Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 10




�N TỚI (THƯỢNG)

Khi Bạch Tề tỉnh lại trời đã sáng, chăn gối mềm mại như đang hấp dẫn y ngủ nhiều một chút, y quả thật cũng trở mình ý đồ dùng mí mắt ngăn cách ánh mặt trời để lại tiếp tục ngao du trong mộng.

Điều duy nhất làm cho y cảm thấy nghi hoặc chính là tấm ván giường cứng ngắc của y khi nào thì đã đổi thành đệm êm thế này. Chẳng qua đối với một người còn đang hơi say, đại não cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh mà nói, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.

“Tỉnh?”

“Ân……..Để ta ngủ thêm một lúc.” Bạch Tề chui chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Ba giây sau, Bạch Tề giật mình trợn mắt lên, ngồi bật dậy rồi nhảy ra khỏi chăn.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi……….” Bạch Tề nghẹn lại, trừng mắt nhìn Trầm Duệ Tu đang tựa vào đầu giường đọc báo.

“Buổi sáng tốt lành.” Trầm Duệ Tu còn mặc đồ ngủ quay sang nhìn y nở một nụ cười ôn nhu.

Bạch Tề yên lặng cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ không phải của y đang mặc trên người, vẻ mặt giống như một kẻ đã tỉnh lại sau khi rượu say rồi xxoo bậy.

Có lẽ là cái biểu tình khẩn trương của y làm vừa lòng Trầm Duệ Tu, hắn hỏi ngược lại: “Ta giống loại người cầm thú như vậy sao?”

Đại não của Bạch Tề còn chưa khởi động xong, y cứng ngắc nói: “Nghe nói người trong xa hội đen khi quân tử so với quân tử còn quân tử, khi tiểu nhân so với tiểu nhân còn còn tiểu nhân.”

Trầm Duệ Tu nghe vậy cười to, đột nhiên cúi người hôn lên môi Bạch Tề. Bạch Tề ngây dại, ngơ ngác mặc cho hắn hôn, cuối cùng còn nghe thấy hắn dùng thanh âm trêu tức hỏi: “Là như thế này sao?”

Đại não của Bạch Tề vừa kịp khỏi động lại, cuối cùng nhăn mặt lộ ra bộ dáng rất thống khổ rồi nghẹn ra hai chữ: “………..Lưu manh!”

Đầu của nam nhân gác lên gần cổ y, cười đến cả người đều run rẩy.

“Này, có cái gì mà buồn cười!” Bạch Tề tức giận, duỗi đầu gối ra đạp hắn, “Ngươi đứng dậy, nặng quá!”

Bầu không khí vốn ái muội bị phá hủy không còn một mảnh, Trầm Duệ Tu có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, nói với kẻ còn đang nằm trợn mắt nhìn hắn: “Ta đi tắm rửa một chút, ngươi nếu đói bụng thì bên kia có chút hoa quả, ăn lót dạ trước, đợi lát nữa ta làm bữa sáng cho ngươi ăn.”

“Ngươi biết nấu cơm?!” Bạch Tề trừng lớn mắt hỏi, giống như nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

“Vậy ngươi làm cho ta ăn cũng được.” Trầm Duệ Tu thoải mái nói.

Bạch Tề lập tức nằm ngay đơ nhắm chặt hai mắt nói: “Ta chết rồi, đến ngày lễ tết nhớ cúng chút gì cho ta, nấu cơm hay gì gì để kiếp sau đi.”

“Kiếp sau làm cho ta ăn? Thế cũng tốt a.” Trầm Duệ Tu lập tức nói.

“Này………….” Bạch Tề vô lực kháng nghị, Trầm Duệ Tu cũng đã xuống giường lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Bạch Tề sờ sờ đôi môi vừa bị hôn, không hiểu có chút……vui sướng cùng bất an.

Cửa phòng tắm lại mở ra, Bạch Tề quay đầu nhìn lại, Trầm Duệ Tu mang theo cái ***g nhốt hai con vẹt treo lên cạnh phòng tắm, nói: “Hai tiểu tử này từ tối hôm qua liền làm náo loạn không ngớt, có lẽ là nhìn thấy ngươi nên hưng phấn.”

