Điền Viên Xuân

Chương 25




Tuy rằng ngày đầu vẫn chưa hài hòa, nhưng trải qua quá trình dạy dỗ của Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa rõ ràng đã có tiến bộ, Điền Hòa Hòa vẫn rất nguyện ý nỗ lực học tập. Qua vài lần học tập, Hà Viện Viện cuối cùng cũng nếm được quả ngọt. Hà Viện Viện cảm thấy, kỳ thật, Điền Hòa Hòa là một người yêu vô cùng tốt, chỉ là lúc sinh hoạt trên giườn quá thẹn thùng mà thôi, thật ra vẫn còn khả năng, cái gì cũng đều không quan trọng, lúc trên giường luôn cố gắng làm mình thoải mái, hết thảy đều đáng giá. Hà Viện Viện cảm thấy Điền Hòa Hòa là người thuộc tính tình mềm mại.

Sinh hoạt của hai người ngày càng hài hòa, tình cảm của Điền Hòa Hòa cho Hà Viện Viện cũng ngày càng tăng. Điền Hòa Hòa là người một khi đã yêu, sẽ rất khó dứt ra, mà vị trí của Hà Viện Viện trong lòng nàng cũng đã nặng hơn, dần dần, không còn nhớ đến Lý Tĩnh nữa, càng nhiều thời gian, đều là nhớ đến Hà Viện Viện.

Trải qua hai tháng quen nhau, quả thực là giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hai người gắn bó như keo sơn. Điền Hòa Hòa đã bắt đầu đi làm, lúc nhàn rỗi liền sẽ nhớ đến Hà Viện Viện. Điền Hòa Hòa không phải là giáo viên chủ nhiệm, cho nên thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, nỗi nhớ nhung Hà Viện Viện muốn mau tràn lan. Buổi trưa, Điền Hòa Hòa gửi một cái tin nhắn, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, liền biết Hà Viện Viện vẫn còn đang bận. Mặc dù biết Hà Viện Viện đang bận, nhưng trong lòng của Điền Hòa Hòa vẫn có chút phiền muộn.

Hà Viện Viện so với Điền Hòa Hòa còn muốn vội hơn, giải phẫu một trận lại một trận, rốt cuộc thật vất vả mới có thời gian, liền lập tức nhắn cho Điền Hòa Hòa.

"Mới vừa hết bận. Em ở đâu, đang làm gì thế?" Hà Viện Viện nhớ đến Điền Hòa Hòa, khóe miệng đều giơ lên.

"Không có làm gì, đang chờ tan tầm." Điền Hòa Hòa thành thật trả lời.



"Em trả lời thật lòng, nói em nhớ chị đi, vậy thì chị sẽ vui." Hà Viện Viện không thấy buồn nôn nhắn, nàng nhớ đến công việc của Điền Hòa Hòa so với chính mình nhàn rỗi hơn nhiều, như thế nào lại có thể không nhớ đến mình?

"Lại dát vàng lên mặt." Điền Hòa Hòa mỉm cười. Nàng cảm thấy Hà Viện Viện cái người này là một người tự luyến, cùng với Hà Viện Viện yêu đương, mỗi ngày đều sẽ đặc biệt làm người khác ngọt ngào vui vẻ, nhưng là quá mức ngọt ngào lại sẽ làm cho người ta có cảm giác không an tâm.

"Chẳng lẽ, em không nhớ chị sao?" Hà Viện Viện cảm thấy Điền Hòa Hòa luôn khẩu thị tâm phi, hay dối lòng mình, nhưng xem ra, cái này cũng coi như là một loại tình thú.

Điền Hòa Hòa không phủ nhận, bởi vì nàng thật sự rất nhớ Hà Viện Viện, nên không muốn phủ nhận suy nghĩ của mình, nhưng cũng không muốn thừa nhận, không muốn để Hà Viện Viện biết mình đã bị nàng làm cho hoàn toàn mê hoặc.

"Khi nào thì chị tan tầm?" Điền Hòa Hòa hỏi, nàng muốn sớm một chút nhìn thấy Hà Viện Viện.

"Hôm nay còn phải trực đêm đến ngày mai." Hà Viện Viện bất đắc dĩ trả lời, nàng cùng với Điền Hòa Hòa đang yêu đương cuồng nhiệt, không thấy nhau, liền sẽ rất nhớ đối phương.

