Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 20




Tại một quán cà phê nằm trong góc khuất của đường X, nơi đây là một nơi khá yên tĩnh nhưng lại có phong cảnh rất đẹp, khá hợp dành cho những người không thích sự ồn ào, náo nhiệt. Và Khiết Tử Tịnh cũng nằm trong số đó, hôm nay cô đã hẹn gặp Bạch Duệ ở đây lúc ba giờ chiều, bây giờ đã tầm hai giờ năm mươi lăm phút nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng y đâu.

“Tiểu Tịnh!”

Khiết Tiểu Tịnh ngay sau khi nghe thấy tiếng gọi thân thuộc ấy, cô liền mỉm cười quay đầu về phía sau, còn không quên giơ tay lên chào: “Bạch Duệ, lâu không gặp.”

Bạch Duệ nhào đến ôm cô một cái thật chặt: “Con nhóc này, người ta nhớ cậu lắm đó. Mồ, cậu đã biến đi đâu mất mấy tuần nay vậy hả?” Với một giọng nũng nịu, y nói rồi ngồi xuống chiếc ghế đối điện.

“Mình xin lỗi vì đã làm Tiểu Duệ phải lo lắng.” - Khiết Tử Tịnh cười trừ, cô nói tiếp: “Thật ra ấy, mình đã kết hôn rồi.” Nói đến đây, đôi má Khiết Tử Tịnh khẽ ửng hồng lên, cô có chút xấu hổ.

“Hể, vậy sao? Thế đối tượng là ai?” - Trái với mong đợi của Khiết Tử Tịnh, Bạch Duệ không hề có lấy một tia ngạc nhiên nào trên khuôn mặt, y bình thản hỏi.

Khiết Tử Tịnh bĩu môi nhìn Bạch Duệ đang thản nhiên ngồi trước mặt mình kia, cô uỷ khuất nói: “Mình cứ nghĩ Tiểu Duệ sẽ ngạc nhiên lắm.”

“Hả? À không? Mình thật sự ngạc nhiên lắm đấy, đến nỗi không thốt nên lời luôn đây nè.” - Bạch Duệ vừa lúng túng nói vừa toát mồ hôi hột, điều y sợ nhất chính là làm con nhóc này không vui bởi điều này sẽ gây ra khá nhiều phiền phức đối với y.

“Phì...” - Khiết Tử Tịnh nhìn bộ dạng lúng túng của Bạch Duệ mà không nhịn được cười, cô vội lấy tay che đi nụ cười trên khuôn mặt mình.

“Gì... gì chứ? Sao cậu lại cười mình?” - Bạch Duệ thấy vậy, ngượng ngùng đỏ mặt.

“Hể, không có gì hết. Là do Tiểu Duệ rất đỗi đáng yêu mà thôi.” - Khiết Tử Tịnh vẫn chưa thể ngừng cười được, cô vừa cười vừa nói.

Bạch Duệ nhìn bộ dạng của bạn mình như vậy thì khẽ thở dài đau lòng, không phải vì y đau lòng vì bị chọc quê mà vì y đau lòng trước số phận bi thảm của Khiết Tử Tịnh. Nhìn bộ dạng tươi cười của cô nhóc này thì ai mà đoán ra được rằng cả một tương lai tăm tối đang chờ cô ấy trước mắt cơ chứ. Nghĩ đến đây, Bạch Duệ nắm chặt mu bàn tay lại. Tất cả là tại người đàn ông khốn khiếp đó, đáng nhẽ Tiểu Tịnh của y đã có một cuộc sống hạnh phúc rồi... Ấy vậy mà...

“Tiểu Duệ.”

“Tiểu Duệ, cậu sao vậy?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! “Bạch Duệ!”

Bạch Duệ mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại được, y ngơ ngác nhìn cô nhóc đang phụng phịu trước mặt mình, y gượng cười gãi đầu nói: “Xin lỗi Tiểu Tịnh, mình mới nghĩ bâng khuâng vài thứ.”

“Mồ, cậu thật là...” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi.

“Tiểu Tịnh, kể mình nghe toàn bộ câu chuyện của cậu đi. Như là chuyện cậu gặp chồng cậu như thế nào, rồi sao lại kết hôn...” - Bạch Duệ nghiêm túc nói, y nhìn Khiết Tử Tịnh bằng ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn chờ đợi. Mặc dù Bạch Duệ đều đã biết trước nhờ báo cáo của cha y, nhưng y vẫn muốn nghe lại từ chính miệng của Khiết Tử Tịnh một lần nữa cho chắc ăn.

