Điền Viên Xuân

Chương 9




Điền Hòa Hoa cũng không biết chính mình ôm Hà Viện Viện khóc bao lâu, chờ cảm xúc của nàng hòa hoãn lại cũng đã qua một lúc lâu, thật ngượng ngùng buông ra Hà Viện Viện, giờ phút này đôi mắt nàng lại sưng lại đau, mở mắt thực khó khăn.

"Cô đứng dậy tắm rửa đi, rửa mặt một chút, tôi đi làm đồ ăn." Hà Viện Viện đứng dậy đi lấy đồ ngủ cùng quần lót mới đưa cho Điền Hòa Hòa.

"Cảm ơn." Điền Hòa Hòa khóc lâu quá nên thanh âm có chút khàn khàn nói, tuy rằng nàng cùng Hà Viện Viện đã trở thành bạn gái, nhưng bản chất, các nàng chỉ mới biết nhau hai ngày, vẫn còn cảm giác xa lạ.

"Cùng nhà với bạn gái của mình thì khách khí như vậy làm gì?" Hà Viện Viện cười nói.

Nghe Hà Viện Viện thực tự nhiên gọi mình là bạn gái, Điền Hòa Hòa có chút mất tự nhiên lại có chút thẹn thùng. Đối mặt với Hà Viện Viện, làm Điền Hòa Hòa nghĩ đến cô dâu thời cổ đại, trong đêm tân hôn mới gặp mặt, liền không nói gì đã bạch bạch bùm bùm, ngày hôm sau mới đối mặt nhau, liền xấu hổ cùng thẹn thùng.

Hà Viện Viện thấy Điền Hòa Hòa thẹn thùng, liền ngừng trêu nàng, đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, rốt cuộc Điền Hòa Hòa vừa mới thất tình, chính mình cũng nên một vừa hai phải, miễn cho chuyện lại không như ý muốn.

Sau khi Hà Viện Viện ra ngoài, Điền Hòa Hòa nuốt xuống một ngụm, nàng cầm áo ngủ Hà Viện Viện đưa mình, vào phòng tắm. Nhìn đôi mắt sưng đến độ không mở ra được của chính mình trong gương, thật sự khó coi. Điền Hòa Hòa liền vọt vào xả nước ấm, thân thể xác thực thoải mái hơn nhiều. Nàng ra phòng, nhìn thấy Hà Viện Viện đã làm xong bữa sáng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

"Cô nấu cơm?" Điền Hòa Hòa thuận miệng hỏi, Lý Tĩnh sẽ không làm, đều là nàng nấu cho Lý Tĩnh ăn.

"Ừ, sẽ làm, chỉ là một người làm thì lười, nhưng mà về sau sẽ khác, là hai người, nếu cô thích ăn thì nói tôi, tôi sẽ thường xuyên nấu cho cô ăn." Hà Viện Viện cười nói.

Điền Hòa Hòa cảm thấy Hà Viện Viện nói chuyện như tình thánh, nhiều cô gái đều sẽ thích nghe lời này. Lớn lên tốt đẹp, miệng ngọt, còn sẽ biết nấu cơm, người như vậy có phải hay không thật tốt quá?

"Cô đúng thật là biết lấy lòng con gái." Điền Hòa Hòa cúi đầu ăn một ngụm, tài nghệ cũng không tệ lắm.

"Tôi không lấy lòng những người khác, tôi chỉ lấy lòng bạn gái tôi thôi, ăn được không?" Hà Viện Viện biết chính mình lớn lên đẹp, tính cách cũng không tệ, vốn dĩ rất được hoan nghênh, nếu là còn như vậy đi lấy lòng người khác, kia không phải số đào hoa của nàng sẽ đầy núi đồi sao.

Điền Hòa Hòa không nói lời nào, chỉ là gật đầu một cái, nghĩ thầm Hà Viện Viện mỗi câu đều là lời ngon tiếng ngọt, làm người đặc biệt an ổn, Lý Tĩnh chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, bất quá......

Nghĩ đến Lý Tĩnh, Điền Hòa Hòa đột nhiên cảm giác hết muốn ăn.

Hà Viện Viện thấy cảm xúc Điền Hòa Hòa lại tuột xuống, biết nàng lại nhớ đến Lý Tĩnh.

"Tôi nghe nói cô là giáo viên trung học đúng không?" Hà Viện viện hỏi.

