Độ Ách

Độ Ách - Chương 29




Chương 29: Ngàn mắt (nhất)

Nhặt xác? Vậy là đám lần trước đến điều tra Quỷ Quốc có người quen cũ của hắn ư. Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, hỏi: "Dụ gia hay Tạ gia? Lúc bọn họ tới đây chắc ngươi vẫn còn nhỏ nhỉ?"

"Một vị tiên quân đã mất, cũng coi như là trưởng bối của tại hạ." Bùi Chân cụp mắt, đoạn nói, "'sống chết có số', nếu có cơ hội, đón tro cốt về quê cũ cũng sẽ tốt hơn."

Trông hắn có hơi khổ sở, có lẽ người kia là một vị trưởng bối đối xử rất tốt với hắn. Bách Lý Quyết Minh không biết làm sao để an ủi Bùi Chân, loại chuyện sống chết lẽ thường này, người bình thường rất khó tránh, nếu không sao lại có nhiều quỷ hồn như thế chứ? Ngay cả chính bản thân y cũng là một kẻ đáng thương chưa buông được chấp niệm, điều đáng buồn hơn nữa là y chết quá lâu rồi, đã quên hết những chuyện hồi còn sống, quên luôn cả chấp niệm của mình.

Y thở dài, sau đó nói: "Tuy nghe như đang nói mát, nhưng sống chết là việc của trời,'con người được sinh ra, lao động sinh nhai, sau đó già đi rồi về với cát bụi.' Chết rồi cũng tốt, không gặp những người khiến mình phiền lòng, không thấy những điều khó chịu, ngươi không cần nghĩ về cái chết tiêu cực thế đâu."

"Vậy ư?" Ánh mắt Bùi Chân nhìn y rất phức tạp.

"Đúng vậy," Bách Lý Quyết Minh ngửa đầu nhìn trời, "Có đôi khi ta rất muốn chạy trốn, nếu không phải vì không có tin tức gì của Tầm Vi thì ta đã chạy lấy người từ lâu rồi. Làm một ác quỷ không thể chết là một chuyện rất dày vò, từng ngày từng ngày trôi qua, ngày nào cũng nhàm chán như nhau vậy. Lúc Tầm Vi chưa đến, ta đã từng thử rất nhiều cách tự sát, cắt mạch, thắt cổ... Cái gì có thể thử cũng thử hết rồi, chẳng có cách nào cả, cách tự tử của người sống vốn vô dụng với ta." Bỗng y nhớ tới điều gì đó, khóe miệng nở nụ cười, "Ai dè sau khi Tầm Vi tới, nàng thấy sợi dây thừng ta dùng để thắt cổ, không rõ nội tình nên kêu ta làm một cái bàn đu dây cho nàng. Ta nhìn nàng cười ngốc nghếch chơi đánh đu, bỗng cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ, mới từ bỏ chuyện tự sát."

"Là... vậy ư?" Bùi Chân ngẩn ngơ. Hắn không bao giờ tưởng tượng được cái bàn đu dây hắn yêu thích khi còn bé lại là thứ sư tôn dùng để tự vẫn.

"Sống chết ấy à, nghe thì huyền bí lắm, nhưng thật ra không có gì nghiêm trọng cả. Nhóc à, kiên cường hơn đi." Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ vai của hắn, tỏ vẻ an ủi và cổ vũ, "Ta giúp hắn thu thập hài cốt, hắn trên trời có linh thiêng, nhất định rất vui mừng." Không ngờ thằng nhóc này bình thường hay cười cười, thế mà trong lòng lại chất chứa bi thương như vậy. Nhớ thương cố nhân, không quên ơn cũ, là một đứa trẻ tốt. Điểm cộng của Bùi Chân trong lòng Bách Lý Quyết Minh nhiều hơn một chút, y xoay người lại, đánh giá căn lầu gác chật hẹp, đoạn nói: "Lão già Vô Độ nói muốn vào Quỷ Quốc cần phải tuân thủ hai quy tắc. Điều thứ nhất, không được ăn đồ ăn trong Quỷ Quốc."

Bùi Chân thu lại tinh thần đang bị sốc của mình, nhướng mày hỏi: "Vì sao?"

"Ai biết, ta không có hỏi." Bách Lý Quyết Minh nói, "Dù sao chúng ta cứ dựa theo lời hắn làm là được, tuy lão già Vô Độ là một người hay lải nhải, nhưng đa phần những gì hắn nói đều rất có lý."

"Điều thứ hai là gì?"