“Ừm thì...” - Khiết Tử Tịnh lén nhìn Bạch Duệ, cô đang phân vân không biết có nên kể toàn bộ sự thật cho y không. Đơn giản vì cô sợ y sốc và không tin thôi, bởi vốn dĩ chuyện này không hề có tí nào gọi là thực tế cả. Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, xem ra cô đã quyết định xong rồi, cô mỉm cười nói: “Mình sẽ kể, nhưng chuyện này khá là ba chấm. Mình cá chắc là Tiểu Duệ sẽ không tin được đâu đó.”

“Cậu yên tâm đi, mình sẽ không ngạc nhiên đâu.” - Bạch Duệ mỉm cười, bày ra bộ mặt của những người đã biết tất cả mọi chuyện.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của Khiết Tử Tịnh, Bạch Duệ đã bị sốc. Không phải y sốc vì tình tiết của câu chuyện mà sốc vì nhân vật của nó. Y tự hỏi, tại sao Diêm Thừa Ngạo lại không có tí miếng nào liêm sỉ như thế? Y chống tay vào bàn rồi dựa trán lên nó, câu chuyện cảm động đến mức y không thể thốt lên bất cứ lời nào.

“Thấy không, mình đã bảo là cậu sẽ sốc mà.” - Khiết Tử Tịnh nhìn bộ dạng sốc đến bay màu của người bạn thân mình, cô khẽ thở dài, nói tiếp: “Cậu không muốn tin cũng không sao cả đâu.”

“Không không, mình tin cậu mà. Mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi.” - Bạch Duệ nở nụ cười gượng gạo, y nói. Dù lúc đầu y ở bên Khiết Tử Tịnh chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc, nhưng giờ đây y đã coi cô nhóc này là bảo bối, bất cứ ai cũng không được phép làm Khiết Tử Tịnh buồn, kể cả có là Diêm Thừa Ngạo đi chăng nữa. Lại nghĩ đến Diêm Thừa Ngạo, y lại nhớ đến số phận bất hạnh đang đợi Khiết Tử Tịnh ở trước mắt, ánh mắt y đượm buồn nhìn Khiết Tử Tịnh.

“Sao vậy? Nhìn cậu có vẻ buồn đi trông thấy, mình đã nói gì khiến cậu buồn à?” - Khiết Tử Tịnh lo lắng hỏi Bạch Duệ, không khó để cô có thể nhận ra rằng thái độ của Bạch Duệ vừa thay đổi.

“Ừm, không có gì đâu. Này, hiện tại cậu đang ở nhà chồng đúng không?” - Bạch Duệ chống tay vào cằm, y hỏi.

“Phải.”

“Mình muốn đến xem thử, hãy đưa mình về nhà đi.” - Bạch Duệ mỉm cười nói, “Đây là trách nhiệm của người bạn thân, mình phải xem môi trường ấy có hợp với cậu không.”

“Cũng được thôi. Vậy đi luôn nhé?” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười.

“Ừ, đi thôi.”

——————

“Phu nhân, mừng người đã về. Ô, vị đi cùng người là?” - A Ly đang quét dọn bên ngoài, y sớm đã thấy phu nhân từ xa liền vội chạy đến chào. A Ly là một cô bé khá đáng yêu, y là hầu nữ thứ hai mà Khiết Tử Tịnh mang theo bên mình, y cũng chính là người đón nhận toàn bộ tính khí nóng nảy của Diêm Thừa Ngạo khi phải chờ đợi ở những tập trước.

“Đây là khách của ta, em hãy đi vào báo với quản gia chuẩn bị trà cho khách đi.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười xoa đầu A Ly, cô nói.

“Hừm, nếu là khách thì phu nhân cũng có khách đó ạ. Họ đang chờ người ở trong phòng khách.” - A Ly hưởng xoa, y nghiêng đầu nói.

“Khách? Là ai thế?”

“Họ tự xưng là mẹ và em họ của người ạ, họ đã đến đây được tầm nửa tiếng rồi.” - A Ly trả lời.

Khiết Tử Tịnh nghe vậy thì nhíu mày, rốt cuộc hai người đó đến đây làm gì vậy. Như lại chợt nhớ ra gì đó, cô quay sang nhìn Bạch Duệ lúc này đang hừng hực cơn lửa giận giữ, cô khẽ thở dài. Từ trước đến nay, Bạch Duệ vốn không ưa mẹ cô và Nhược Vũ rồi... Bây giờ cô phải làm sao đây? Cuối cùng, vẫn là không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt trực tiếp. Cô hỏi tiếp A Ly: “Thiếu gia đâu? Anh ấy biết việc hai người họ đến chưa?”

