Đích Phi Sách

Chương 85




Môi công chúa Tây Lương rời Bách Lý Vũ tất cả mọi người dường như còn chìm trong khiếp sợ, giọng công chúa Tây Lương trầm thấp vang lên bên tai Bách Lý Vũ, thái độ khác một trời một vực khi quỳ gối trên đại điện.

Bách Lý Vũ sửng sốt, đây là mệnh của hắn?

Bách Lý Vũ nhíu mày, không trốn được?

Trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, thời điểm phụ vương sắp chết, những lời nói với mình.

"Sống... Phải sống, lấy thân phận người thừa kế Dự Thân Vương... Đừng báo thù... Đừng báo thù... Phải cưới vợ sinh con..."

Đó là kỳ vọng trước khi chết của phụ vương, mấy năm nay, hắn cũng như kỳ vọng của phụ vương làm một vương gia tiêu dao, Hỗn Thế Ma Vương, không tim không phổi.

Nhưng có vài người chung quy lại không cho hắn an ổn tham sống sợ chết.

Mà nữ nhân trước mặt này...

"Ngài cảm thấy bí mật của ngài giấu được sao?"

Trong trí nhớ, ngày đầu tiên công chúa Tây Lương tìm được hắn, câu đầu tiên nói với hắn đã chấn động lòng người như vậy, bí mật của hắn?

Người duy nhất biết bí mật, thậm chí nói bí mật này với hắn chính là phụ vương, phụ vương chết rồi, ở Đông Sở Quốc không còn ai biết được chuyện này, cả đời hắn vốn định làm Vũ vương gia bất cần đời, như thế đã đủ, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tất cả lại trở thành thứ nữ nhân tới từ Tây Lương này dùng để uy hiếp.

Bách Lý Vũ theo bản năng lui một bước, khuôn mặt nghẹn tới xanh mét, hắn biết, nếu không cưới, nữ nhân này sẽ không chút do dự chiếu cáo thiên hạ, như vậy, Đông Sở Quốc này sẽ không còn là chốn dung thân của Bách Lý Vũ hắn, thậm chí... Đế vương cao cao tại thượng kia cũng không cho phép hắn tồn tại.

Năng lực truyền tin của Tây Lương Quốc cả thiên hạ đều biết, Bách Lý Vũ hắn... Lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không cam lòng, phẫn nộ, bất lực, chua xót...

"Vũ vương gia, ở Tây Lương, được nữ tử hôn môi thì phải cưới nàng ấy, vừa rồi ngài và ta... Đã có ước hẹn phu thê, ngài còn muốn cự tuyệt sao?" Công chúa Tây Lương cao giọng, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Lời này người ngoài nghe đều cảm thấy công chúa Tây Lương to gan và kiên định với Vũ vương gia, nhưng Bách Lý Vũ biết, đây là uy hiếp.

Nàng là đang nói với hắn, nếu hắn tiếp tục cự tuyệt hôn sự này, như vậy có lẽ trên đại điện này, ở trước mặt mọi người, nàng sẽ nói ra bí mật của hắn.

Mà hậu quả... Tính cách hoàng đế xưa nay đa nghi, chỉ sợ không cần kiểm chứng đã tin tưởng.

Còn An Cửu... Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, tà khí xưa nay trong mắt ngưng tụ thành một tia âm trầm.

An Cửu đón nhận ánh mắt của hắn, trong lòng lại nao nao.

Đó là ánh mắt gì?

Tuyệt vọng, bất đắc dĩ?

Bảo hắn cưới công chúa Tây Lương, với hắn mà nói, hắn thật sự không muốn như vậy sao?

An Cửu nhíu mày, không biết vì sao nàng lại không chắc thúc đẩy hai người họ rốt cuộc là đúng hay sai.

An Cửu nhìn thoáng qua công chúa Tây Lương, gương mặt kia tuy không tuyệt mỹ như Hạ Hầu Âm nhưng vẫn là dung mạo khuynh thế, quý khí toát ra trên người càng không thể bỏ qua, nữ tử như vậy, không phải Bách Lý Vũ thì không gả... Xem ra hành động vừa rồi của nàng ấy, dù là ai cũng không nghi ngờ tấm lòng chân thành.