“Bạch Tề ngươi đừng để ý đến hắn a, hắn mơ ước ngươi mơ ước ngươi a, tối hôm qua ta tận mắt thấy hắn thừa lúc ngươi say lăn ra ngủ hôn ngươi! Lão bà ngươi làm chứng cho ta!” Tiểu Ba lập tức xé giọng rống lên, còn vừa nôn nóng vỗ cánh phành phạch.

Trầm Duệ Tu hoàn toàn không biết sủng vật của hắn ở tình huống hắn không biết liền cứ thế bán đứng hắn, còn vươn ngón tay vào trong ***g sắt đùa đùa Tiểu Ba, lại bị mổ một cái.

“Ta đi tắm rửa một chút.” Trầm Duệ Tu rút ngón tay bị mổ đau về, đóng lại cửa phòng tắm.

Khóe miệng Bạch Tề nhịn không được run rẩy, ra vẻ trấn tĩnh rời giường đi tới bàn trà cầm quả táo ở đó bắt đầu gọt – vỏ táo rớt lung tung, sau đó cắt ra từng miếng nhỏ đưa cho hai tiểu tử đang huyên náo không ngớt kia.

“Còn muốn còn muốn!”

Tiểu Ba vỗ cánh đòi táo, nó vốn phàm ăn, táo đậu phộng hạt dẻ tất cả nó đều thích.

“Tiểu Tề a, ngươi rốt cục nghĩ như thế nào?” Tiểu Phỉ nghiêng đầu hỏi.

“Ta cũng không biết……………” Bạch Tề nhỏ giọng nói.

Y thừa nhận, y đối với Trầm Duệ Tu quả thật rất có thiện cảm, chính là, cái cảm giác ẩn ẩn bất an trong lòng làm cho y vẫn luôn trốn tránh. Càng muốn tới gần lại càng sợ hãi. Đối với chuyện tình cảm, y cũng không phải là một người mạnh dạn, cũng không thể nào xác định Trầm Duệ Tu đối với y, rốt cuộc là có loại tâm tình gì.

“Yêu, xem ra là vương bát đối lục đậu (kết quả như mong muốn), vừa ý nhau rồi.” Tiểu Ba khó hiểu nói, “Vậy thì mau đi thổ lộ a, thổ lộ a, thổ lộ a, để xem cha ngươi có đánh gãy chân ngươi không.”

“Ấy ấy, lão công, ngươi đừng như vậy a, không thể kỳ thị đồng tính luyến ái.” Tiểu Phỉ nâng lên chân nhỏ đá Tiểu Ba một cước, “Tiểu Tề đừng để ý đến nó, thích thì đi thổ lộ đi, ta thấy hắn cũng rất thích ngươi a.”

Tiểu Ba vui vẻ vỗ vỗ cánh kêu lên: “Thổ lộ ~ thổ lộ ~ thổ lộ ~ thổ lộ ~ thổ lộ~”

Bạch Tề trong lòng buồn bực, lấy con dao hoa quả trong tay chỉ vào nó tức giận nói: “Còn lải nhải thì dao trắng này sẽ thành dao đỏ!”

Tiểu Ba cúi đầu thẹn thùng nói: “Yêu nhau giết nhau?”

Tay Bạch Tề run lên, hận không thể lấy con dao trong tay đâm cho nó một nhát!

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cửa bị mở ra, Trầm Duệ Tu mặc dục bào nhìn thấy Bạch Tề vẻ mặt dữ tợn cầm con dao đứng trước cửa, ngẩn người hỏi: “Ngươi đang muốn làm gì?”

Bạch Tề chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ ra trên tay chính mình còn cầm một cái lõi táo và một con dao.

Bạch Tề bị vẹt tẩy não quá sâu, miệng hé ra rồi ngậm lại, từ trong phun ra một từ khiến y hận không thể chết luôn đi: “Thổ…. thổ lộ.”

“…………….” Trầm Duệ Tu bình tĩnh trả lời, “Ân, nhưng mà ngươi yên tâm, cho dù ngươi không cầm dao ta cũng sẽ không cự tuyệt đâu.”

Bạch Tề yên lặng quay đầu, bình tĩnh đem lõi táo ném vào thùng rác, sau đó rút tờ giấy lau dao hoa quả, thu dọn xong lại nói với Trầm Duệ Tu: “Ngươi vừa rồi nghe nhầm.”

