Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 43




Dương Tiễn cảm nhận được bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt ngón trỏ của ông vừa cử động rất nhẹ. Ông đã túc trực bên giường con bé hơn mười tiếng chưa chợp mắt rồi. Tuy thần tiên không cần ngủ, nhưng ngủ cũng là một cách tốt để lấy lại sức sau một ngày mệt mỏi. Trừ phi phải làm việc liên tục, nếu không thì dù là Ngọc Hoàng Đại Đế hay tên lính gác cổng cũng đều đi ngủ cả. Dương Tiễn cũng đã không chợp mắt rất lâu, nói chính xác hơn thì là ông không dám chợp mắt.

Ông ngồi bệt bên cạnh chiếc giường thấp này cũng rất lâu rồi. Sau khi phân phó thuộc hạ của Long Vương thay cho con bé một bộ đồ phù hợp, ông đã ngồi xuống ngay bên cạnh, lén luồn một ngón tay vào bàn tay bé nhỏ bụ bẫm của bé.

Dương Tiễn đã soạn sẵn trong đầu một văn bản thuyết trình rồi. Điều đầu tiên ông muốn nói với con bé là tên của nó. Dương Kim. Chắc hẳn con bé sẽ rất thích cái tên này. Ừm, chiến thần đầu gỗ tự nhủ là thế. Cái tên này tuy ý nghĩa không lớn lao, chẳng chất chứa mong đợi gì hay là nỗi niềm gì. Chỉ đơn giản là ghép từ Tiễn (戩 – Jiǎn) và Tâm (心 – Xīn) mà thôi.

Dương Tiễn tầm nghĩ nếu Ngao Nhuận biết suy nghĩ này của ông, nhất định sẽ lấy chùy gõ vài cú lên đầu Dương Tiễn cho tỉnh. Cũng sẽ không quên chửi vài câu cho nhớ. Trần đời ai lại đi đặt cho con gái bé bỏng mình cái tên hết sức thô như thế!? Ít nhất cũng phải có gì đó nữ tính và bay bổng thơ mộng một chút chứ chiến thần đầu heo?

May là Ngao Nhuận không ở đây, nếu không có lẽ ông ta sẽ còn quạo hơn thế nữa.

Nhưng nói gì thì nói, Dương Tiễn đã quyết lấy cái tên này cho con gái mình rồi. Ai cũng sẽ không cản được ông. Nhị Lang Thần đầu đội trời chân đạp đất chẳng sợ bố con thằng nào cả. Ai dám chê tên con ông xấu, tên xấu mới dễ nuôi đấy bọn ngốc. À, trừ khi bố vợ chính thức lên tiếng thì ông sẽ cân nhắc lại.

Trở lại với thực tại, thấy con bé đã có dấu hiệu tỉnh, Dương Tiễn mỏi mắt mong chờ, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn và đôi gò má béo hồng đang có chút giật giật. Chợt đôi mắt đen tròn to láy nhưng vẫn kèm theo chút khí chất sắc sảo bẩm sinh ấy mở ra. Dương Tiễn có thể cảm nhận được hai mắt của mình như đang phát sáng. Là ánh sáng phản chiếu từ một bầu trời đầy sao sáng trong đôi mắt màu xanh ngọc ấy.

“Con tỉnh lại rồi à? Thấy trong người thế nào rồi? Baba xin lỗi con…”

Dương Tiễn vội vàng chồm người tới nên cạnh con gái yêu quý của mình, chỉ cần nhìn từng cử chỉ trên khuôn mặt hay giọng nói cũng đủ để thể hiện sự lo lắng của ông.

Nhưng phản ứng của con bé lại không giống với những gì ông mong đợi. Đôi mắt đen tròn lóng lánh như bầu trời sao, con bé nghiêng đầu sang một bên biểu thị vẻ khó hiểu: “Pa… pa…?”

Không lẽ con bé không nhớ gì hay sao? Dương Tiễn cũng cảm thấy khó hiểu trước hành động kì lạ này của con bé. Ông lại nhớ đến lời của Long Vương lúc trước khi rời đi, hình như có nhắc nhở ông rằng có thể sẽ có tác dụng phụ. Vậy, ý tác dụng phụ chính là việc kí ức đã mất sạch sao. Nhưng Dương Tiễn chưa kịp cảm thấy tiếc nuối, ông nhìn dáng vẻ mới này của con bé, trông thật tươi tắn đáng yêu làm sao, khác một trời một vực với hình ảnh tiều tuỵ dở sống dở chết kia. Ông nghĩ, chuyện con bé mất trí nhớ càng tốt, con bé sẽ không nhớ đến chuyện nó từng bị hành hạ đối xử ra sao, ít nhất thì tâm lí của con bé sẽ không bị ảnh hưởng.

Dương Tiễn nghẹn ngạo, lắp bắp muốn nói: “B-ba… ba ba đây rồi.”