Nhưng đột nhiên... An Cửu lại cảm thấy bất an, nhưng cảm giác này không biết phải nói bắt đầu từ đâu.

"Công chúa..." An Cửu lên tiếng, nhưng mới gọi ra hai chữ này, nàng lại bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Ta nguyện ý. Hoàng Thượng, thần đồng ý hôn sự này, thỉnh cầu làm người được chọn hòa thân." Giọng của Bách Lý Vũ vang khắp đại điện.

Chuyển biến như vậy khiến những người còn đắm chìm trong màn cưỡng hôn kia hoàn hồn, lần nữa rơi vào khiếp sợ.

Tĩnh Phong Đế càng đen mặt, trước đó một khắc, hắn còn không đồng ý, nhưng lúc này lại... Không ngờ lại thay đổi, chỉ vì một nụ hôn sao?

"Vũ Nhi, con phải suy nghĩ cho kỹ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, nếu con có lý do khó nói, cứ việc nói ra, trẫm chủ trì công đạo cho con." Tĩnh Phong Đế cao giọng, sự thay đổi quá bất chợt này ông ta không thể chấp nhận.

Nếu thật sự quyết định hôn sự của Bách Lý Vũ và công chúa Tây Lương, vậy lão Nhị phải làm sao?

Ông ta muốn cân bằng thế lực của lão Nhị và Thái Tử, không phải lại thất bại rồi à?

Dù thế nào, người được chọn để hòa thân nhất định phải là lão Nhị!

"Hoàng Thượng, thần và công chúa Tây Lương đã quen biết trước đó, khi nãy phản đối chẳng qua vì hờn dỗi mà thôi, thật ra thần rất thích công chúa Tây Lương." Bách Lý Vũ cao giọng, giờ phút này đã không còn do dự, ánh mắt tà mị vô cùng kiên quyết.

An Cửu không khỏi nhíu mày, trước đó đã quen biết, điểm này nàng đoán được, nhưng Bách Lý Vũ thích công chúa Tây Lương...

An Cửu nhíu mày, thân là bằng hữu, nàng hi vọng Bách Lý Vũ có thể có một người lưỡng tình tương duyệt, chung sống cả đời, nhưng trực giác lại nói, những lời này là giả!

Mà trong đó... Có lý do khó nói?

Mấy chữ này của Tĩnh Phong Đế như đánh thức An Cửu, chẳng lẽ Bách Lý Vũ thật sự có chỗ khó xử?

"Nếu Vũ vương gia thật sự bất mãn với hôn sự này, tất cả có thể bàn bạc kỹ hơn, nếu đã là hai nước liên hôn, đương nhiên sẽ không có ép mua ép bán, nếu công chúa Tây Lương thích Vũ vương gia, tự nhiên sẽ tôn trọng!" An Cửu cao giọng, thái độ hoàn toàn tương phản với khi nãy khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.

Ngay cả Bắc Sách cũng giật mình, công chúa Tây Lương nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ không vui, An Cửu này đã phát hiện gì rồi sao? Cho nên nàng mới đột nhiên thay đổi thái độ?

"An Cửu quận chúa, cái gì là ép mua ép bán? Ngươi và Bắc Sách có thể lưỡng tình tương duyệt, ta và công chúa Tây Lương đương nhiên cũng có thể lưỡng tình tương duyệt." Bách Lý Vũ nhướng mày, ánh mắt bất cần đời khôi phục tà khí của dĩ vãng. Đảo mắt nhìn Bắc Sách, Bách Lý Vũ bỡn cợt, "Bắc Sách ngươi cũng nên cẩn thận một chút, vị hôn thê này của ngươi đột nhiên không muốn bổn vương làm người hòa thân, nói không chừng vì đột nhiên phát hiện mình có ý với bổn vương, ha ha... Thú vị, có điều với tính tình này... Tính tình này Bắc thế tử ngươi chịu được, nhưng bổn vương không chịu nổi, khi nãy ở ngoài Chu Tước Môn, cũng không biết dây thần kinh nào của bổn vương không đúng, thế mà vui đùa với nàng ấy, bây giờ nghĩ lại, ha ha... Nghĩ thôi cũng thấy sợ, nếu khi nãy nàng sảng khoái đi theo ăn vạ bổn vương, vậy thì khó nói nên lời!"

