Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 110: Gọi ba đi con!




"Tiểu bánh bao, tại sao ngươi lại ở đây a?"

Nhíu mày, Hạ Vũ liền đưa tay nhéo nhéo má của Tiểu bánh bao. Ừ, xúc cảm rất không tệ. Vì vậy, Hạ Vũ liền không chút khách sáo mà nựng thêm vài cái. Hắn xác thực là không thích trẻ con, thế nhưng chỉ cần là trẻ con không khóc nháo lại còn mọc ra một trương mặt đáng yêu. Hắn liền căn bản là không có một chút sức chống cự nào!

Không biết có phải là ảo giác của Hạ Vũ hay không, hắn cứ có cảm giác khi hắn véo má Tiểu bánh bao. Nó dường như là đang trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không vui. Thế nhưng, Hạ Vũ rất nhanh đã nghĩ đến một việc, chẳng lẽ là...nó đói?

Vì vậy, Hạ Vũ liền đem cửa phòng khép hờ lại rồi ôm Tiểu bánh bao vào nhà. Đem nó đặt xuống ghế sô pha. Sau khi đem tủ sách kéo đến chặn cửa, Hạ Vũ mới từ trong không gian lấy ra một túi bánh nhỏ. Bắt đầu xé ra đút cho Tiểu bánh bao. Bởi vì theo hắn được biết, trẻ nhỏ từ 2 tuổi dường như cũng đã mọc răng a.

"A..."

Theo âm thanh của Hạ Vũ vang lên, Tiểu bánh bao cũng rất là nể mặt mà há ra cái miệng đô đô nhỏ nhắn của mình mà đem miếng bánh trên tay của Hạ Vũ nuốt vào. Không những vậy, nó còn cố tình ngậm lấy ngón tay thon dài tinh xảo của hắn khẽ liếm một chút.

"Hửm? Không lẽ vẫn còn chưa cai sữa sao a?"

Nhìn lấy đầu ngón tay dính đầy nước miếng của mình, gân xanh trên trán của Hạ Vũ liền không khống chế được mà giật giật. Đậu móa, đừng nói đứa nhỏ này đem ngón tay của hắn trở thành...cái đó đi?

Thế nhưng, bởi vì lâm vào trong tự hỏi nên Hạ Vũ cũng không có phát hiện ra được, sau khi hắn bật thốt ra lời này, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu bánh bao liền lập tức cứng đờ lại. Giống như sinh không còn gì luyến tiếc mà trợn trắng mắt "u sầu" nhìn trần nhà.

"Tiểu bánh bao a, thúc thúc nói cho ngươi nghe nha. Thời buổi bây giờ, có tiền gọi cha, có sữa gọi mẹ. Cho nên..."

Cũng không lâm vào trầm tư lâu lắm, Hạ Vũ liền lập tức mang lên một nụ cười gian xảo giống như mấy tên biến thái dụ dỗ trẻ con mà đi đến trước mặt của Tiểu bánh bao. Đưa tay chọc chọc má của nó rồi nói ra...

"Gọi pa pa đi con..."
Cười hì hì nói ra lời này, thế nhưng Hạ Vũ liền đã thất vọng rồi. Bởi vì Tiểu bánh bao chỉ thở phì một tiếng liền đã quay đầu sang một bên, cũng không thèm để ý tới hắn.

Vì vậy, Hạ Vũ rất nhanh liền rơi vào trong trạng thái hụt hẫng, ngay cả papa cũng không chịu gọi thì hắn còn muốn nó để làm gì? Vì vậy, Hạ Vũ liền rất không tim không phổi mà luồn tay muốn đem Tiểu bánh bao ôm ra ngoài cửa, trả về vị trí ban đầu của nó. ( Cha gì như cái quần vậy a. -_-||)

"Pa pa...pa pa..."