“Thiếu gia đã biết rồi ạ, hiện tại người vẫn đang ở trong văn phòng. Người chỉ dặn là đón tiếp hai người kia chu đáo thôi ạ.” - A Ly thành thật trả lời.

Khiết Tử Tịnh nghe vậy nắm chặt bàn tay lại. Rốt cuộc hắn ta đang làm trò gì vậy chứ? Hắn ta biết rõ mối quan hệ giữa ba người bọn cô mà... Rốt cuộc dạo này hắn ta đang làm trò gì vậy?

Bạch Duệ lặng lẽ quan sát hành động và thái độ của Khiết Tử Tịnh, y cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng nhẽ tên khốn trăng hoa đó đã làm gì bảo bối của cô rồi hay sao?

“Ta sẽ vào tiếp khách luôn bây giờ, em hãy bảo với quản gia mang thêm trà cho bạn của ta.” - Khiết Tử Tịnh bình tâm trở lại, cô khẽ thở dài rồi nói tiếp.

“Vâng ạ.” - A Ly nói rồi nhanh chóng rời đi làm phần việc vừa được giao phó.

Khiết Tử Tịnh thở phào một cái rồi bước từng bước dứt khoát vào phòng khách, hiện tại cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với những gì sắp sửa xảy ra. Đập vào mắt cô là cảnh hai người họ đang cười cười nói nói với nhau, thân thiết yêu thương nhau, cứ như hai người họ mới chính là mẹ con ruột của nhau vậy. Lòng Khiết Tử Tịnh đau như cắt khi chứng kiến cảnh ấy, nhưng cô vẫn nhịn, điều chỉnh lại hơi thở của mình, cô lạnh lùng cất tiếng hỏi:

“Mẹ đến đây làm gì?”

Khiết phu nhân nghe thấy giọng nói của cô thì quay đầu lại, trái ngược với thái độ hôm trước ở Khiết gia, lần này bà ta mỉm cười rồi nói: “Con vừa đi đâu về thế? Nào ngồi xuống đi rồi mình cùng nói chuyện. Ối chà, kia là Bạch Duệ đúng không? Xem ra hai đứa vừa đi chơi với nhau về nhỉ?” - Bà ta cũng mỉm cười nhìn Bạch Duệ đang đi phía đằng sau của cô.

Bạch Duệ không thèm để tâm đến bà ta, y chỉ nở nụ cười khinh bỉ đáp lại. Điều này khiến bà ta điên tiết lên, nhưng bà ta vẫn phải nhịn, vì kế hoạch trước mắt.

Không hiểu sao đối với nụ cười này, Khiết Tử Tịnh lại thấy có chút rùng mình. Cô ngồi lên chiếc ghế đối diện hai người họ, thái độ vẫn không thay đổi, cô hỏi: “Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc hai người đến đây làm gì?”

“Nào nào, đừng nóng thế. Ta với Nhược Vũ chỉ đơn giản muốn đến thăm con mà thôi.” - Khiết phu nhân vẫn giữ thái độ ôn hoà, bà ta nói.

“Hừ, đến thăm cô ấy ư? Ai chứ là bà nói thì tôi không tin. Từ trước đến nay bà có bao giờ chịu để cô ấy trong mắt đâu?” - Bạch Duệ nhếch mép khinh bỉ nói với bà ta, thái độ của bà ta đối với Khiết Tử Tịnh thế nào, y đều biết rõ.

“Bạch Duệ tiểu thư, từ khi nào chuyện gia đình chúng tôi lại đến lượt cô xen vào?” - Khiết phu nhân nhíu mày, bà ta khó chịu nói với Bạch Duệ.

“Gia đình?” - Bạch Duệ “hừ” lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, y không buồn nói chuyện với người đàn bà đáng ghét này nữa.

“Vào vấn đề chính đi, hai người muốn gì từ tôi?” - Khiết Tử Tịnh nói, không đời nào có chuyện Khiết phu nhân tìm cô vì có lí do sâu sa nào khác. Phải, tất cả chỉ là để lợi dụng cô mà thôi, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.

“Tịnh, ngươi quả nhiên là một người thông minh. Có điều, thông minh như thế chắc hẳn ngươi cũng đã đoán ra được rồi đúng không?” - Khiết phu nhân đắc ý cười.