Điếm Tiểu Nhị

Chương 20




"Nhạc mẫu, Bạch Liêm lần đầu tiên tới đây, nơi này phong cảnh thanh tịnh, ta muốn đi dạo một chút!" Bái cũng bái xong, quỳ cũng quỳ xong, nhìn bộ dáng nhạc mẫu và sư thái rất quen thuộc, một hồi khẳng định còn "tham khảo" đàm đạo, nam nữ có khác, nhân cơ hội tránh khỏi!

"Liêm nhi cứ đi đi!" Nhạc mẫu giống như cũng lo lắng đến vấn đề này.

"Vậy nhạc mẫu, ta đi ra ngoài trước!" Thật lâu không có đi ra ngoài!

Thế giới phấn khích ở bên ngoài đang phất phất khăn tay nhỏ bé đáng yêu với ta, khóe mắt đảo qua đại lão bản một bên, ta vẫn là thu liễm tươi cười trên mặt một chút, quay đầu cười với nàng một cái.

"Ảnh Nguyệt, hôm nay thời tiết tốt như vậy, khó có cơ hội đi ra ngoài, chúng ta liền đi ra ngoài đi dạo một chút đi." Nói xong, trong lòng hối hận, không cần đáp ứng.

"Đúng vậy, Nguyệt nhi, ngươi cùng Liêm nhi hai người đi đi, một hồi ta muốn tâm sự cùng sư thái!" Nhạc mẫu đại nhân thực từ ái nhìn hai người trẻ tuổi chúng ta một cái.

"Ân." Đại lão bản thản nhiên đáp lại một tiếng.

"Nhạc mẫu, chúng ta đi trước!" Có miếng đậu hủ nào hay không, ta lắm miệng như vậy để làm chi. Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, đại lão bản ngươi đáp ứng để làm gì.

Đi ra chùa miếu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt, đã bao lâu rồi ta không ra ngoài. Nắng sáng tốt như vậy, đã bao lâu không phơi nắng, ta nhịn không được hít sâu một hơi, ngay cả không khí đều trong lành rất nhiều.

Quay đầu nhìn đại lão bản cùng Mộc Vân Trúc Cầm Thư bên cạnh. Nếu đi dạo, vậy cùng nhau đi một chút đi, coi như là bồi dưỡng tình cảm một chút, dù sao phải sống cùng nhau ba năm đây.

"Nếu đi ra ngoài, vậy tốt nhất nên hô hấp không khí mới mẻ một chút. Khó có dịp đi ra ngoài thả lỏng, phải thả lỏng thật tốt mới đúng." Ta nói xong, đưa tay đem khăn lụa trắng trên mặt đại lão bản kéo xuống dưới.

Sau khi lấy khăn cất kĩ, không để ý tới ánh mắt Cầm Thư chuẩn bị phát điên, cùng ánh mắt kinh diễm bốn phía, xoay người chống lại ánh mắt đại lão bản gặp chuyện không sợ hãi, cười với nàng một cái. Bị nàng nhìn có chút trong lòng không yên, bất quá nếu đã làm, vậy phải kiên trì chống đỡ!

"Bọn họ muốn xem thì để bọn họ xem đi!"

Lụa trắng này tuy rằng không phải rất dày, ngược lại phải nói là tính chất phi thường tốt, nhưng nếu che trên mặt, vẫn sẽ không thoải mái lắm. Nhìn cũng sẽ không mấy cân thịt nào, làm cho bọn họ ghen tị, hâm mộ cũng tốt lắm.

"Vì một hồi không bị người tách ra, ta không cố ý mạo phạm!" Nói xong không đợi đại lão bản trả lời, đưa tay kéo ngọc thủ của nàng bắt đầu tiến vào đám đông.

"A, ngươi...tiểu thư, đợi chúng ta với!" Mộc Vân Trúc khó thở hô.

"Mộc Vân Trúc, cẩn thận một chút, có cô gia ở bên, tiểu thư không có việc gì đâu." Cầm Thư hoàn hồn bước nhanh đuổi theo kịp.

Sau khi thoát khỏi dòng người tấp nập vào chùa miếu, buông bàn tay đại lão bản dù lạnh lẽo nhưng nắm vẫn rất thoải mái.