Nhìn thấy Hạ Vũ cư nhiên lại muốn đem mình trả trở về, Tiểu bánh bao liền lập tức cuống quýt hô lên. Giọng nói cũng mềm nhũn như tha mật. Thế nhưng, nếu nghe kỹ thì âm thanh này lại giống như là được rít ra từ trong kẻ răng. Nếu ngay cả nam nhân của mình đều không cua được thì muốn mặt để làm gì nữa chứ!

Vô cùng vừa lòng mà cúi đầu hôn lên má của Tiểu bánh bao vài cái. Hạ Vũ liền ưa thích không buông tay mà đem Tiểu bánh bao ôm lại trên giường. Mắt thấy hiện tại cũng đã sắp sáng, hắn liền quyết định chợp mắt trước một chút.



‎Còn về việc tìm hiểu xem Tiểu bánh bao tại sao lại xuất hiện trước cửa phòng cũng như nó là con của ai hay sao? Ha hả, quan tâm làm cái mịa gì. Nó hiện tại chính là vật sở hữu của hắn, ai giành liền chết.

"Ách...Tiểu bánh bao...mau nhả ra cho papa..."

Mắt thấy sắp đi đến mép giường, Hạ Vũ chỉ cảm thấy trước ngực bỗng dưng lại nhồn nhột. Vừa nhìn xuống, hắn liền phát hiện một cái đầu nhỏ đang loay hoay trước ngực của hắn. Nói đúng hơn là, Tiểu bánh bao đang ngặm lấy ngực của hắn mà mút "chùn chụt"!

"Tiểu bánh bao...Mau nhả ra a, papa không có sữa đâu a."

Nghe thấy âm thanh ấm ách của Hạ Vũ, Tiểu bánh bao liền nâng lên đầu nhỏ, dùng một ánh mắt to tròn mà nhìn hắn. Đôi môi nhỏ bé còn mang theo một tia ửng đỏ cùng một vệt nước bọt bóng loáng.

"Pa pa..."

"Ừ, papa không phải là ma ma. Sẽ không có sữa."

Vừa nói, Hạ Vũ vừa đem Tiểu bánh bao đặt vào bên phải giường. Phía trên mép giường cũng có đặt một cái gối ôm, lo sợ nửa đêm nó sẽ lăn xuống dưới. Nhắc tới ma ma, trong đầu của Hạ Vũ liền theo bản năng nghĩ tới Huyết Cơ.

Này vừa nghĩ, Hạ Vũ liền trực tiếp bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ đến rồi mà liên tục lắc đầu đem nó quăng đi. Thật không ngờ rằng, ảnh hưởng của Huyết Cơ đối với hắn cư nhiên lại lớn đến như vậy. Mặc dù trí nhớ cùng tình cảm đã bị thanh trừ thế nhưng nàng đã trở thành một loại phản xạ có điều kiện của cơ thể hắn.

"Tiểu bánh bao, ngủ ngon a."

Đem Tiểu bánh bao quấn vào trong mền, lại đặt lên mặt của nó một nụ hôn. Sau đó, Hạ Vũ mới yên lặng mà nằm trở về. Người nằm thẳng, hai tay đặt ở trên bụng, dáng ngủ vô cùng quy củ. Căn bản là không tìm ra được một chút sai sót nào.

Thế nhưng, hắn cũng không có phát hiện ra, Tiểu bánh bao lúc này là đang mở to đôi mắt nhìn trần nhà. Đôi con ngươi cũng lờ mờ hiện ra huyết quang đỏ tươi vô cùng kì dị. Nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm hai chữ...

"Tần...Tranh!!!"

**Hậu trường:

- -Hạ Vũ: Gọi pa pa đi Tiểu bánh bao!(⌒o⌒)

- -Ân Sương: Pa pa...≥3≤

- -Huyết Cơ: gọi mẹ đi con! (っ´▽`)っ

- -Ân Sương: Phi, phi, cút đi a!!!! ヽ(`⌒´)ノ