Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2977




 

 Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rất không tình nguyện.  

 

Dưới ánh mắt của Phương Chính Hổ, bọn họ quỳ xuống.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ có vậy thôi à?”  

 

“Cậu Diệp à, cậu cứ yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng!”  

 

Ông ta vừa dứt lời, Phương Chính Hổ bước ra, nhấc chân rồi giẫm mạnh xuống.  

 

Răng rắc.  

 

Nháy mắt cả hai chân của bọn họ nát vụn.  

 

“Á...”  

 

Hai người kêu la đau thấu tận xương tủy, ứa mồ hôi lạnh cả người.  

 

Phương Chính Hổ chắp tay: “Cậu Diệp thấy thế này đủ thành ý chưa ạ?”  

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Tôi mất một trăm vị sư phụ, ông chỉ phế hai chân của bọn họ là đủ rồi à?”  

 

Phương Chính Hổ sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện sự ác độc.  

 

Ông ta vươn bàn tay tới đan điền Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.  

 

Một đòn bóp nát.  

 

Hai người họ đau co người, quỳ rạp xuống đất run rẩy như con chó chết.  

 

“Ối!”  

 

Tầng lớp cầm quyền của nhà họ Phương đều thầm kinh hãi.  

 

Ác!  

 

Quá ác độc!  

 

Hai bọn họ chính là em trai ruột của Phương Chính Hổ.  

 

Lúc này, giọng Phương Chính Hổ lại lần nữa vang lên: “Cậu Diệp, thành ý như này đủ chưa?”  

 

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu như cũ: “Chưa đủ!”  

 

Phương Vô Đạo đỏ mắt gầm nhẹ: “Diệp Bắc Minh, hai bọn tôi đã phế rồi!”  

 

“Cả đời này đều không thể tu võ lại lần nữa, cậu còn muốn thế nào mới chịu?”  

 

Phương Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng khinh người quá đáng!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chỉ dùng thái độ các người đã từng đối xử với sư phụ tôi mà cư xử với các người thôi mà, sao các người lại tức đến thế?”  

 

“Cậu!”  

 

Trán Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Bọn họ không thể nhẫn nại nữa.  

 

Phương Chính Hổ nhướng mày: “Cậu Diệp, rốt cuộc cậu muốn gì?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy hàm ý: “Dừng, ông còn chưa hiểu à?”  

 

“Tôi muốn tất cả người của nhà họ Phương, phải chết!”  

 

“Cậu nói cái gì?”  

 

Mắt Phương Chính Hổ đỏ bừng, tức điên người: “Diệp Bắc Minh, lão phu tự tay phế hai đứa em trai của mình rồi!”  

 

“Thế mà cậu còn không chịu buông tha cho nhà họ Phương chúng tôi sao?”  

 

“Ha ha ha ha ha!”  

Diệp Bắc Minh chế nhạo nói: “Tôi giết bố mẹ ông rồi diệt cả họ nhà ông, khi đó ông sẽ bỏ qua cho tôi ư?”  

 

 

“Ông thật ngu xuẩn, vì sao ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho ông chứ?”  

 

 

“Cảm giác tự tay phế hai thằng em trai của mình thế nào?”  

 

 

“Khốn nạn!”  

 

 


 

 

Một luồng khí hùng dũng lan ra, cái bàn hóa thành từng mảnh nhỏ bay khắp bốn phía: “Giết tên súc sinh kia cho tôi rồi băm xác cậu ta thành ngàn mảnh cho tôi!”  

Vút! Vút! Vút!