“Appa!”

“Appa!”

Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên, còn mang theo chút nhão dính ngọng ngịu đặc trưng của trẻ con. Con bé cười hì hì lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhỏ trông cưng ơi là cưng. Cái tay nhỏ vẫn luôn nắm chặt ngón trỏ của Dương Tiễn không buông, còn quơ qua quơ lại không ngừng, trông thích thú lắm.

Đầu óc Dương Tiễn thì như bốc cả khói vì không ngờ con gái vừa tỉnh dậy đã được nghe liên tiếp hai tiếng gọi ba ba!!! Ông cảm động đến súyt phát khóc. Nghẹn ngào dùng bàn tay còn lại xoa xoa mái tóc nâu hạt dẻ thẳng mượt đến rối tung lên của con bé. Không ngừng lặp đi lặp hai từ ba đây, ba đây. Cô bé con của ông cũng không vừa, đáp lại mỗi tiếng ba đây chính là tiếng appa appa nghe như tiếng chuông nhỏ kêu vui tai.

Dương Tiễn đỡ con bé ngồi dậy, lau mặt lau tay rồi phân phó người hậu nấu một bát cháo hành đem lên. Bây giờ tuy con bé đang sống trong cơ thể của một đứa nhóc bảy tuổi, đã có răng, nhưng vì tâm trí lại là một đứa bé sơ sinh chẳng biết gì về thế giới này, lại thêm mới vừa bị thương đến hấp hối nữa. Ông nghĩ chỉ có để cho con bé ăn cháo là tốt nhất thôi. Ông nhớ ông đã đọc trong một quyển truyện nào đó ở dưới nhân gian, một bát cháo hành ấm nóng được phát ra đúng lúc sẽ có thể chữa lành cả một tâm hồn đang dần rạn nứt. Ông cũng tò mò ăn thử và thấy rất ngon, nên mới phân phó người hầu làm thôi. Chứ con bé này có cần chữa lành cái gì nữa đâu, ông ngoại nó chả chữa hết rồi còn gì.

Cô bé vui vẻ bật ngồi dậy, cứ cười cười mà nhìn xung quanh liên tục. Có lẽ là do bản tính năng động của trẻ con, không thích ngồi yên một chỗ. Dương Tiễn muốn cột tóc cho bé con cũng là một vấn đề nan giải đó. Dương tiễn chậc lười, cười bất đắc dĩ, giả vờ nặng giọng lên tiếng gọi: “Dương Kim! Con ngồi yên cho ba!”

Con bé vẫn cứ chạy nhảy không ngừng, phải đợi Dương Tiễn gọi đến lần thứ ba mới nhận ra “Dương Kim” là tên của mình.

Con bé ngớ ra hồi lâu, chợt chạy lại trước mặt Dương Tiễn đưa ngón tay lên làm thủ thế chữ X, phồng má lên nói “Hông thít!”

Dương Tiễn cũng ngớ ra, hai người đồng loạt giữ nguyên tư thế trừng nhau hồi lâu, mãi một lúc sau Dương Tiễn mới hiểu, “Con không thích tên Dương Kim à?” . Ủng hộ chính chủ vào ngay || TR UMTRUYEN.OR G ||

Bé vội gật đầu lia lịa. Bé không hiểu ý nghĩa cái tên này lắm, nhưng trực giác bé bảo là không thích. Nên bé phải phản đối!

Lòng Dương Tiễn như có mười tảng đá đè nặng. Ông ngã khụyu xuống, ngẩng đầu nhìn trời, đến cả con bé cũng không thích tên mình đặt sao?! Ông nhớ Thốn Tâm, ông nhớ vợ ông quá. Nàng là người sẽ luôn nuông chiều và bảo rằng ông là nhất. Chắc chắn nếu nàng ở đây, nàng cũng sẽ đồng ý với cái tên này...

Dương Tiễn ngoài cứng trong mềm hù doạ con bé, “Không thích thì cũng phải chịu! Còn không mau quay lưng lại đây! Để ba cột tóc cho rồi tính tiếp!”

Bé con không quá tình nguyện quay sang cho Nhị Lang Thần uy phong lẫm liệt một phương lần đầu làm ba thí nghiệm trên mái tóc của mình. Kinh nghiệm chăm sóc trẻ con thì ông không có, chứ kinh nghiệm cột tóc thì ông tự hào mình cũng là bậc thầy chuyên nghiệp của Ngao Thốn Tâm đấy.

Cô bé con họ Dương vẫn chưa biết tên nhìn vào gương, lại cười thích thú đung đưa làn váy hồng thể hiện sự yêu thích của mình đối với mái tóc này.

Từ lúc con bé mới tỉnh dậy đến giờ, Dương Tiễn mới nở nụ cười thật lòng một lần. Con thích mái tóc do ba cột là tốt rồi, Dương Kim Kim ạ.

