Khiết Tử Tịnh lại một lần nữa bị treo hay tay lên cùng một chỗ, từ đầu gối trở lên khép chặt lại nhưng cẳng chân lại bị dây xích kéo sang hai bên. Tư thế này quả thật là rất khó chịu. Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy trắng tinh khôi hôm qua được bác hầu gái thay cho, nhưng giờ đây chiếc váy vốn một màu trắng thuần cũng đã nhiễm một ít vệt máu đỏ tươi chói mắt.
Cô thử động tay động chân mới phát hiện Ngao Dận Kỳ đã đổi một loại khoá mới rồi. Chắc hơn còng cũ rất nhiều, cô gần như không thể nhúc nhích được. Mẹ nó, khi nào ra được khỏi đây cô nhất định phải trả thù tên khốn này.
Khiết Tử Tịnh vẫn chưa thể tiếp thu được loạt thông tin này đâu đấy! Thật khó mà tin nổi người anh ôn hoà trong tâm trí cô lại có một mặt điên cuồng tàn bạo như thế. Thậm chí là còn là vì cô mà ra. Vì cô mà bác hầu gái già cô thậm chí còn không biết tên phải chết, vì cô mà bác ấy đã không còn bất kì cơ hội nào để nhìn thấy một tương lai tươi đẹp, được tự tay đan một chiếc áo len cho cháu mình. Là cô đã cướp lấy tất cả những điều đó.
Càng nghĩ Khiết Tử Tịnh càng trầm mặc không thôi. Dù cô hiểu rõ Ngao Dận Kỳ mới là người trực tiếp gây ra tội lỗi này, nhưng cô cũng là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến mọi chuyện. Cô không thể ngừng trách cứ bản thân mình được. Có lẽ một phần tâm trạng cô đang rất bị ảnh hưởng bởi vì đang mang thai. Những suy nghĩ tiêu cực và hình ảnh của bác hầu gái những ngày trước không ngừng bủa vây lấy cô, khiến cô không có cách nào hợp mắt được.
Hai tay cô đã dần mỏi nhừ, cả cơ thể dường như đã đến cực hạn. Sắp không thể chịu thêm một phút nào nữa, thì đúng lúc này, người mà cô không muốn gặp nhất đã xuất hiện.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, như thể đang muốn xuyên thủng qua lớp váy trắng mỏng bên ngoài để xem có thật là bên trong chính là cốt nhục của cô và Diêm Thừa Ngạo không. Anh vẫn chưa thể phục hồi tinh thần từ hôm qua. Khoảnh khắc anh nghe lén bác hầu và Khiết Tử Tịnh nói chuyện, đặc biệt là khi nhắc đến cái thai thì đầu óc anh hoàn toàn nổ tung ra.
Người anh thầm thương bấy lâu nay giờ đã có con với người khác?
Người anh thương, có con với người khác?
Khiết Tử Tịnh, có, con, với, Diêm Thừa Ngạo?
KHÔNG THỂ NÀO!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Vì cái gì không phải là anh? Vì cái gì lại là thằng khốn kiếp đó?
Không can tâm, phẫn nộ, ghen ghét, không biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực giờ đang ứ dồn trong bụng của Ngao Dận Kỳ. Anh dùng một chất giọng lạnh lùng nguy hiểm đến cực điểm mà chất vấn cô, “Em có lời gì muốn nói không?”
Khiết Tử Tịnh run lên, trực giác của cô mách bảo rằng, nếu trả lời không cẩn thận thì nhất định cô sẽ xong đời. Mánh khoé duy nhất cô có thể lợi dụng trong vụ cược này có lẽ chính là tình yêu của anh dành cho cô, ừ, đúng vậy, anh yêu cô cơ mà. Vậy thì...
“Anh là ai?! Anh không phải học trưởng tôi biết! Trả lại anh Dận Kỳ cho tôi!”
Quả thật, Ngao Dận Kỳ chợt sững người. Đúng rồi, đúng vậy, đúng thế, Khiết Tử Tịnh của anh vốn dĩ chính là yêu một học trưởng ôn hoà dịu dàng cơ mà. Sao anh lại nhất thời quên mất điều này chứ. Anh lại nở một nụ cười quen thuộc, đi đến gần cô, khom người xuống khẽ vuốt ve hai bên má trắng mịn, “Anh xin lỗi, hôm qua là anh sai, em đừng tức giận được không?”
Khiết Tử Tịnh thầm đắc ý, cô biết cô đã khống chế được cảm xúc của anh rồi. Cô run giọng oán trách, “Sao anh lại đối xử với em như thế...”
Ngao Dận Kỳ vội tiến lên ôm cô, ngắt lời: “Anh thật sự xin lỗi, là do hôm qua anh tức giận đến mất lý trí. Anh không cố ý làm tổn thương em, anh không để ý chuyện em và Diêm Thừa Ngạo đâu, để anh nuôi em và con được không?” Lúc này quả thật anh ta chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của bao cô gái mới lớn ngoài kia. Nhưng chỉ có cô mới biết anh ta điên con mẹ nó rồi. Anh ta hoàn toàn không nhận ra rằng trước nay cô chưa từng làm nũng với anh như thế.
