Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 103: Con Mồi Xuất Hiện





Chỉ thấy dưới cổng lớn lúc này đang có một đám người bỏ chạy thục mạng. Theo đồng phục trên người cùng với tuổi tác tới phán đoán, bọn họ có lẽ là học sinh của trường học ngay bên cạnh. Gồm có 4 nam 3 nữ. Mà phía sau bọn họ là chừng mấy trăm đầu tang thi đang liên tục gào rống đuổi theo.

Nhìn thấy bọn họ cư nhiên lại chạy vào trong chung cư, Hạ Vũ hiếm khi lại nở một nụ cười lạnh. Bình thường hắn chính là lười biếng, sợ phiền phức. Nhưng hôm nay hắn quyết định, phiền phức trước sau gì cũng sẽ tìm tới cửa, vậy thì hắn liền trước hết đi tìm phiền phức thôi.

Hắn mới không thừa nhận, bản thân là đang tức giận vì cục bông gòn của mình bị lạc mất đâu.

Vì vậy, Hạ Vũ liền từ trong không gian lấy ra ba túi đồ ăn vặt. Cầm ở trong tay rồi từng bước một bắt đầu đi xuống lầu. Giống như là một đầu dã thú muốn tìm tới con mồi của mình. Hôm nay, tâm trạng của hắn rất là không tốt, vậy thì bọn họ liền bị xui xẻo đi thôi.

- ----------------------------

"Aaaa...Mau lên đi a Nhậm Thạch Lâm, tang thi sắp đuổi kịp rồi."

"Câm miệng đi tiểu tiện biểu, ngươi không biết cánh cửa này nặng lắm hay sao? Còn không mau qua giúp một tay?"

"........."

Lúc này, chỉ thấy ở cửa lớn ra vào của chung cư đã sớm loạn thành một đống. Cả đám học sinh cao trung này đều là đang cố sức đem cửa chống trộm cho đóng lại. Thế nhưng, bởi vì cánh cửa quá nặng cho nên một đám đều lập tức gấp đến toát mồ hôi hột. Bởi vì đám tang thi kia là đang ngày càng đến gần.

Bọn họ vốn dĩ là học sinh của quý tộc học viện, đều là thiếu gia tiểu thư của mấy gia tộc, tập đoàn lớn. Từ nhỏ sinh ra liền đã ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng ai ngờ đâu, tận thế bỗng dưng lại buông xuống. Bọn họ tận mắt nhìn thấy đồng học của mình hóa thành tang thi hoặc bị tang thi cắn chết.

Mà bọn họ là bởi vì trốn vào hầm giữ xe của trường nên mới có thể may mắn thoát được một kiếp. Sau lại bị đưa đến phó bản xe tang, nhưng cũng may nhờ nhanh trí cùng một số nguyên nhân khác nên mới sống sót được.

Nhưng khi vừa trở về nơi này, bọn họ liền đói. Sau cùng, cả đám mới quyết định cùng nhau ra ngoài tìm thức ăn. Cuối cùng chỉ vừa ra khỏi cửa liền đã bị tang thi vây quanh, không thể không đánh bạo chui vào trong khu chung cư này.
"Mau lên đi a, chỉ còn một chút xíu nữa thôi, tang thi sắp tới rồi..."

Theo âm thanh vừa kinh hỷ lại vừa kinh hãi của một cái nam sinh vang lên. Những người còn lại cũng liền lập tức dùng hết sức bình sinh mà đẩy cửa. Ngay khi con tang thi đầu tiên đang giơ tay về trước thông qua chỗ trống giữa khe cửa thì "ầm" một tiếng, cánh cửa liền lập tức đóng lại. Cánh tay của con tang thi kia cũng liền bị kẹp đến nát bấy.

"Phù, mẹ nó, làm tao sợ chết khiếp..."

Người nói là một cái nam sinh cao gầy, gương mặt soái khí bức người. Lúc này, gã là đang tựa lưng vào trên cánh cửa mà liên tục thở hồng hộc. Mồ hôi cũng đi theo ướt đẫm thân mình.

