Điếm Tiểu Nhị

Chương 31




Hỏi rõ ràng hôm nay là ngày gì, ta trở lại thùng xe, trong lòng bắt đầu tính toán một hồi như thế nào để đại lão bản các nàng cùng đi ra nhìn náo nhiệt. Mới tiến vào, liền rõ ràng cảm giác được tầm mắt nóng cháy thẳng tắp bắn lại đây, không cần xem nhiều, ta đã đoán ra chủ nhân của tầm mắt này là ai, trừ Mộc Vân Trúc ra, bên trong thùng xe sẽ không có người nào khác dùng ánh mắt "nhiệt liệt" như thế hoan nghênh ta trở về, huống chi, người này ở đây vừa rồi hẳn là đều nghe được ta cùng Tiêu đại thúc ở bên ngoài nói chuyện.

"Ca ca." Tiểu Nhị Nguyệt thấy ta trở về liền từ trong lòng Cầm Thư xoay thân mình hướng ta mở ra hai cánh tay nhỏ bé ý muốn ôm một cái.

"Tiểu Nhị Nguyệt, ca ca đã trở lại, có ngoan ngoãn hay không?" Nhìn đến đôi má hồng hồng trên mặt tiểu Nhị Nguyệt, ta vui vẻ một phen ôm nàng lại đây, ngồi ở vị trí của ta, đồng thời ở trên mặt nàng bẹp một ngụm.

"Khanh khách" Tiểu Nhị Nguyệt bị đùa giỡn ở trong lòng ta khanh khách cười không ngừng.

Ngẩng đầu nhìn đại lão bản vẫn đang đọc sách một chút, thoáng ngồi thẳng thân mình, suy tư một chút sau đó thật cẩn thận nhìn đại lão bản hỏi: "Đại lão bản, ta nghe nói hôm nay là ngày tranh cử của tam tỉnh lục viện ba năm một lần rất náo nhiệt, hiện tại chúng ta có thể là nhất thời một chút đi không được." Trận đấu của hoa khôi, cấp bậc này cũng không bình thường, còn là ba năm khó gặp, hôm nay là một cơ hội tốt như vậy, không nhìn xem thật sự là rất đáng tiếc.

Đại lão bản sau khi nghe được ta nói, từ trên quyển sách ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, còn không có trả lời, Mộc Vân Trúc bên cạnh so với ta còn sốt ruột hơn giành trước trả lời.

"Ngươi...sắc lang vô sỉ, hạ lưu." Mộc Vân Trúc kích động, hai gò má đỏ ửng.

"A?" Ta khiếp sợ nhìn Mộc Vân Trúc, ta như thế nào lại bị mắng thế này, hơn nữa hôm nay còn thăng cấp đến hạ lưu vô sỉ.

"Tiểu thư, ngươi xem, ta đã nói người này là sắc lang, hôm nay còn ở trước mặt tiểu thư ngươi nói chuyện này." Mộc Vân Trúc tức giận trừng mắt nhìn ta. Một bên Cầm Thư cũng nhất sửa lập trường ngày xưa giúp ta nói chuyện mà giống như đại lão bản bảo trì địa vị trung lập đồng thời hơi hơi có khuynh hướng sang Mộc Vân Trúc bên kia.

Tiểu Nhị Nguyệt giống như cũng bị bộ dáng của Mộc Vân Trúc dọa sợ, giống như nai con chấn kinh gắt gao cầm lấy quần áo của ta, hai mắt qua lại nhìn Mộc Vân Trúc cùng ta.

"Mộc Vân Trúc, ngươi làm tiểu Nhị Nguyệt sợ." Ta thực bất đắc dĩ, cúi đầu nhẹ nhàng dỗ dành tiểu Nhị Nguyệt, ta còn chưa nói ta muốn nhìn tranh cử hoa khôi náo nhiệt đâu, liền mắng sắc lang vô sỉ hạ lưu, nếu ta nói, không biết sẽ mắng cái gì đâu.

"Mộc Vân Trúc." Đại lão bản ra tiếng ngăn lại Mộc Vân Trúc. Chuyển hướng ta:"Không biết phu quân có gì an bài?"