Rất nhanh, cô người hầu được phân phó bưng cháo lên cho hai cha con đã đến. Tuy bình thường, theo lễ nghĩa thì người hầu không được ngẩng đầu nhìn thẳng mặt chủ nhân, hoàn thành nhiệm vụ xong phải cúi đầu đứng đó chờ mệnh lệnh phân phó tiếp theo. Nhưng cô bé con này lại không biết mình là quý tộc cao sang gì, cô thấy có người bưng cháu đến cho mình và appa, thì vội chạy đến trước mặt cô khoanh tay, cúi đầu nói cảm ơn.

Không nói cũng biết, đầu tiên là cô người hầu bị nhan sắc thiên thần từ nhỏ này hớp hồn đến cứng đờ người, sau đó lại bị cử chỉ nhỏ xíu này của bé làm cảm động đến muốn quỳ xuống tình nguyện đi theo hầu hạ cả đời. Cô người hầu luống cuống đỡ cô bé dậy lắp bắp nói không cần đâu không sao đâu liên mồm.

Cả gương mặt của cô người hầu đỏ bừng lên, cả lỗ tai cô cũng thế. Lần đầu tiên cô gặp một đứa trẻ xinh đẹp như thế này. Tựa hồ từng tấc da thịt này chính là món quà trân quý nhất của Nữ Oa dành cho cô. Hoàn mỹ đến không gì sánh bằng. Dù cho cô người hầu cũng là một con sao biển tinh, đã trải qua ngàn năm tôi luyện để biến thành hình người, với sức chịu đựng cũng không kém gì bọn lính trai tráng ngoài kia, cũng khó mà cưỡng lại được sức hút của sắc đẹp này. Thậm chí còn vượt qua cả một mỹ nhân của tộc Hồ Ly mà trước đây cô đã gặp qua, chủng tộc được cho là xinh đẹp diễm lệ nhất cũng không bằng, nhất thời cô người hầu cũng không nghĩ ra có ai có thể lộng lẫy hơn cô bé này được nữa.

Bây giờ cô bé vẫn còn nhỏ, mặt mịn búng ra sữa, mái tóc nâu hạt dẻ dài đến vai vẫn còn thưa thớt, đôi môi đỏ hồng căng bóng tự nhiên và đôi mắt to tròn như toả sáng một màu xanh của biển. Những điều đấy làm cô đáng yêu hơn, nhưng cũng không thể giấu được khí chất sắc sảo tiềm ẩn trong cô. Chắc chắn một điều rằng, sau này, mỗi một người gặp cô đều sẽ chỉ có một nhận định rằng, cô bé này lớn lên sẽ còn đẹp hơn cả Hằng Nga tiên tử.

Dương Tiễn lúc này khỏi phải nói, mũi đã nở to không biết đến đâu luôn rồi. Nhìn phản ứng của cô người hầu, ông lại càng muốn cười to hơn và khoe với cả thế giới, ra đây mà xem đây là con gái ông đấy!

Dương Tiễn cười thầm trong bụng không ngừng, nhưng vẫn phải cắt ngang và lôi con bé về bàn ăn cho xong. Để còn đi gặp ông ngoại nó nữa.

“Hừ, có cái tên cũng đặt không xong.” Như mọi khi, thái độ của Ngao Nhuận đối với Dương Tiễn nếu không phải là lạnh lùng lười tiếp xúc cũng là mỉa mai khinh thường. Ông xoa đầu nhóc con, bế nó lên đùi mình ngồi, thử nhẹ nhàng hỏi, “Gọi là Dương Lam. Cháu thích không?” Lam, là màu xanh của biển cả, là màu xanh của bầu trời, là màu của đôi mắt bé bỏng này, là màu mà những đứa con của biển đều say đắm.

Cô bé Dương Lam vừa có tên mới, lại còn vô cùng thích cái tên này điên cuồng gật đầu lia lịa, miệng nhỏ liến thoắng mấy tiếng dạ, ông, cảm ơn, yêu,... Chọc cho Long Vương cười vui không ngừng. Đứa trẻ này thật sự đáng yêu quá. Và cứ thế ông ôm luôn con bé đi tham quan một vòng cung điện, để lại Dương Tiễn – một người thừa không hơn không kém. Vì không nỡ nói thẳng trước mặt bé con, Ngao Nhuận dùng thuật truyền âm cho Dương Tiễn để xả mộ tràng dài những lời chỉ trích, nào là gọi mình là cha mà chẳng làm nên tích sự gì, nào là có đặt cái tên cũng không xong, đúng là vô dụng. Dương Tiễn lại bị chửi trúng tim đen đến nỗi nhục nhã không dám ngẩng đầu nhìn con mình. Chỉ đành ngậm ngùi nghe Long Vương phân phó mình quay về thiên cung giải quyết công việc cho xong rồi hẵng quay về đây chăm sóc con bé tiếp.