"Không biết", Bách Lý Quyết Minh gãi đầu, "Lúc hắn nói đến đây thì ta ngủ mất rồi. Ngươi đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, mấy chuyện này nghe chán thiệt mà, gì mà Quỷ Mẫu Đồng Tử chứ, liên quan gì đến ta? Ta nghe xong nhức cả đầu."

"..." Bùi Chân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thừa biết cái nết không đáng tin cậy của sư tôn nhà mình như thế nào, chuyện mà sư tôn am hiểu nhất chắc chỉ có gϊếŧ người và xào rau thôi.

Ngày xưa lúc ở núi Bão Trần, đúng là Vô Độ gia gia rất hay nhắc đến Hoàng Tuyền Quỷ Quốc. Khi đó chỉ coi nó như giai thoại trà dư tửu hậu mà nghe, giờ nhớ lại hẳn là ông ấy cố ý. Vì sao lại làm như vậy? Dù cho ông ấy là đại tông sư Hỏa Pháp, nhưng cũng đâu đoán trước được tương lai rằng họ sẽ vào Hoàng Tuyền Quỷ Quốc. Huống hồ nếu thực sự muốn để bọn họ biết thì vì sao không ghi lại? Có lẽ ông ấy có viết lại, nhưng lúc sư tôn bành trướng quỷ vực dung nham đã vô ý thiêu hủy rồi.

Mà thôi, hắn phất bọt nước trên ống tay áo, thong thả bước xuống thềm đá phủ đầy rêu xanh, chậm rãi nói: "Điều thứ hai, tiền bối phải theo sát tại hạ, một tấc cũng không được rời."

Hai người đứng phía sau cánh cửa vọng ra ngoài, hành lang tối om, bóng tối dày đặc bao trùm cả không gian yên tĩnh. Bùi Chân bật một cái đèn bão, vầng sáng soi rọi một tấc vuông dưới chân, bóng dáng hai người đổ nghiêng dưới hành lang gỗ. Ánh nến đong đưa qua lại theo bọn họ, tựa như một cái quỷ ảnh đang lay động trên mặt đất. Phía trên giếng trời có mấy sợi xích sắt vắt ngang, nơi đó treo đầy những chiếc chuông gió màu xanh thẫm. Nhưng chuông gió không vang lên mấy tiếng linh đinh, giữa đất trời chỉ có tiếng mưa rơi.

"Mấy cái chuông đó rất kỳ quái," Bùi Chân vươn tay, chọc chọc một cái dưới mái hiên, "Tựa như rót chì ở bên trong, gió thổi không lay động được."

Từng ngóc ngách ở đây đều rất quỷ dị, Bách Lý Quyết Minh nghiêng tai lắng nghe, giữa muôn vàn tiếng mưa rơi cô quạnh, hắn chẳng nghe thấy một tiếng người dù là nhỏ nhất. Những người tiến vào Quỷ Lâu trước bọn họ một ngày tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, cũng tựa như bọn họ chưa hề đặt chân đến nơi này. Quan trọng hơn là, Bách Lý Quyết Minh cũng không nghe thấy tiếng kỳ quái nào cả, ngay cả âm thanh chuyển động của hung thi cũng không có, Bách Lý Quyết Minh ngờ vực lẩm bẩm, "Chẳng lẽ ngủ đông hết rồi? Nhưng giờ đang hè mà."

Bọn họ ở trên căn lầu gác cao nhất, cũng chính là tầng thứ năm. Bùi Chân chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn trộm vào trong, bên trong tối om, ánh sáng của đèn bão xuyên thấu qua song sa, lờ mờ thấy được một ít đồ bày biện, đều là đồ dùng trong nhà bằng gỗ rất cũ kỹ, ở giữa là một cái giường nhỏ, hai bên đặt hai chiếc ghế có tay vịn. Trên vách tường treo những bức tranh thêu cũ nát, và rất nhiều bảo vật đã phai màu treo lủng lẳng trên trần nhà. Điều đặc biệt hơn cả là vách tường và trần nhà được quét màu sơn đỏ, nay đã cũ, nhiều lớp sơn đã bong tróc loang lổ. Nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được trước đây nơi này đã từng tráng lệ khí thế bao nhiêu.

