về chịu tội?

An Cửu nhíu mày, ai cũng không rõ nàng đang nghĩ gì.

Tiệc Trung Thu ở Sùng Dương Điện vẫn tiếp tục, mà giờ phút này, trong hoàng cung lại đột nhiên vì Ngọc Vô Song vừa từ Sùng Dương Điện chạy ra mà nháo đến gà bay chó chạy.

Cũng không biết đệ nhất mỹ nhân ngày thường đoan trang ưu nhã trước mặt người ngoài hôm nay trúng tà gì, ả làm loạn khắp nơi, đám cung nhân dù sao vẫn ngại thân phận thiên kim phủ Thừa Tướng, không dám động võ với ả, qua thời gian một nén nhang vẫn chưa bắt được ả lại.

Mãi đến bên hồ thánh tâm, Ngọc Vô Song bị buộc tới đường cùng, nhìn trước mặt là cung nhân đang bao vây, phía sau là hồ nước, ả luống cuống, lạnh lùng nói: "Đều tránh ra, có tin ta bảo Hoàng Hậu giết các ngươi không! An Cửu... Ha ha, An Cửu... Nàng là quỷ mị, các ngươi phải giết nàng... Bằng không..."

Ngọc Vô Song cười lớn, tâm trí vẫn chìm trong suy nghĩ điên cuồng, mới nói được nhiêu đây, gót chân đột nhiên đụng phải cục đá, cả người cứ thế ngã ra sau.

Cung nhân ngẩn ra, không kịp chạy tới, chỉ thấy cả người Ngọc Vô Song rơi vào trong nước, bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

"A... Cứu mạng..." Ngọc Vô Song giãy giụa kêu cứu.

Đám cung nhân sửng sốt, bọn họ nhận lệnh chế phục Ngọc Vô Song, nếu Ngọc Vô Song chết đuối, chỉ sợ bọn họ cũng không thể báo cáo kết quả làm việc. Mấy cung nhân nhìn nhau, đang muốn nhảy xuống hồ cứu Ngọc Vô Song, lại thấy một bóng đen lao xuống, nháy mắt tiếp theo, người trong hồ bay lên, ôm Ngọc Vô Song đáp xuống mặt đất.

"Ngươi là ai?"

Đám cung nhân lập tức phòng bị nhìn hắc y nhân kia.

Hắc y nhân liếc mắt nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt sắc bén khiến đám cung nhân phải ngẩn ra, lòng rét run, người này...

"Các ngươi đang làm gì?"

Ngay lúc này, phía sau truyền tới tiếng một người, đám cung nhân hoàn hồn, xoay người nhìn người tới, lập tức quỳ xuống: "Tham kiến Thái Tử điện hạ."

Dưới ánh trăng, người tới đi về phía này không phải Thái Tử Bách Lý Khiên thì còn là ai?

Bách Lý Khiên nhìn Ngọc Vô Song cả người ướt đẫm dựa vào lòng hắc y nhân kia, nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh: "Các ngươi lui xuống hết đi."

"Nhưng... Bọn nô tài phụng mệnh đưa Vô Song tiểu thư đến Thận Hình Tư..." Một thái giám trong số đó cẩn thận lên tiếng, nhưng còn chưa nói xong, Bách Lý Khi đã lạnh lùng cắt ngang.

"Làm càn!" Bách Lý Khiên cao giọng, gương mặt hung ác nham hiểm càng khiến người ta sợ hãi, "Thận Hình Tư? Ngọc thể Vô Song tiểu thư có thể tới nơi đó sao? Người mẫu hậu thương nhất là Vô Song tiểu thư, các ngươi đưa muội ấy vào Thận Hình Tư, không sợ bị rơi đầu à?"

Mấy cung nhân nơm nớp lo sợ: "Nhưng... Nhưng Hoàng Thượng có chỉ..."

"Hoàng Thượng có chỉ thì thế nào? Trong hoàng cung này không chỉ có mỗi Hoàng Thượng là chủ tử, ngươi cảm thấy với thân phận của các ngươi có thể địch nổi thủ đoạn của vị chủ tử nào?" Bách Lý Khiên liếc nhìn mấy thị vệ, giọng nói càng lạnh băng.

"Việc này..."