Thật lòng mà nói, bị anh ta ôm chặt như thế này làm cô có chút ghê tởm, nhưng dù sao biểu cảm của cô cũng không có ai thấy được. Cô còn đang nghĩ xem nên từ chối thế nào cho khéo léo hay là nên làm sao để trấn an anh theo một cách tốt nhất. Chợt, bất thình lình anh buông cô ra ngồi thẳng dậy, đôi con ngươi đen láy như hãm sâu vào gương mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại một vệt khó chịu chưa vơi đi.
Thôi xong.
Đương nhiên là lúc này, Diêm Thừa Ngạo chẳng biết gì cũng chẳng thể vượt xuyên không gian thời gian đến cứu cô được. Hắn ta giờ đang rất thảnh thơi trên chiến trường nhìn những con sâu bọ thấp kém đang chạy nhảy tìm lấy một cơ hội để tồn tại. Há, hắn cười khinh. Thật sự là người con trai đáng tự hào y của Diêm Vương hiện đang nhàm chán đến cực điểm. Dù phải bước ra chiến trường khốc liệt thì một thân khí chất phong trần và lịch lãm của hắn cũng chưa bao giờ mất đi. Đương nhiên đó chỉ là vẻ ngoài thôi, nội tâm hắn bây giờ đang nhớ vợ yêu đến chết đây nè!
Thật chẳng biết tên ngu nào lại đi bịa chuyện hắn gặp nguy nửa sống nửa chết trên chiến trường, nếu để Khiết Tử Tịnh biết những hi sinh của cô để tìm và bảo vệ Diêm Thừa Ngạo đến nay đều là công cốc, có sẽ cô cũng điên không khác gì Ngao Dận Kỳ bây giờ mất.
Ngao Dận Kỳ thì có lẽ là tức đến run người, hắn nắm chặt vai cô, gần như là gầm lên như một con thú dữ: “Biểu cảm đó của em là sao hả??!!”
Nói rồi cũng chẳng đợi cô trả lời, anh tiện tay xé luôn nửa phần trên váy. Bầu ngực to tròn vì chịu một lực bất ngờ mà không nhịn được nảy lên nảy xuống mấy cái. Giờ phút này cô xấu hổ không thôi, rất muống dùng tay che lại nhưng cô không thể cử động được.
Ngao Dận Kỳ mạnh mẽ dùng lưỡi chặn môi cô, dù anh là người đặt câu hỏi, nhưng không có nghĩa anh ta cũng sẽ muốn nghe câu trả lời. Vì cơ thể quá mệt mỏi nên Khiết Tử Tịnh cũng chẳng có sức cắn anh ta nữa, cô tạm để yên cho anh liếm nút lấy đầu lưỡi đỏ hồng giờ đây có chút sưng lên của cô. Cô có thể cảm nhận được vị ngọt pha rất nhiều đắng lan truyền trong cổ họng mình.
Chẳng lẽ cô sẽ bị thất thân tại đây sao...?
Cô gần như chẳng còn sức để chống trả, mặc dù cô biết càng kháng cự sẽ chỉ càng làm tên khốn này điên hơn thôi. Nhưng cô nhất quyết sẽ không khuất phục, cô cưỡng ép bản thân mình dùng hết sức bình sinh để cắn lại môi anh thật mạnh đến chảy cả máu.
May mắn, cuối cùng cô vẫn không phải lên báo với tiêu đề chết vì ngộp thở trong lúc hôn môi kiểu Pháp đấy. Cô thở hổn hển lấy sức, anh cũng dừng lại một chút để nhìn cô bằng đôi mắt hằn đỏ những tia máu, đôi mắt vốn là màu đen trầm ôn hoà nay đã bị nhiễm đầy dục vọng dơ bẩn và tội lỗi ác độc.
Ngao Dận Kỳ thô bạo kéo tóc cô, anh biết bây giờ điều gì có thể khiến cô khuất phục nhất, “Tử Tịnh, nếu em không ngoan ngoãn thì anh không biết số phận của Diêm Thừa Ngạo sẽ ra sao đâu. Chắc hẳn em cũng đoán ra được mà đúng không? Bây giờ sự sống của Diêm Thừa Ngạo đang thoi thóp trong tay ai ấy nhỉ?”
Quả nhiên, ngay lập tức đôi mắt cô gần như mất đi tiêu cự, chỉ còn lại sự mờ mịt bao phủ xung quanh con ngươi nâu đất hiền lành.
Có lẽ đây chính là tuyệt vọng.
Cô vốn không định lên tiếng đáp lời anh, anh vẫn cứ một mình thao thao bất tuyệt, “Tử Tịnh, em biết em phải làm gì để có thể cứu mạng người thương em rồi đó. Anh vốn không phải người tốt lành gì đâu, giết một người đang trọng thương hấp hối, đối với anh chỉ là việc dễ như trở bàn tay ấy mà.”