An Cửu giật mình.

Bách Lý Vũ lúc này càng không bình thường, tuy vẫn là bộ dáng bất cần đời, miệng lưỡi thậm chí ác độc hơn xưa, nhưng... Ánh mắt tuyệt vọng khi nãy của Bách Lý Vũ, An Cửu không thể vứt ra khỏi đầu.

"Vũ..." An Cửu còn muốn nói gì đó, nhưng Bắc Sách lại tiến lên nắm tay nàng, giọng nói ưu nhã cắt ngang.

"Vũ vương gia tìm được hạnh phúc, ta và Cửu Nhi đều sẽ chúc phúc." Bắc Sách mỉm cười.

"Như thế, đa tạ." Bách Lý Vũ nhướng mày cười, ánh mắt nhìn Bắc Sách như cất giấu gì đó.

Bắc Sách đương nhiên nhận ra, sáng tỏ nhưng lại không nói.

Đa tạ? Hắn là ám chỉ mình trấn an An Cửu sao?

"Hoàng Thượng, người hòa thân này công chúa Tây Lương vừa lòng, Vũ vương gia cũng vừa lòng, vậy nhiệm vụ hôm ấy công chúa Tây Lương giao cho An Cửu cũng coi như hoàn thành, thần và An Cửu xin cáo lui trước." Bắc Sách hành lễ với Tĩnh Phong Đế, quyết định dẫn An Cửu rời khỏi nơi thị phi này.

An Cửu nhíu mày, Tĩnh Phong Đế cũng không vui, Bắc Sách muốn dẫn An Cửu đi sao?

Nhưng nếu An Cửu đi rồi, vậy chuyện chọn người hòa thân chẳng khác nào không thể cứu vãn!

Tĩnh Phong Đế suy tư, nhưng hiện tại công chúa Tây Lương và Bách Lý Vũ đều diễn tiết mục lưỡng tình tương duyệt, ông ta nào có lý do đổi người hòa thân?

Nếu ép buộc chia rẽ, chỉ sợ thanh danh đánh uyên ương này sẽ bị người trong thiên hạ biết!

"Thôi, hai ngươi lui ra đi." Tĩnh Phong Đế trầm giọng.

Bắc Sách không chút do dự, lập tức kéo An Cửu ra ngoài. An Cửu dùng sức quay đầu, bộ dáng kia của Bách Lý Vũ rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, phản ứng này lọt vào mắt công chúa Tây Lương, con ngươi trong suốt hơi buộc chặt.

Nghĩ tới thái độ thân mật khi nãy Bách Lý Vũ đối với An Cửu ở ngoài Chu Tước Môn, suy đoán kia trong lòng càng rõ ràng.

Bách Lý Vũ thích An Cửu sao?

A, thú vị!

Mà sở dĩ hắn đột nhiên thay đổi quyết định cũng có liên quan tới An Cửu?

Công chúa Tây Lương hụt hẫng nhíu mày, nhưng phát hiện không kịp này làm nàng hưng phấn, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện ý cười.

Nếu sớm biết Bách Lý Vũ có ý với An Cửu, vậy nàng sớm nên lợi dụng điểm này, có lẽ hôm nay không phải là An cửu nhắc tới tên người được chọn hòa thân, mà chính Bách Lý Vũ hắn chủ động xin Tĩnh Phong Đế tứ hôn cho họ.

Có điều... Bây giờ phát hiện cũng không quá muộn, điểm này, nói không chừng ngày sau có thể lợi dụng, không phải sao?

Trên đại điện, bầu không khí vô cùng quỷ dị, tuy rằng cực kỳ không muốn định ra hôn sự này, nhưng do dự mãi, Tĩnh Phong Đế cuối cùng vẫn không thể không chịu đựng nghẹn khuất này, chọn Bách Lý Vũ làm người hòa thân.