Nhất thời, mấy cung nhân đó không biết phải làm sao, Thái Tử nói đúng, áp giải Ngọc Vô Song tới Thận Hình Tư không phải chuyện gì tốt, ai có thể bảo đảm ngày sau Vô Song tiểu thư không báo thù? Bọn họ chỉ là cung nhân hèn mọn nhất, muốn đầu của bọn họ, đối với chủ tử mà nói chẳng qua chỉ cần một câu mà thôi, nhưng... Lệnh của Hoàng Thượng, bọn họ sao dám cãi?

"Bổn thái tử cho các ngươi hai con đường để lựa chọn, một, các ngươi đưa Ngọc Vô Song tới Thận Hình Tư, sau này mỗi ngày đều phải sống trong nơm nớp lo sợ, mãi đến khi đầu của các ngươi bị chặt xuống mới thôi, hai... Bổn thái tử thay các ngươi đưa muội ấy đi."

Cung nhân sửng sốt, Thái Tử đưa người đi thay bọn họ?

Nào có chuyện tốt như vậy?

"Sao hả, không tin bổn thái tử?" Bách Lý Khiên trừng mắt.

Mấy cung nhân kia run rẩy, không ngừng dập đầu: "Tin, tin, bọn nô tài sao dám không tin Thái Tử điện hạ!"

"Vậy còn không mau cút!" Bách Lý Khiên lạnh lùng quát.

Đám cung nhân rét run, nào dám lo lắng gì nhiều, vội đứng dậy rời đi.

Bên hồ thánh tâm, Bách Lý Khiên nhìn Ngọc Vô Song, ánh mắt lộ rõ sự không vui, Ngọc Vô Song hôm nay thật sự khiến gã rất thất vọng, nếu không phải những lời ả nói ở Thừa Huy Điện trước đó, gã nào còn tâm tư nhàn rỗi quản ả?

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của An Cửu, Bách Lý Khiên tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, từ tay hắc y nhân kia nhận lấy Ngọc Vô Song sớm đã ngất đi, giơ tay, một chưởng đánh vào lưng ả.

"Thái Tử..." Hắc y nhân kia nhíu mày.

Bách Lý Khiên không nói gì, tiếp tục đánh vào lưng Ngọc Vô Song mấy cái, cuối cùng nữ nhân kia cũng ho một cái, phun nước trong miệng ra từng ngụm.

Thấy tình hình như vậy, Bách Lý Khiên không chút vô tình mà ném Ngọc Vô Song xuống đất, lạnh lùng nói: "Ngươi vô dụng như vậy, cũng may ẩn vệ của ngươi phản ứng nhanh, cứu ngươi một mạng!"

Ngọc Vô Song còn chưa hoàn hồn, nghe giọng Bách Lý Khiên, ả ngẩn ra, quay đầu nhìn nam nhân hung ác nham hiểm đứng dưới ánh trăng: "Huynh... Biểu ca... An Cửu là quỷ mị..."

Nghe Ngọc Vô Song lẩm bẩm, Bách Lý Khiên nhíu mày càng chặt, giơ tay tát Ngọc Vô Song một cái, lạnh lùng quát: "Quỷ mị cái gì? Ngươi cứ điên điên khùng khùng trơ mắt nhìn An Cửu gả cho Bắc thế tử hả!"

Ngọc Vô Song ngây người, có lẽ cái tát của Bách Lý Khiên đã khiến ả tỉnh lại, có lẽ nước lạnh vừa rồi đã giúp ả tìm về chút lý trí.

Trong đầu hiện ra từng cảnh vừa rồi, ả vừa mới làm gì vậy?

Quỷ mị? Không, nhớ tới mùi hương nhàn nhạt đó, Ngọc Vô Song nhíu mày, sao lại thế này? Có vấn đề, mùi hương kia chắc chắn có vấn đề, hình như vì ngửi thấy mùi hương đó, ả mới càng cảm thấy An Cửu đáng sợ, nàng cười, nụ cười của nàng khiến người ta càng sợ hãi...

Đúng, là An Cửu, An Cửu khiến ả nổi điên trước mặt mọi người!

"Không..." Ngọc Vô Song lẩm bẩm, oán hận trong mắt càng mãnh liệt, ả trúng kế của An Cửu rồi sao? Hừ, ả không cam lòng, nhớ tới tất cả vừa diễn ra ở đại điện, trái tim ả như bị một bàn tay bóp chặt, không thể hít thở.