"Ha ha, vừa rồi là tình thế bắt buộc." Cho nên, ta hiện tại thật lo lắng, trăm ngàn lần không cần tái trừ tiền của ta.

"Ân, sẽ không trừ tiền lương của ngươi." Đại lão bản nâng khóe miệng lên một chút, thản nhiên nói ra lời nói trong lòng ta.

"Ha ha" Vậy là tốt rồi, không hổ là đại lão bản, ngay cả ta nghĩ cái gì đều biết.

"Tiểu thư ~" Mộc Vân Trúc Cầm Thư cũng đi ra, ta tránh không được lại bị Mộc Vân Trúc ném qua một ánh mắt xem thường.

"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư các ngươi không có việc gì chứ?" Đáp lại một cái tươi cười, ta nhìn bộ dáng Mộc Vân Trúc khó thở liền nhịn không được muốn cười.

"Tạ cô gia quan tâm, Cầm Thư Mộc Vân Trúc không có việc gì." Cầm Thư mỉm cười trả lời.

"Vậy là tốt rồi, Cầm Thư, hôm nay là ngày gì a, nơi này sao lại nhiều người như vậy?" Sinh hoạt ở nơi này cũng qua thời gian hai năm, nơi này còn là lần đầu tiên ta đến.

"Hồi cô gia, hôm nay là ngày rằm, ngày rằm mười lăm mỗi tháng, nơi này đều như vậy." Cầm Thư làm hết phận sự giải đáp.

"Ân, chùa miếu kia hương khói thật thịnh vượng." Nhìn nhóm nữ nhân, khó trách ta vừa rồi thu hút ánh mắt người khác như vậy! Người vào chùa chiền đều là một màu nữ nhân, cũng không phải nói không có nam nhân, chính là nam nhân ít đến đáng thương.

"Nghe nói nương nương nơi này phi thường linh nghiệm, người cầu con cái khắp nơi đều tới đây dâng hương cầu khẩn." Cầm Thư tiếp tục giải thích.

"Không kiến thức!" Mộc Vân Trúc khinh bỉ ta.

"Nguyên lai là như vậy, xem ra người không thể mang thai ở nơi này thật nhiều." Nếu tại nơi này mở một bệnh viện trị bệnh vô sinh hẳn là kiếm được không ít.

"Mộc Vân Trúc, nghe nói phía trước có một cửa hiệu bán hoa quế cao lâu đời, muốn đi qua một chút hay không?" Vì ở chung hài hòa, ở Tiêu phủ mấy tháng qua, tuy rằng tiền lương bị trừ không ít, bất quá tin tức bát quái của vài người bên người đại lão bản ta biết được không ít, lấy Mộc Vân Trúc mà nói, nàng thích nhất là hoa quế cao.

"Thật sự?" Mộc Vân Trúc có chút không tin, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua bên này có cửa hiệu làm hoa quế cao lâu đời.

"Đương nhiên, tiểu Nhị Nguyệt thích ăn hoa quế cao nhất." Lại nói tiếp hình như đã thật lâu chưa đi đến chỗ Trương bá mua hoa quế cao cho tiểu Nhị Nguyệt ăn, sớm biết vậy hôm nay cũng mang tiểu Nhị Nguyệt đi theo.

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc cầu xin nhìn đại lão bản.

"Đừng có gấp, một hồi lại đi, khó có dịp đi ra ngoài, chúng ta trước đi địa phương khác một chút xem sao."

Không đợi đại lão bản lên tiếng, ta đáp trước. Nói xong lại sờ sờ cằm, phải lập kế hoạch dạo chơi thế nào mới được. Liếc mắt một cái, bốn phía không ít người vì sắc đẹp của đại lão bản mà kinh diễm, đang ngắm nhìn đại lão bản khẽ nhăn mày liễu.

Ai ~ vốn cũng đã đủ mê người, bây giờ còn nhíu mày, những người ngắm mắt đều thẳng!!

_______Hết chương 20_______

p/s: chương này tương đối ngắn, tính mai mới edit vì mới edit chương mới của bộ kia xong nhưng thấy ngắn làm luôn