Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên một giọng cô gái: “Cuối cùng cũng ăn no một lần! Cảm ơn chủ nhân!”
“Cái gì? Việc này!”
Nghe thấy giọng truyền ra từ trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mọi người nhà họ Ngư liền chấn kinh!
Ngư Thất Tình mở to đôi mắt đẹp! Thạch Trung Hổ tỏ vẻ mặt kinh hãi tuyệt vọng!
Lão tổ nhà họ Ngư hít khí lạnh: “Suýt! Hồn của kiếm này lại biết nói?”
“Thông thường thần khí có thể chủ động chọn chủ nhân, có ý thức tự chủ sánh vai chiến đấu cùng chủ nhân!”
“Còn tổ khí lại có ý thức nhất định, có thể tiến hành giao lưu giữa thân niệm với chủ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nói tiếng người!”
“Thanh kiếm này lại biết nói? Nó... chẳng lế nó thực sự là thanh kiếm đó?”
Nếu lão tổ nhà họ Ngư biết trong cơ thể Diệp Bắc Minh còn có một tòa tháp biết nói, thì sẽ phản ứng thế nào đây?
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cái gì gọi là cuối cùng đã ăn no một lần? Trước đây cô cũng không nói muốn ăn mà!”
Giọng của cô gái lại vang lên: “Chủ nhân, trước đây người †a cũng muốn ăn mà”.
“Nhưng mỗi lần chiến đấu chủ nhân mới lấy người ta ra, lúc sức mạnh của chủ nhân truyền vào trong cơ thể người ta”.
“Người ta thực sự muốn biến những sức mạnh đó thành món ăn ngon đấy, nhưng người ta biết chủ nhân dùng sức mạnh giết địch”.
“Mỗi lần chiến đấu xong, người ta đều đói bụng đấy!”
“Đói lâu ngày, người ta chỉ muốn ngủ, không thể giao lưu với chủ nhân”.
Kiếm hồn nói xong. “Suýt..” “Trời ơi..."
Trong đôi mắt của đám người nhà họ Ngư ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi!
Bên ngoài thủy lao cực kỳ yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh khế động trong lòng hỏi: “Cho nên, cô không những có thể nuốt chửng khí linh của vũ khí khác, mà còn có thể cả sức mạnh của võ giả?”
“Đúng thế”.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chẳn.
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”
Đồng tử của lão tổ nhà họ Ngư bên cạnh co mạnh lại!
Cơ thể già nua khẽ run rẩy!
Ngư Thất Tình sợ giật mình: “Lão tổ, không cần vậy chứ?” Mọi người nhà họ Ngư cũng gật đầu theo.
Lão tổ nhà họ Ngư quay đầu, trong mắt đỏ máu: “Thất Tình, cô cũng phải thề, mau lên!”
“Hả?” “Mau lên!”
*Ồ, được".