Hủy hoại, tất cả của ả đều bị hủy hoại rồi, mà An Cửu... An Cửu càng trở nên chói mắt.

"An Cửu... Là An Cửu cướp hết tất cả của ta, nàng sẽ gả cho Bắc Sách sao? Không, ta không cho phép, nàng đừng hòng gả cho Bắc Sách, trên thế giới này chỉ có Ngọc Vô Song ta xứng đôi với y, An Cửu là cái thá gì, nàng không xứng, không xứng!"

"Đúng vậy, nàng không xứng, nhưng bộ dạng này của ngươi, cho dù nàng không xứng, ngươi có thể làm gì?" Bách Lý Khiên nhìn chằm chằm Ngọc Vô Song, lời nói có ẩn ý.

Ánh mắt Ngọc Vô Song lập lòe: "Ta sẽ không để nàng đắc ý, ta không muốn nàng càng đắc ý, biểu ca, còn có huynh... Đúng... Kế hoạch vừa rồi của chúng ta... Huynh có được cơ thể An Cửu, nàng sẽ trở thành người của huynh như mong muốn, đến lúc đó, xem nàng gả cho Bắc Sách thế nào, ha ha..."

Bách Lý Khiên cười lạnh, đáy mắt che giấu vẻ đắc ý, cũng may ả còn nhớ kế hoạch của họ, không uổng công gã bỏ cung yến tới đây, chuẩn bị cho ván cờ này.

"Ngươi sắp xếp thế nào rồi?"

Ngọc Vô Song giật mình, sắp xếp? Hứa hẹn với Thái Tử, ả sớm đã sắp xếp tất cả, trong đầu cũng đã có chủ ý. Ả nhìn ẩn vệ kia, tàn nhẫn trong mắt càng lan tràn.

"Đợi cung yến kết thúc, nhân lúc An Cửu hồi phủ sẽ là thời cơ ra tay tốt nhất, đến lúc đó, ta không tin, một nữ nhân như nàng có thể địch nổi ẩn vệ của ta, Thái Tử biểu ca chỉ cần ở trong phủ Thái Tử chờ, người của ta tự nhiên sẽ đưa An Cửu tới cho huynh."

"Chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý!"

"Hừ, không đồng ý? Biểu ca không biết trong cung có một loại bí dược sao? Dù nàng sống chết kiên trinh trung liệt thế nào, sử dụng bí dược đó, cơ thể sẽ mềm xuống, nếu biểu ca lo An Cửu không thuần phục thì có thể dùng nó thuần phục nàng." Nghĩ đến An Cửu sẽ dùng bí dược kia, Ngọc Vô Song càng kích động.

Có điều, băn khoăn của biểu ca không phải không có lý, tính tình An Cửu thay đổi, nàng đã không còn là người yếu đuối dễ bắt nạt của lúc trước, trong đầu suy nghĩ cái gì, thậm chí nàng rốt cuộc còn bản lĩnh hơn người nào, ả không thể xác định.

Nhưng chỉ cần có bí dược đó, dù An Cửu sâu không lường được thế nào, nàng cũng không thể không thuần phục.

"Bí dược..." Mắt Bách Lý Khiên cũng sáng lên, lập tức hiểu ý Ngọc Vô Song, trong cung xác thật có bí dược nhưng từ lâu đã bị nghiêm cấm, có điều, muốn lấy dùng một ít, đối với gã và Ngọc Vô Song mà nói đều không phải khó khăn gì lớn, "Ngươi lấy rồi?"

"Chưa, có điều, rất đơn giản, ẩn vệ của ta đi một chuyến là lấy được." Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, lần nữa đối diện với Bách Lý Khiên, ánh mắt càng kiên định, "Ta mưu hoa tất cả việc này cho biểu ca, biểu ca phải đồng ý với ta một chuyện."

"Chuyện gì?" Bách Lý Khiên nhàn nhạt hỏi.

"Ta muốn thấy An Cửu thân bại danh liệt, cho nên, ta không muốn vào Thận Hình Tư, ít nhất là trước khi thấy kết cục thê thảm của An Cửu, ta không thể vào đó." Ngọc Vô Song oán hận nói, nghĩ đến những gì xảy ra ở Sùng Dương Điện hôm nay, ả lại hận, thanh danh ả bị hủy hoại, mà An Cửu lại có thể khiến người ta kinh diễm như vậy.