Bên ngoài Thừa Huy Điện.

An Cửu theo Bắc Sách ra ngoài, chuyện khi nãy vẫn không thể vứt ra khỏi đầu.

Nhớ lại từng chuyện từ lúc gặp công chúa Tây Lương tới nay, liên hệ từng sự việc, An Cửu dần rõ ràng.

Chân tướng càng rõ, An Cửu không nhịn được mà nhíu mày, nàng đột nhiên dừng bước, trầm giọng mắng: "Đáng chết, ta bị ả lợi dụng rồi!"

Không sai, là lợi dụng!

Lợi dụng không chút dấu vết, ngay cả nàng cũng không nhận ra.

Nàng cho rằng công chúa Tây Lương thích Bách Lý Vũ, đặc biệt là ánh mắt chấp nhất và kiên định kia khiến nàng càng thích nữ tử này, nhưng hoàn toàn không ngờ, đó chỉ là lớp ngụy trang đối phương muốn cho nàng xem.

Nàng ta biết nàng không dễ dàng chọn Bách Lý Vũ làm người hòa thân, trừ khi... Trừ khi nàng cảm thấy nữ nhân kia xứng đôi với Bách Lý Vũ, có thể làm Bách Lý Vũ hạnh phúc.

Mà tất cả điều này, công chúa Tây Lương đều làm được.

Trong lòng phẫn nộ, nhưng ngay sau đó lại là thưởng thức, có thể khiến nàng mất đi phòng bị, công chúa Tây Lương kia đúng là có thủ đoạn, thậm chí còn biết diễn kịch.

Bắc Sách không xen vào.

An Cửu theo bản năng ngước mắt nhìn Bắc Sách: "Nàng ta mượn tay ta kéo Bách Lý Vũ vào hố lửa."

"Hố lửa? Không phải Vũ vương gia đã nói ngài ấy và công chúa Tây Lương quen biết từ trước, còn lưỡng tình tương duyệt sao? Ngài ấy rất thích hôn sự này, sao lại bảo là hỗ lửa?" Bắc Sách nhíu mày, ngữ khí vẫn ưu nhã ôn hòa, đôi mắt sâu không thấy đáy.

"Không phải thế!" An Cửu lắc đầu, "Bách Lý Vũ vốn không thích hôn sự này."

Nếu thích, vừa rồi nàng sẽ không thấy sự tuyệt vọng và bất lực từ hắn, nàng tin chắc đó không phải ảo giác, là chính mắt nàng nhìn thấy!

Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Một khắc trước Bách Lý Vũ còn không đồng ý hôn sự này, nhưng chỉ qua cái chớp mắt, tất cả đều thay đổi, rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn nhanh chóng thay đổi quyết định như vậy?

An Cửu suy tư, nhắm mắt, giống như không thể bỏ qua vấn đề không thể nghĩ kỹ đó.

Bắc Sách nhìn bộ dáng suy tư của nàng, trái tim rung động, y biết đối với nàng mà nói, Bách Lý Vũ không giống những người khác, ở trong lòng An Cửu, vị trí của người bằng hữu Bách Lý Vũ không hề nhỏ.

Nàng ân oán phân mình, ghét kẻ ác như thù, nếu có người phạm nàng, nàng có thù tất báo, nhưng không hề chủ động có ý làm hại ai, việc hôm nay nàng sợ mình sơ ý, tự trách không thôi!

Bắc Sách thương tiếc thở dài.

Đột nhiên An Cửu mở mắt, lẩm bẩm: "Đúng vậy, màn cưỡng hôn kia, nhất định là công chúa Tây Lương đã thừa dịp cơ hội tiếp cận đó nói gì với Bách Lý Vũ, mà lời nàng ta nói có thể khiến Bách Lý Vũ thay đổi quyết định, thậm chí..."

Thậm chí khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Đúng, nhất định là thế, công chúa Tây Lương kia uy hiếp hắn sao?

Nhưng... Nhưng với tính tình của Bách Lý Vũ kia, một người không sợ trời không sợ thất như thế sao lại bị uy hiếp?