Bách Lý Quyết Minh đứng sau lưng y, không kìm được mà nhìn chung quanh, đặc biệt là phía sau. Cái chỗ rách nát này tối đen như mực, cả cái hành lang dài ngoại trừ chút ánh sáng le lói chỗ của bọn họ thì toàn là một màu đen. Y không ngừng nhìn bốn phía, cứ luôn cảm thấy sẽ có một con quỷ nào đó đột ngột nhảy ra. Nói thật thì ở đây không khác Quỷ Vực là mấy. Bách Lý Quyết Minh y là người nào chứ, cho dù sợ thì cũng phải là quỷ quái ở đây sợ y mới đúng. Nhưng y vẫn thấy sợ, da gà trên sống lưng cứ nổi lên, đau âm ỉ như kim châm.

Tựa như trong bóng tối có thứ gì đó đang chờ đợi y.

"Ca ca."

Bỗng nhiên có một âm thanh mờ ảo từ sau lưng truyền tới, sống lưng Bách Lý Quyết Minh lạnh toát.

Y móc một mảnh lá hòe từ trong tay áo ra rồi cọ qua mắt, quay ra sau lưng nhìn thử, hàng lang tối om, không thấy rõ gì hết. Không có quỷ hồn, cũng không có hung thi. Y nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng không kìm được mà lạnh sống lưng, bất giác nhích lại gần Bùi Chân một chút.

"Bùi Chân, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Không." Bùi Chân hỏi, "Sao thế?"

Y nghe lầm thật ư? Bách Lý Quyết Minh ho nhẹ một tiếng, "Không có gì, lớn tuổi nên lỗ tai có chút vấn đề."

Bùi Chân cười cười, "Tiền bối không cần coi thường bản thân đâu, người đến xem căn phòng này đi."

Bách Lý Quyết Minh nghe lời cúi người nhìn thử.

Bên trong có rất nhiều tủ đựng sách, còn có cái trống bằng da trâu đặt trên chiếc bàn nhỏ sơn son thếp vàng.

"Là phòng sách sao? Vào xem thử." Y vươn tay kéo môn hoàn, vòng sắt lạnh lẽo cọ vào đầu vòng, phát ra một tiếng 'két', tựa như nữ nhân luyện hát văng vẳng trong bóng đêm yên tĩnh. Y vừa nhẹ nhàng đẩy cửa ra vừa nói với Bùi Chân: "Ta vào trong coi thử có gì hữu ích cho Tầm Vi không, ngươi ở bên ngoài chờ ta."

"Không," Bùi Chân vén vạt áo cùng đi vào phòng, "Ta và tiền bối phải như hình với bóng."

Bùi Chân bước qua ngạch cửa, tới phía trước Bách Lý Quyết Minh thì bỗng nhiên dừng lại, hắn nhấc mắt lên, ánh mắt lướt qua đầu vai Bách Lý Quyết Minh, bước chân của Bùi Chân cũng dừng lại. Ngay rìa vầng sáng của đèn bão, phía sau bức bình phong cũ kỹ, có một bóng người thấp bé dán lên sa bình, không hề nhúc nhích.

Người chết? Hay là người sống?

Là dân trại ư? Hay là đệ tử tiên môn bị lạc nhóm?

Bùi Chân giả bộ sợ hãi, túm lấy ống tay áo của Bách Lý Quyết Minh, nhẹ giọng nói: "Tiền bối bảo vệ ta với."

Bách Lý Quyết Minh liếc hắn một cái, thấp giọng mắng: "Bảo vệ cái đầu ngươi, đã yếu mà còn theo vào, ngươi cố ý kéo chân sau ta phải không?" Bách Lý Quyết Minh nhẫn tâm rút ống tay áo ra, lập tức bước về phía trước, không thèm nhìn hắn một cái.

Bùi Chân: "..."

Hắn quên mất, giờ hắn là Bùi Chân, không phải Tạ Tầm Vi. Sư tôn thương tiếc Tạ Tầm Vi chứ không có thương tiếc Bùi Chân. Lần đầu bị sư tôn lạnh nhạt như vậy, trong lòng hắn dâng lên một nỗi phiền muộn khôn kể. Chiêu thức không đúng, vậy đổi cách khác.

Hắn đi theo Bách Lý Quyết Minh vòng ra phía sau bình phong, ánh sáng tràn vào gian phòng, trên sa bình xuất hiện thêm nhiều cái bóng mờ ảo, ở đó có rất nhiều người, tính sơ sơ cũng phải bốn, năm mống. Bách Lý Quyết Minh ra dấu cho Bùi Chân bước ra sau bình phong trước, quả nhiên thấy mấy cỗ thi thể cứng ngắc ngồi trên ghế bành, tất cả đều là bộ dạng của nam tử, sắc mặt trắng bệch, gương mặt không hề có cảm xúc. Có một người ngồi trên chiếc giường nhỏ, dường như là lão đại của bọn họ, hoặc là tuổi lớn nhất, địa vị tối cao nhất. Chỉ có người này đội nón có lụa đen rũ xuống, không nhìn rõ dung mạo.