Nhưng ả làm sao cam tâm?

An Cửu ơi An Cửu, hiện tại ngươi đắc ý sao?

Hừ, vậy cứ đắc ý đi, hôm nay nàng càng đắc ý, ngày mai thời điểm bị kéo xuống địa ngục, bị mọi người khinh thường, nàng mới càng thống khổ, không phải ư?

Những gì ả phải chịu, An Cửu nàng cũng phải nếm thử!

Bách Lý Khiên rơi vào trầm tư, hiện tại xem như Ngọc Vô Song đang ở trong tay gã, thịnh yến trung thu hôm nay, hiện tại trên đại điện, phụ hoàng cũng đã hơi say, tạm thời sẽ không nhớ tới Ngọc Vô Song, qua tối nay mới đưa ả tới Thận Hình Tư, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện.

Nghĩ như thế, Bách Lý Khiên gật đầu: "Được, theo ý của ngươi."

Hai mắt Ngọc Vô Song sáng lên, An Cửu ơi An Cửu, bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống của ngươi sẽ như ở dưới địa ngục, cho dù có bản lĩnh hơn người, ngươi cũng đừng hòng thoát được!

Dưới ánh trăng, đôi mắt thâm thúy của Bách Lý Khiên thêm vài phần nham hiểm hung ác, nghĩ đến an bài sắp tới, ngay cả máu trong người cũng sôi trào, trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh của An Cửu, từ ngày ở Nhật Xuân Viên đó, sau khi tính tình thay đổi, nữ nhân này chưa từng để gã vào mắt, nhưng bắt đầu từ đêm nay, trong thế giới của nàng chỉ cho phép sự tồn tại của gã.

Đêm nay, gã sẽ cho An Cửu biết, cái giá làm lơ gã nghiêm trọng cỡ nào!

Nghĩ đến chuyện hôm nay ở Thừa Huy Điện bị ép viết thư từ hôn, Bách Lý Khiên nhíu mày, có thư từ hôn thì sao?

Gã sẽ khiến tờ giấy từ hôn đó thành thứ bỏ đi!

Trong bóng đêm, hai người đều suy tư, lòng càng chờ mong kích động, đêm nay chú định là một đêm kích động lòng người...

OoOoO

Cung yến diễn ra tới giờ Hợi mới kết thúc, trong bữa tiệc, rất nhiều khách khứa, thậm chí là sứ thần Tây Lương và Tĩnh Phong Đế cũng đều đã say.

Cung yến tan, An Cửu cùng Bắc Sách rời khỏi đại điện, mọi người nhìn đôi nam nữ này càng khiến họ cảm thấy xứng đôi đến cực điểm, một người cử thế vô song, một người thông minh đa tài, đương nhiên là một đôi thần tiên quyến lữ.

Rất nhiều người hâm mộ không thôi, nhưng nhìn hai người đi xa, trong bóng đêm, đôi mắt tà khí của Bách Lý Vũ càng thêm âm trầm.

Trong đầu toàn là nụ cười của An Cửu, dường như càng lúc càng thường xuyên xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì?

Bách Lý Vũ thắc mắc, nhưng rất nhanh liền gạt vấn đề này đi, ánh mắt khôi phục vẻ tà mị của lúc trước, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời.

Phụ vương, mẫu phi, nếu hai người còn sống... Đáy mắt Bách Lý Vũ thoáng qua một chút ưu thương, nhưng rất nhanh liền biến mất, giống như trước nay chưa từng xuất hiện.

Mà giờ phút này, ở một nơi khác, có người khoanh tay đứng nhìn theo hai người rời đi, ánh mắt dừng lại trên người An Cửu, con ngươi ôn tồn lễ độ hơi buộc chặt.

Dùng danh nghĩa của thiên tử?

An Cửu ơi An Cửu, Nam Cảnh sắp tới e rằng sẽ vì một câu nói này mà có thay đổi kinh thiên động địa, còn hắn... Nghĩ đến gì đó, sắc mặt Hạ Hầu Ngự Thiển trầm xuống, đôi mắt thâm trầm khiến người ta không nắm bắt được.

