Cô ấy vội vàng lắc đầu: "Không… Tôi không biết Diệp Bắc Minh này..."
"Tôi chỉ là… nghe nói có hơn triệu người bị diệt môn nên bị dọa sợ..."
Trần Vô Diễn nhìn Liễu Như Khanh thật sâu!
Thánh nữ Tổ Long Điện nói: "Cô ấy cùng lắm chỉ là một đệ tử bình thường của Diệu Dục môn, anh còn muốn gây phiền phức cho cô ấy à?"
Trần Vô Diễn mỉm cười: "Đương nhiên không rồi".
Thế nhưng anh ta không hề hay biết rằng, Liễu Như Khanh vào lúc này đang vô cùng vui mừng!
"Tiểu sư đệ không chết, mình biết cậu ấy không chết, cậu ấy quả nhiên không chết!"
"Tiểu sư đệ, tốt quá rồi, hu hu hu, thật tốt quá…"
Liễu Như Khanh quyết định, lập tức rời khỏi Diệu Dục môn để đi tìm Diệp Bắc Minh!
Đột nhiên.
Trong đám người, có một giọng nói vang lên: "Tử Yên cô nương tới!"
Ầm!
Mấy trăm ngàn cặp mắt cùng nhìn qua.
Chỉ thấy một thiếu phụ đang chậm rãi bước tới.
Bên cạnh là một cô gái đang ngồi trên xe lăn với hai chân bị liệt!
Ngũ quan trên khuôn mặt hoàn hảo, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp!
Chiếc mũi hoàn hảo.
Làn da không có chút tỳ vết nào, mái tóc đen buông xõa một cách tự nhiên!
Một vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông!
"Tử Yên cô nương!"
"Thật sự xinh đẹp quá!"
Hai mắt của vô số người đàn ông đỏ hoe, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài!
Vẻ đẹp khiến kẻ khác hít thở khó khăn, khiến người ta quên mất hai chân của cô ta đã bị liệt!
Trần Vô Diễn hơi sửng sốt, Vương Tử Yên quả thực rất xinh đẹp!
Ngay cả anh ta cũng có chút kinh ngạc!
Hoàn Nhi hừ nhẹ một tiếng: "Thánh tử, con ngươi của anh cũng sắp rớt ra ngoài rồi!"
Trần Vô Diễn cười nói: "Tử Yên cô nương có xinh đẹp đến mấy cũng không thể sánh được với điện hạ nhà cô đâu."
Thánh nữ Tổ Long Điện cau mày, trong lòng nảy sinh một cảm giác chán ghét!
Lúc này.
Một chàng trai trẻ nhanh chân chạy tới trước mặt Vương Tử Yên, vô cùng kích động mở miệng: "Tử Yên cô nương, đây là khối ngọc tủy đã có hàng triệu năm tuổi. Chúc cô sinh nhật vui vẻ!"
Ngọc tủy triệu năm tuổi thật sự rất vô giá!
Thế mà cứ như vậy tặng cho người khác sao?
Trần Vô Diễn lắc đầu: "Vương Kiếm, người của nhà họ Vương ở Tây Nguyên, thủ hạ bại tướng!"
"Ngoài trừ có tiền ra thì không có sở trường gì cả."
Vương Kiếm kiềm nén cơn giận đến đỏ bừng mặt, cho dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì!
Vương Tử Yên mỉm cười đáp: "Đa tạ Vương công tử."
Vương Kiếm tiến lên mấy bước: "Tử Yên cô nương, tôi..."
Môn chủ của Diệu Dục môn đứng chắn trước mặt: "Vương công tử, xin cậu hãy tự trọng!"
Lúc này, Vương Kiếm mới phản ứng lại, xấu hổ tráng sang một bên!
Nhưng cho dù thế nào thì ánh mắt cũng không thể rời khỏi người Vương Tử Yên.
Sau đó.
Chàng trai thứ hai chen ra khỏi đám đông, sai người đẩy một pho tượng thật lớn lên!
Chu Tử Kiện ra lệnh: "Mở ra!"
Thuộc hạ vén tấm vải đỏ ra, dung mạo hoàn mỹ của Vương Tử Yên được thể hiện một cách tinh tế và sống động trên pho tượng!