"Mấy người này là dân trại sao?" Bùi Chân nheo mắt, "Không biết Hoàng Tuyền Quỷ Quốc đã tồn tại bao lâu, nhưng những thi thể này ít nhất cũng vài năm tuổi rồi, vậy mà không bị thối rữa."

Bách Lý Quyết Minh chắn trước mặt hắn, "Nơi này không biết có quỷ hồn không, đừng đến gần quá, cẩn thận quỷ hồn bám vào người, thi thể hóa hung ác đấy."

"Không sợ," Bùi Chân cười trấn an, sau đó lấy vài cây châm bạc dài cỡ ngón tay từ trong tay áo ra rồi châm lên gáy của từng thi thể, "Định trụ huyệt đại chuy của bọn họ, dù cho có quỷ hồn bám vào người cũng không thể khởi thi được."

Hắn đặt đèn bão lên chiếc bàn con, sau đó xoay người vào bên trong kiểm tra. Mở tủ sách, lấy ra quyển thứ nhất, bên trong chi chít những văn tự uốn éo quái dị.

Bùi Chân biết loại văn tự này, Vô Độ đã dạy hắn, là văn tự của cổ tộc Mã Tang ở biên thùy Tây Nam, bởi vì chúng nó cực kì giống như dấu vết trườn bò của loài chim và côn trùng để lại, Vô Độ gọi chúng nó là "Vũ Trùng Triện". Bùi Chân cau mày, niên phổ là của thời này, phương thức ghi chép sử sách hoàn toàn khác với tiên môn, tiên môn bắt đầu bằng cách ghi năm, mà trại Âm Mộc này lại ghi năm của thiên tinh.

Bùi Chân mở trang đầu ra, hàng đầu tiên viết:

"Thiên cực tháng giêng, đuốc sao băng, thiên nữ chạy về phía đông."

Bùi Chân vừa lật sách vừa hỏi: "Tiền bối, Vô Độ tông sư có từng nhắc đến 'thiên nữ' không?"

"Không có." Bách Lý Quyết Minh dặn dò hắn, "Ngươi vơ vét đồ trong tủ, cái nào đáng giá thì chúng ta mang về, làm của hồi môn cho Tầm Vi."

Bách Lý Quyết Minh sờ tới sờ lui khắp người đám thi thể kia, hi vọng có thể tìm được ít bảo vật. Muốn sửa lại thân thể thuần âm của Tầm Vi, tất nhiên cần bảo vật thuần dương, loại đồ vật này rất quý, có lẽ sẽ mang theo bên người. Cho dù tìm không thấy, thó chút chuỗi ngọc vàng bạc mang ra ngoài bán lấy tiền cũng tốt.

Sờ soạng cả buổi trời chỉ tìm được một ít túi thơm, chuông cầm tay, cái lược nhỏ cùng với mấy thứ linh tinh vụn vặt, Bách Lý Quyết Minh lật qua lật lại túi thơm, lẩm bẩm: "Túi thơm Hoàng Tuyền Quỷ Quốc có bán lấy tiền được không nhỉ?"

Đưa lên mũi ngửi thử, tất cả đều có mùi thối. Bách Lý Quyết Minh rủa xả trong miệng, sau đó quay ngoắt về phía người ngồi trên giường kia. Hạ đèn bão xuống xem cho kỹ, tên này mặc rất dày, những kẻ khác chỉ mặc mỗi áo ngoài, cả người hắn còn được quấn bằng cờ ngũ sắc, bọc kín mít, ngay cả mặt cũng không để lộ. Có lẽ là một lão già sợ chết cóng, Bách Lý Quyết Minh nghĩ, sau đó xốc lụa đen của hắn lên. Không nhìn thì thôi, vừa thấy suýt hết cả hồn. Mặt của người này mọc đầy những con mắt, nhìn kỹ lắm mới phân biệt được mũi và miệng. Tất cả đôi mắt đều híp lại thành một cái khe mỏng, tựa như đang nhìn y, ánh mắt cực kì nham hiểm.