"A? Ân" Ta hơi ngây ngốc một chút, xem biểu tình bình thản trên mặt đại lão bản, lại hướng về phía Mộc Vân Trúc giơ khóe miệng một chút nói "Ân, Ảnh Nguyệt, ngươi xem chúng ta ở trong này dù sao cũng là ngồi không, không bằng chúng ta cũng đi ra xem náo nhiệt đi, nghe nói hôm nay là ngày tam tỉnh lục viện tranh cử hoa khôi, ta nghĩ đi xem hẳn là cũng không tệ lắm." Trước kia không có tiền nên không có thời gian tới kiến thức một chút các vị nữ tử truyền kỳ này, hiện tại cũng không có tiền, nhưng là khó được có thời gian, còn có khả năng gặp miễn phí, không tới nhìn xem thật là rất không hợp với tính của ta.

"Ngươi....ngươi tên sắc lang, thế nhưng trước mặt tiểu thư nhà ta nói mấy lời này, có đem chúng ta tiểu thư để vào mắt hay không?!!" Mộc Vân Trúc lại kích động.

"Mộc Vân Trúc, ngươi trước tiên không cần kích động được không, ta không đem tiểu thư các ngươi để vào mắt...." Ta vui tươi hớn hở nhìn Mộc Vân Trúc muốn nhào lại đây cắn xé ta, nói tiếp: "....Ta đem Ảnh Nguyệt đặt ở trong lòng." Ta đắc ý cười.

Mộc Vân Trúc, Cầm Thư nguyên bản nghe được câu nói trước của ta đều dùng cùng một loại ánh mắt thù hận nhìn ta, thời điểm chờ ta bổ sung câu còn lại xong, hai người hơi ngây người một chút, sau đó trên mặt rõ ràng xuất hiện đỏ ửng, còn liếc nhìn ta một cái sau đó lại lặng lẽ liếc mắt nhìn đại lão bản, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu. Nhìn thấy cùng bộ dáng trách cứ, ta cười vui vẻ.

Cũng quay đầu nhìn về phía đại lão bản, không nghĩ lại đối diện ánh mắt đại lão bản, ngây người một chút, thời điểm hoàn hồn, đại lão bản đã muốn cúi đầu nhìn sách hỏi: "Phu quân muốn đi dự thi hay là muốn đi xem cuộc thi?" Nói xong, tuy rằng nhìn không tới ánh mắt của nàng, nhưng sau khi nàng nói xong câu đó khóe miệng mang theo độ cong rõ ràng.

"Ai?" Dự thi? Ta cũng không phải hoa khôi dự thi thế nào được? Nhưng mà đại lão bản hình như cũng không phản đối.

"Tự nhiên là đi xem náo nhiệt, ta vẫn đều rất bội phục các vị nữ tử này, trước kia đã nghĩ có cơ hội nhất định phải đến thanh lâu kiến thức một chút." Đây là nguyện vọng lớn thứ hai sau khi ta tới nơi này, cái nguyện vọng thứ nhất tự nhiên là đem tiểu Nhất Nguyệt bồi dưỡng thành tài, sau đó để cho tiểu Nhất Nguyệt nuôi dưỡng, ở nhà làm một sâu gạo xứng chức.

"Tiểu thư." Mộc Vân Trúc nghe xong lời của ta nói lại bắt đầu kích động.

"Phu quân vì sao bội phục các vị nữ tử này?" Đại lão bản giống như cũng cảm thấy tò mò với lời của ta nói.

"Này a, ân, kỳ thật chủ yếu cũng là ở gia hương của ta bên kia, từ nhỏ chợt nghe đến không ít chuyện xưa về những nữ tử truyền kỳ ở thanh lâu." Chuyện xưa về danh kỹ Trung quốc cổ đại nhưng nghe qua không ít.

"Nữ tử truyền kỳ?" Đại lão bản buông sách trong tay, nhìn ta.

"Thanh lâu còn có nữ tử truyền kỳ?" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đồng dạng tò mò nhìn ta.

"Đây là tự nhiên!" Ta thấy ánh mắt chờ mong của ba vị nữ tử cổ đại trước mắt, tâm lý nhất thời mạnh mẽ xuất hiện ra một loại tâm tình như là một vị giáo sư đang truyền bá tri thức. Ôm tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở bên người, cúi đầu nói với tiểu Nhị Nguyệt:"Tiểu Nhị Nguyệt, ca ca kể chuyện xưa cho ngươi cùng các vị tỷ tỷ nghe được không?"

"Hảo!" Tiểu Nhị Nguyệt thực nể tình vỗ tay nhỏ bé.