Sợ rằng dù đối phương có kề dao lên cổ cũng không khiến hắn sợ hãi, nhưng lại vì một câu...

Công chúa Tây Lương rốt cuộc đã nói gì với Bách Lý Vũ, câu nói đó còn lợi hại hơn đao kiếm sao?

An Cửu nỗ lực suy nghĩ, phẫn nộ và nghi hoặc trong lòng càng lớn.

Nghĩ tới công chúa Tây Lương kia, An Cửu híp mắt, lợi dụng nàng sao? A, chuyện này An Cửu nàng sẽ không bỏ qua như vậy!

Tĩnh Phong Đế quyết định chọn Bách Lý Vũ làm người hòa thân xong liền cho mấy người kia lui xuống, lần này vào cung, Bách Lý Ngạn cũng biết tâm tư của phụ hoàng, ý của mẫu phi đương nhiên cũng muốn hắn tranh thủ công chúa Tây Lương, nhưng tình thế đó ngay cả phụ hoàng cũng không thể đưa ra chủ ý, hắn tranh thủ thế nào?

Nên chỉ đành từ bỏ.

Trong Thừa Huy Điện, đoàn người rời đi, nếu là dĩ vãng, Tĩnh Phong Đế sớm đã không kìm nén được cơn giận, nhưng hôm nay Hạ Hầu Âm đang ở bên cạnh, ông ta bình tĩnh hơn vài phần.

"Âm Nhi, đàn trẫm nghe một khúc đi." Tĩnh Phong Đế trầm giọng.

"Vâng." Hạ Hầu Âm ra hiệu cho lão cung nữ bên cạnh, lão cung nữ kia lập tức mang đàn đến.

Hạ Hầu Âm ngồi trước đàn, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng, Tĩnh Phong Đế ngồi nghe, tâm tình thoải mái không ít.

Hạ Hầu Âm vẫn như ngày thường, không nói lời nào, vết thương ở tay đã không còn trở ngại, bây giờ đánh đàn một chút cũng không có dị thường, ngón tay nhỏ dài khảy huyền cầm, tiếng đàn quanh quẩn trong đại điện, hết sức dễ nghe.

Hạ Hầu Âm nhìn thoáng qua Tĩnh Phong Đế đang nhắm mắt nghe đàn, đôi mắt bình tĩnh bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó, tay đột nhiên dừng lại, tiếng đàn im bặt.

"Sao thế?" Tĩnh Phong Đế mở mắt, nghi hoặc hỏi, không hề tức giận, ngược lại là quan tâm, nhìn dung nhan mỹ lệ kia, trái tim ông ta rung động, cũng khó trách Bắc vương gia đặc biệt xây cho nàng thủy tạ Liễu Oanh, gương mặt mỹ lệ này ngay cả ông ta cũng muốn độc chiếm.

So với hôm thọ thần của Bắc lão vương gia, Tĩnh Phong Đế càng mê luyến Hạ Hầu Âm.

"Hoàng Thượng, có một câu... Không biết có nên nói không."

"Nói, đương nhiên phải nói, trẫm nói rồi, nàng cứ coi hoàng cung này như nhà của mình, thiếu thứ gì, nàng cứ lên tiếng." Tĩnh Phong Đế vội nói, sợ chậm trễ giai nhân.

"Cũng không phải thiếu thứ gì, chỉ là trong lòng có một số việc không nghĩ ra mà thôi." Hạ Hầu Âm nở nụ cười.

"Không nghĩ ra? Ha ha, vậy nàng nói xem có chuyện gì mà nàng không nghĩ ra?" Tĩnh Phong Đế bật cười, ngày thường Hạ Hầu Âm nói chuyện rất ít, hôm nay đúng là ngoại lệ.

Hạ Hầu Âm đón nhận ánh mắt của Tĩnh Phong Đế, nhíu mày, tiếp tục nói: "Khi nãy tác phong công chúa Tây Lương thật sự quá to gan, có điều thiếp lại cảm thấy chỉ với một cái hôn mà có thể mềm hóa đường đường là Hỗn Thế Ma Vương hình như có hơi ngoài sức tưởng tượng.