Mẹ nó đây là người sao? Bách Lý Quyết Minh rất kinh tởm, nhất thời không muốn mò hắn nữa, nhưng rõ ràng thằng nhãi này là trưởng giả có thân phận tôn quý nhất, trên người hắn chắc chắn có thứ gì đó.

Vì Tầm Vi!

Bách Lý Quyết Minh tự cổ vũ mình, sau đó căng da đầu vén ống tay áo của hắn. Vừa xắn lên, Bách Lý Quyết Minh kinh hoàng phát hiện cánh tay của thằng nhãi này cũng mọc chi chít những con mắt. Kéo vạt áo hắn ra nhìn thử, trên ngực cũng toàn là mắt. Quá khủng khiếp, cả người tên này mọc đầy mắt, nửa híp nửa mở, trông như một lời nguyền rủa oán độc nào đó. Bảo sao mặc nhiều như vậy, hóa ra là để che đi mấy đôi mắt kia.

Trong số các quỷ quái, y là lão đại. Luận về thực lực, y chưa từng ngán ai bao giờ. Nhưng cái nơi quái quỷ này thực sự kỳ lạ, từ lúc bước vào thì trong lòng tựa như có một khối sắt đè nặng, âm u khó chịu, khiến y rất muốn nổi lửa thiêu rụi cả nơi này.

Bách Lý Quyết Minh sờ ống tay áo và lớp lót của hắn qua loa mấy cái rồi lập tức lùi ra xa. Mẹ nó tà môn quá, Bách Lý Quyết Minh y chết lâu rồi mà còn chưa từng thấy qua thứ gì tà môn như vậy. Hung thần ác sát răng lệch miệng vẹo y đều không sợ, chỉ sợ mấy thứ kì quái này. Y kéo vạt áo người nọ lại ngay ngắn, vừa nhấc mắt lên thì thấy người này cúi đầu, tất cả những con mắt trên mặt hắn đang nhìn y chằm chằm.

"..."

Hồi nãy mặt của thằng nhãi này quay phía bên kia đúng không? Bách Lý Quyết Minh không nhớ rõ lắm.

Dường như để xóa bỏ nghi ngờ của Bách Lý Quyết Minh, người ngàn mắt cúi đầu thấp xuống một chút, cơ hồ muốn đụng phải cái mũi của Bách Lý Quyết Minh.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, chân Bách Lý Quyết Minh hơi tê tê, gần như không đứng dậy nổi. Không đúng, không phải chân tê, mà y phát hiện toàn thân mình không nhúc nhích được, càng không thể nói chuyện. Vô số đôi mắt trước mặt dần dần mở to, trừng đến mức muốn toét cả khóe mắt, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của y. Đôi mắt của tên khốn này rất cổ quái! Bách Lý Quyết Minh nghiến răng, mạnh mẽ vận chuyển linh lực.

Mụ nội nó, ông đây nổi lửa đốt chết ngươi luôn.

Đầu ngón tay bốc khói đen, nhưng không tạo ra lửa được. Linh lực biến thành hồ nhão, bị tắc trong kinh mạch không đi chuyển được. Y thầm nghĩ không tốt, sử dụng hỏa pháp sẽ khiến có thân thể mau chóng thối rữa, ngược lại sẽ kìm hãm linh lực của y. Bỗng lúc này phía sau tai y truyền đến âm thanh 'Ca ca', y liếc mắt nhìn thử, mấy cỗ hung thi đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bắt đầu xoay mặt sang đây. Có lẽ lâu lắm rồi không động đậy nên động tác xoay cổ của bọn chúng phát ra tiếng 'cọt kẹt', nghe sởn tóc gáy. Tất cả thi thể đồng loại xoay đầu qua, gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm y.

Má nó mất mặt thấy bà ngoại luôn, vậy mà y lại rơi vào bẫy của đám quê mùa này.

Bùi Chân Bùi Chân Bùi Chân! Y âm thầm gào lên trong lòng.

Bùi Chân ở bên kia tủ, đang say mê lật sách.

Ở nơi hắn và Bách Lý Quyết Minh không nhìn thấy, một cây châm bạc sau cổ một hung thi bị máu thịt từng tấc đẩy ra ngoài, lạch cạch rơi xuống đất. Bách Lý Quyết Minh nghe thấy tiếng động kia, quả nhiên, thoáng nhìn qua khóe mắt thì thấy một cỗ hung thi đang từ từ đứng dậy.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Mất ngủ, đau đầu quá, muốn bẻ xuống luôn ớ.