"Ừm, sao cô biết được tôi là giáo viên?" Điền Hòa Hòa có chút ngoài ý muốn, Hà Viện Viện thế nhưng biết mình làm nghề gì, xem ra Hà Viện Viện cũng rất chú ý đến Lý Tĩnh. Hà Viện Viện cùng Lý Tĩnh đều là bác sĩ khoa ngoại, tuy rằng khác ban, tuổi không cách quá xa, đều lớn lên đẹp, năng lực nghiệp vụ không kém, thường xuyên được người đem ra làm tiêu chuẩn. Đều là người trong bệnh viện, nhắc đến Lý Tĩnh, cũng sẽ nhắc đến Hà Viện Viện, mà nói đến Hà Viện Viện cũng sẽ nói đến Lý Tĩnh, chỉ là nhân duyên của Hà Viện Viện tốt hơn Lý Tĩnh một chút. Lý Tĩnh người này không thích nói chuyện, tính cách tương đối lạnh lùng, Hà Viện Viện tính cách rộng rãi, EQ không tồi, cho nên ở bệnh viện tương đối được hoan nghênh. Kỳ thật Điền Hòa Hòa có thể cảm giác được, Lý Tĩnh kỳ thật không thích bị so sánh với Hà Viện Viện. Điền Hòa Hòa biết Hà Viện Viện cũng không kỳ quái, nhưng là Hà Viện Viện chú ý đến mình, Điền Hòa Hòa cảm giác kỳ quái.

"Lúc trước cô còn ở bên Lý Tĩnh, chúng ta là đồng loại, tôi tự nhiên cũng sẽ hơi chú ý đến một chút." Hà Viện Viện trả lời, nàng cảm thấy đối với bạn gái người khác có hảo cảm, cũng không phải là chuyện gì quá đứng đắn, giống như là một người có ý xấu nhìn trộm đồ của người khác.

Điền Hòa Hòa nghe câu trả lời, nghĩ cũng thấy rất hợp lý.

"Cô hiện tại đang nghỉ hè đúng không, tôi cũng vừa lúc đang nghỉ phép, vừa vặn chúng ta có thời gian cho nhau, cho nên tôi mới nói mọi thứ đều vừa vặn tốt, đúng lúc gặp được cô." Hà Viện Viện lộ ra hàm răng trắng tinh, cười đến thập phần vui vẻ nói, nàng muốn yêu đương, thời gian vừa vặn, thật là ông trời cũng đang giúp chính mình.

"Còn nói chuyện này, cô làm người thực không yên ổn, làm sao mà có nhiều cái vừa vặn tốt như thế chứ?" Điền Hòa Hòa cảm thấy Hà Viện Viện giống như lừa gạt mấy cô gái trẻ, làm cho người khác cảm giác như mình là người đàng hoàng, nhưng nào có nhiều như vậy cái đúng lúc tốt, nếu thật có như thế, thì thật là làm cho người khác sợ hãi, giống như là âm mưu đã lên kế hoạch từ lâu.

Tuy rằng chính mình nói dối cũng không ít, nhưng nghỉ phép vừa khéo là thật.

"Cô cảm thấy tôi lớn lên giống người xấu lắm ư?" Hà Viện Viện hỏi.

"Giống tình thánh, là loại phụ nữ ác độc đi khắp nơi trêu đùa người khác." Điền Hòa Hòa nói ra đúng cảm giác nội tâm của chính mình, còn đặc biệt không giống như bị lãnh cảm.

What? Nàng đoán ở đâu ra, rõ ràng loại ác độc chính là Lý Tĩnh, còn nàng chính là người đẹp, tính tình tốt, miệng ngọt ngào, thật là oan quá oan.

"Nhất định là do tôi đẹp quá, nên mới khiến cô có thành kiến như vậy." Hà Viện Viện có chút không biết xấu hổ nói.

Điền Hòa Hòa vô pháp phản bác, nàng có ấn tượng xấu với Hà Viện Viện xác thực có liên quan đến dung mạo của nàng ta.

"Còn có, cô nhìn còn không hề giống như bị lãnh cảm, còn có........" Điền Hòa Hòa nói đến một nửa, ngừng lại.

"Còn có cái gì?" Hà Viện Viện nghĩ thầm, chính mình vốn dĩ không có tính lãnh cảm, không phải vì muốn làm cho mình xứng đôi với nàng nên mới tự bẻ gãy sự thật sao? Nàng tự hạ thấp bản thân, bắt cầu cho xứng đôi với bạn gái, tìm đâu ra người như nàng?

"Còn có cảm giác như muốn câu dẫn người khác!" Điền Hòa Hòa thú thật đáp, nàng vẫn hoài nghi mình là bị con người xấu xa này hại.