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Bách Lý Vũ kia sợ là cũng gặp được khắc tinh rồi!" Nhắc tới việc này, Tĩnh Phong Đế càng thấy hụt hẫng.

"Khắc tinh sao? Nhưng thiếp lại cảm thấy, phản ứng khi nãy của Vũ vương gia có hơi không bình thường." Hạ Hầu Âm lặng lẽ quan sát Tĩnh Phong Đế, thấy ông ta nhíu mày càng chặt như đang suy tư, đáy mắt xẹt qua một tia hài lòng.

Đúng vậy, Hạ Hầu Âm không nói, ông ta cũng không nghĩ gì, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, quả thật có chút không bình thường.

Nhưng rốt cuộc là không bình thường ở đâu, Tĩnh Phong Đế lại không nghĩ ra được.

Tính tình Tĩnh Phong Đế xưa nay đa nghi, đương nhiên không chấp nhận nghi hoặc này, đôi mắt lão luyện híp lại, như đang tính toán gì đó.

Hạ Hầu Âm khẽ cười, ngón tay lần nữa gảy huyền cầm, lúc này, khúc nhạc trở nên dâng trào như hai quân giao chiến, trống trận khí thế.

Làn điệu kia quanh quẩn trong đại điện, truyền vào tai Tĩnh Phong Đế, ánh mắt kia dường như có sự thay đổi.

An Cửu mang tâm sự, vẫn tuân theo lời hẹn đi gặp Bách Lý Toàn, ở vị Ương Cung một lúc mới rời khỏi hoàng cung. Bắc Sách đưa nàng về Tấn Quốc Công phủ, nhưng An Cửu đợi Bắc Sách vừa rời đi, liền ra ngoài.

Trên đường phố ở kinh thành, đám đông chen chúc, ai nhìn thấy xe ngựa của công chúa Tây Lương đều chủ động nhường đường. Trên xe ngựa, công chúa Tây Lương lần nữa đeo khăn che mặt, nha hoàn bên cạnh nhìn đôi mắt đó, liền hiểu, tâm tình công chúa lúc này cực kỳ tốt.

Nha hoàn kia cũng nở nụ cười, lấy lòng nói: "Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa có thể được như ý nguyện kết thân với Vũ vương gia, Vũ vương gia tuấn tú lịch sự, cùng công chúa trai tài gái sắc, đúng là duyên trời tác hợp."

Công chúa Tây Lương nhàn nhạt liếc nhìn nha hoàn kia, hai mắt lộ ra bên ngoài khăn che mặt hiện lên tia quỷ quyệt.

Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp sao?

Chỉ như vậy vẫn chưa đủ khiến nàng cao hứng!

Nghĩ đến mục đích của mình xem như đã thành công một nữa, khóe miệng công chúa Tây Lương cong lên, nghĩ đến gì đó, nàng ta lại trầm giọng: "Ngươi sai người truyền tin cho Quỷ Bà Bà, cứ nói người hòa thân đã được quyết định, như ta mong muốn, là Bách Lý Vũ!"

Nha hoàn giật mình, Quỷ Bà Bà?

Chuyện lớn như vậy, người đầu tiên báo tin không nên là Hoàng Thượng sao?

Sao lại là Quỷ Bà Bà?

Nha hoàn nghi hoặc, lại không hỏi nhiều, đáp "Vâng", xem như nhận lệnh.

Nhưng đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, ngựa bỗng hí vang, công chúa Tây Lương ngồi bên trong cả kinh, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, xe ngựa đã ngã xuống đất.

"A!" Công chúa Tây Lương căn bản không kịp đề phòng, chủ tớ hai người bên trong theo xe ngựa ngã mạnh xuống đất.

Sao lại thế này?

Công chúa Tây Lương nhíu mày, cùng lúc đó, xe ngựa như bị thứ gì va chạm, ngay lập tức chia năm xé bảy, một bóng đen xuất hiện, ngay sau đó, trong đống phế tích chỉ còn lại một mình nha hoàn khi nãy.

"Công chúa..." Nha hoàn phát hiện tiểu thư biến mất, lập tức hoảng loạn.