Cô biết chứ. Thế nên cô im lặng chẳng phải là cam chịu rồi đây sao? Khiết Tử Tịnh cảm thấy mệt mỏi từ trong tim. Nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy bất kì một ai khác phải rước lấy kết cục như bác hầu gái già kia nữa, huống chi đây còn là người yêu cô. Vì nhưng người thân thương của mình, Khiết Tử Tịnh nghĩ, có phải hi sinh cơ thể một lần cũng không sao. Còn sống là được. Đúng vậy, còn sống là được... Dù rằng, cô cũng chẳng biết liệu ‘còn sống’ thì có được ‘còn sống một cách hạnh phúc’ không.
Sau đó anh ta mạnh tay xé bỏ chiếc áo ngực trắng loá vướng víu này. Đồng thời cũng mạnh bạo xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô đủ kiểu, vừa xoa vừa đưa lưỡi vào hôn. Xoa đến chán chê rồi anh mới bắt đầu buông tay, cúi đầu xuống há miệng ngậm chặt lấy bầu vú khêu gợi của cô, cắn mút không ngừng ngư thể anh ta đang cố hút lấy sữa từ cô. Một tay còn lại cũng không yên, anh mân mê sờ nhẹ bên ngoài đoá hoa đang run rẩy phía dưới, tuy cách một lớp quần lót nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cô bé.
Khiết Tử Tịnh đang dần mất đi ý thức vì quá mệt mỏi giờ phút này lại có chút phản ứng, sâu trong tâm trí cô, với một phần tiềm thức nào đó, cũng như là đang thanh minh cho một tầng lòng tự tôn cuối cùng của mình, cô cố gắng phát ra một tiếng “Không...” để biểu thị sự phản đối. Nhưng dường như anh ta chẳng muốn nghe thấy mà bỏ ngoài tai tất cả. Anh không ngừng dùng đủ loại ngôn từ nhục mạ cô.
“Tử Tịnh à, thằng khốn đó chơi qua cái lỗ này của em rồi đúng không? Thế nó chơi mấy lần rồi? Em có sướng không?”
“Liệu em có còn nhớ rõ để mà so sánh giữa anh với nó không?”
“Coi nào cô bé hư hỏng à, d*m thủy của em chảy đến ước nhẹp cả quần thế này rồi mà còn dám kháng cự anh à?”
“Nhìn thẳng vào đôi mắt anh nào, đôi mắt này đang phản chiếu hình ảnh dâm đãng của em đấy.”
“Em có thấy rõ được tình yêu anh dành cho em lớn đến nhường nào chưa.”
Anh ta càng nói càng cười đến hưng phấn, trông chả khác gì mấy thằng biến thái nghiệp ngập cả. Cô thật sự rất sợ hãi, chẳng dám ngẩng đầu mở mắt lên nhìn anh đâu. Cô một mức cúi xuống, nhưng tình cờ lại thấy bộ phận thô to cứng rắn của nam giới đang dần phóng đại lên như chim chực chờ được nở ra từ trứng. Cô cắn răng dùng một loại ánh mắt căm hận dữ tờn trừng lên nhìn anh. Đương nhiên là Ngao Dận Kỳ bị ánh mắt châm chọc như nhìn sâu bọ của cô chọc giận lắm rồi.
Ngao Dận Kỳ ghé sát vào mặt Khiết Tử Tịnh, một tay anh bóp chặt cằm của cô ép cô phải nhìn lên mình, anh gằn giọng, “Em đang nhìn anh kiểu gì thế hả.”
Cô cười khẩy, dùng hết sức bình sinh mà phun ra một ngụm nước miếng lên mặt anh ta.
“KHIẾT TỬ TỊNH!!”
Tiếng rống như trời vang thú gầm ấy có lẽ chính là lần đầu tiên Ngao Dận Kỳ tức giận đến mức độ như thế này. Nhất thời anh chẳng còn chút lý trí nào để suy nghĩ thấu đáo hơn, anh đứng bật dậy duỗi chân đạp thẳng vào bụng cô. Bất chấp hành động này có hèn hạ như thế nào đối với cánh đàn ông đi chăng nữa. Anh cũng không kịp suy nghĩ kĩ. Chỉ là cảm thấy cực kì chướng mắt thì sút thôi.
Khiết Tử Tịnh đau đớn đến cực hạn mà chẳng thể nào còn đủ sức để thét lên thành lời nữa. Bốn bề không gian vắng lặng giờ đây chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển và tiếng máu chảy rất nhẹ dưới sàn nhà. Khiết Tử Tịnh ho sặc sụa đến nỗi chảy cả máu, nước mắt không ngừng chảy ra và tiếng nấc cục ư ử vẫn cứ văng vẳng liên tục.
Chẳng một ai biết, khi đó Ngao Dận Kỳ đã đứng đó với tâm trạng như thế nào.
Cũng chẳng một ai biết, sau này Khiết Tử Tịnh đã phải vượt qua bóng ma này khó khăn ra sao.