"Còn phải trực đêm sao...." Ngữ khí của Điền Hòa Hòa khó tránh khỏi mất mát.

"Em có muốn lại đây không, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối?" Hà Viện Viện chờ mong hỏi.



Điền Hòa Hòa chần chờ, nếu đi bệnh viện gặp Hà Viện Viện, lỡ như bắt gặp Lý Tĩnh thì sẽ rất xấu hổ, nhưng là nàng thật sự muốn gặp Hà Viện Viện, nội tâm của Điền Hòa Hòa nhốn nháo.

"Nếu em không muốn đi, cũng không sao." Hà Viện Viện biết Điền Hòa Hòa khó xử, cũng không muốn miễn cưỡng nàng.

"Không sao, chờ buổi chiều tan tầm em đến bệnh viện tìm chị." Điền Hòa Hòa đến cuối cùng cũng khuất tùng nội tâm của chính mình mà thực hiện ý nguyện, nàng muốn gặp Hà Viện Viện, dù chỉ là một bữa cơm cũng cảm thấy đủ. Đến nỗi bây giờ Lý Tĩnh, nhiều nhất cũng chỉ là người lạ từng quen, nếu đã trở nên xa lạ, vậy mình còn quản nhiều như vậy làm gì?

"Được, vậy chị chờ em." Hà Viện Viện khó nén khỏi chờ mong cùng cao hứng, nàng biết, giờ phút này mình ở trong lòng Điền Hòa Hòa đã quan trọng hơn Lý Tĩnh.

"Chị có thích ăn bánh kem không?" Điền Hòa Hòa hỏi.

"Thích, làm sao vậy?" Hà Viện Viện hỏi.

"Gần trường học có tiệm bánh kem ăn không tồi, em mang một ít cho chị, buổi tối có đói thì có thể lấy ra ăn." Điền Hòa Hòa trả lời.

"Được nha." Hà Viện Viện cảm thấy Điền Hòa Hòa là một người bạn gái siêu biết cách săn sóc, nàng nhớ rõ trước kia Điền Hòa Hòa còn thường xuyên nấu canh cho Lý Tĩnh, cảm thấy khoảng cách mà Điền Hòa Hòa sẽ vì mình mà nấu canh không còn xa, nghĩ như vậy làm cho ý cười của Hà Viện Viện càng thêm đậm.

"Tới giờ rồi, em tan làm đây, đến bệnh viện sẽ gọi cho chị." Điền Hòa Hòa nói.

"Được, đi đường cẩn thận." Hà Viện Viện đã bắt đầu mong chờ Điền Hòa Hòa đến nhanh.

"Bác sĩ Hà đang yêu đương hả?" Người thực tập sinh trẻ thấy Hà Viện Viện vừa nhìn điện thoại, vừa cười đến vẻ mặt ngọt ngào tựa như con gái đang yêu đương, liền tò mò hỏi.

"Vừa lướt thấy một tin buồn cười." Hà Viện Viện thật rất muốn nói cho nhóc thực tập sinh này biết mình đúng là đang yêu đương, nhưng là Trung Quốc vẫn còn trong bối cảnh bảo thủ, để tránh phiền toái, Hà Viện Viện vẫn sẽ che dấu tính hướng của mình.

Người thực tập sinh kia mặc dù rất muốn nhiều chuyện, nhưng nàng biết chính mình có hỏi cũng sẽ không tra ra được gì, sinh hoạt cá nhân của bác sĩ Hà luôn luôn cẩn thận. Nhưng nàng có thể khẳng định gia cảnh của bác sĩ Hà không tệ, chỉ cần dùng thẻ của bác sĩ Hà, tuy không phải là loại cao cấp nhất, nhưng chắc chắn đầy đủ tiện nghi.

Điền Hòa Hòa tan làm, liền đến tiệm bánh kem gần trường học xếp hàng, có một hàng dài người đang xếp trước tiệm. Bởi vì bánh kem quả thật ăn rất ngon, còn có tiếng, nên nhiều người mua, giờ cao điểm, lại càng có nhiều người đến xếp hàng. Điền Hòa Hòa chờ khoảng nửa tiếng mới mua được bánh kem. Điền Hòa Hòa nghĩ thầm, trường của nàng cách bệnh viện của Hà Viện Viện không xa, nói không chừng lúc mình đến bệnh viện thì bánh kem vẫn còn lạnh.