Nhìn ra được, Trầm Duệ Tu đang rất cố gắng nhịn cười, chính là cuối cùng vẫn không thể không chế mà cười phá lên.

Bạch Tề ra vẻ bình tĩnh kỳ thật đang vô cùng xấu hổ nói: “Ta đi làm điểm tâm.”

Vì thế lần đầu tiên Trầm Duệ Tu thưởng thức được tay nghề của Bạch Tề – một chén cháo trắng lớn được cho gấp ba lần muối, không có đồ ăn kèm.

Sau cuộc thổ lộ xấu hổ ấy, Bạch Tề một đoạn thời gian không dám gặp người, điện thoại của Trầm Duệ Tu cũng không tiếp, cuối cùng đối phương thay đổi sách lược chuyển sang nhắn tin ân cần thăm hỏi cùng với phục vụ tận nhà, còn nói Trầm lão gia tử rất nhớ y, muốn mời y ăn cơm.

Bạch Tề bất mãn nhưng vẫn phải đồng ý, cũng không thể từ chối ý tốt của người ta, hơn nữa, trốn được nhất thời không trốn được một đời. Chính là nhìn thấy cái điệu bộ cười tủm tỉm như tính trước kỹ càng của Trầm Duệ Tu y liền giận, dựa vào cái gì mấy ngày nay y nghĩ muốn vỡ đầu rối rắm đến rối rắm đi người đều gầy mất hai cân người này lại thoải mái đến chỉ còn thiếu béo thêm hai cân thịt?

Tới nhà Trầm Duệ Tu chương trình vẫn như cũ: ăn cơm, chơi cờ, đi dạo cùng Huyền công tử.

Chơi cờ cùng Trầm lão gia tử áp lực vẫn lớn như trước, chủ yếu là sợ nhiều lần lão gia tử nhìn ra manh mối, như vậy chuyện cười lại càng nhiều nữa, không biết y sẽ bị đưa đi giải phẫu hay bị bắt đi làm gián điệp, nguy hiểm đều rất lớn.

Hôm nay Huyền công tử không có tinh thần, khi đi dạo cùng Bạch Tề trong hoa viên cũng chỉ buồn bã mổ mổ tai y đòi hoa quả, Bạch Tề đành phải vừa đi vừa gọt táo đút cho nó.

“Làm sao vậy, nhìn buồn bã như thế?” Bạch Tề hỏi.

Huyền công tử mổ nứt miếng táo mệt mỏi nói: “Có lẽ là sắp biến thân đi.”

“A?” Bạch Tề hoài nghi chính mình nghe nhầm.

“Tu hành hơn trăm năm, cũng sắp có thể thành người rồi.” Huyền công tử mổ miếng táo miễn cưỡng nói, “Qua mấy tháng nữa có lẽ ngươi có thể nhìn thấy một mỹ nam tử xuất hiện ở trước mắt ngươi.”

“…………Là người nuôi chim nhiều năm nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy hình người của một con chim thành tinh, ta cảm thấy có chút áp lực.” Bạch Tề lẩm bẩm nói.

Từng nghe lão cha nhắc tới, Huyền công tử là yêu, tu hành nhiều năm, hiện tại cũng gần thành tinh.

“Này, tiểu tử, ngươi và Trầm Duệ Tu là chuyện gì xảy ra?” Huyền công tử nghiêng đầu mổ mổ tai y hỏi.

“A? Chúng ta vẫn bình thường a.” Bạch Tề giả ngu.

Cái tai lập tức bị Huyền công tử mổ một cái.

“Đừng giả ngu, ta nghe thấy Trầm Duệ Tu ngả bài với Trầm Minh Yến, tiểu tử này đã sớm công khai cha hắn cũng không có cách nào với hắn, kết quả nha cư nhiên vừa ý ngươi. Ngươi kiềm chế một chút, cả nhà này cũng không phải cái gì lương thiện, đừng nghĩ Trầm Duệ Tu suốt ngày đối với ngươi hảo ngôn hảo ngữ, người này nếu tàn nhẫn lên rất giống phong cách cha hắn, không chừng ngày nào đó liền đem ngươi buộc lên giường yêu thương tới chết mới thôi.”