"Nữ tử thanh lâu, các nàng tuy rằng xuất thân từ thanh lâu, thân phận địa vị chịu tranh luận của người đời, nhưng là cũng từ đó xuất hiện không ít nữ tử thần kỳ, tựa như Lí Sư Sư, Đỗ Thập Nương....." Ta bắt đầu giảng một ít chuyện xưa của các danh kỹ Trung Quốc cổ đại, đương nhiên sẽ không kể thao thao bất tuyệt, bằng không nói xong, hôm nay cũng không được nhìn náo nhiệt nữa, cho nên chính là kể chút trọng điểm.

"Ngươi nói mấy chuyện này đó đều là sự thật?" Mộc Vân Trúc hoàn toàn quên ta lúc trước đủ loại ngôn luận bị nàng gọi là sắc lang, trong mắt hoàn toàn là thần sắc sùng bái.

"Này đó tự nhiên là có thật, nhưng cũng có thể là giả, dù sao này đó chính là một ít người đã chết thật lâu trước kia." Lịch sử có khi thật cũng có khi giả, chính là người nghe tự mình nhìn nhận như thế nào thôi, một ít chuyện xưa truyền kỳ khó tránh khỏi sẽ tồn tại một chút thành phần khuyếch đại cùng hoàn mỹ.

Đại lão bản nghe xong nhưng thật ra chưa nói cái gì chỉ là nhìn vào mắt ta, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, nhưng nhìn qua trong ánh mắt rõ ràng mang theo mỉm cười.

"Ảnh Nguyệt, hôm nay là ngày tranh cử khó gặp được này, nhưng lại là ngày chọn ra hoa khôi tam tỉnh lục viện, chúng ta cũng đi xem một chút như thế nào?" Ta thấy chuyện xưa cũng đã nói xong, cũng nên là thời điểm xuất phát xem hoa khôi.

"Phu quân, ngươi không thấy được bên ngoài đều là nam tử sao?" Đại lão bản trong trẻo nhưng lạnh lùng trên mặt tán đi, lại bày ra bộ dáng thản nhiên mỉm cười, nàng một thân áo trắng, vốn là xinh đẹp ôn hòa lịch sự tao nhã thánh khiết, lúc này trên mặt lộ ra mỉm cười thản nhiên như vậy, lại tôn quý tinh khiết, không thực nhân gian. Tâm thần của ta lại bị đại lão bản như vậy làm rung động một chút.

"Ân?" Ta trầm tư tự hỏi thế nào mà đại lão bản có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, hồi tưởng lại nhạc mẫu đại nhân và nhạc phụ đại nhân tuy rằng bộ dạng giống như đều không tệ lắm, nhưng là đại lão bản lớn lên hình như cũng không phải đặc biệt giống một trong hai người họ, tương phản giống như tập hợp lại ưu điểm của hai người bọn họ nên càng đẹp hơn bọn họ.

"Ca ca!" Tiểu Nhị Nguyệt bên người đột nhiên lôi kéo lung lay tay của ta một chút.

Ta lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của tiểu Nhị Nguyệt đang ngước nhìn ta hỏi:"Làm sao vậy, tiểu Nhị Nguyệt? Khát sao?"

Tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu nhìn ta, từ vị trí đứng lên, làm trong lòng ta lo lắng. Ta lo lắng cẩn thận kiểm tra một lần, thấy tiểu Nhị Nguyệt không có việc gì, mới ngẩng đầu lên, kết quả nhìn đến là vẻ mặt Mộc Vân Trúc khinh bỉ nhìn ta, Cầm Thư trên mặt hơi hơi mang theo xấu hổ, bộ dáng giống như thấy chuyện gì thẹn thùng, mà đại lão bản lại vẻ mặt không thay đổi.

"Ngạch?" Ta có điểm tò mò, nhưng rất nhanh nhớ tới chính mình vừa rồi hình như lại đột nhiên ngẩn người một chút, dù da mặt ta dày cũng hiểu được trên mặt như có chút nóng lên, ho nhẹ hai tiếng trả lời vấn đề đại lão bản vừa hỏi, nói:"Thì tính sao, lại không có quy định nữ tử không thể đi xem."

"Phu quân ngụ ý là muốn Ảnh Nguyệt cùng đi?" Đại lão bản cười khẽ.

"Ân!" Ta gật gật đầu, nếu nhìn náo nhiệt tự nhiên là muốn đi cùng người có tiền như đại lão bản.

