“Một thằng nhãi cảnh giới Chân Linh sao có thể là chủ nhân của ông?”
“Tháp Hồn, ông điên rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cảnh giới Chân Linh thì sao? Chẳng phải cô cũng không phải đối thủ của cậu ta sao?”
“Ông!”
Băng Phách sầm mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Chủ nhân, có câu hỏi gì cậu có thể hỏi cô ta”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn thần hồn của Băng Phách: “Cô là ai?”
Băng Phách nở nụ cười ngạo nghễ: “Tôi là thần!”
Diệp Bắc Minh chém một nhát, Huyết Long đè ép: “Cô tỏ ra kiêu căng cái gì chứ? Nói năng tử tế cho tôi!”
Huyết Long nghiền áp, Băng Phăng không chống lại được.
Cô ta chật vật ngã xuống đất, bóng dáng trở nên hư ảo hơn!
Diệp Bắc Minh vẫn không định dừng lại, kiếm khí đỏ tươi bộc phát!
Con ngươi của Băng Phách co lại.
Nếu trúng nhát kiếm này thì cô ta chắc chắn sẽ chết!
“Khoan đã! Tôi không nói dối, tôi thật sự là thần!”
“Dù bây giờ chỉ còn lại một thần hồn, trước đây tôi cũng từng là thần! Việc này tôi không lừa cậu!”
Băng Phách nói liền tù tì.
Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi!
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Nếu cô là thần thì tại sao lại chết?”
Ánh mắt Băng Phách trở nên lạnh lùng: “Thần linh cũng sẽ chết đi, hơn nữa thần không phải vô địch!”
Cô ta nhếch miệng cười trào phúng: “Ít nhất, bây giờ cậu có thể đánh bại tôi, chẳng phải thế sao?”
“Cảm giác thắng được thần linh thế nào?”
Chát!
Diệp Bắc Minh thẳng tay cho cô ta một bạt tai: “Bớt móc mỉa lại!”
“Cậu!”
Băng Phách xấu hổ và tức giận tột độ, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức!
“Chàng trai, cậu đối xử với tôi thế này, không sợ một ngày nào đó tôi khôi phục thực lực ư?”
Diệp Bắc Minh cười nhạt, lắc đầu nói: “Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình!”
“Cô đã chết rồi, chỉ còn lại một thần hồn!”
“Cô thình lình xuất hiện, có lẽ là có chuyện gì cần nhờ tôi đúng không?”
“Thế mà cứ ra vẻ ngạo mạn cao quý lắm, rốt cuộc cô đang ngạo mạn về cái gì?”
“Muốn nhờ tôi làm việc thì ăn nói cho tử tế!”
“Ít nhất cũng bỏ cái vẻ cao ngạo của cô đi trước đã, hiểu chưa?”
Băng Phách im lặng!
Cô ta nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh!
Sau đó, Băng Phách nói: “Quả thực bổn tọa có chuyện muốn nhờ cậu!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp lại: “Nói đi xem nào!”