Bạch Tề cười gượng hai tiếng, trong lòng lại rơi lệ đầy mặt, trách không được hôm nay ánh mắt Trầm Minh Yến nhìn y lại quỷ dị như vậy, thế ra là người ta xem xét con rể? Bạch Tề nhất thời cảm thấy nơi đây không thể ở lâu được nữa, y vẫn nên kẹp đuôi chạy đi thôi.

“Dạo này thanh niên chính là thích làm bậy, nhớ lấy nhớ lấy, thái tổ từng nói, mọi cuộc tình không lấy kết hôn làm mục đích đều là đùa giỡn lưu manh, hai người các ngươi lưu manh đến lưu manh đi cũng không thể ra đứa nhỏ, còn yêu nhau làm gì!” Huyền công tử bày ra khí phách người từng trải, đứng trên vai Bạch Tề chỉ vào giang sơn.

Bạch Tề ngoài việc ngây ngô cười còn có thể làm gì? Luận tuổi tác y cho dù gấp đôi lên cũng không bằng một nửa của người ta, trưởng bối muốn phát biểu y đành phải nghe thôi.

“Đang cười cái gì?” Thanh âm của Trầm Duệ Tu từ phiá sau truyền đến, Bạch Tề quay người lại liền thấy hắn đứng ở cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn y.

“Không có gì.” Bạch Tề lập tức thu lại biểu tình trên mặt.

Ánh mắt của Trầm Duệ Tu mang theo thản nhiên ý cười, giống như nhìn ra sự quẫn bách của y mà quay sang đùa Huyền công tử. A Huyền chỉ mổ mổ ngón tay vài cái rồi sẽ không thèm để ý, còn cọ cọ đầu Bạch Tề tỏ vẻ nó càng thích Bạch Tề.

“Kỳ quái, ta cùng Huyền công tử ở chung nhiều năm như vậy, nó thế nhưng vẫn thích ngươi hơn.” Trầm Duệ Tu khó hiểu nói.

Đó là bởi vì ngươi không hiểu thanh âm trong nội tâm nó a, Bạch Tề thầm nghĩ.

Huyền công tử hừ một tiếng nói với Bạch Tề: “Hai người trẻ tuổi các ngươi liền nói chuyện yêu đương đi, ta đi, không tiếp!” Nói xong vỗ cánh bay lên, chui vào cửa sổ lầu hai đi tìm chủ nhân của nó.

Để lại Bạch Tề ngơ ngác nhìn Trầm Duệ Tu, sau đó ho khan hai tiếng bắt đầu nhìn bầu trời: “Hôm nay thời tiết thực không tệ.”

“Ân, nhưng là tối nay thì có thể sẽ mưa.”

Bởi vì hắn nói rất tự nhiên, giống như hoàn toàn không ý thức được đối thoại như vậy là nhàm chán tới cỡ nào, Bạch Tề ngược lại càng thêm quẫn bách, nhìn lên trời, lại nhìn xuống đất, cuối cùng bắt đầu oán trách Huyền công tử đã bay đi.

“Rất không muốn nhìn đến ta?”

“Không phải, ta chỉ là…….” Bạch Tề bị nghẹn lại, dừng một chút thở dài nói, “Ta chỉ là không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào.”

Trầm Duệ Tu không trả lời, chỉ tiến lên phía trước, đứng trước mặt Bạch Tề.

Khoảng cách này vượt qua giới hạn bằng hữu, lại chưa tới mức thân thiết như tình nhân, ái muội vô cùng.

“Ngươi….” Bạch Tề ngẩng đầu muốn nói cái gì, lại phút chốc bị sự tĩnh mịch khó nói hết trong mắt Trầm Duệ Tu làm chấn động.

“Ta biết ngươi có rất nhiều bí mật, mà ta vẫn chưa phải là ngươi có thể cùng ngươi chia sẻ.” Thanh âm của Trầm Duệ Tu rất nhẹ, nhưng từng chữ lại tựa như rơi vào lòng Bạch Tề, “Ngươi có thể không nói cho ta biết, chính là…………”

Hắn không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Bạch Tề.

Bạch Tề cúi đầu, bên tai vang lên thanh âm của Trầm Duệ Tu: “Bạch Tề, ta yêu ngươi.”

Thật lâu sau, Bạch Tề lên tiếng: “Ân.”