Cùng lúc đó, còn một người khác nhìn theo bóng dáng hai người, đôi mắt mỹ lệ linh động dưới ánh trăng càng rực rỡ.

"Công chúa, tại sao người lại để An Cửu chọn người hòa thân?" Sứ thần bên cạnh cung kính hỏi, thái độ hoàn toàn đối lập với khi nãy ở trên đại điện.

Đôi môi của công chúa Tây Lương dưới khăn che mặt khẽ cong lên, đôi mắt càng mê người: "Tại sao? Bởi vì An Cửu thông minh nhạy bén, người nàng chọn, đương nhiên sẽ là người tốt nhất."

"Nhưng không phải công chúa muốn gả cho tình lang sao?" Sứ thần kia cẩn thận nhìn công chúa Tây Lương, "Nếu người An Cửu chọn công chúa không vừa ý, vậy phải làm sao đây?"

"Chưa chắc An Cửu đã không chọn được người đúng ý ta." Thấy hai người kia đã đi xa, công chúa Tây Lương dời ánh mắt đi, "Đi thôi, về hành quán."

Sứ thần kia còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy công chúa hình như không muốn nói thêm, chỉ đành từ bỏ.

Nghĩ đến An Cửu kia, sứ thần không nhịn được mà nhíu mày, không biết vì sao gã lại có cảm giác vô cùng kỳ quái, hôm nay gã ở trên đại điện nói "Có được nàng có được thiên hạ", bây giờ nghĩ lại, gã càng cảm thấy An Cửu thật sự có bản lĩnh!

Ngoài Chu Tước Môn, xe ngựa các phủ đều lục tục rời đi, An Cửu và Hồng Linh đứng lại, hình như đang chờ gì đó.

Vừa rồi Bắc Sách bị một đạo ý chỉ của Tĩnh Phong Đế triệu đi, trước khi đi y dặn nàng ở đây chờ, nàng cũng không vội. Bắc Nhu đang muốn trở về, vừa thấy An Cửu liền vội vã chạy tới.

"Cửu Nhi tỷ tỷ, Đại ca có việc, không bằng để Nhu Nhi đưa tỷ hồi phủ." Bắc Nhu nhìn An Cửu, giọng nói trong veo như dòng nước, dưới ánh trăng càng khiến nàng ta trở nên nhu mỹ.

"Không được, ta..."

An Cửu còn chưa nói hết, sắc mặt Bắc Nhu liền trầm xuống: "Cửu Nhi tỷ tỷ không thích Nhu Nhi sao? Nhu Nhi thật lòng coi tỷ như tỷ tỷ, tỷ và Đại ca muội thân thiết, người Đại ca thích, muội cũng thích." Bắc Nhu kéo tay An Cửu, làm nũng: "Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ để muội đưa tỷ về đi, cũng để muội lấy lòng Đại ca muội, được không?"

An Cửu nhìn Bắc Nhu, không đành lòng từ chối, người Bắc Sách thích? A, là nàng sao?

Xem ra lời đồn giữa nàng và Bắc Sách, ngay cả muội muội của Bắc Sách cũng tin! Không khỏi nghĩ đến Bắc Sách, hiện tại nàng đã có được thư từ hôn, mà nàng cũng tuân thủ lời hẹn, chỉ sợ qua hôm nay, Ngọc Vô Song không còn mặt mũi nào gả cho Bắc Sách, giao dịch giữa họ xem như kết thúc đúng không?

An Cửu nhíu mày, không biết vì sao, lòng lại hơi hụt hẫng.

"Được rồi, coi như Cửu Nhi tỷ tỷ đồng ý rồi đấy. Hồng Linh, hầu hạ tiểu thư nhà ngươi lên xe ngựa." Thừa dịp An Cửu không nói chuyện, Bắc Nhu nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo An Cửu đi về phía xe ngựa.

An Cửu không lay chuyển được, đành phải theo Bắc Nhu lên xe, xe ngựa chậm rãi chạy về hướng Tấn Quốc Công phủ, mà hai người trong xe ngựa lại không phát hiện, trong đêm trăng, một đôi mắt nhìn các nàng chằm chằm.

Đêm trung thu hôm nay đã chú định phong ba không ngừng...