Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3797




Sấm chớp đùng đùng, giống như ngày tận thết

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, từ sau khi tiến vào thần giới.

Nghĩa địa Hỗn Độn đã rất lâu không phản ứng rồi!

Liền sau đó, giọng của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Cậu nhóc Diệp, đây là nơi nào?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Tiền bối, tôi đang định hỏi ông đấy!”

“Rõ ràng nghĩa địa Hỗn Độn đang yên đang lành, sao đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ, rốt cuộc là thế nào?”

Hiên Viên Hoàng Đế trả lời: “Tôi cũng không biết, thần hồn của tôi vốn hư yếu, vẫn luôn chìm trong giấc ngủ sâu!”

“Ngay vừa nấy, tôi cảm nhận đươc khí tức quen thuộc!” “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Trên Lưỡng Giới Sơn, rừng rậm Tinh Hồn của thần giới!

“Cái gì? Cậu ở Lưỡng Giới Sơn?”

Giọng của Hiên Viên Hoàng Đế hơi ngạc nhiên, phần nhiều là kích động.

Diệp Bắc Minh phát hiện ra điều này, mau chóng hỏi: “Tiền bối, có vấn đề gì không?”

“Chẳng lẽ... chẳng lẽ tất cả đều là ý trời?”

Hiên Viên Hoàng Đế tự lẩm bẩm, một lát sau mới định thần lại: “Cậu nhóc Diệp, bây giờ cho dù thế nào cậu nhất định phải trèo lên đỉnh núi của Lưỡng Giới Sơn!”

“Tại sao?”

Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc.

Hiên Viên Hoàng Đế hít sâu một hơi, bia mộ lóe sáng mấy cái: “Đừng hỏi trước, tất cả đợi cậu trèo lên đỉnh Lưỡng Giới Sơn thì sẽ hiểu!”

“Đúng rồi, tình hình tên nhóc cậu dạo này thế nào?”

“Lại âm thầm đến thần giới, còn chạy đến Lưỡng Giới Sơn?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói với tôi xem”.

Diệp Bắc Minh một công đôi việc, vừa dẫn mọi người đi xuyên qua các loại trận pháp ẩn giấu.

Vừa kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây cho Hiên Viên Hoàng Đết

Hiên Viên Hoàng Đế nghe xong mà kinh ngạc: “Tên nhóc cậu lại có được một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn? Hơn nữa còn dung hợp chúng vào trong cơ thể?”

“Đúng thế!”

“Tiền bối, sao thế?”

“Cậu nhóc Diệp, cậu có biết Hoa tộc thượng cổ có tổng cộng bao nhiêu đại năng thượng cổ không?”, Hiên Viên Hoàng. Đế hỏi.

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Trong lòng vụt lên một con số: “Chẳng lẽ...vừa hay một trăm bốn mươi tám?”