Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3148




 

Một người thanh niên áo lam nói với theo: “Sao đồ tàn phế kia không phản ứng gì thế? Mất hứng thật!”  

 

“Ha ha!”  

 

Cô gái mặc áo lúc bên cạnh cười khẩy: “Khi tên tàn phế kia vừa tới Thiên Y các, tính tình táo bạo lắm đấy!”  

 

“Sau khi Đoạn sư huynh dạy dỗ anh ta vài lần rồi đánh gãy một chân mới biết điều hơn chút!”  

 

Có người lắc đầu bảo: “Tên tàn phế kia kéo lê cái chân gãy gánh nước suốt một tháng!”  

 

“Những đệ tử ngoại môn khác có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bữa cơm tối, nhưng tôi có vài lần nhìn thấy thằng nhóc kia gánh đến đêm khuya!”  

 

Cô gái áo lục kia cười ác độc: “Hay là chúng ta đánh gãy cái chân kia của anh ta luôn đi?”  

 

“Nói xem liệu anh ta có gánh nước như một con chó không?”  

 

Mắt thanh niên áo lam sáng rực: “Ý kiến hay!”  

 

“Đoạn sư huynh, anh thấy ý của Uông sư muội thế nào?”  

 

Ánh mắt mấy người trẻ tuổi kia nhìn sang Đoạn Dật Phong.  

 

Đoạn Dật Phong lười nhát vươn thắt lưng: “Nếu mọi người muốn xem vậy thì thử đi!”  

 

Nghe vậy, những đệ tử ngoại môn trên đường núi thoáng run sợ.  

 

Bọn họ cúi đầu lủi thủi đi qua, sợ chọc giận những kẻ kia.  

 

Một tháng trước, khi Hầu Tử gánh nước đã không cẩn thận cản đường bọn họ.  

 

Thế là bị đánh gãy một chân.  

 

Một tháng nay, lũ Đoạn Dật Phong chỉ cần rảnh rỗi là đến gây sự với Hầu Tử.  

 

Ban đầu Hầu Tử còn phản kháng một chút.  

 

Sau khi trải qua hơn mười lần bị đánh nhừ tử thì đã chết lặng.  

 

“Tên tàn phế kia trở lại rồi!”  

 

Cô gái áo lục cười nói.  

 

Đoạn Dật Phong nhìn sang.  

 

Người thanh niên áo lam hiểu ý, hóa thành một tàn ảnh xông lên.  

 

Hầu Tử chật vật bay ra ngoài, nện mạnh vào một tảng đá, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Người thanh niên áo lam kinh ngạc nói: “Ồ, tàn phế, sao mày đi đứng không vững thế?”  

 

Rồi nhấc chân lên.  

 

“Bộp bộp”, tiếng thùng nước bị đá đổ.  

 

“Chao ôi, ngại quá!”  

 

“Thùng nước của mày lại đổ rồi kia, đi gánh một thùng nữa đi nhỉ?”  

 

Ánh mắt Hầu Tử vẫn thờ thẫn, lẳng lặng xoay người.  

 

Người thanh niên áo lam đưa tay lên tóm chặt cổ chân của Hầu Tử.  

 

Rồi kéo mạnh tay.  

 

Hầu Tử lại lần nữa chật vật ngã sấp mặt.  

 

“Ha ha ha!”  

“Coi tên phế vật kia kìa!”  

 

 

“Đúng là đồ tàn phế, bắt nạt đến vậy rồi mà vẫn không tức giận sao?”  

 

 

Mấy thanh niên cười to.  

 

 

Cô gái áo lục che miệng nói: “Anh ta là chó à? Sao hèn đến thế chứ?”  

 

 

Người thanh niên áo lam đi qua, dẫm lên đầu Hầu Tử: “Đồ tàn phế, bây giờ giày của tao bị nước của mày làm bẩn rồi!”  

 

 

“Liếm sạch cho tao đi!”  

 

 

Con ngươi Hầu Tử co lại.   

chapter content