"Tiểu thư, điều này sao có thể." Mộc Vân Trúc lo lắng nói với đại lão bản.

"Ha ha" Đại lão bản lần này thật là cười khẽ ra tiếng, môi hồng răng trắng.

Nghe được lời Mộc Vân Trúc nói ta mới nhớ tới một chuyện trọng yếu, ở trong này, nữ tử đàng hoàng là không có khả năng đi ra ngoài ở ngày hôm nay. Nghĩ đến thân phận đại lão bản, còn có bộ dáng của đại lão bản, ta bắt đầu dao động, có nên kéo đại lão bản cùng đi hay không? Nhìn xem bộ dáng đại lão bản thế này, lại nhìn những nam nhân ở bên ngoài, nhớ tới chuyện trước kia cùng Nhất Nguyệt đi ra ngoài mua gạo gặp được.

Đại lão bản cũng bị bầu chọn thành đệ nhất mỹ nữ, đi ra ngoài, thật đúng là rất dễ dàng dẫn phát náo động, đặc biệt đại lão bản này còn thích mặc áo trắng chọc ánh mắt người nhìn theo thế này, cho dù là mang theo cái khăn che mặt, cũng che dấu không được khí chất thanh khiết cao nhã trên người nàng, này thật sự là vấn đề lớn.

Đại lão bản như là biết lý tưởng trong lòng ta là gì, nói:"Nếu phu quân đã muốn như vậy, Ảnh Nguyệt tất nhiên là bồi phu quân đi xem náo nhiệt."

"A?" Ta kinh ngạc nhìn đại lão bản, ta đã chuẩn bị tâm lí sẽ bị đại lão bản cự tuyệt, hơn nữa đối với tính cách như đại lão bản mà nói là tuyệt đối sẽ không xem trận thi đấu này mới đúng, như thế nào đột nhiên lại đáp ứng, hơn nữa ta cũng chuẩn bị một hồi tự mình ôm tiểu Nhị Nguyệt hai người nhìn náo nhiệt.

"Bất quá, giờ phút này nhiều người, hơn nữa không dễ đến phía trước xem, không thể như phu quân suy nghĩ đến gần bên kia nhìn đến chư vị hoa khôi xinh đẹp mà phu quân ngưỡng mộ trong lòng." Đại lão bản nói xong lời cuối cùng trong mắt rõ ràng mang theo thần sắc trêu tức.

"Này..." Nếu như vậy, liếc mắt nhìn dòng người bên ngoài một cái, phỏng chừng hiện tại đi, không chỉ nói hoa khôi, khả năng sẽ bị những người bên ngoài ép chết ở trên đường. Xem ra lần này muốn xem hoa khôi là vô vọng, trong lòng thoáng có chút thất vọng.

"Nghe nói sau khi thi đua này xong, tuyển ra hoa khôi, chậm một chút vị hoa khôi này còn có thể lên đài biểu diễn." Đại lão bản nhìn ta một cái.

"Di, thật sự?" Ta kích động.

Đại lão bản gật gật đầu.

"Chúng ta đây đi xem được không?" Ta chờ mong nhìn đại lão bản, nếu buổi tối đi xem, vậy thật là chân chính thể nghiệm cuống(*) thanh lâu một phen.

(*): dạo chơi thanh lâu

"Ách, có cần tiền hay không?" Nghĩ đến dạo thanh lâu là phải tiêu tiền, khôi thủ từ lục viện tuyển ra này lên hiến nghệ, vé vào cửa nhất định rất đắt tiền, đem ta bán cũng mua không nổi cái vé này đi.

"Phu quân cho rằng thế nào?" Đại lão bản rất bình tĩnh nhìn ta, chính là chân mày hơi nhíu lại một chút, vẻ mặt có chút nghịch ngợm, lại thành thục tao nhã.

"Vậy quên đi!" Ta khóc, ta không có tiền, ta rất nghèo, tiêu không nổi nhiều tiền như vậy!

_______Hết chương 31_______

p/s: đại lão bản cố tình dây dưa đẩy đưa qua lại chọc tiểu Bạch, cho người ta hi vọng lại cướp mất hi vọng rồi lại cho =)))) cố tình muốn nhìn biểu cảm thất vọng của người ta mà, chứ mấy cái vé đó chẳng đáng là bao với ẻm mà:'(

Đại lão bản, cầu bao nuôi!!!!!