Mà những người xung quanh mặc dù không nói nhưng tình trạng cũng cùng thanh niên này không kém là bao. Thế nhưng, khi nhìn đến cánh cửa làm bằng sắt dày hơn mấy tấc trước mặt mình. Bọn họ liền không khỏi cảm thấy một trận an tâm.

"Khoan đã, Cửu Nguyệt, ngươi bị làm sao vậy a?"

Nghe thấy âm thanh tràn đầy lo lắng của Tạ Tiểu Đình, những người còn lại ở đây cũng đều lập tức ghé mắt nhìn sang. Chỉ thấy lúc này, một cái nữ sinh dung mạo thanh tú là đang ôm lấy một cái nữ sinh khác liên tục khóc thút thít. Trên bàn tay của nữ sinh này hiện tại đều là máu, nhưng máu đều là màu đen.

"Cô ta chắc chắn là bị tang thi cào trúng..."

Nhìn thấy việc này, Phục Cường liền lập tức đứng phắt dậy mà nói ra. Gã là một cái thanh niên cao lớn lực lưỡng, làn da màu đồng rắn chắc. Nhưng lời mà gã nói ra liền lập tức khiến cho những người còn lại ở đây gương mặt đều đi theo trắng bệch.

"Cái gì? Cô ta bị cào trúng?"

Lập tức, một đám đều đi theo căng thẳng lên. Trong đó, một cái nữ sinh nhuộm tóc màu đỏ, gương mặt ưa nhìn mang theo vẻ kiêu ngạo cũng liền từ từ đi đến bên cạnh Lâm Cửu Nguyệt. Cũng không màng Tạ Tiểu Đình ngăn cản, Giang Vy liền đưa tay đem cô đẩy ra. Mắt lạnh nhìn Lâm Cửu Nguyệt.

"Mày bị cào trúng rồi?"

"Đại tỷ...em..."

Đối diện với giọng nói bất thiện mang theo vẻ tìm tòi của Giang Ánh, Lâm Cửu Nguyệt liền cảm thấy sợ hãi tột cùng mà lui về sau. Bất tri bất giác đưa tay che lấy vết thương sau lưng mình.

Nhìn thấy điệu bộ sợ hãi này của Lâm Cửu Nguyệt, Giang Ánh liền càng thêm nghi ngờ mà trực tiếp động thủ. Đi thẳng về phía trước rồi dùng một tay đem Lâm Cửu Nguyệt đè sấp xuống mặt đất. Tay còn lại cũng đi theo vén lên áo sơ mi, lộ ra phần lưng của cô.

"Cô...cô ta bị cào trúng rồi..."

"Không xong, cô ta sẽ biến thành quái vật mất."

"........."

Xem đến phần lưng hằn lên vết cào đang máu thịt mơ hồ, trào ra máu đen của Lâm Cửu Nguyệt. Một đám người xung quanh liền lập tức hít vào một ngụm khí lạnh rồi vội vàng đứng dậy lùi về sau. Đem Lâm Cửu Nguyệt cho cách ly.

"Đại tỷ...Cửu Nguyệt bị trảo..."

Lúc này, Tạ Tiểu Đình cũng đã đi theo mọi người lùi về sau. Nhưng gương mặt của cô cũng đã giàn giụa nước mắt, rõ ràng là sợ hãi không nhẹ. Xem ra, bình thường quan hệ giữa cô và Lâm Cửu Nguyệt cũng rất tốt.

"Nói nhiều như vậy làm gì? Bị cào, liền giết..."

Chưa để mọi người xung quanh kịp thời phản ứng, Giang Ánh liền đã âm trầm nói ra. Đưa tay chụp lấy chiếc bình hoa rỗng bên cạnh mình rồi hung hăng đập vào đầu của Lâm Cửu Nguyệt. Khi nhìn đến cô vẫn rơi vào trong kinh hách mà chưa chết hẳn. Giang Ánh liền cầm lấy mảnh vỡ bình hoa đâm vào trong cổ họng của cô, động tác vô cùng huyết tinh, tàn nhẫn.

Động tác hiện tại của Giang Ánh căn bản là không còn bộ dáng của học sinh cao trung nữa. Mà thay vào đó, lại càng giống như một cái sát nhân máu lạnh hơn.