Một lát sau.
Lục soát hồn xong!
Lão tổ Trấn Hồn Tông rút khỏi não của Lê Mộng Ly, khuôn mặt của cô ta trắng bệch!
“Rất tốt, cô không nói dối!”
Lão tổ Trấn Hồn Tông hài lòng gật đầu: “Cô còn nói với ai chuyện này?”
Lê Mộng Ly lắc đầu: “Chưa nói với ai, chỉ có hôm nay nói với lão tổi”
“Rất tốt, cô đã hoàn thành sứ mệnh”.
Lão tổ Trấn Hồn Tông cười.
Trong lòng Lê Mộng Ly sinh ra dự cảm không ổn: “Lão tổ, ông có ý gì?”
Lão tổ Trấn Hồn Tông không giải thích!
Giơ tay tóm cổ họng của Lê Mộng Ly: “Cô rất thông minh, cũng rất ngu xuẩn!” “Rắc rắc' một tiếng giòn tan!
Cái cổ gấy lìa!
'Trên khuôn mặt Lê Mộng Ly vẫn còn sót lại vẻ kinh sợ, thậm chí cô ta cũng không dám tin mình lại chết như vậy!
Các trưởng lão khác của Trấn Hồn Tông đều tỏ sắc mặt lạnh nhạt, dường như chỉ là một con kiến chết!
Trong phòng họp vang lên giọng lạnh như băng của lão tổ Trấn Hồn Tông: “Thứ nhất, thân phận của Diệp Bắc Minh chỉ có những người ở đây biết! Bất kỳ ai
truyền ra ngoài, đừng trách bản lảo tổ diệt cả tộc của người đó!”
“Tiểu sư đệ, đệ nói có chút chuyện, bảo các tỷ về trước, đây là chuyện của đệ ư?”, Vương Như Yên nuốt nước miếng, mở to đôi mắt đẹp.
“Chưa đến nửa tiếng, đệ đã giết tông chủ của bốn thần tông, hai gia chủ của gia tộc lớn?”
Những người khác cũng hiện vẻ mặt như nhìn thấy quỷ!
Diệp Bắc Minh gật đầu tự nhiên: “Mọi người nhận được thông tin nhanh thật đấy?”